Khi Trì Giai Lệ về phòng bệnh của Đâu Đâu, Trì Viễn Đoan đang ở đó.
Ông nắm chặt tay cháu ngoại không muốn buông, sợ một khi buông ra cháu ngoại lại nhảy khỏi cửa sổ.
Chung Văn Ngọc hỏi Trì Giai Lệ: “Thăm rồi sao? Tình trạng bên đó thế nào?”
Nghe câu này, thần kinh Trì Viễn Đoan lập tức căng chặt.
“Không tốt lắm.” Trì Giai Lệ thở dài: “Còn nghiêm trọng hơn Đâu Đâu, hai tay đều bị băng kín, nghe bác sĩ nói phải may mười mấy mũi.
Hơn nữa thân thể rất yếu, thường xuyên đổ mồ hôi lạnh.”
Chung Văn Ngọc không khỏi cảm khái: “Đừng nói cậu ấy, mẹ nghĩ đến cũng đổ mồ hôi lạnh.”
“Cho nên con cảm thấy ba mẹ nhất định phải đi thăm, tuy Trì Sính ở đó, nhưng ba mẹ dù sao cũng là bề trên, ba mẹ đi thì mới thể hiện được thành ý.”
“Chắc chắn phải đi rồi!” Chung Văn Ngọc nói: “Chuyện lớn như thế, hai chúng ta không đi sẽ không thích hợp! Không chỉ phải đi, còn phải trả tiền viện phí cho người ta, ngoài ra còn bù đắp thêm.
Người ta có muốn hay không là một chuyện, chúng ta phải thể hiện được tâm ý của mình.”
Trì Viễn Đoan ở bên cạnh hừ lạnh, “Trả tiền viện phí còn không đủ? Còn muốn bồi thường? Nếu không phải vì cậu ta, cháu ngoại của chúng ta có thể nhảy khỏi cửa sổ sao?”
“Ông thật là…” Chung Văn Ngọc không biết làm sao: “Đã xảy ra chuyện này rồi, tránh né tránh nhiệm làm gì nữa! Người ta chịu đu ở lầu sáu cứu cháu mình đã đáng nể lắm rồi, xem ông hẹp hòi thiếu độ lượng kìa!”
“Không phải tôi hẹp hòi thiếu độ lượng!” Trì Viễn Đoan bực bội nói: “Cậu ta là bạn của Trì Sính, cậu ta cứu cháu của chúng ta cũng là nên làm!”
“Sao lại là nên làm? Nếu thật sự có chuyện gì, bạn thì sao? Anh em ruột còn hiếm khi mạo hiểm như vậy! Xã hội bây giờ, có người chịu cứu không cần báo đáp như thế, ông nên biết đủ rồi!”
Trì Viễn Đoan trầm mặc không lên tiếng.
Trì Giai Lệ nhịn không được chen vào: “Rốt cuộc ba mẹ có đi hay không?”
Chung Văn Ngọc nói: “Đương nhiên phải đi! Mẹ đi mua đồ trước đây.”
Trì Giai Lệ lại nhìn sang Trì Viễn Đoan.
Trì Viễn Đoan giả vờ không thấy, đợi Chung Văn Ngọc kéo ông, ông mới sượng mặt nói: “Muốn đi bà đi, dù sao tôi không đi!”
“Cái ông này!” Chung Văn Ngọc giận nghiến răng nghiến lợi.
Trì Giai Lệ thở dài, nói với Chung Văn Ngọc: “Ba con không muốn đi thì thôi, mẹ đi một mình cũng được.”
Chung Văn Ngọc liếc nhìn Trì Viễn Đoan một cái, sụ mặt đi ra ngoài.
Chung Văn Ngọc đi không bao lâu, Trì Viễn Đoan liền ôm Đâu Đâu tới trước mặt Trì Giai Lệ, nói: “Ba đến đơn vị một chuyến, con phải chăm sóc cháu nó cho tốt.”
Ngoài mặt Trì Giai Lệ không nói gì, trong lòng thì xem thường, già vậy rồi còn giả vờ không mệt sao?
Quả nhiên, Chung Văn Ngọc vừa đến lầu dưới tầng bệnh, xe của Trì Viễn Đoan đã chạy qua.
“Không phải ông nói không đến sao?” Chung Văn Ngọc cố ý hỏi.
Trì Viễn Đoan nói: “Tôi đến đây cũng không phải thăm cậu ta, tôi đến tìm Trì Sính!”
Chung Văn Ngọc giữ chút mặt mũi cho ông, không nói gì, hai vợ chồng cùng mang đồ bước vào.
Ngô Sở Úy đang ăn thịt vồm vã, nghe cha mẹ Trì Sính đến, lập tức bảo Trì Sính mang thịt xuống, đổi sang cháo rau đã chuẩn bị sẵn.
Còn bảo Trì Sính mở cửa sổ thông gió, lại xịt không ít chất làm mát không khí, nhanh chóng xóa đi mùi thịt trong phòng.
Đợi khi Chung Văn Ngọc và Trì Viễn Đoan vào, Ngô Sở Úy đang nằm trên giường bày vẻ ăn uống không ngon.
“Tình trạng sao rồi?” Chung Văn Ngọc hỏi Trì Sính.
Trì Sính ra vẻ nghiêm trọng, tùy tiện nói: “Chính là vậy đó.”
Chỉ bốn chữ này, đã nhấn mạnh bệnh tình của Ngô Sở Úy lên mấy phần.
Ngô Sở Úy nhìn thấy Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc, cố gắng ngồi dậy, kết quả tốn sức nửa ngày cũng không thành công.
“Đừng ngồi dậy nữa, mau nằm đi.”
Chung Văn Ngọc vội ấn Ngô Sở Úy xuống, nói: “Để con chịu khổ rồi.”
“Là nên thôi.” Ngô Sở Úy cười cười.
Chung Văn Ngọc lại nói: “Không biết con thích ăn cái gì, dì tùy tiện mua một chút.”
“Dì khách sáo quá.”
Chung Văn Ngọc nhìn cháo rau chưa động đến trên bàn, vội hỏi: “Có phải con đang ăn trưa không? Vậy con ăn trước đi, ăn xong dì lại nói chuyện với con.”
Ngô Sở Úy suy yếu cười: “Con đã ăn rồi.”
“Ai, dì thấy chén cháo này vẫn còn đầy mà.” Chung Văn Ngọc khó hiểu.
Trì Sính ở bên cạnh mở miệng: “Cậu ấy chẳng có chút khẩu vị nào, vừa rồi con khuyên cậu ấy nửa ngày, cậu ấy cũng không ăn một miếng.”
“Vậy sao mà được? Con bị thương nặng như vậy, phải bồi bổ cho tốt!” Chung Văn Ngọc lộ vẻ lo lắng, “Có phải con bị dọa không?”
Ngô Sở Úy không nói gì.
Trì Sính nói: “Cậu ấy nhát gan.”
Trì Viễn Đoan thầm hừ lạnh, nhát gan? Không có ai lớn gan như cậu ta đâu!
Chung Văn Ngọc nói với Ngô Sở Úy: “Ăn uống không thể qua loa được, dì cho con chút tiền, con mua thứ gì ngon bồi bổ đi!”
“Đừng, không thể như vậy được!” Ngô Sở Úy vô lực đùn đẩy cự tuyệt: “Dì mua đồ thăm con con đã cảm thấy áy náy rồi, con không thể lại lấy tiền của dì!”
Chung Văn Ngọc rất kiên trì: “Đây là tâm ý của hai vợ chồng dì.”
Nói xong nghiêng đầu nhìn Trì Viễn Đoan, ông cũng phải nói một câu đi chứ!
Trì Viễn Đoan sầm mặt, bà yên tâm, tôi không nói gì tụi nó cũng sẽ lấy.
Quả nhiên, Trì Sính bên cạnh khuyên: “Một chút tâm ý của ba mẹ tôi, nếu cậu không nhận họ cũng khó làm người.”
Ngô Sở Úy vẫn liên tục nói “không được”, “không thể lấy” vân vân.
Trì Sính lại nói: “Mẹ, mẹ cũng thật là, tay cậu ấy bị thương, mẹ cho tiền cậu ấy cũng không thể lấy được!”
“Hay là, con cầm cho cậu ấy trước đi?” Chung Văn Ngọc vẫn không tin Trì Sính lắm: “Con không thể diếm mất đâu!”
Trì Sính nói: “Mẹ cứ yên tâm đi!”
Trong nhà có một két sắt thì cũng chỉ có mười tệ đưa đến tay con thôi, nào đến phiên con nhớ nhung đến mấy chục ngàn của mẹ chứ.
Thấy thời gian đã xấp xỉ, Chung Văn Ngọc nói với Trì Viễn Đoan: “Nếu không chúng ta về thôi, đừng gây trở ngại tiểu Ngô nghỉ ngơi.”
Trì Viễn Đoan ngừng một chút, nhìn sang Trì Sính.
“Con vẫn ở đây hoài sao? Cũng không tới đơn vị làm?”
“Con đi làm rồi thì cậu ấy phải làm sao?”
Trì Viễn Đoan nói: “Ở đây không phải có bác sĩ và y tá sao? Lát nữa ba sắp xếp một y tá tới, con phải làm gì thì nên đi làm đi!”
“Không cần xếp y tá nữa, đủ dùng rồi.” Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính, vẻ mặt đồng tình, “Anh đi làm đi, một mình tôi cũng không sao.”
Nói xong, dùng mắt ám thị Trì Sính, để hắn theo ba mẹ ra ngoài trước.
Đợi khi sắp ra đến cửa, bịch một tiếng, Ngô Sở Úy lăn xuống đất.
Hai tay giơ lên, nhe răng nghiến lợi, vẻ mặt thống khổ.
“Ôi trời, sao vậy?”
Chung Văn Ngọc vội cùng Trì Sính qua dìu Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy hô hấp không ổn giải thích với Chung Văn Ngọc: “Con muốn đi vệ sinh, không bước vững.”
Chung Văn Ngọc thay đổi nét mặt, quay sang nhỏ giọng nói với Trì Viễn Đoan: “Ông cũng thật là, nghỉ làm mấy ngày thì sao chứ? Cũng phải lo chăm sóc người ta trước! Ông xem hai tay cậu ấy đều băng bó, làm sao mà đi vệ sinh? Dù ông có tìm tới mấy y tá, cũng không thể cởi quần giúp cậu ấy đúng không?”
Trì Viễn Đoan hừ lạnh, quay người đi ra ngoài.
Chung Văn Ngọc nói với Trì Sính: “Mấy ngày kế nhiệm vụ của con chính là chăm sóc cậu ấy, xảy ra chuyện gì mẹ sẽ xử con!”
Nói xong, cười với Ngô Sở Úy: “Dì đi trước, con dưỡng thương đi.”
“Dạ, dì đi trước.”
Trì Sính ôm Ngô Sở Úy lên giường, nhíu mày hỏi: “Té đau không?”
Ngô Sở Úy lắc đầu, vội giục Trì Sính.
“Mau mang nửa chén thịt còn thừa ra đây, nếu không nguội mất.”
Kết quả, Ngô Sở Úy vừa ăn hai miếng, lại có tiếng gõ cửa.
Má nó! Ngô Sở Úy giật mình, chắc không phải lại quành về chứ?
“Ai?”
Khương Tiểu Soái lên tiếng.
“Tôi!”
Ngô Sở Úy thở phào, ra hiệu Trì Sính tiếp tục đút.
Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ cùng vào, Khương Tiểu Soái vào rồi chạy thẳng đến giường, vén chăn của Ngô Sở Úy lên, nhẹ nâng tay y kiểm tra thương tích.
“Chậc chậc… vết thương không nhẹ đâu! Vì diễn vở kịch này mà trả giá không nhỏ!”
Ban đầu Ngô Sở Úy còn cười, vừa nghe câu này mặt liền trầm xuống.
Diễn kịch?
Khương Tiểu Soái ghé vào tai Ngô Sở Úy nhỏ giọng hỏi: “Không phải cậu vì muốn giải quyết Trì Giai Lệ mà cố ý tạo vụ anh hùng cứu ‘mỹ đen’ sao?”
Ngô Sở Úy tức giận: “Tôi thiếu đức vậy sao hả? Vì chút chuyện này mà để con nít đu trên lầu sáu?”
Khương Tiểu Soái cười hê hê: “Tôi nói chơi thôi.”
Sau đó, Khương Tiểu Soái lại nhìn Ngô Sở Úy một lát, trên mặt mang theo vẻ chán ghét.
“Quần áo bệnh nhân của cậu sao lại khó coi như vậy chứ?”
Ngô Sở Úy không để ý: “Quần áo bệnh nhân còn có thể đẹp được đến đâu? Không phải đều như vậy sao?”
Khương Tiểu Soái nói: “Không, của cậu đặc biệt khó xem.”
Hai chữ “đặc biệt” nói rất nặng.
Trì Sính đi ném hộp đựng đồ ăn, trong phòng bệnh chỉ còn lại một người nữa là Quách Thành Vũ.
Ngô Sở Úy rầu rĩ nhìn đồ bệnh của mình, lại nhìn sang Quách Thành Vũ.
“Đồ bệnh nhân này đặc biệt khó coi sao?”
Quách Thành Vũ nói: “Dù sao cũng không dễ coi gì.”
Khương Tiểu Soái lại bồi thêm một câu: “Mặc vào đặc biệt giống thằng ngốc.”
Ngô Sở Úy càng nghe càng rầu rĩ, đợi Trì Sính vào, lập tức nói với Trì Sính: “Này, lát nữa anh về nhà lấy hai bộ đồ đến cho tôi, mặc đồ bệnh nhân này quá khó coi.”
“Nằm viện còn muốn dễ coi làm gì chứ?” Trì Sính cứng giọng: “Khó chịu cũng phải nhịn, về nhà tính sau!”
Ngô Sở Úy tức giận nói: “Anh mang hai bộ đến cho tôi thì sao chứ? Tôi ở đây cũng phải chuẩn bị quần áo để thay đổi chứ?”
Trì Sính nói: “Tôi đi rồi cậu làm sao?”
“Từ đây về nhà xa vậy sao? Chỉ nói chuyện một chút là xong rồi, có gì không yên tâm?”
Trì Sính vẫn không nói gì, Khương Tiểu Soái mở miệng trước.
“Nếu không thì để Quách tử lấy giúp cậu, chiều nay anh ta không bận.”
Ngô Sở Úy nghe thế liền cao hứng, “Vậy thì tốt rồi, anh cũng đi cùng anh ta đi! Ánh mắt anh tốt, chọn giúp tôi vài bộ đồ.
Đến lúc đó bao nhiêu nhân viên đến thăm tôi, tôi cũng phải giữ một hình tượng tốt.”
Nói xong, thầm đảo mắt nhìn Trì Sính, thấy hắn không dị nghị gì, mới đưa chìa khóa cho Khương Tiểu Soái.
Ra cửa rồi, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ nhìn nhau cười.