Sáng hôm sau, Trì Giai Lệ xuống lầu, Trì Viễn Đoan vẫn ngồi trên chiếc ghế đó, cả tư thế cũng không thay đổi.
“Sao ba dậy sớm vậy?” Trì Giai Lệ hỏi.
Trì Viễn Đoan phức tạp nhìn bãi cỏ ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Ba vốn không ngủ.”
“Không ngủ?” Trì Giai Lệ nhẹ nhíu mày: “Tại sao không ngủ?”
Trì Viễn Đoan không nói gì.
Trì Giai Lệ nhìn lên lầu một cái, thử hỏi: “Trì Sính đâu?”
“Về rồi.”
“Ủa? Không phải tối qua nó ngủ ở nhà sao? Đi lúc nào vậy?”
Trì Viễn Đoan nhẹ nhấp một hớp trà, lại đặt ly trà lên bàn.
“Tối qua.”
Nói xong, ngửa đầu tựa lên lưng ghế, thở dài thườn thượt.
Trì Giai Lệ nhìn dáng vẻ Trì Viễn Đoan như thế, đại khái cũng đoán được tại sao Trì Viễn Đoan lại như vậy, trong lòng vừa tức vừa đau, nhưng vẫn không tiện vạch trần.
Chỉ có thể khuyên nhủ: “Ba lên ngủ một lát đi.”
Trì Viễn Đoan lắc đầu: “Không ngủ nữa, lát nữa ba phải đến đơn vị.”
“Vậy con nấu chút đồ ăn sáng, ba ăn xong hãy đi.”
Trì Giai Lệ vừa định đi vào phòng bếp, lại bị Trì Viễn Đoan gọi lại.
“Con đừng đi, ba có chuyện muốn nói.”
Tuy Trì Giai Lệ đã biết Trì Viễn Đoan muốn nói gì, nhưng vẫn ngồi xuống chỗ Trì Sính từng ngồi, gác chéo chân, nhìn ông với ánh mắt lười biếng.
“Ba nói đi.”
Vẻ mặt Trì Viễn Đoan nghiêm túc, mở miệng: “Ba không biết con hiểu bao nhiêu về tình trạng của em con bây giờ.”
Trì Giai Lệ khoác tay.
“Không biết gì hết.”
Trì Viễn Đoan cuối cùng cũng túm được một đối tượng phát tiết, thổ lộ hết những không vui trong lòng gần đây.
Cuối cùng còn không quên biểu đạt lo lắng và đau khổ sâu sắc, hy vọng con gái thấu hiểu và an ủi.
Kết quả, Trì Giai Lệ nghe xong lại vẫn rất bình thản.
“Ba nói với con những điều này có tác dụng gì? Nhân sinh quan, giá trị quan của con và ba đều không giống nhau.
Đối với con, cách làm của Trì Sính căn bản không có gì sai lầm, sai là ở chỗ vấn đề quan niệm của ba.
Chọn hay không chọn bạn đời, chọn bạn đời thế nào, đó là quyền lợi cá nhân, ba cố chấp can thiệp đó là ba không tôn trọng nhân quyền.
Mấu chốt để giải quyết vấn đề không phải là làm sao chia rẽ hai đứa nó, mà làm sao để thay đổi quan niệm của ba.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan có chút khó coi: “Ba thay đổi quan niệm có tác dụng gì? Quan niệm của mọi người dân TQ có thể thay đổi sao? Những gì con nói toàn bộ là nghịch lý, nằm trong bối cảnh trước mắt thì hoàn toàn không thực tế.”
“Sao lại không thực tế? Nếp sống xã hội hiện tại càng lúc càng mở rộng, toàn thế giới đều đề cao quyền lợi hợp pháp của người đồng tính.
Tổng thống người ta còn dẫn người vợ đồng tính ra nước ngoài nhận phỏng vấn, con trai ba tìm bạn trai trở ngại gì đến ba sao?”
Trì Viễn Đoan bị Trì Giai Lệ chọc tức, giọng điệu nói chuyện càng thêm sắc bén.
“Sao lại không trở ngại ba? Tình cảm của nó phải trả giá bằng dẫm đạp tôn nghiêm và danh dự của ba, ba phải chịu đựng những ánh mắt kỳ lạ, không thể ngẩng đầu trước mặt người khác.
Ba sinh nó nuôi nó, cuối cùng còn bị nó đẩy ngã sao?! Con chỉ suy nghĩ từ góc độ của nó, con có từng suy nghĩ cho ba chưa?”
“Người đánh ba không phải là con trai của ba, là những người xung quanh ba, con trai ba không cố ý tổn thương ba, tổn thương ba là những người góp vui.
Con thấy những kẻ đó chính là ăn no rửng mỡ, người khác yêu đương cản trở gì đến họ? Ba không thể ngẩng đầu đó là do ba tự hạ mình, ba cứ đường đường chính chính, có ai dám tát vào mặt ba một cái chỉ vì con trai của ba yêu đàn ông không?”
“Trước mặt thì không nhưng sau lưng thì có!” Trì Viễn Đoan vỗ mạnh lên bàn, “Con ở nước ngoài mấy năm nay, sao lại trở nên ích kỷ lạnh nhạt như thế? Chúng ta là người một nhà, bây giờ em trai con xảy ra chuyện này, con là chị lại có thái độ này sao?”
Cơn giận của Trì Giai Lệ cũng nổi lên: “Con ích kỷ chỗ nào? Không phải con đang khuyên ba nhìn thoáng một chút hay sao? Ba nuôi con đến từng này, còn không biết tính cách con ra sao sao? Con cứ phải dịu giọng nỉ non nói một đống lời vô ích, ôm ba khóc một trận thì ba mới vui sao?”
Có câu con gái là người yêu của cha kiếp trước, Trì Viễn Đoan thật không biết kiếp trước mình nghĩ thế nào.
Trì Giai Lệ thấy trên trán Trì Viễn Đoan có thêm nếp nhăn, tóc đã chấm sương, giọng điệu cũng dịu đi một chút.
“Ba, con nói thật với ba, mấy năm con ở nước ngoài, quen biết không ít người như thế, bọn họ vẫn có thể sống rất tốt..
Cho dù là người có tính hướng bình thường, cũng có khi cả đời không kết hôn.
Người ta gọi đó là nhìn thoáng, sống sảng khoái.
Kết hôn có gì tốt? Đặc biệt là ở nơi như TQ này, kết hôn là chịu tội! Mỗi lần tết nhất phải đi thăm người thân bạn bè, mẹ chồng, mẹ vợ gì đều phải chăm sóc chu toàn! Người của cả hai bên gia đình đều phải nhọc lòng rất nhiều?!”
“Con hỏi kết hôn có gì tốt?” Trì Viễn Đoan lôi chuyện thiết thật nhất ra nói: “Kết hôn để đảo bảm có thể nối dõi tông đường.”
“Không kết hôn cũng có thể nối dõi tông đường!”
Trì Viễn Đoan nện mu bàn tay lên bàn: “Loại quan hệ biến thái như tụi nó làm sao nối dõi tông đường? Nó lấy cái gì để sinh cháu cho ba?”
“Không phải… con nói, ba, ba còn muốn có cháu sao?” Trì Giai Lệ tỏ vẻ không thể nào hiểu nổi.
Trì Viễn Đoan càng không hiểu: “Sao ba không thể muốn cháu?”
Trì Giai Lệ cười lạnh: “Với cái đức tính của Trì Sính, nó có thể sinh ra được đứa con gì tốt lành sao? Ba còn chê một mình Trì Sính không đủ làm cho ba phiền lòng sao? Còn muốn thêm một đứa nữa?”
“Cho dù có con thì ba cũng sẽ không cho nó nuôi, ba đích thân giáo dục!”
Trì Giai Lệ lập tức ném cho một câu.
“Trì Sính chính là do ba giáo dục mà ra!”
Trì Viễn Đoan tức méo mặt, ngồi trên ghế thở dốc một hồi, cuối cùng mắt trầm xuống, phất tay với Trì Giai Lệ.
“Mày không cần nói nữa, xem như tao đã nhìn ra rồi, tao nuôi ra hai đứa không có nhân tính.”
Trì Giai Lệ lộ vẻ không biết làm sao.
“Ba, nếu muốn con nói thì, mọi chuyện là do chính ba tự tìm, ba đã sắp sáu mươi tuổi rồi, qua vài năm nữa sẽ nghỉ hưu, hưởng thụ hạnh phúc bình thường có gì không tốt? Con trai ba đã sắp ba mươi rồi, từ lâu đã có năng lực sinh tồn của mình, ba cứ luôn quản nó làm gì? Ba biết tại sao TQ có nhiều đứa con ăn bám vậy không? Toàn là do những người ba mẹ như ba đó!”
“Mọi người cứ nhẫn tâm không lo, thì tụi nó sẽ có thể kiếm tiền về thôi!”
“Nói một câu khó nghe, ba còn có thể sống bao nhiêu năm? Ba còn muốn hy sinh bao nhiêu thời gian trên người nó? Con cũng mệt thay cho ba đó!”
“Được rồi, mày đừng nói nữa!” Trì Viễn Đoan ngắt lời, “Số tao chính là phải chịu khổ! Tao cực khổ phấn đấu cả đời, chỉ để bồi dưỡng một đôi trai gái xem tao như kẻ địch, chính là để trước khi lâm chung tát cho tao một cái!”
Trì Giai Lệ khổ sở xoa đầu: “Con nói ba đó, ba có thể đừng như vậy được không? Ba nghĩ đi, không dễ gì con mới về được một chuyến, là để nhìn dáng vẻ bây giờ của ba sao?”
“Mày có thể đi.” Trì Viễn Đoan nói: “Bây giờ đi tao cũng không cản mày!”
Trì Giai Lệ tức giận nghiến răng: “Cái này là ba nói đó?!”
“Đâu Đâu Quyển Quyển để lại chỗ tao.” Trì Viễn Đoan lại nói: “Không phải mày đề xướng tự do cá nhân sao? Không phải mày thích hưởng thụ cuộc sống sao? Cuộc sống mày cứ hưởng thụ đi, cháu để tao nuôi!”
“Nuôi con vốn chính là một phần trong hưởng thụ cuộc sống của con.” Trì Giai Lệ nói.
Trì Viễn Đoan lập tức tiếp lời, “Quản con cũng là một phần trong hưởng thụ cuộc sống của tao, tao thích hy sinh cuộc sống còn lại của mình trong việc quản con cái, tao vui vẻ vì đó.”
“Ba chơi xấu!” Trì Giai Lệ nghiến răng nghiến lợi, “Ba sinh ra một đứa con như Trì Sính thật sự không phải là ngoài ý muốn, ba đáng lắm!”
“Phải, tao đáng đời, đáng đời…”
Trì Viễn Đoan vừa lầm bầm, vừa ảm đạm bước lại cầu thang.
Bình thường lưng thẳng tắp, hôm nay lưng hơi còng, đi vài bước cũng có vẻ rất gắng sức.
Đến cầu thang, còn phải chống tay vào tường nghỉ ngơi một lát, mới tiếp tục lên trên.
“Thật chịu không nổi!” Trì Giai Lệ bực bội đi tới trước mặt Trì Viễn Đoan, nói như thỏa hiệp: “Được rồi, ba nói thẳng đi, rốt cuộc muốn con thế nào?”
Trì Viễn Đoan lập tức vực tinh thần, lưng không mỏi, chân cũng không đau nữa, một hơi có thể đi thẳng lên lầu năm.
“Dù sao bên phía Trì Sính ba cũng hết cách rồi, nếu con muốn ba má con sống thêm vài năm, thì con tự xem rồi làm đi!”
Trì Giai Lệ vừa nghe là hiểu ý, muốn cô đối phó với thằng nhóc còn lại sao?
Thế là kéo Trì Viễn Đoan hỏi: “Người đó tên là gì?”
“Ngô Sở Úy.”
“Cái gì mà không quan trọng?” Trì Giai Lệ buồn bực, “Vậy ba muốn con tìm cậu ta kiểu gì?”
Trì Viễn Đoan nhấn mạnh từng chữ, “Cậu ta tên là Ngô Sở Úy.”
Khóe môi Trì Giai Lệ giật giật, nghe cái tên này thấy sao cũng không phải loại dễ chọc.
Vừa định đi, lại bị Trì Viễn Đoan gọi lại.
“Đợi ba một chút.”
Hai phút sau, Trì Viễn Đoan trở lại, trong tay cầm một túi hồ sơ thật dày.
“Đây là tư liệu cá nhân của cậu ta, tốt nhất con nên tìm hiểu trước rồi hãy ra tay.”
Trì Giai Lệ cầm lên nhìn, ghê thật! Hơn bảy trăm trang!
Một trăm trang đầu là trải nghiệm đời sống của Ngô Sở Úy, rất nhiều chuyện Ngô Sở Úy cũng quên mất rồi, nhưng lại được thể hiện đặc sắc trong đây.
Bốn trăm trang ở giữa là phân tích tính cách của Ngô Sở Úy, từ các thói quen cuộc sống để phán đoán phẩm chất và cá tính của y.
Hai trăm trang tiếp theo là tổng kết kinh nghiệm và kiến nghị cá nhân của Trì Viễn Đoan, toàn bộ là do Trì Viễn Đoan đích thân viết, có chỗ còn dùng bút đỏ ghi chú.
Cái này thật là, thật là rảnh muốn chết… Trì Giai Lệ đen mặt.
Ban đầu cô còn cho rằng Trì Viễn Đoan nói “hưởng thụ được quản con cái” là do tức giận, bây giờ cô phát hiện, hình như ông thật sự vui vẻ làm thế.