Đến cuối năm, các xí nghiệp đơn vị lớn đều bận rộn làm tổng kết cuối năm, Ngô Sở Úy cũng không ngoại lệ.
Gần nửa năm nay, công ty phát triển rất tốt đẹp, lợi nhuận rất khả quan, túi tiền riêng của y cũng sắp đầy.
Cho dù là thế, Ngô Sở Úy vẫn phát hiện ra không ít vấn đề.
Chủ yếu là vấn đề sản phẩm, tuy chất lượng tốt giá thành thấp, nhưng lại thiếu một vài đặc sắc.
Ngô Sở Úy thường xuyên tận mắt kiểm tra hàng, y phát hiện dù có đổi đường mua thế nào đi nữa, sản phẩm đều không mấy khác biệt, quảng cáo về tính năng thì thăng cấp, nhưng thật ra chỉ đổi nước không đổi thuốc.
Có lúc khách hàng đưa ra yêu cầu, nguồn cung ứng hàng hóa hạn chế, không lấy ra được sản phẩm phù hợp tiêu chuẩn, khiến khách hàng mất hứng bỏ đi.
Thứ hai là vấn đề thương hiệu, thời gian này Ngô Sở Úy không biết đã chạy đi bao nhiêu nơi, cung ứng bao nhiêu hàng hóa.
Nhưng đi trên đường, nhìn những thiết bị chiếu sáng đủ hình đủ dạng, không có một cái nào có nhãn hiệu của công ty họ, sự chênh lệch tâm lý đó là rất mạnh mẽ.
Không có thương hiệu riêng, xí nghiệp vĩnh viễn không thể nào làm lớn hơn mạnh hơn.
Cho nên Ngô Sở Úy có dự định xây nhà xưởng, chuyển từ công ty kiểu thương mại sang công ty sản xuất, đi con đường sản xuất thực thể, đây mới là xu thế phát triển tương lai.
Y lập kế hoạch cuối năm sẽ đến bờ biển đông nam khảo sát thị trường, học hỏi kinh nghiệm và kỹ thuật, để chuẩn bị đầu tư sản xuất cho năm sau.
Trì Sính nghe được chuyện này phản ứng đầu tiên chính là: "Ủng hộ, nhưng phải do tôi đi cùng."
Ngô Sở Úy nói: "Đợi đơn vị của anh cho nghỉ phép, xí nghiệp người ta đã kết thúc công việc từ lâu rồi, đến lúc đó tôi đi khảo sát ai hả?"
"Tôi có thể xin nghỉ để đi cùng cậu." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy quả quyết cự tuyệt, cuối năm chính là thời gian ăn cơm xã giao nhiều nhất, đặc biệt là trong giới chính trị, lôi kéo quan hệ, làm thân nhiều người là rất quan trọng.
Huống chi hiện tại đang lúc cao điểm tặng quà, vừa nghĩ đến mấy ngày Trì Sính chạy đông chạy tây cùng mình, sẽ nhận ít đi bao nhiêu quà, có nói sao Ngô Sở Úy cũng không chịu đồng ý!
"Tôi đi mấy ngày là về thôi." Ngô Sở Úy nói: "Tôi sẽ giữ liên lạc với anh mọi lúc mọi nơi."
Trì Sính không chống được kiểu mềm nắn rắn buông của Ngô Sở Úy, cuối cùng đồng ý.
Tối mấy hôm nay, Ngô Sở Úy có thời gian sẽ cầm máy tính bảng lên giường chọt chọt, có lúc giữ một tư thế mệt rồi, sẽ xem Trì Sính là đệm, nằm trên người hắn chọt.
Ban đầu Trì Sính cho rằng Ngô Sở Úy đang tra tài liệu, sau mới phát hiện y nửa đêm còn híp mắt ở đó chọt chọt chọt.
Trì Sính chống một tay đánh giá y, thấy y lúc thì nhíu mày, lúc thì ủ rũ, lúc thì căng thẳng, lúc thì vui sướng...!biểu cảm rất chi là phong phú.
Cuối cùng hết nhịn nổi, đưa tay xoa trán y, hỏi: "Làm gì đó?"
"Đừng đụng!" Ngô Sở Úy vội giữ cổ tay Trì Sính, rất cẩn thận chọt lên màn hình, tiếp theo cười ha ha nói: "Cuối cùng tôi cũng giành được rồi."
Trì Sính hỏi: "Giành được cái gì?"
"Vé máy bay giá ưu đãi!" Ngô Sở Úy ra vẻ như vừa vớ được món hời rất lớn, "Anh biết cuối năm vé máy bay khó giành thế nào không? Vì tấm vé được giảm còn bốn phần này, tôi vất vả lắm đó!"
Trì Sính đánh giá y rất lâu, ngay lúc Ngô Sở Úy sắp sửa xác nhận trả tiền, hắn mới bình tĩnh mở miệng.
"Tôi đã mua cho cậu rồi."
Tay Ngô Sở Úy run lên, suýt nữa chọt lên màn hình, may mà rút lại kịp thời.
Sao không nói sớm hử?! Ông vì tấm vé này, cả ngày ăn chẳng màng uống chẳng mong, đến ngủ một giấc cũng không ngon! Vậy mà anh lại nói với tôi anh đã mua rồi?! Anh làm vậy không phải là cố ý lừa người ta đó chứ?!
"Anh mua khoang nào?"
Trì Sính không hề suy nghĩ: "Khoang hạng nhất."
"Tôi biết ngay mà!" Ngô Sở Úy nện nấm đấm lên giường, "Anh nói đi, tiêu tiền bừa bãi như thế làm gì hả? Chỉ ngồi có hơn hai tiếng, ngồi khoang nào không như nhau?"
Trì Sính nói tiếp: "Vé khứ hồi cũng mua luôn rồi, cậu chỉ có thể trở về vào ngày đó."
Ngô Sở Úy cầm vé lên nhìn, ngày về chỉ cách có năm hôm.
"Không đủ dùng đâu, tôi phải đi đến rất nhiều nơi mà." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính sụ mặt nói: "Tôi bất kể, cậu nghĩ biện pháp giải quyết xong mọi chuyện trong vòng năm ngày, làm không xong thì đổi chuyến bay, công ty hàng không này vẫn thu phí đổi chuyến bay với khoang hạng nhất, cậu tự xem rồi làm đi."
Ngô Sở Úy hung ác nện hai đấm lên ngực Trì Sính, không nện cho hắn đau, thì cõi lòng y sẽ tê.
"Vào mùa này, phía nam ẩm ướt lạnh lẽo, còn không có lò sưởi, cậu chịu nổi sao?"
"Anh xem thường tôi quá rồi đó!" Ngô Sở Úy không để tâm nói: "Tôi cũng đâu phải lần đầu tiên qua mùa đông ở phía nam, nhớ lại năm đó khi tôi học năm hai, cùng Nhạc..."
"Nhạc gì?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy cứng người một chốc, đột nhiên vùi đầu vào hõm vai Trì Sính.
"Càng lúc càng luyến tiếc anh rồi!"
Vốn dĩ, Trì Sính có thể truy cứu sâu vào chuyện này, nhưng Ngô Sở Úy đột nhiên ôm hắn như vậy, cái gì hắn cũng quên hết.
Hôm sau, Trì Sính cùng Ngô Sở Úy đi dạo phố, thuận tiện mua chút đồ cần dùng trên đường.
Vốn dĩ Ngô Sở Úy đã đủ cẩn thận rồi, tăm xỉa răng, đồ ngoáy tai cũng hận không thể mang theo tất.
Nhưng trong chuyện này, Trì Sính còn tỉ mỉ hơn y, gần như mua đồ suốt quãng đường, thấy cái gì cũng cảm thấy sẽ dùng đến, ngay cả tiệm thuốc cũng không bỏ qua.
Thuốc cảm, thuốc phòng bệnh cảm, thuốc trị nứt da, thuốc chống mẫn cảm, thuốc giảm lạnh, thuốc say máy bay...!đương nhiên không thể nào thả lỏng bảo dưỡng cho tiểu cúc hoa, Ngô Sở Úy đi một lần hết năm ngày, trở về còn phải đánh một trận dữ dội.
Vào cửa hàng, đi ngang qua quầy chuyên bán đồng hồ Armani, Ngô Sở Úy dừng lại tùy tiện ngắm nghía, kết quả thật sự nhìn trúng một kiểu.
"Chào anh, đây là kiểu đồng hồ tình nhân thần kỳ, một người điều chỉnh giờ, kim đồng hồ của người kia cũng sẽ xoay theo, rất thần kỳ đó! Cho dù xa xôi cách trở, cũng có thể thỏa mãn ha.m muốn khống chế của anh với người yêu."
Nghe thì không tồi, nhưng giá tiền này đối với vị Ngô Sở Úy vì một tấm vé máy bay giá ưu đãi mà phấn đấu suốt mấy đêm liền mà nói, quả thật hơi tàn nhẫn, đặc biệt là nếu mua sẽ phải mua hai chiếc...
Liếc mắt nhìn vị bên cạnh, hình như người ta không hề có chút áp lực nào với cái giá này, nếu đã thế, có phải mình nên tỏ ý một chút?
Thế là, Ngô Sở Úy bắt đầu nói chuyện rôm rả với nhân viên bán hàng, biểu hiện cực kỳ hứng thú với cặp đồng hồ này.
Chậm rãi tiêu hao thời gian, đợi Trì Sính mở miệng.
Nhưng hôm nay Trì Sính đặc biệt có định lực, Ngô Sở Úy ở bên đó nói chuyện, hắn liền đứng bên này nghe, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy nói với nhân viên bán hàng: "Tôi phải suy nghĩ thêm."
Nói xong, mang vẻ tiếc nuối xoay người đi, cố ý lê bước thật chậm, còn cầm di độn.g ra kiểm tra ngày.
"Ừm..." Nói đặc biệt miễn cưỡng, "Hôm nay là ngày Châu Phi thống nhất."
Hàm ý là, hôm nay là ngày lễ, cho dù không quan hệ gì với hai chúng ta, nó cũng là ngày lễ, là ngày lễ thì phải có quà!
Trì Sính ngừng một chút, nói: "Tôi đi nhà vệ sinh, cậu ở đây đợi tôi."
Nói xong, đi về hướng quầy bán đồng hồ.
Ngô Sở Úy thầm vui sướng mắng: Muốn tặng tôi thì nói thẳng đi, còn lấy cớ đi nhà vệ sinh, bày trò tầm thường quá!
Kết quả, Trì Sính trở lại, hai tay trống trơn.
Ngô Sở Úy dại ra: "Anh...!cứ về như vậy?"
"Nếu không thì sao?" Trì Sính hỏi.
A a a a, anh ta thật sự chỉ đi vệ sinh một chuyến mà thôi!
Ngô Sở Úy lập tức đen mặt, giọng điệu hung tàn: "Đi thôi, còn ngây ra đó làm gì?"
"Không phải cậu còn muốn mua áo cộc tay sao?"
"Mua cái gì chứ?!!" Ngô Sở Úy vung tay, rất không kiên nhẫn, "Cần thiết lắm sao? Lại không bị đông chết! Hai chúng ta hôm nay làm gì vậy chứ? Mất cả một buổi chiều, toàn mua mấy thứ vô dụng.
Có ý nghĩa gì chứ? Hứng lắm à? Đừng ở đây mất mặt nữa, mau đi thôi!"
Bước cộp cộp cộp ra cửa thang máy, Trì Sính rất biết chịu đựng, mặt Ngô Sở Úy đã thúi như thế rồi, hắn cũng chẳng quan tâm một câu.
Kết quả, cửa thang máy mở ra, Ngô Sở Úy lại dừng chân.
Đột nhiên quay người, đẩy đồ đang cầm vào lòng Trì Sính, tức giận nói: "Tôi đi nhà vệ sinh!"
"Vừa rồi khi tôi đi sao không đi chung?" Trì Sính cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy không thèm quay đầu nói: "Không muốn nhìn thấy cái pín lừa bự đó của anh!"
Nhưng, trước khi đến quầy bán đồng hồ, Ngô Sở Úy vẫn vào nhà vệ sinh trước.
Y quả thật đang nghẹn, vừa rồi không cảm thấy, kết quả bị Trì Sính coi thường như thế, hiện tại lại bỗng muốn ra không kìm được.
Vừa đi vừa thầm mắng: Má, cho dù tôi mua đồng hồ rồi cũng sẽ không cho anh, tặng đại cho một cô gái nào đó luôn!
Vào nhà vệ sinh có vách ngăn, vừa mới cở.i quần ra, liền cảm thấy sau lưng nổi lên gió lạnh.
Còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị một thân hình to lớn ghìm chặt vào lòng.
"Anh muốn làm gì?" Ngô Sở Úy thoáng có dự cảm không hay.
Hơi nóng trong miệng Trì Sính toàn bộ đều phun lên tai Ngô Sở Úy: "Làm cậu."
Ngô Sở Úy không biết con chó đực này vì cái quái gì luôn chọn những chỗ thế này để độn.g d.ục, cửa bên cạnh phát ra tiếng vang, tiếng nước xè xè truyền đến, bụng Ngô Sở Úy căng chặt, cố sức giãy dụa trong lòng Trì Sính.
"Anh ra ngoài mau, tôi nhịn hết nổi rồi."
Trì Sính không chỉ không đi, còn thò tay lên điểu của Ngô Sở Úy, ác liệt trêu chọc.
Tại nơi công cộng, Ngô Sở Úy không dám giãy dụa quá mức, sợ người ta nghe tiếng độn.g, chỉ có thể cố nhịn.
Nhưng Trì Sính lại quyết không buông tha, càng ở những nơi thế này, hắn càng cảm thấy k.ích thích, càng có thể gợi lên d.ục vọng ngược đãi của hắn.
Cắn cổ Ngô Sở Úy nhẹ giọng nói: "Vừa rồi dáng vẻ giận dỗi của cậu rất là d.âm đãng, tôi còn chưa đến cửa nhà vệ sinh đã cương rồi."
Bên cạnh lại truyền đến tiếng nước, Ngô Sở Úy suýt nữa mất khống chế trong tay Trì Sính.
Hô hấp càng lúc càng gấp gáp, bụng cũng nghẹn muốn nổ, Ngô Sở Úy cố gắng nhịn không lên tiếng.
Tại một nơi người đến người đi thế này, làm chuyện khó chịu nổi như thế, lại k.ích độn.g đến mức không thể tự khống chế.
Một dòng điện mãnh liệt lao đến bụng, cảm giác vừa k.ích độn.g vừa khó chịu khiến Ngô Sở Úy suýt ứa lệ, b.ắn ra rồi, lại liều mạng nhịn để không giải quyết nhu cầu.
Mồ hôi ướt rượt nhìn Trì Sính, mang vẻ tức giận: "Chơi đủ chưa?"
Mong Trì Sính ra ngoài, để y nhanh chóng giải quyết việc gấp của con người.
Không ngờ, Trì Sính lại thò tay vào trong quần Ngô Sở Úy, hơn nữa là hai tay, tấn công trước sau.
Ngô Sở Úy lần này thật sự chịu không nổi, run người xin tha: "Đừng quậy nữa...!thật sự không nín nổi rồi...!muốn tè...!không được..."
Trì Sính giữ chặt phía trước của Ngô Sở Úy, không để y giải phóng, phía sau lại k.ích thích rất hung hãn.
Ngô Sở Úy nhịn đến tan vỡ, bụng co giật, Trì Sính đột nhiên buông tay, một tiếng "không" bật thốt khỏi miệng, tiếp đó là tiếng nước xè xè, cùng với vẻ mặt k.ích độn.g đến vặn vẹo, xấu hổ đến nghẹn ngào lúc giải phóng, toàn bộ bị Trì Sính tùy ý thưởng thức.
Quả thật, sướng đến mức Ngô Sở Úy không còn gì để nói.
Trì Sính ra ngoài trước, Ngô Sở Úy quẫn bách theo sau, muốn bùng phát mà không bùng nổi, nghẹn nửa ngày lại nghẹn ra một câu: "Anh dám nói với người khác thử xem!"
Trì Sính cười bỡn cợt.
Ngô Sở Úy căng mặt đi rửa tay, rửa rồi rửa, đột nhiên phát hiện trên cổ tay có thêm một chiếc đồng hồ, lại liếc mắt nhìn qua, trên cổ tay Trì Sính cũng có một chiếc giống vậy.
Mua rồi hả?
Kinh ngạc nhìn Trì Sính: "Anh...!đeo cho tôi lúc nào?"
Trì Sính phẩy hết nước trong tay lên mặt Ngô Sở Úy.
"Cậu cho rằng chỉ có cậu biết kỹ năng này sao?"
Nghe câu này, nhóc trộm tệ hại đỏ mặt..