Yêu Phải Tình Địch

Chương 122: Bài Phiến Tình





Hôm đó Ngô Sở Úy vì đi gặp Khương Tiểu Soái, cố ý lừa Trì Sính nói mẹ mình bị bệnh.

Trì Sính tính tổng lại, Ngô Sở Úy cả ngày bận như thế, rất ít khi có thời gian rảnh về nhà thăm, hắn cũng đã một thời gian chưa đi thăm bà cụ, thế là hôm sau liền đến nhà y.
Kết quả vừa vào nhà, đã thấy bà Ngô sắc mặt tái nhợt, nói chuyện uể oải vô lực, hai chân sưng như cái bánh màn thầu.

Trì Sính không nói hai lời, dẫn bà cụ đi bệnh viện, đến bệnh viện kiểm tra, bệnh tiểu đường của bà cụ khiến cho tim bị suy thoái, may mà đưa đến kịp thời, nếu không thì sẽ nguy hiểm.
Hôm nay đúng lúc bà Ngô xuất viện, Trì Sính lái xe đến đón.
Lên xe, bà Ngô luôn nói mấy lời khách sáo.
"Lại làm phiền con rồi, cô đã nói sẽ tự đón xe về mà."
Trì Sính lạnh nhạt nói: "Không sao, thuận đường."
Đường huyết của bà Ngô đã hạ, tim hồi phục bình thường, khí sắc lúc đưa đi và đón về cứ như hai người khác biệt.

Ngồi trên xe, còn có sức lải nhải liên tục: "Đã nói không đi, không đi, con cứ thúc cô đi.

Con xem, lại bắt con cô tốn bao nhiêu là tiền, nó dành chút tiền cũng vất vả lắm."
Bà Ngô vẫn luôn cho rằng tiền Trì Sính bỏ ra là do Ngô Sở Úy đưa.
Trì Sính nói: "Cậu ấy là con của cô, bỏ tiền trị bệnh cho cô là nên làm."
Bà Ngô thì không cảm thấy thế: "Con cô còn chưa kết hôn, vẫn là con nít thôi, sao cô có thể để một đứa con nít nuôi dưỡng? Thằng ba nhà cô quá thành thật, không có nhiều suy tính gian xảo, xã hội bây giờ, người thành thật không kiếm được nhiều tiền, chỉ có thể kiếm đủ ăn.

Dáng vẻ thành thật của nó giống hệt ba nó, ông nhà cô cũng cái kiểu đó, cả đời toàn chịu thiệt."
Trì Sính cười gằn trong lòng, thằng ba nhà cô sớm đã biến dị rồi.
Đến nhà, bà Ngô mời Trì Sính vào uống nước, lại nói chuyện với hắn vài câu.
"Con có đối tượng chưa?"

Trì Sính hào phóng thừa nhận, "Có rồi."
Bà Ngô kêu lên ngưỡng mộ, "Cũng phải, người như con rất được yêu thích mà! Dám nói dám làm, có thể giành được thứ mình muốn.

Thằng ba nhà cô thì không được, đối tượng yêu đương bảy năm trời cũng chia tay, con nói xem bảo cô làm sao không nôn nóng cho được!"
Trì Sính hơi híp mắt, "Cậu ấy từng quen người khác bảy năm?"
"Chính thế!" Nói đến chuyện này bà Ngô vẫn đau lòng, "Thằng ba nhà cô còn mang hình con bé về cho cô xem, con gái người ta xinh đẹp vô cùng, đôi mắt như biết nói.

Đúng rồi, mấy hôm trước cô còn lấy tấm ảnh đó ra, con đợi chút, cô lấy cho con xem."
Nói xong, chậm rãi bước đến trước tủ, mở ngăn kéo lục tìm bên trong, mất cả buổi cũng tìm không được.
"Ôi, sao không tìm thấy nhỉ?"
Trì Sính mở miệng khuyên, "Đừng tìm nữa, cô cho con biết hai người họ sao lại chia tay vậy."
Bà Ngô lên giường ngồi lại, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.
"Thằng ba nhà cô luôn nói tính khí không hợp, thật ra trong lòng cô biết rõ, người ta nhất định là chê nhà cô nghèo.

Năm ngoái, cô gái đó nói muốn đến nhà ăn cơm, kết quả chỉ đi đến cửa, đột nhiên có chuyện gấp phải về, thằng ba nhà cô cũng đi theo.

Từ đó về sau, thằng ba không bao giờ nhắc đến con bé đó nữa."
Nói một hồi, bà Ngô lấy khăn tay ra lau nước mắt.
"Thằng ba nhà cô cực khổ biết bao chứ! Lúc trước ông nhà cứ nói muốn con trai, muốn con trai, kết quả còn chưa xây nhà mới cho con trai, ông ấy đã xuôi tay không lo nữa.

Vì nuôi sống ba đứa nó, hai vợ chồng cô cả năm đều làm việc dưới ruộng, thằng ba nhà cô được nuôi lớn như dê con.

Đi học làm việc chưa từng quản đến, đều là nó tự mình bước từng bước."

Trì Sính nhớ đến lúc mới quen biết Ngô Sở Úy, y đẩy một chiếc xe hàng, gian nan đẩy lên dốc trong mưa lớn.

Bất kể lúc đó là vô ý hay cố ý, dù sao Trì Sính vẫn nhớ gương mặt tuấn tú bị nước mưa xối ướt đó.
Bà Ngô lại lải nhải nói rất lâu, Trì Sính cũng không ngại phiền, cứ ngồi nghe thế, biết bà cụ nói mệt rồi, hắn mới đứng dậy tạm biệt.
Trì Sính đi rồi, bà Ngô lại bắt đầu lục tìm trong ngăn kéo, kết quả phát hiện tấm hình mắc kẹt trong khe hở giữa hai ngăn kéo.
"Vừa rồi muốn xem thì không tìm thấy, đợi người ta đi rồi mới lò đầu ra..."
Kết quả, một tiếng sau, Trì Sính lại về.
"Vừa rồi quên đồ, cái này, là nội y giữ ấm mà con trai cô mua cho cô, bảo con thuận tiện mang qua.

Cô thử xem có vừa không? Không vừa thì con lại đi đổi cho cô." Trì Sính giao nội y giữ ấm vừa mua về cho bà Ngô.
Bà Ngô híp mắt nhìn con số, lập tức gật đầu nói: "Vừa! Vừa! Cô vẫn luôn mặc số này.

Vẫn là con trai cô biết thương người, trời lạnh còn biết mua thêm quần áo cho cô."
Trì Sính gật đầu: "Vậy thôi, con đi."
"Được, đi từ từ thôi, trên đường chú ý lái xe cẩn thận."
Vào nhà rồi, bà Ngô đảo mắt nhìn bức ảnh trên tủ, lập tức cầm lấy rồi chạy ra ngoài: "Con à, đừng đi, cô còn muốn cho con xem..."
Còn chưa nói xong, xe đã lái ra khỏi cửa.
Bà Ngô th.ở dốc một hồi mới thở ổn lại, nhìn bức ảnh trên tay, không khỏi thở dài.
"Ôi...!cũng đã chia tay rồi, còn để người ta xem làm gì chứ? Giữ lại cũng chỉ phiền lòng, thôi thì ném đi."
Nhìn qua "đứa con dâu" hụt lần cuối, ném ảnh vào lò đốt luôn.
...
Từ chỗ Khương Tiểu Soái trở về, Ngô Sở Úy vẫn không quên chuyện hai người họ hợp mưu "lừa gạt", nghĩ nhất định phải nhân cơ hội này nói rõ mục đích tiếp cận Trì Sính lúc trước, chuyện còn lại về sau hãy nói.

Thế là, tối sau khi về nhà, vẫn luôn ấp ủ bầu không khí xung đột.
Y muốn thảo phạt Trì Sính trước, đợi Trì Sính không còn mặt mũi, hối hận hành động xưa rồi, lại tiến thêm một bước, nói chuyện của mình ra, vừa biểu hiện phong phạm độ lượng, lại chứng tỏ dũng khí trượng phu dám làm dám nhận.
Khi Trì Sính về đã rất muộn, Ngô Sở Úy lạnh nhạt ngồi chiếm cứ trước bàn viết, phần eo thẳng tắp, đường nét gương mặt nhìn nghiêng rất sắc bén, một thân đầy khí thế.
"Ăn cơm chưa?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy lạnh lùng mở miệng, "Không ăn."
Y cứ nghĩ Trì Sính sẽ hỏi, tại sao không ăn? Sau đó y sẽ chính đáng gầm lên: Mẹ nó tôi còn ăn nổi sao? Tiếp đó, chính là nổ lửa bôm bốp, tranh chấp cứ thế mà tới...
Nào ngờ Trì Sính trực tiếp đặt một túi đồ ăn trước mặt Ngô Sở Úy, "Đúng lúc, ở dưới lầu tôi đã mua chút đồ ăn, vừa mới nấu xong, mau ăn đi."
Ngô Sở Úy thầm nghĩ, sớm không mua, muộn không mua, nhất định phải mua vào lúc này! Không phải cố ý muốn khiến tôi không mở miệng được sao?
"Không ăn." Phản bác rất có cốt khí.
Trì Sính mở túi đồ ra, một mùi hương thơm nồng phiêu ra.
Ngô Sở Úy lén nuốt nước miếng, bữa cơm trước đó là ăn ở chỗ Khương Tiểu Soái, lúc đó toàn là nghe Khương Tiểu Soái tung ra những dự đoán khủ.ng bố, bữa cơm ăn cũng chả ngon...
Nhưng, vẫn đẩy túi ra, giọng điệu cứng rắn: "Ăn không vô."
Trì Sính có thể không biết trong lòng Ngô Sở Úy đang nghĩ gì sao? Hắn cũng dự định sẽ giải thích chuyện rõ ràng, nhưng thấy Ngô Sở Úy sắp để cây gai đó làm nghẹn chính mình, nên liền cho y một bậc thang bước xuống.
"Có chuyện gì ăn xong rồi nói." Trì Sính chủ động mở miệng.
Ngô Sở Úy dùng khóe mắt liếc Trì Sính, trong lòng thầm nói: Nếu anh đã chuẩn bị sẽ chịu giáo huấn, vậy Ngô gia gia sẽ ăn no uống đủ, sau đó mới nói chuyện với anh.
Vừa đưa tay muốn lấy, bên tai truyền đến mệnh lệnh.
"Đi rửa tay trước." Trước kia Trì Sính chưa từng quan tâm đến những chuyện tạp nham này, nhưng từ sau khi có tiếp xúc thân thể với Ngô Sở Úy, vấn đề đường ruột của y trở thành chuyện lớn hàng đầu mà Trì Sính quan tâm.
"Không dùng đến."
Móng vuốt chó của Ngô Sở Úy mở túi ra, trực tiếp nhắm vào một cái móng heo.
Trì Sính không nói nữa, trực tiếp kéo cánh tay đó qua, dùng khăn ướt lau sơ, sau đó thả về.
"Ăn đi."
Thế là, cái kẻ vừa tự xưng ăn không vô, gặm hai cái móng heo, nửa cân cổ vịt, bảy tám cái chân gà...!nếu không phải Trì Sính cản lại, thứ này không biết ăn tới chừng nào.
Ăn xong, vào nhà vệ sinh rửa tay súc miệng, vừa làm vừa ấp ủ cảm xúc.
Kết quả, vừa ấp ủ xong, Trì Sính có điện thoại, nghe hơn mười phút.

Nghe điện thoại xong lại đi tắ.m, trước khi tắ.m hỏi Ngô Sở Úy có muốn tắ.m chung không, Ngô Sở Úy lạnh giọng cự tuyệt, Trì Sính cũng không cưỡng ép, tự mình vào phòng tắ.m.
Không bao lâu, ướt rượt bước ra.

Ngô Sở Úy vẫn ngồi bên bàn viết, không động đậy, gương mặt căng chặt, đang đợi Trì Sính mở lời trước.
Kết quả, Trì Sính trực tiếp lên giường, tựa vào đầu giường, yên lặng hút thuốc.
Ngô Sở Úy đảo mắt nhìn hắn, bụng dưới liền căng chặt.
Trì Sính mặc một chiếc quần tứ giác, một chân gấp lên, chân kia duỗi thẳng.

Cơ bụng tám múi nhìn thấy rõ ràng, giữa chân gồ lên một cục, con cự long chiếm cứ tại đó, lông thì rậm rạp, còn lộ ra ở rìa quần ló.t.

Mạch trên cổ thì chồng chéo, yết hầu nhô lên rục rịch lên xuống, đôi môi mỏng dương cương gợi cảm nhẹ mở, phun ra làn sương mờ.
Đồ lẳng lơ...!Ngô Sở Úy thầm chửi.
Qua một lúc, Trì Sính hút xong điếu thuốc, cuối cùng mở miệng.
"Làm gì đó?"
Ngô Sở Úy lập tức cứng mặt, giọng điệu cứng rắn: "Chuyện công ty."
Trì Sính vỗ vị trí trống bên cạnh, nói: "Vậy cậu qua đây ngồi làm."
"Ngồi đó làm gì?"
Trì Sính vẫn rất bình tĩnh: "Muốn ôm cậu."
Ngô Sở Úy sầm mặt: "Không đi."
Trì Sính chống chân xuống đất, dưới ánh mắt sắc bén của Ngô Sở Úy, kéo cái ghế của y đến bên giường, chân đang khoanh của Ngô Sở Úy cũng không thả ra, cứ thế bị "bưng" qua.

Ngô Sở Úy tức khí đảo tay, lại bị Trì Sính vững vàng tiếp được.
"Đừng quậy nữa." Trì Sính rút quần ló.t bằng tơ bên cạnh đưa cho Ngô Sở Úy, "Mặc cái này lên cho tôi xem."
Bộ nội y giữ ấm này mua cùng với bộ của bà Ngô.

Lúc đó Trì Sính thấy cổ áo mùa thu của bà Ngô đã mòn, liền nghĩ đến việc mua đồ cho bà.

Sau đó nghĩ đến Ngô Sở Úy vì đỏm dáng, sắp vào đông vẫn mặc áo bông đến mức lạnh run, liền quyết tâm mua cho y một bộ.
Trong lòng Ngô Sở Úy rất không thoải mái, sớm không mua, muộn không mua, nhất định phải mua hôm nay! Vất vả lắm mới gom được tí lửa, cái bài phiến tình của anh lại dập của tôi rồi!.