Yêu Phải Tình Địch

Chương 121: Trừ Bỏ Tâm Bệnh





Hai người trầm mặc rất lâu, Ngô Sở Úy mở miệng tiếp.
"Theo như anh nói, anh chính là công cụ Quách Thành Vũ dùng để thu hút Trì Sính, nếu Trì Sính đã có tôi rồi, có nghĩa sẽ không có ý đồ với người yêu của anh ta nữa, anh liền không còn giá trị lợi dụng nữa, anh ta sẽ bỏ rơi anh ngay lập tức! Nhưng nhìn tình hình hiện tại, anh ta không chỉ không bỏ rơi anh, còn tận tâm tận sức che giấu anh, chuyện này anh giải thích thế nào?"
Khương Tiểu Soái ngẩn người khi nghe câu nghi vấn của Ngô Sở Úy, nghĩ kỹ lại, hình như cũng thật sự khó nói rõ.
"Có lẽ anh ta cảm thấy sở dĩ Trì Sính không quấy rối tôi, là vì tôi chưa thật sự quen anh ta, một khi tôi và anh ta xác định quan hệ, không thể đảm bảo Trì Sính có buông được hay chưa."
Ngô Sở Úy hừ một tiếng đầy thâm ý từ mũi: "Ý của anh là, một khi Quách Thành Vũ câu được anh, Trì Sính vẫn sẽ trở về làm anh sao?"
Khương Tiểu Soái cười không chút phúc hậu: "Gấp rồi! Gấp rồi kìa!"
"Ai gấp hả?" Ngô Sở Úy lạnh mặt, "Anh mau để Quách tử kích động mâu thuẫn, lôi Trì Sính khỏi người tôi đi, cúc hoa của ông đây liền triệt để đón chờ ngày xuân."
Khương Tiểu Soái bật cười, sau khi cười lại bình tĩnh suy nghĩ một chút liền cảm thấy chuyện này quả thật đáng để cân nhắc lại.
"Này, Đại Úy, cậu có cảm thấy chuyện của ba người họ hình như không bình thường không?"
Ngô Sở Úy cũng nghiêm túc lại, hỏi: "Chỗ nào không bình thường?"
"Cậu nghĩ xem, hai người họ vì chuyện của Uông Thạc mà nảy sinh mâu thuẫn, tính đến nay đã bảy năm rồi đúng không? Nhưng cậu có từng nghe họ nói, trong bảy năm nay có người nào trong số họ từng đi tìm Uông Thạc không? Không có đúng không?! Nếu Trì Sính không tìm Uông Thạc, là vì căm hận hành động của anh ta, vậy tại sao Quách Thành Vũ cũng không tìm?"
Khương Tiểu Soái nói thế, Ngô Sở Úy cũng cảm thấy nghĩ không thấu.
"Đúng vậy, nếu Quách Thành Vũ muốn báo thù Trì Sính, cách tốt nhất chính là tiếp tục ở bên Uông Thạc."
Khương Tiểu Soái gõ mạnh lên bàn: "Cho nên nói, vấn đề ở ngay chỗ này! Bình thường mà nói, quan hệ của Quách Thành Vũ và Trì Sính tốt như thế, anh ta cướp đàn ông của Trì Sính, thì phải nên hổ thẹn chứ! Chứ không phải ba lần bốn lượt mưu tính Trì Sính.

Nếu nói anh ta thật sự là loại người không nghĩa khí như thế, tỏ rõ muốn gây xích mích với Trì Sính, vậy tại sao anh ta không trực tiếp ở bên Uông Thạc luôn đi?"
Ngô Sở Úy nhíu mày, hai mắt híp lại.
"Quách Thành Vũ thật sự rất mâu thuẫn! Nếu nói anh ta nhẫn tâm, thì lúc Trì Sính cướp rắn, anh ta quả thật đã giúp đỡ.

Nếu nói anh ta thiện tâm, vậy đàn rắn đó lại là do anh ta cố ý giở trò để bị mang đi.

Cậu nói thử xem, người này tới tới lui lui như vậy là muốn giở trò gì đây?..."
Nói một hồi, mắt Ngô Sở Úy đột nhiên lóe sáng, túm chặt tay Khương Tiểu Soái.
"Tôi nhớ ra một chuyện, hôm đó trên xe, Quách Thành Vũ từng nói với tôi một câu, anh ta nói anh ta chưa từng ngủ với Uông Thạc."

Khương Tiểu Soái vỗ mạnh lên đùi: "Vậy thì đúng rồi."
"Đúng rồi?" Ngô Sở Úy không hiểu.
Khương Tiểu Soái híp mắt, nói từ tốn: "Chân tướng của chuyện này đã có rồi, Quách Thành Vũ thích Trì Sính! Lúc trước anh ta căn bản chưa từng lên giường với Uông Thạc, sở dĩ tạo ra hiểu lầm này, chính là muốn Trì Sính tuyệt vọng với Uông Thạc.

Sau đó lại xem Uông Thạc như một sợi dây thừng, buộc chặt tình cảm nhiều năm của anh ta và Trì Sính, khiến cả hai vướng mắc không rõ."
"Kiểu đi vòng này hình như hơi lớn thì phải?" Ngô Sở Úy lau mồ hôi trên trán.

"Nếu anh ta thật sự thích Trì Sính, sao không quang minh chính đại nói ra, cần gì phải dùng chiêu này để hủy đi tình cảm của hai người chứ?"
"Cái này thì cậu không hiểu rồi." Khương Tiểu Soái nói rất lý lẽ: "Có người xuất chiêu thì sẽ có người phản chiêu, chuyện tình cảm này ai cũng không thể nói rõ được.

Có lúc một người đối xử tốt với cậu, cậu chưa chắc thích người đó, nhưng người đó đột nhiên làm ra chuyện có lỗi với cậu, cậu lại sẽ nhớ người đó mãi."
Ngô Sở Úy không tán đồng quan điểm này, "Lúc trước khi Nhạc Duyệt đối xử với tôi vẫn còn tốt, tôi thật sự thích cô ấy, sau đó cô ấy đối xử với tôi như vậy, tôi càng lúc càng không thích cô ấy nữa."
Khương Tiểu Soái nói xa xăm: "Cậu cho rằng đầu óc của ai cũng thẳng như cậu hay sao?"
Ngô Sở Úy khựng lại, hơi không vui nói: "Tôi chỉ cảm thấy, những thứ anh nói rất có lý, nhưng nếu phủ lên người họ, thì vẫn có chút gượng ép.

Quách Thành Vũ là dạng đàn ông rất khốc! Anh ta có thể nhìn trúng một người còn cứng hơn cả anh ta sao?"
"Cứng chọi cứng mới có thể tóe lửa, cậu nhìn hai người họ đi, một người thì như rắn hổ mang chúa, một người thì như mãng xà, quấn vào nhau rất mất sức!"
"Tôi không thấy vậy." Ngô Sở Úy sầm mặt, "Hai người này mà quấn vào nhau, khẳng định có một người chết."
Khương Tiểu Soái cười gằn: "Chuyện cậu không cách nào tưởng tượng được còn ở đằng sau kìa."
Ngô Sở Úy đợi Khương Tiểu Soái tiếp tục nói rõ.
"Cậu nghĩ đi, Quách Thành Vũ này không tìm Uông Thạc thì cũng thôi đi, nhưng sao Trì Sính cũng không có động tĩnh gì chứ? Còn nữa, lúc trước Quách Thành Vũ và Uông Thạc làm chuyện có lỗi với Trì Sính, rốt cuộc là ai cho Trì Sính biết? Hay là Trì Sính tận mắt nhìn thấy? Sao Trì Sính lại chẳng chút nghi ngờ dễ dàng tin tưởng vào chuyện đó như vậy? Nếu lúc trước Trì Sính vì nhất thời tức giận, mất đi lực phán đoán, vậy thì đã nhiều năm qua như thế, Trì Sính cũng đã nguôi giận bình tĩnh lại, sao không thử cân nhắc suy nghĩ lại?"
Ngô Sở Úy thở dài: "Có lẽ anh ta xem chuyện này là chuyện sỉ nhục trong lòng, không muốn lại đào ra nữa."
"Giả sử như cậu nói đúng đi." Khương Tiểu Soái tiếp tục, "Vậy tại sao Trì Sính chỉ báo thù Quách Thành Vũ, mà chưa từng xuống tay với Uông Thạc?"
Ngô Sở Úy hững hờ: "Có lẽ anh ta không nỡ."

"Cậu cảm thấy anh ta giống loại người có tính khí như thế sao?"
Khương Tiểu Soái nói thế, Ngô Sở Úy đột nhiên nghĩ đến những lời mà Trì Sính đã tâm sự với mình.
"Nếu cậu ta dám xuất hiện trước mặt tôi, ông đây lập tức gian cậu ta, thao đến khi không còn thở mới thôi!"
Khương Tiểu Soái còn đang thao thao bất tuyệt: "Hai người họ mở miệng là Uông Thạc, Uông Thạc này Uông Thạc nọ, thật ra người này thật sự quan trọng như thế sao? Tôi cảm thấy anh ta chỉ là một cái bóng mơ hồ, có lẽ nên nói là một sợi dây thừng mà Quách Thành Vũ dùng để buộc Trì Sính.

Bề ngoài thì anh ta vẫn luôn bị Trì Sính tính toán, nhưng thật ra anh ta mới là kẻ chủ mưu đứng sau đưa người tình lên giường Trì Sính."
"Tại sao anh ta phải làm vậy?" Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái cười lạnh, "Rất đơn giản, chỉ có đàn ông anh ta tặng, anh ta mới yên tâm! Nhiều năm như thế, trừ bạn tình của Quách Thành Vũ, Trì Sính chưa từng quen một người bạn trai nào đúng không? Đương nhiên, cậu là ngoại lệ."
Ngô Sở Úy không cách nào gật đầu xác nhận, "Tất cả những gì anh nói đều là đứng từ góc độ của Quách Thành Vũ, nhưng anh đã quên điều kiện khách quan từ góc độ Trì Sính, anh ta không có ngốc như thế đúng không? Quách Thành Vũ nếu thật sự có tâm tư đó, không thể nào ngay cả một chút Trì Sính cũng không phát hiện được?"
Ánh mắt Khương Tiểu Soái hấp háy, "Đây chính là điểm sáng lớn nhất của chuyện bát quái lần này!"
Ngô Sở Úy ẩn ẩn có một dự cảm không hay ho gì.
Khương Tiểu Soái ghé lại gần Ngô Sở Úy, nhẹ giọng nói: "Thật ra, trong lòng Trì Sính biết rõ."
Ngô Sở Úy giật thót.
"Cậu nghĩ xem hôm đó lúc cướp rắn, hai người họ đấu với nhau, bất kể là thể lực hay kỹ năng, Quách Thành Vũ đều hơi kém hơn một bậc, nhưng hai người họ lại đánh ngang tay.

Lúc đó cậu đang chuyển rắn, có vài chi tiết cậu không chú ý thấy, Trì Sính đã chiếm được tiên cơ, nhưng lại giữ nắm đấm ở ngay trước mặt Quách Thành Vũ, mà không thật sự xuống tay."
Huyệt thái dương của Ngô Sở Úy giật liên hồi: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Khương Tiểu Soái dẫm chân, đứng giữa phòng, nói đầy êm dịu.
"Thật ra, Trì Sính cũng thích Quách Thành Vũ."
Quả bom này nổ thẳng vào đầu Ngô Sở Úy.
Khương Tiểu Soái nói đầy căn cứ: "Vừa rồi tôi nói rồi, Quách Thành Vũ chính là lấy một sợi dây thừng buộc Trì Sính, trong lòng Trì Sính biết rõ, nhưng lại vờ buông để bắt.

Nhiều năm như thế, anh ta lấy cớ là báo thù Quách Thành Vũ, nhưng toàn tổn thương người không liên quan, hai người họ thì hoàn hảo không bị gì."

Ngô Sở Úy phản bác một câu cuối cùng, "Nếu đã thế, vậy tại sao không bên nhau đi? Nhất định phải dùng cách này?"
Khương Tiểu Soái nhún vai: "Không cách nào bên nhau đó! Giữa hai người họ còn chen một Uông Thạc mà! Họ là người thế nào chứ? Đàn ông chân chính cứng cỏi sắt đá, có thể công khai làm chuyện này sao? Cách duy nhất chính là lấy Uông Thạc làm sợi dây gắn bó, ngoài sáng thì đấu, trong tối thì quấn."
Ngô Sở Úy bị nói đến hoàn toàn không còn từ ngữ nào.
"Nói vậy tôi là đồ trở ngại đúng không?"
Khương Tiểu Soái bật cười, "Trở về cậu thử thăm dò Trì Sính xem, cứ nói tôi đã ngủ với Quách tử rồi, cậu xem thử Trì Sính có phản ứng gì không."
"Khỏi thăm dò đi." Ngô Sở Úy cố ra vẻ phóng khoáng ngoáy mũi: "Chúng ta dứt khoát làm mai luôn đi, tác hợp họ lại với nhau, một đôi yêu nhau như thế mà."
Mắt Khương Tiểu Soái sáng lên, "Được đó! Hiện tại động thủ luôn, nào nào nào, mau nghĩ kế hoạch thiết thực chút đi."
Ngón tay Ngô Sở Úy suýt nữa chọt lủng mũi.
Thấy Ngô Sở Úy sắp không giữ được nữa, Khương Tiểu Soái cũng không trêu y nữa.
"Được rồi được rồi, tôi chỉ nói thế thôi, cậu cứ coi như nghe chuyện cười ấy mà.

Rốt cuộc chuyện ra sao, chúng ta là kẻ ngoài cuộc làm sao có thể nói rõ được?"
Ngô Sở Úy nổi lửa, thao! Tôi thấy anh nói rất rõ ràng!
Khương Tiểu Soái nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, cậu mau về đi, tránh cho vị đó nhà cậu nóng ruột."
Ngô Sở Úy lúc này mới nhớ ra còn một chuyện gấp phải nói.
"Đúng rồi, Tiểu Soái, tôi hỏi anh, luôn làm chuyện đó có phải sẽ bị rò hậu môn không?"
Khương Tiểu Soái ra vẻ nghiêm túc: "Cái này, không chắc được! Đến nay không có con số chính xác chứng minh quan hệ tất nhiên tồn tại giữa quan hệ hậu mông và rò hậu môn."
Khương Tiểu Soái nói nhiều như thế, chỉ có câu này là nói đúng tâm sự của Ngô Sở Úy.
"Nói một ví dụ đơn giản đi, có một người cả ngày làm mấy lần, mông vẫn khỏe.

Có người mấy tháng làm một lần, nhưng mông vẫn có lỗ."
Ngô Sở Úy vội hỏi: "Vậy anh thấy tôi giống loại nào?"
Khương Tiểu Soái nói: "Cái này thì phải xem tình trạng thực tế của cậu, nói trắng ra, chính là có liên quan đến thói quen là.m tình của hai người.

Có tiểu công kiên nhẫn phụ trách, mở rộng trước khi làm, mang bao trong khi làm, rửa sạch sau khi làm, trong tình trạng này thì khả năng bị nhiễm bệnh là rất thấp."
Ngô Sở Úy vẫn không yên tâm, "Nếu không thì anh xem giúp tôi đi, xem thử coi tôi có dấu hiệu đó hay không."
Tim Khương Tiểu Soái đập điên cuồng, nhân tố tà ác trong nội tâm bùng phát, nhưng vẫn nhíu mày ra vẻ thâm trầm.
"Không tốt lắm thì phải? Lỡ đâu để vị nhà cậu biết, không phải sẽ đâm cho cả người tôi là lỗ sao?"

Ngô Sở Úy đã không còn bận tâm những chuyện đó, nhất định phải giải quyết vấn đề phiền não này trước.
"Anh ta đi tận đâu rồi, anh ta lại không đến chỗ Quách tử mà."
Khương Tiểu Soái giống như phải đưa ra một quyết định gian nan.
"Vậy được rồi, tôi xem giúp cậu."
Khi xoay đi lấy thùng thuốc, mặt đã vui vẻ nở hoa.
Ngô Sở Úy nằm sấp, chủ động tuột quần xuống.
"Cậu không thể nằm sấp, cậu phải quỳ, nếu không nhìn không rõ." Khương Tiểu Soái dùng tư thái cao quý của y giả cứu người che giấu tâm tư bất lương của mình.
Vì xóa bỏ tâm bệnh, Ngô Sở Úy cũng không bận tâm mặt mũi, quỳ thì quỳ thôi.
Khương Tiểu Soái nhìn thấy dung nhan nơi đó, không khỏi giật mình.

Tôi thao! Má nó cậu là cố ý muốn khoe khoang đóa cúc hoa của mình có bao nhiêu hoàn mỹ phải không? Mềm mại hồng phấn, phối với hai bờ mô.ng chắc nịch, cái mông kim bài của Trì Sính quả nhiên danh bất hư truyền mà!
"Được chưa?" Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái giật mình hoàn hồn, một ngón tay mang bao tay đâm vào, trong lòng giật mình kêu lên: Trời ơi! Chặt quá đi?! Hơn nữa cơ vòng còn đàn hồi như thế! Cậu muốn sư phụ đã chắp tay dâng cậu cho người khác phải cảm thấy ra sao hả!
Ngô Sở Úy th.ở dốc nói: "Hơi đau."
Khương Tiểu Soái luyến tiếc không nỡ rút ngón tay ra, nhịn không được hỏi: "Cậu có chăm sóc không?"
Ngô Sở Úy nói oang oang: "Trì Sính luôn bôi thuốc cho tôi, bất kể có làm hay không, trước khi ngủ đều nhét vào một đống thuốc cao, sáng hôm sau tỉnh lại thì đã tan rồi, không có gì không thoải mái."
Về mặt này Khương Tiểu Soái là nhân sĩ hiểu sâu biết rộng, đương nhiên biết thuốc trong miệng Ngô Sở Úy là dùng để làm gì.

Nghĩ lại tối hôm đó thấy tình cảnh hung hãn kia, và cả tiểu cúc hoa hoàn hảo không thương tổn hiện tại, liền biết Trì Sính đã tốn bao nhiêu công sức về mặt này.
"Anh ta rất săn sóc." Không khỏi cảm thán.
Ngô Sở Úy kéo quần lên, sầm mặt nói: "Nếu anh ta thật sự săn sóc, thì không nên làm chuyện này."
"Cái này khác, đây là con đường tất yếu phải đi để tăng tiến tình cảm của hai người.

Có thể có một người đàn ông có lòng săn sóc cậu, nghĩ cách để cậu được thoải mái, là điều đáng quý khó có được.

Nên nắm thật chắc, đại Úy, nhớ đừng để tên tiện nhân Quách tử đó cướp mất!"
Ngô Sở Úy: "...".