Đào Gia Vũ nằm trên giường giống như oán phụ trong thâm cung, Diệp Tuân rón rén lại gần, không nhịn nổi mà nở nụ cười: “Tôi và Đỗ Trạch ra ngoài ăn uống.”
“Vậy anh cũng không thèm nhớ mang về cho tôi một ít.” Đào Gia Vũ lại xót xa. “Cái câu ‘Sẽ về ngay thôi’ của anh dài ghê luôn đó.”
Diệp Tuân bật đèn lên, nhìn thấy người đàn ông mang vẻ mặt ấm ức, sau khi anh thay áo ngủ xong thì ngồi xuống cạnh giường hôn lên má Đào Gia Vũ: “Cậu đói không? Muốn ăn gì nào?”
“Tôi muốn ăn anh.”
Diệp Tuân lại gần, cầm tay y đặt lên má mình, mỉm cười nói: “Muốn ăn thì ăn thôi.”
Nhưng ngày mai người ta còn phải đi học, thời gian bây giờ cũng không thích hợp. Đào Gia Vũ sờ sờ hai bên má của Diệp Tuân. “Hôm nay tạm tha cho anh, mau ngủ đi.”
“Cậu thực sự không ăn à?” Diệp Tuân thổi khí vào lỗ tai y.
“Đừng trêu tôi, cẩn thận tôi ra tay nặng lắm đó.”
Diệp Tuân thầm “Ồ” một tiếng, mặt mỉm cười rồi gác cằm lên bả vai của Đào Gia Vũ. “Hôm nay tôi xịt nước hoa cậu tặng, tôi rất thích. Cậu ngửi thử xem.”
Đào Gia Vũ ngẫm nghĩ xem có phải người này đang cố ý hay không, đã nói không ăn rồi, vậy mà còn trêu chọc y. Y cũng chẳng phải chính nhân quân tử nói một không hai, nhưng nước hoa là y tặng cho anh, thôi thì cứ ngửi thử vậy.
Bắt đầu ngửi từ vùng xương quai xanh, ngay cả hơi thở của Đào Gia Vũ cũng không ổn rồi. Diệp Tuân ngửa cổ ra cho y ngửi, nụ cười bên miệng chưa từng biến mất, ngón tay vờn quanh tóc y, anh chống đầu lên: “Lần sau đừng tặng nước hoa nữa, một chai dung tích tuy nhỏ nhưng có thể dùng rất lâu.”
“Tôi chỉ tiện tay mua thôi mà.” Đào Gia Vũ vùi cả khuôn mặt vào trong cổ Diệp Tuân, thật sự không hiểu người này có ma pháp gì, ngay cả khi y đứng trước quầy hàng ngửi thử chai nước hoa cũng không cảm thấy cám dỗ như vậy.
Thật sự không đơn giản chỉ là tiện tay thôi đâu. Chai nước hoa thuộc dòng này đã cháy hàng trên mạng từ lâu, số lượng bán ra năm nay rất khó mua, Diệp Tuân không biết đã thấy bao nhiêu người kêu rên mua giùm mà không mua được, cháy hàng trên toàn thế giới.
“Tôi thấy anh bấm like, đúng lúc tôi tiện tay mua luôn. Mùi này rất hợp với anh.” Đào Gia Vũ nói xong bèn hít sâu một hơi, sau đó nằm tê liệt trên giường ôm lấy eo Diệp Tuân như vừa mới hút ma túy. “Nếu anh không thích thì sao lại bấm like chứ.”
“Vậy tôi có người bạn trai như cậu chẳng phải là nhặt được bảo bối rồi sao, muốn cái gì thì cậu ra tay mua trước cả tôi nữa.”
Đào Gia Vũ cười bế Diệp Tuân lên: “Đương nhiên rồi, bằng không hai chữ ‘ông xã’ này của tôi không phải bỏ đi rồi sao?”
Thật ra, Diệp Tuân không hề có chuẩn bị gì về việc Đào Gia Vũ sẽ đối xử tốt với anh như vậy. Từ khi hai người công khai mối quan hệ, hay nói đúng hơn là công khai mối quan hệ với gia đình nhà họ Đào, Đào Gia Vũ đối xử với anh lại càng khác trước. Khi yêu đường luôn ngọt đến phát ngấy, nhưng sau đó thì sao, cho dù là đã kết hôn thì còn có cái gọi là ‘thất niên chi dương"(*) kia mà.
(*)七年之痒 /qīniánzhīyǎng/: thất niên chi dương – Khi bước chân vào năm thứ bảy của một cuộc hôn nhân, người ta sẽ cảm thấy nhàm chán với quy luật bình thản của cuộc sống, ngoài những điều đang trải qua thì họ còn phải đối mặt với những nguy cơ và thách thức khác. ‘Dương’ ngụ ý là không thoải mái. Thách thức này là về vòng lặp trong cuộc sống tình cảm, nếu thành công thì tình cảm sẽ phát triển theo hướng rất tốt đẹp, ngược lại thì có thể hai người sẽ hai người đôi ngả, hôn nhân sụp đổ, cuối cùng có thể khiến cho tình cảm chẳng còn lại gì. – Theo zh.wikipedia.org
“Bây giờ cậu đối xử với tôi tốt như vậy, sau này cậu chán tôi rồi thì phải làm sao đây?”
“Anh lo nhiều quá rồi. Đợi hôm nào tôi soạn một bản hợp đồng, nếu tôi làm chuyện gì có lỗi với anh hoặc là làm sao đó, là tôi có lỗi với anh, tôi sẽ lấy cả tính mạng này đền cho anh.”
“Được rồi, chẳng đứng đắn gì hết.” Diệp Tuân chẳng lảm nhảm nhiều với y nữa, anh đắp chăn rồi tắt đèn đi, gối lên cánh tay của Đào Gia Vũ, cảm giác một năm qua cứ như một giấc mơ.
Trong lòng Diệp Tuân cảm thấy mông lung, Đào Gia Vũ biết hết, y hôn trán Diệp Tuân rồi nói: “Anh thấy đấy, tôi chỉ có một mình anh, hơn nữa chỉ có thể có một mình anh, không tiêu tiền cho anh thì tiêu tiền vào việc gì đây? Đợi đến khi visa của anh làm xong, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, để tôi cầm ném vào mặt Trương Trác.”
“Mùi thuốc súng giữa cậu và Đỗ Trạch chừng nào mới bay hết đây? Cậu bắt nạt em ấy làm gì hả?”
“Hôm nay cậu ấy ăn hiếp tôi.” Đào Gia Vũ nghĩ lại chuyện buổi tối lại tức giận không thôi, y chuẩn bị tắm rửa xong sẽ cùng Diệp Tuân như vậy như vậy thoải mái, kết quả lại bị người ta gọi đi mất.
Diệp Tuân cảm thấy nằm trên giường nói chuyện phiếm với Đào Gia Vũ rất vui, đang định rót một ly nước để uống thì nghe thấy tiếng ồn ào vang lên dưới lầu. Anh đi ra ngoài ban công nhìn, xoay người hỏi người đang nằm trên giường: “Cậu xem có phải gia đình có nuôi Pitbull kia không.”
“Đâu? Để tôi xem nào.” Đào Gia Vũ nói nhỏ, an ninh trật tự vào buổi tối của nơi này không tốt sao, sao giờ này còn cãi nhau ầm ĩ chứ?
“Chẳng phải đó là gia đình nuôi con Pitbull kia sao? Ồ, đúng là bị tôi nói trúng rồi kìa.”
Có một chiếc BMWs ngay trên con đường nhỏ ở đối diện, một người phụ nữ búi tóc đứng trước bọn họ tát cho người đối diện một cái. Trời tối đen như mực với lại đúng góc chết của đèn đường, nhưng có thể đoán ra đó là một người đàn ông, bên cạnh là một người phụ nữ đang khóc sướt mướt. Ấn tượng của Đào Gia Vũ về cô ta rất sâu, chẳng phải đó là người phụ nữ ra vẻ ta đây ngày hôm đó hay sao?
“Hôm nay tôi tới đây để cho anh mặt mũi đó. Anh lấy tiền của tôi nuôi gái, bây giờ còn giẫm lên đầu lên cổ tôi, tôi thấy anh đúng là không muốn sống nữa rồi!”
Đào Gia Vũ ôm Diệp Tuân đi vào phòng ngủ. “Tôi nói đúng quá mà, đàn ông vô dụng, chắc chắn không bảo vệ bồ nhí.” Đi đến cạnh giường lại thấy hai ông trời con đã leo lên giường ngủ, Đào Gia Vũ muốn giơ tay hất xuống khỏi giường nhưng nghĩ lại thì Diệp Tuân đang ở bên cạnh, phải dịu dàng một chút, cho nên y đẩy Đại Ngốc và Tiểu Ngốc, để bọn nó nằm chung một chỗ.
“Để bọn nó nằm chỗ của anh, vậy anh nằm cùng với tôi.”
Lúc này, Diệp Tuân cảm thấy rất buồn ngủ, không lằng nhằng với Đào Gia Vũ nữa, nằm úp sấp trên người y rồi ngủ luôn.
Nhóc cà lăm có thể dùng nước hoa sao? Không thể.
Đào Gia Vũ ngửi thấy mùi thơm trên người bà xã lại lén lút ngửi thêm một cái, quyết định dùng đặc quyền mua mấy chai nữa. Mùi này hơi nồng nhưng không nồng quá mức, có chút chín chắn nhưng lại hàm chứa sự nhẹ nhàng, khoan khoái, lúc ấy y vừa ngửi đã cảm thấy rất thích hợp với tính tình khi thì lạnh nhạt, khi thì nồng nhiệt của Diệp Tuân.
Tóm lại, vẫn là Diệp Tuân tốt đẹp.
Ngày hôm sau, Đào Gia Vũ ngủ dậy không tắm rửa gì hết, cứ thế mặc quần áo đi làm, sắp ra khỏi nhà thì đột nhiên bị nhắc nhở.
“Hôm nay là thứ Bảy.”
“Fuck…” Y đang muốn đi khoe với Trương Trác mùi hương trên người đây này.
Trùng hợp là hai giờ chiều nay tiệm của Diệp Tuân mở bán, đặt thì sẽ giao hàng ngay, khi có người đặt đến một số lượng nhất định thì sẽ được chiết khấu theo tỷ lệ. Đỗ Trạch dẫn Trương Trác đến giúp đỡ, Đào Gia Vũ ngay lập tức chạy tán loạn xung quanh Trương Trác như một con bướm sặc sỡ, nháy mắt ra hiệu: “Hâm mộ đi.”
Trương Trác đấm cho y một cú: “Không hâm mộ.” Hắn nói. “Từ khi thu xếp ổn thỏa với gia đình xong, tôi thấy cậu vui không kìm nổi nhỉ.”
“Tất nhiên rồi. Không ai ngăn cản tôi, dĩ nhiên tôi sẽ vui vẻ rồi. Tôi cũng chẳng tin cậu không vui.”
Trương Trác cười ẩn ý: “Bọn tôi không giống các cậu.”
Đỗ Trạch nhìn thấy nụ cười của Đào Gia Vũ thì cảm thấy không phải điều gì tốt đẹp, anh hỏi Diệp Tuân: “Có phải hôm qua cậu ấy nói xấu gì em không?”
“Không, cậu ấy không nói gì cả.” Diệp Tuân chăm chú xem máy tính, đợi đến sắp hai giờ thì mở loa ngoài của máy tính lên. Hơn hai giờ, âm thanh ‘ding dong ding dong’ của đơn đặt hàng phát ra từ máy tính, Diệp Tuân nhướn mày lên. “Xong rồi.”
Lượng hàng hóa đầu tiên hoàn toàn là bán thí điểm cho nên lợi nhuận không nhiều, hưởng ứng tốt thì sẽ lại bán tiếp. Trong năm phút bán được 183 bộ váy, Đỗ Trạch ngồi ngay bên cạnh viết đơn chuyển phát nhanh, sau đó thì Trương Trác và Đào Gia Vũ cũng tham gia hỗ trợ. Bốn giờ chiều, tất cả hàng hóa đều được giao cho dịch vụ chuyển phát nhanh, tốc độ nhanh khủng khiếp.
“Ôi mẹ ơi, lượng tiêu thụ nhiều vậy sao? Tôi có thể góp cổ phần không?” Đào Gia Vũ bắt đầu sờ cằm.
Diệp Tuân phản bác lại ngay: “Chẳng phải cậu là nhân viên miễn phí của tôi sao?”
“Ngốc…” Di động trong túi rung lên, Đỗ Trạch nhìn thấy báo là Tống La gọi tới, anh bèn chạy ra ngoài ban công. “Có chuyện gì sao?”
“Đàn anh, em bị một bà lão lừa gạt, bây giờ đang ở bệnh viện với lại cũng không quen biết ai, anh có thể đến giúp em không?”
“Sao lại bị lừa?”
“Bà ấy bảo em đỡ bà ấy, em thấy không sao nên… Sau đó bà ấy gục xuống đất rồi bắt đầu khóc òa lên.” Tống La ở đầu dây bên kia cũng khóc rống lên, loli khóc lóc khiến người ta thật thương xót. Đỗ Trạch hiểu rõ tình hình. “Được rồi, em gửi địa chỉ cho anh đi.”
Đỗ Trạch thấy tên bệnh viện bèn gửi thẳng qua điện thoại của chị Phương nhờ cô qua đó. Nhà chị Phương gần bệnh viện, bây giờ mấy chuyện giúp đỡ người già nhiều như vậy, công bằng nằm ở lòng người, không cần phải sợ.
“Khi nào đi làm em sẽ mời chị Phương ăn cơm. Bây giờ em đang ở cùng bạn gái, không tiện cho lắm, phiền chị Phương rồi.”
“Được, em cứ hưởng thụ thời gian lãng mạn của em đi.”
Lúc này, Trương Trác cũng đã đi ra ban công. “Điện thoại từ công ty à?”
“À, không phải, là cô bé thích em gọi tới, gặp phải một chuyện. Nhưng bây giờ em không muốn đi cho nên đã nhờ chị Phương đi rồi.”
Trương Trác xoa hai má Đỗ Trạch, nhẹ giọng nói: “Em không đi, không sợ người ta nói em hiểu lầm sao?”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm thì hiểu lầm, nếu giờ em đi thì mới khiến cô ấy hiểu lầm thì có.” Đỗ Trạch thầm thanh minh trong đầu – em không có ý gì với cô ấy cả. “Để chị Phương giải quyết xong rồi em sẽ đi, mồm miệng của em không lanh lẹ, đi tới cũng không giúp được gì.”
Theo lời chị Phương, Tống La không gặp được anh thì rất thất vọng, vậy thì Đỗ Trạch càng thêm tin rằng cách làm của mình không hề sai. Chị Phương tới nơi, đầu tiên là mắng đối phương không biết xấu hổ, rồi lại nói lớn rằng không thiếu tiền để mời luật sư, dáng vẻ hùng hổ khiến gia đình bà lão khiếp sợ. Sau đó, Đỗ Trạch và Trương Trác tới, đối phương thấy người nhiều thêm thì lại càng không dám ngang ngược nữa.
Chị Phương thấy Trương Trác thì cảm thấy rất quen, sau đó nhớ ra đã từng gặp hắn ở cuộc họp hàng năm, lập tức sợ hãi gọi Tổng Giám đốc Trương, nhưng Trương Trác ra hiệu “Suỵt”: “Tan làm rồi, tôi không phải người trong công ty.”
Tống La nhìn không hiểu bèn hỏi: “Chị Phương, anh ấy là ai vậy?”
“Là vị trên đầu chúng ta.” Chị Phương chỉ chỉ lên đỉnh đầu.
“Vậy sao chưa từng gặp ạ?”
“Ở tổng công ty, chúng ta chỉ là một công ty con thôi.”
Hôm sau, Trương Trác bảo Đào Gia Vũ ra một thông báo, công ty cấm tình yêu công sở.
Đào Gia Vũ không hiểu có chuyện gì. “Hình như chúng ta chưa từng thấy tình yêu công sở trong công ty. Nhịp sống ở Bắc Kinh nhanh như vậy, sao có thời gian yêu đương chốn công sở chứ.”
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.”
Hai tai Đỗ Trạch giả điếc không nghe thấy, tay gõ tin nhắn hỏi Trương Trác ngày hai mươi tháng Bảy có thể cùng xin nghỉ phép để về nhà không, bởi vì hôm đó là sinh nhật ông nội, ngày đó những năm trước chắc chắn người một nhà đều họp mặt.
“Đàn anh.”
“Hả?” Đỗ Trạch buông di động. “Sao vậy?”
Tống La cắn môi, dáng vẻ như bị bắt nạt. “Đàn anh, có phải anh không thích em không?”
Đỗ Trạch cười gượng hai tiếng: “Anh thích người yêu của anh.”
“Vậy là anh ghét em ư?”
“Không, chúng ta là đồng nghiệp, sau này còn phải làm việc với nhau, sao anh có thể ghét em được chứ. Hơn nữa, em chẳng có điểm nào khiến anh ghét cả, con người em rất đáng yêu, là một cô gái tốt.”
Đợi đến khi Tống La ấm ức bỏ đi, Đỗ Trạch chống tay hai má nhìn tấm gương nhỏ trước mặt.
“Anh đáng yêu như vậy, còn cần em đáng yêu để làm gì chứ. Hừ.”