Đào Gia Vũ tưởng rằng ý của Diệp Tuân tám phần là sửa lại tóc thôi, bây giờ trời càng ngày càng nóng, để tóc dài không phải sẽ nóng hơn sao, dù sao tóc dài cũng khó xử lý.
Hôm đó, bọn họ tìm được hai con mèo mang tới bệnh viện, một lớn một nhỏ, cơ thể có ít bệnh nên phải ở lại bệnh viện vài ngày. Diệp Tuân đứng đó nhìn thật lâu, Đào Gia Vũ không phải con giun trong bụng anh nên không đoán được anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy bây giờ nên làm theo cách truyền thống là dỗ dành thôi.
Vậy là xong.
Ngày hôm sau, Đào Gia Vũ tới chỗ bán mỹ phẩm, một tên đàn ông mạnh mẽ như y không hiểu mấy thứ chai chai lọ lọ cho lắm. Dựa vào tên nhãn hiệu trong trí nhớ, y tìm được quày trưng bày, cầm một thỏi son lên: “Cái này bao nhiêu tiền.?”
“210.” Cô gái bán hàng chần chừ hỏi: “Có thể xem thử.”
Đào Gia Vũ ngửi mùi, ừm, đúng là mùi mà người ở nhà đang dùng. Y bĩu môi nhìn kệ son: “Mỗi màu lấy một thỏi, cửa hàng này có bộ trang điểm không?”
Mấy người khách đang thử son, nghe thấy y nói bèn quay đầu lại nhìn.
Cô gái bán hàng cười gượng nói: “Trước mắt thiếu hai thỏi màu nóng.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Đào Gia Vũ không muốn chờ, bèn nói: “Dù sao cũng không chỉ có mỗi quầy của các cô, lấy cho tôi bộ trang điểm, hai màu kia tôi đi chỗ khác xem.”
Quan trọng là không chắc chỗ khác sẽ có hàng hay không, nhưng hiếm khi có một khách hàng lớn thế này, cô gái cười nói: “Để chúng tôi liên hệ quầy khác hỏi xem có hàng không.”
Đào Gia Vũ thầm nói vậy cũng được, y đỡ phải chạy lăng xăng.
Đợi tầm mười lăm phút, người bán hàng chạy tới nói có, nhưng phải mất một khoảng thời gian để đưa tới đây. “Chiều nay anh có thể tới lấy, chúng tôi sẽ gói lại giúp anh.”
Vì thế hẹn 5 giờ chiều. Đào Gia Vũ đắc ý gọi cho Diệp Tuân: “Tối nay nấu đồ ăn ngon nha.”
“Sao dạo này cậu không đi chơi?” Diệp Tuân nhìn gương, tóc dài từ từ ngắn lại. Đã bao nhiêu năm rồi anh chưa thấy mình để tóc ngắn?
“Bên ngoài có gì chơi vui đâu? Còn phải oẳn tù tì uống rượu.” Xưa kia là một người tự do, thoải mái, bây giờ thì không.
Diệp Tuân chỉ cười.
“Anh thật sự muốn cắt hết sao?” Thợ cắt tóc không dám tin.
“Cắt đi, cắt hết luôn.”
Đào Gia Vũ vừa phấn khởi vừa đắc chí cầm quà mở cửa vào nhà, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy một mùi thịt rất nồng. Y bí mật đặt hộp quà lên bàn, híp mặt lại ôm lấy người đang ở trong bếp: “Hôm nay tôi… Hửm?” Sau khi ôm lại cảm thấy khang khác, y tròn mắt nhìn lên. “Tóc đâu rồi?”
Diệp Tuân xoay người nhịn cười, giơ tay sờ: “Cắt rồi.”
“…” Đào Gia Vũ sốc nặng. “Cắt hết ư.”
“Như cậu thấy đấy.”
Đào Gia Vũ đi ra ngoài cách Diệp Tuân vài bước, nói thế nào nhỉ, ngay từ đầu y thấy Diệp Tuân đã là mái tóc dài, quen rồi thì không nói, chủ yếu là chưa từng thấy Diệp Tuân để tóc ngắn. Bây giờ Diệp Tuân cắt tóc nam, trong mắt y cảm thấy là lạ.
Diệp Tuân dựa vào khung cửa nhìn y: “Không nhận ra tôi sao?”
“Nhận ra chứ.” Đào Gia Vũ ngồi trên sofa muốn hút thuốc, nhưng rốt cuộc vuốt vài cái rồi thôi.
Diệp Tuân vặn nhỏ bếp lại, sau đó cởi tạp dề ngồi trên đùi y. “Tôi cũng đâu cắt tóc húi cua, chiều dài cũng dài mà.”
Đào Gia Vũ ôm lấy eo Diệp Tuân, còn không phải vậy sao, y thấy rồi. “Chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn tôi chưa thể bình tĩnh lại, không sao đâu, anh tóc ngắn cũng đẹp lắm.” Còn đẹp hơn so với tóc dài, bởi vì có thể thấy toàn bộ gương mặt. Mặt khác, y đang nghĩ rằng có phải Diệp Tuân sẽ không thích mặc quần áo phụ nữ nữa không? Nếu không mặc, vậy quà y mua không phải sẽ uổng phí sao?
“Anh cắt tóc rồi, sau này có mặc váy nữa không?”
“Mặc chứ.” Diệp Tuân nói. “Tôi mua tóc giả, sau này muốn mặc thì đội tóc giả.” Nhưng nhìn mặt mũi buồn thiu của Đào Gia Vũ, anh bèn đẩy một cái.
“Hay là cậu chỉ thích tóc dài thôi?”
Giọng của Diệp Tuân bỗng nhiên cất cao, Đào Gia Vũ ôm lấy theo bản năng: “Sao có thể chứ? Đều thích đều thích, nhưng hôm nay tôi mua vài thứ cho anh, sợ sau này anh không dùng được.”
“Cái gì vậy?”
“Tự anh mở ra xem đi.”
Lúc mở ra nhìn thấy tên hàng, trong lòng Diệp Tuân thấy vui vui, nhưng khi anh mở hẳn ra nhìn thấy138 thỏi son chen chúc xuất hiện trước mắt mình, cảm thấy như nằm mơ: “Cậu điên rồi.”
“…” Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, nhìn phản ứng này mà xem.
“Tôi không điên, không phải anh thích son của hãng này sao?”
Diệp Tuân giống như cạn lời rồi: “Tôi phải dùng tới khi nào đây?”
“Từ từ dùng, ngày còn dài tháng còn rộng mà.” Đào Gia Vũ bế Diệp Tuân ngồi lên đùi mình, gác cằm lên vai anh. “Mùi ngọt lắm, như chocolate vậy. Tôi cũng không biết anh muốn loại nào, cho nên mua nó. Hay là ngày mai anh tự đi mua nhỉ, dù sao thẻ cũng trong tay anh, không cần phải tiếc tiền giùm tôi.”
Mắt Diệp Tuân hơi ướt, nhưng anh không biết nên nói gì bây giờ, vì thế nhắm mắt lại rồi nói: “Cảm ơn cậu. Tôi rất thích.”
“Thích là được rồi.”
Đào Gia Vũ cứ ôm Diệp Tuân như vậy một lúc lâu, y không hiểu Diệp Tuân có ma lực gì mà lại có thể trói buộc được mình. Rõ ràng anh ấy lớn hơn mình hai tuổi, nhìn thế nào cũng trẻ hơn, cắt tóc cũng là điều bình thường, nhưng vẫn cảm thấy sau lưng trống trơn, sờ không thấy tóc.
“Sao đột nhiên lại muốn cắt tóc?”
Diệp Tuân ngẩng đầu hôn lên khóe môi y. “Bởi vì muốn cãi nhau với người khác, và cũng muốn để tóc ngắn trước mặt cậu.” Anh hơi lo lắng sờ mái tóc. “Thật sự khó có thể khiến người ta chấp nhận vậy sao?”
“Không khó chấp nhận, bây giờ tôi đã quen rồi nè.” Người có gương mặt đẹp thì mặc gì cũng đẹp, đổi kiểu tóc thế nào cũng không cảm thấy đột ngột, câu này không hề dối trá chút nào.
Diệp Tuân cười rất quyến rũ, sau đó ôm lấy cổ y. “Đêm nay đổi cách chơi.”
Buổi tối, Đào Gia Vũ ủ rũ nằm trên giường thở hổn hển, cố gắng ngẩng đầu nhìn dấu son trên ngực. Y quay đầu qua, Diệp Tuân đang dùng đầu ngón tay vẽ lên cổ họng của y. “Đừng hôn, nếu hôn nữa thì tôi sẽ ngất mất.” Ai mà chịu nổi chiêu này chứ, hôn rồi lại hôn, lửa bốc lên đốt người rồi đó.
“Tôi thấy cậu rất thích, rất phấn chấn mà.” Diệp Tuân cắn vành tai của Đào Gia Vũ.
Đào Gia Vũ chơi mệt rồi. “Tất nhiên tôi thích rồi, nhưng chết trên giường sẽ rất đáng sợ đó.” Không biết đã ăn bao nhiêu son vào bụng, có lẽ không có cơ hội để nghĩ lại. “Nếu tốt nghiệp rồi, có muốn đào tạo chuyên sâu không?”
“Không, tôi muốn thiết kế quần áo.”
“Hả?” Đào Gia Vũ nhếch miệng. “Không phải anh học ngành vũ đạo sao?”
“Cậu nghĩ gì vậy?” Diệp Tuân chọt trán Đào Gia Vũ. “Ý của tôi là bản thân sẽ là một ông chủ mở một văn phòng, có thể mở tại nhà hoặc cũng có thể thuê một cửa hàng ở ngoài. Yêu cầu của tôi không cao, có người mua là được rồi.”
“Lỗ vốn thì sao?” Đào Gia Vũ là một người làm ăn, tất nhiên không muốn mở ra đã lỗ vốn. “Góp vốn thì sao?”
Diệp Tuân không nói gì, dựa vào bên cạnh y nhìn y, ngón tay nghịch ngợm môi y, sau đó chầm chậm nói: “Tôi có mà.”
Thật sự là có để dành, nếu muốn gây dựng sự nghiệp thì vẫn còn một khoảng xa, nhưng có Đào Gia Vũ thì lại khác, chút khoảng cách ấy không đáng là gì.
Đào Gia Vũ hít một hơi, nhận ra tất cả đều là mùi vị mờ ám trên cơ thể hai người, vì thế xoay người đè Diệp Tuân: “Được, anh muốn mở thì mở, nếu lỗ vốn thì tôi sẽ đưa bao đỏ cho anh bù vào.” Lỗ thế nào cũng không thể lỗ bao nhiêu tiền được, chẳng phải chỉ là muốn vui vẻ thôi sao.
“Chắc chắn tôi sẽ không lỗ.” Diệp Tuân nói. “Chưa gì cậu đã nghĩ tôi sẽ lỗ, tôi chắc chắn sẽ trả lại cậu cả vốn lẫn lãi.”
Đào Gia Vũ nhếch mày: “Trả gì mà trả chứ, đưa anh thì là của anh rồi.”
“Cậu không sợ tôi cuỗm tiền chạy mất à?”
Chu choa, lá gan không nhỏ nhỉ. Đào Gia Vũ tiến tới hôn Diệp Tuân một cái, tiện thể huých huých anh: “Cả người anh đều là những thứ của tôi, anh chạy đi đâu cơ chứ. Không được, tôi phải làm cho anh mang thai luôn, để xem anh mang thai rồi còn có thể chạy trốn đi đâu.”
Diệp Tuân nghe chẳng hiểu mô tê gì hết, sau khi vỡ lẽ mới đấm một phát nhưng đáng tiếc là yếu như đang làm nũng vậy. “Lần nào cũng nói mấy lời quỷ quái, mấy câu thế này mà cậu cũng nói được sao.”
“Có lời nào mà tôi không nói được chứ, tôi không chỉ nói mà còn có cảm giác nữa đó.” Cảm giác nói đến nói đi, đây là ưu điểm của thanh niên đó. “Anh nhìn đi, gần đây tôi không đi chơi, còn ở lỳ trong nhà xúc phân với anh kìa.”
Diệp Tuân thuận thế ôm lấy cổ y. “Tôi không xin cậu, do cậu chủ động mà.”
“Đúng vậy.” Đào Gia Vũ làm ra vẻ tự hỏi: “Sao tôi bỗng bỉ ổi vậy nhỉ.”
Chỉ thấy Diệp Tuân cười rất thản nhiên với Đào Gia Vũ, áo ngủ vừa mặc vào lại bị cởi ra, anh kéo cổ y lại gần: “Nếu không thể mang thai thì sẽ để cậu ngủ trên sofa.”
Trên đầu chữ sắc là một thanh đao, đầu óc Đào Gia Vũ ngốc nghếch đồng ý luôn.
Trải qua một đêm không xấu hổ không ngượng ngùng, hôm sau Đào Gia Vũ tỉnh dậy bèn gọi điện thoại muốn nghỉ làm, dù sao cũng có Trương Trác nên không lo.
Ấy thế mà Trương Trác nói hắn không có ở công ty, vì sắp đi Đài Loan, đặt vé máy bay vào giữa trưa.
“Đậu mợ, cậu không thèm nói việc này với tôi!”
“Tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, không phải cậu chơi đến ngu người rồi chứ?”
Đào Gia Vũ mở Weixin rồi kéo tin nhắn lên trên, fuck, thật nhỉ. “Hôm nay hai cậu phải đi gặp phụ huynh nhỉ.”
“Phải chuẩn bị một ngày trước đã, ngày mai mới tới nhà chào hỏi.”
“Tiến độ của hai cậu nhanh hơn tôi nhiều lắm đấy, tôi đây vẫn còn đang tiến hành giao lưu, tìm hiểu đây này.”
Đỗ Trạch đứng sau nghe lén, một tay Trương Trác che tai anh: “Bọn tôi không so với cậu được. Cậu là ai chứ, một con chó độc thân khi được tự do còn không chịu chăm chỉ một chút, nhưng phía bên nhà cậu phải làm sao đây? Nghĩ kỹ đi.”
Nói trắng ra là, Diệp Tuân có thể được coi như một chân đã tiến vào nhà giàu rồi. Đào Gia Vũ ở ngoài đã che giấu năng lực lắm rồi, sau khi bị lộ thì không che giấu được nữa.
“Việc này không vội, ông già không quản được tôi, tôi cũng không phải nhị thế tổ chỉ biết ăn rồi chờ chết, tôi có thực lực về tài chính. Cậu nên quan con mẹ nó tâm nói lắp một chút đi. Ây da, tôi chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ruột gan run lẩy bẩy rồi.”
“Cậu đừng làm tôi buồn nôn.”
Hai người trong điện thoại không ai nhường ai, Đỗ Trạch tò mò muốn điên luôn. “Em vừa nghe thấy cậu ấy nói bậy về em.”
Trương Trác ngoắc đầu anh về chỗ cũ: “Đừng nói chuyện với chó động dục(*).”
(*) 春狗 /chūngǒu/: xuân cẩu – mùa Xuân là mùa sinh sản, giao phối >>> mình tự dịch là chó động dục luôn cho nó dân dã.:v
“Ai là chó động dục?” Đỗ Trạch hỏi: “Sao cậu ấy lại động dục?”
Trương Trác không giải thích, chỉ mở Wechat nhìn ảnh tự sướng của Đào Gia Vũ, dưới cổ toàn là dấu son, cả người anh run lên.
Quả nhiên là chó động dục, hừ.
“Ngày mai ba mới đi, hôm nay có việc.”
“Bọn mình tới đó chắc vừa kịp cơm chiều, tiện thể xem xem nên mua quà gì cho ông nội, anh không thể đến tay không được.”
Đỗ Trạch cảm thấy không sao, dù sao đến nơi cũng sẽ bị dạy dỗ một chút: “Tùy ý thôi, đến lúc đó anh nói chuyện nhiều với ông nội là được rồi.”
“Nói chuyện nhiều thì sẽ giao cháu trai cho anh sao?”
Đỗ Trạch “hừ” một tiếng: “Chắc chắn ông nội sẽ đồng ý. Thật ra đã nói là hôm nay rồi, nhưng hôm nay bà cô muốn tới chỗ ông, cho nên không tiện á. Bình thường ông ngoại rất bận.”
Trương Trác biết quan hệ của hai ông bà không tốt cho lắm. “Sợ bà cô của em biết?”
“Chắc chắn rồi. Hồi còn trẻ, bà cô dữ dằn lắm, Đào Gia Vũ không bằng đâu. Bà làm cho gia đình trở nên giàu có ngay trước mắt ông nội, vốn dĩ người trong nhà cũng không thích ông nội học vẽ tranh, lúc đó tuy ông nội là con trai nhưng trong mắt người nhà thì ông là một đứa con bất hiếu, không nên thân.” Chuyện cụ thể thì Đỗ Trạch không nói rõ cho lắm, nhưng hắn biết Thẩm Chi Ngang vẫn luôn nhường nhịn em gái. “Con người của ông nội em rất tốt.”
“Được, anh biết rồi. Em nghĩ xem tối nay ăn gì đi.”
Vừa nói tới ăn, Đỗ Trạch bèn phấn chấn hẳn lên: “Dẫn anh tới một cửa tiệm em hay ăn hồi nhỏ nha.”
Hồi còn nhỏ, Thẩm Chi Ngang hay dẫn Đỗ Trạch đi ăn mỳ thịt bò. Tiệm mỳ bò Thang Ký đã gần 80 tuổi, Thẩm Chi Ngang ăn nó mà lớn lên, sau đó giới thiệu cho cháu trai. Trong lòng Đỗ Trạch đã nhung nhớ nó rất nhiều năm.
“Ông nội thích nhất là đến đây ăn, thật sự là một cửa tiệm lâu đời. Nó mở rất nhiều chi nhánh, nhưng nơi này mới là tiệm gốc.”
Tiệm mở rất lớn, trang trí đầy cảm xúc, người rất nhiều nhưng càng nhiều hơn chính là không khí vui mừng, náo nhiệt.
Trương Trác tìm được một chỗ, gọi chút đồ ăn rồi nghe Đỗ Trạch kể về thời thơ ấu của anh. Thì ra giọng Đài Loan của Đỗ Trạch không phải học từ Đỗ Kiến Bình mà là học từ Thẩm Chi Ngang.
“Ông nội vẽ tranh rất cần linh cảm, ông sẽ dẫn em đi chơi ở rất nhiều nơi. Ông ngồi ở đầu đường mà ngồi cả nửa ngày, em bèn ngồi trong tiệm ăn đồ ngon. Em dám cá rằng tất cả đồ ăn ngon của Đài Loan em đều ăn cả rồi.” Đỗ Trạch nói rất đắc ý, chờ tới khi tô mỳ thịt bò nóng hầm hập được tưới thêm một muỗng nước tương ớt bằm đặc chế đặt lên bàn, anh nuốt nước miếng ừng ực. “Em ăn trước nha.”
“Đi vào đây, em giống như có tinh thần hẳn lên, nhìn cả người phấn chấn không ít nha.”
“Đương nhiên rồi, nơi này là cả tuổi thơ của em mà.” Hai mắt Đỗ Trạch sáng lấp lánh nhìn Trương Trác, môi đỏ bừng vì tương ớt cay. Anh liếm môi rồi lại liếc Trương Trác một cái. “Còn có… Còn có rất nhiều việc nữa.”
“Không vội, em cứ nói từ từ thôi.” Trương Trác giơ tay lau miệng giúp Đỗ Trạch, không nghĩ rằng ngón tay đụng phải môi giống như bị lửa đốt vậy.
Đầu lưỡi của Đỗ Trạch khẽ liếm ngón tay bên môi mình, bỗng lén lút quay lại nhìn phía sau, nhanh như chớp rướn lên hôn Trương Trác một cái. “Anh cứ quyến rũ em.”
Trương Trác sờ mặt: “Nhiều người như vậy, gan em không nhỏ đâu đấy.”
Đỗ Trạch mau chóng vùi đầu vào trong tô mỳ: “Nhịn không được đó mà.”
“Không biết xấu hổ gì hết.”
Đỗ Trạch há to miệng ăn mỳ, xoay người giả vờ như không nghe thấy. Nhưng khi xoay người lại tiện thể nhìn xung quanh, lạ thật, cứ cảm thấy có người đang nhìn anh.
“Mẹ, em không nhìn nhầm đấy chứ.”
“Ông cậu ngoại của em chỉ có một mụn cháu trai cưng, em nhìn lầm cái gì rồi?”
“Việc này…”
—
Tác giả bày tỏ suy nghĩ:
Chương tiếp theo, mẹ Đỗ sẽ xuất hiện. Bỗng cảm thấy đau đầu ghê!