Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 6: Ngây thơ không chín chắn




Thời tiết quái gở vừa mưa vừa tuyết, chậu sen đá lớn nhất kia bị gió quất rơi xuống lầu. Đỗ Trạch đau lòng sờ chỗ đặt chậu cây, chậu sen đá này anh bỏ hẳn ba nghìn đồng để mua về, sen đá càng già càng đắt, anh vừa nhìn thấy nó đã thích rồi.

“Xin lỗi cô, hôm nay tôi đi làm, quên không gom mấy chậu cây vào nhà.”

Tám chín mươi phần trăm là con mèo kia đang nằm trên ban công, rồi chậu cây rơi xuống đè chết nó, việc này vô cùng hi hữu, ấy thế mà vẫn xảy ra. Đỗ Trạch tự biết mình đuối lý nhưng vẫn cố gắng giải thích. Bác gái đứng xung quanh hiểu chuyện nên không nói nhiều, thấy chàng trai cũng thật thà nên quay lưng vào nhà, bỏ lại một câu: “Haiz, ra là tại mấy chậu cây.”

Cô gái lầu dưới khóc lóc thảm thương. “Nó ở cạnh tôi lâu như vậy, nói chết là chết luôn.”

Ngoài mấy đồng nghiệp nữ ở văn phòng ra thì Đỗ Trạch rất hiếm khi giao tiếp với người khác, xích lại gần cô gái đang khóc bù lu bù loa, đầu đau như búa bổ, giảng hòa với cô: “Ừm, xin hỏi bây giờ cô định thế nào?”

“Cậu phải đền!” Cô gái chỉ tay vào mặt anh. “Cục cưng của tôi là mèo tai cụp thuần chủng, là thú cưng đó, lúc trước tôi dùng rất nhiều tiền mới mua được, vậy mà về nhà chưa được mấy tháng đã bị cậu hại chết. Tâm huyết của tôi, tiền bạc của tôi, cậu đều phải bồi thường. Không những vậy, anh còn phải mua trả tôi một con y chang như vậy!”

Đỗ Trạch cũng định bụng sẽ đền cho cô gái kia, nhưng nghe cô nói xong anh bèn nhìn kỹ xác chú mèo kia. Màu lông không đều, hình như không phải giống mèo cô gái nói. Đây rõ ràng là giống mèo Anh lông ngắn, giống như lai tới đời F mấy rồi, không phải giống thuần chủng, mèo thuần chủng thật sự thì phải bỏ tiền ra xin cấp giấy chứng nhận nữa kìa.

Đỗ Trạch không nuôi mèo. “Thật ra mấy câu cô nói tôi đều hiểu, nhưng tôi không làm vậy được.”

“Ý cậu là gì? Có phải cậu gián tiếp hại chết cục cưng của tôi không? Giết người còn phải đền mạng đó, bây giờ cậu không muốn chịu trách nhiệm chứ gì?”

Chịu trách nhiệm không đồng nghĩa với việc cứ ngu ngốc giơ đầu ra cho người ta chém giết.

Đỗ Trạch thay quần áo ướt ra, sau đó quay lại nói với cô gái kia: “Cô cũng thấy nhà tôi đang bừa bộn vậy đó, hay là để tôi thu dọn một chút nha. Dù sao chúng ta cũng là hàng xóm, nên xưng hô thế nào đây?”

“Gọi tôi là chị.”

Đỗ Trạch đồng ý: “Chị à, chị muốn em đền bao nhiêu?”

“Hai vạn, hoặc đền một vạn và mua thêm một con tai cụp, tự cậu chọn đi.”

“Em không đền đâu.”

Cô gái kia đặt lồng mèo lên mặt bàn. “Ý cậu là sao?”

“Mèo của chị vốn chẳng tới giá này đâu.” Đỗ Trạch đứng thẳng nhìn cô, vẻ mặt kiên quyết. “Nó đáng bao nhiêu tiền thì trong lòng chị chắc biết rõ hơn em.”

Nghe anh nói vậy, cô gái kia sửng sốt giậm chân. “Biết cái gì mà biết, tôi còn hiểu hơn cậu đấy!” Câu trước lớn tiếng hơn câu sau, Đỗ Trạch không đóng cửa nên bác gái mới nãy bỏ đi lại ngó vào xem, những người đi làm về cũng hóng hớt nghển cổ nhìn, ai không biết còn tưởng vợ chồng son đang cãi nhau.

Nói chuyện to tiếng không có nghĩa là bản thân có lý, Đỗ Trạch rất ghét thái độ đó của cô gái kia, đúng lúc đó di động trên bàn rung lên, màn hình hiển thị người gọi là Đào Gia Vũ. Anh đi ra chỗ khác bắt máy. “Alo.”

Đào Gia Vũ chỉ gọi điện tán dóc với anh, tiện thể hỏi xem Đỗ Trạch có nhận làm ngoài giờ không, ‘nước phù sa không thể để chảy ruộng ngoài’ được. Nếu có thể khiến tình bạn thân thiết hơn thì trả tiền làm thêm bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Nhưng nghe thấy tiếng ồn ở đầu dây bên kia, y bèn hỏi: “Giờ này mà cậu còn ở ngoài hả?” Y ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, thời tiết thế này thì ai ở ngoài cho nổi.

Đỗ Trạch lí nhí: “Xảy ra chút chuyện.”

“Chuyện gì vậy? Để xem tớ có giúp được gì cho cậu không.”

Đỗ Trạch do dự rồi nói: “Sen đá tớ trồng ngoài ban công á, hôm nay bị gió quất rơi xuống lầu dưới đè chết mèo nhà người ta. Cô ấy muốn tớ đền, nhưng mà…” Anh nói chắc như đinh đóng cột: “Nhưng nó là giống lai, không phải thuần chủng. Bây giờ đang đôi co với tớ á, tớ thấy trên người con mèo còn quấn gạc, hình như mới đi viện về.”

Đào Gia Vũ nhịn cười vài giây. “Sao cậu xui vậy? Cô ta đòi bao nhiêu?”

“Hai vạn, hoặc là đền một vạn và một con mèo, căn bản là không tới mức đó, mèo của cô ấy có phải giống thuần chủng đâu chứ.”

“Cô ta đang cãi nhau với cậu hả?”

“Đúng rồi. Thời tiết xấu quá nên tớ cũng không tiện gọi người của tiệm thú cưng tới kiểm tra.”

Đào Gia Vũ nảy ra ý xấu, đảo mắt suy nghĩ vài lần rồi mới cười ý vị. “Cái này có gì khó đâu, không phải là cậu sợ chứ hả?”

Đỗ Trạch không sợ, anh chỉ cảm thấy phiền phức thôi. “Tớ chỉ cảm thấy không hay cho lắm thôi, nói chuyện bình thường là được rồi, cãi nhau cũng không giải quyết được gì. Tớ… Tớ… nói năng không lưu loát lắm.”

Vậy thì đơn giản rồi, kiếm đứa nói năng lưu loát tới là được.

Đào Gia Vũ cúp điện thoại rồi gọi luôn cho Trương Trác, mở miệng hỏi luôn: “Cậu vẫn ở nhà chứ?”

“Thời tiết thế này không ở nhà chứ ra ngoài tìm chết hả?” Trương Trác bị cuộc gọi này đánh thức nên tỏ vẻ tức giận, Đào Gia Vũ lại ung dung nói: “Người dưới lầu của cậu xảy ra chuyện rồi.”

Trương Trác rời giường đứng lên mở đèn, kéo rèm nhìn ô cửa kính đọng tuyết. “Cậu ấy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Cậu ấy cũng xui phết, cậu xuống đó thì biết. À mà cậu về nước cũng không thèm báo với tôi một tiếng.”

Trương Trác đáp: “Tôi không nói thì cậu cũng biết thôi, nên cần gì phải tốn nước miếng!”

“Cậu cứ xuống đó xem thế nào đi. Trong điện thoại cậu ấy cũng không nói rõ với tôi, nhưng hình như mấy chậu sen đá nhà cậu ấy bị gió thổi rơi xuống đè chết mèo nhà người ta, nhưng mèo này không phải giống thuần chủng. Nhưng người kia lại bắt cậu ấy bồi thường như giá của mèo thuần chủng, nói chung là rắc rối lắm.”

Trương Trác mở tủ lạnh mở một chai bia, ngửa cổ uống hết một nửa mới nói tiếp: “Đấy là chuyện nhà người ta, sao cậu rỗi hơi thế?”

“Mấy hôm trước tôi gặp một người bạn nhỏ. Cậu không làm bạn với cậu ấy là chuyện của cậu, nhưng tôi thì muốn. Mưa gió thế này chạy xe không tiện, coi như tôi nợ cậu lần này đi nha.”

Trương Trác thản nhiên: “Cậu có ý gì?”

Đào Gia Vũ dường như rất vui vẻ. “Chẳng có ý gì cả, ý trên mặt chữ thôi.”

Lúc Trương Trác đi xuống, dưới lầu đã loạn cào cào lên rồi. Đương nhiên đều do cô gái kia làm ầm ĩ, nào là cục cưng của mình quý đến nhường nào, nó sinh bệnh phải đưa tới bệnh viện thú y tốt nhất chữa trị ra sao, rồi thì đồ ăn đều là thứ đắt tiền, nuôi nó có mấy tháng mà tốn biết bao nhiêu, nhưng hiện tại lại bị đè chết rồi.

Thời nay con người chẳng so nổi với chó mèo, có người nuôi mèo còn tốt hơn chăm sóc ba mẹ. Người xung quanh đều hiểu tâm trạng của cô gái, tuy mọi người chẳng liên quan gì tới việc này nhưng vẫn vì mình là hàng xóm mà khuyên nhủ: “Cậu thanh niên này, cậu không hại người nhưng người vì cậu mà chết.”

Đỗ Trạch đỏ mặt nhưng kiên quyết không thỏa hiệp: “Chị ấy thừa cơ đòi tiền thì có, con mèo này là giống lai mà.”

“Nói bậy!” Cô gái xông lên đòi tát, Đỗ Trạch mau chóng lùi về sau. “Không phải mèo lai.”

Đỗ Trạch không muốn đánh nhau hay cãi cọ gì với cô gái kia, bởi vì nói lắp nên phải nói chậm lại, những câu giải thích của anh không thể nào địch nổi tốc độ nói của cô ta. Cho nên bây giờ có nhiều người mới có cơ hội mở miệng: “Mấy tiệm bán mèo hợp pháp đều triệt sản cho mèo rồi mới bán cho người ta, là tại vì họ muốn bảo tồn giống loài thuần chủng không cho đi phối giống lung tung sinh ra con lai. Chị nói mèo của chị thuần chủng thì đưa ra chứng cứ đi. Chị nói chị mua con mèo này không lâu, vậy mà năm lần bảy lượt phải đưa nó đi bệnh viện thú y. Tên của tiệm thú cưng kia chị cũng nói cho em biết rồi, tóm lại đã xảy ra chuyện gì thì ngày mai… ngày mai em phải đi hỏi cho rõ ràng.”

Cô gái kia khóc ngất cả đi, nức nở nói: “Cậu đi mà hỏi. Mèo của tôi đang sống yên ổn, tôi vào bếp nấu cơm chưa được mấy phút, đi ra đã thấy nó chết rồi. Nó chết ngay trước mặt tôi đó!”

“Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, em sẽ đền cho chị tiền bồi thường mà em nên đền, nhưng em không thể làm theo yêu cầu của chị được. Mèo của chị vốn không phải giống thuần chủng, nó có bệnh hay không thì chị phải biết rõ hơn em.”

“Cậu là đồ không biết xấu hổ!”

“Tên nhóc này, mèo này quý lắm đó.”

“Rất quý là đằng khác. Con gái của cô họ tôi có mèo cụp tai, mèo được vận chuyển từ nước ngoài về, ở nhà vẫn còn giữ giấy chứng nhận của bệnh viện thú y. Tuy không cần thiết nhưng khi mèo mang thai, cô còn túc trực 24/24. Mèo của cô và mèo của chị không giống nhau, cho dù là giống mèo hay màu sắc bộ lông đều khác một trời một vực. Nếu… nếu là thuần chủng, đừng nói là hai vạn mà cho dù là mười vạn thì em cũng sẽ đền cho chị. Tại chị không tốt trước nên đừng trách em không nể mặt.” Nói xong bèn ngồi xổm sờ bốn chân chú mèo kia, đều dập nát hết rồi.

Đỗ Trạch mở hình bạn gửi qua, nhìn hình cũng đủ chứng minh chú mèo này đẹp hơn chú mèo đã chết.

“Ây da, thật nè. Bé mèo này đẹp quá!”

Không biết người nào trong đám đông nói một câu: “Còn trẻ mà đã được ở trong khu Thanh Đàm, vậy mà còn so đo.”

Đỗ Trạch tức giận: “Tiền của cháu không phải gió thổi tới, cô nói vậy là có ý gì chứ?”

Trương Trác lẳng lặng đứng trong đám đông mà nhìn. Thuần chủng khác với lai tạo, vậy ra không phải tất cả mọi người đứng đây đều mù mờ không hiểu, dần dà cũng có người khuyên cô gái kia đừng đau lòng quá. Nhưng mà ai lại đi nhún nhường trước mặt người khác như vậy, nếu nhún nhường chẳng hóa ra thừa nhận mèo nhà mình là giống lai tạo, không thuần chủng lại còn có bệnh sao? Bây giờ nó chết rồi, cô là chủ của nó nên tất nhiên sẽ dùng lý do này để bắt bẻ.

“Tôi tốn nhiều tiền cho nó như vậy, chẳng lẽ do tôi đáng đời sao?”

Đỗ Trạch khờ dại gật đầu đáp: “Đúng rồi còn gì, nếu lúc trước chị bỏ thêm tiền mua giống thuần chủng thì nó đã không mắc nhiều bệnh như vậy.”

Trương Trác đứng trong đám đông nhắm mắt lại, bó tay mà thở dài. Thật ra chỗ xấu của Đỗ Trạch là cách nói chuyện nhiều khi rất khó nghe, giọng lại có vẻ như đang vui khi thấy người gặp xui, càng khiến cô gái kia cảm thấy tức giận.

Vì thế cô ta bèn nhào qua đánh anh, nhưng Trương Trác nhanh chân đi tới giơ tay tóm lấy người nào đó kéo ra sau lưng mình, tay chưa kịp chắn thì mặt đã bị cô gái kia tát một cái thật mạnh, ngón tay còn vương mùi sơn móng mới làm sượt qua mặt hắn. Trương Trác nhắm mắt hít sâu một hơi. “Sung sức gớm nhỉ?”

Đỗ Trạch thấp hơn Trương Trác nửa cái đầu, ngẩng lên nhìn thấy vết thương trên thái dương của Trương Trác, ngạc nhiên tới mức máu xông lên não, xoắn hết cả lên, mắng một câu: “Đồ thần kinh, không có khí chất!”

Đúng là không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo, Trương Trác vung tay Đỗ Trạch ra, nghiêm giọng: “Cậu im ngay cho tôi!”

Chỉ một câu ngắn gọn vừa to vừa uy như vậy khiến ai có mặt ở đó cũng đều im bặt, Đỗ Trạch bị mắng bèn mím miệng, cúi đầu nhìn chân, không biết đang suy nghĩ gì.

“Chỉ là con mèo không rõ chủng loại thôi, cô nói nó là giống thuần chủng, cậu ấy lại nói không phải, chi bằng cứ tìm chuyên gia tới kiểm tra là xong. Thời tiết hôm nay rất xấu, mai tôi sẽ bỏ tiền ra mời người tới kiểm tra coi con mèo này là giống thuần chủng gì. Cô tới bệnh viện thú y Ngải Lạc khám cho nó đúng không? Vừa khéo tôi có người quen ở đó, bọn tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm, nên đền thế nào thì đền thế đó. Nhưng cô thấy cậu ấy nói chuyện không có lợi cho mình liền cào cấu người ta, cư xử hơi tệ đó. Cậu ấy có sai thế nào cũng không tới lượt cô ra tay, mẹ nó chứ, đã không giải quyết được sự việc lại còn phá phách, cô thử làm lại coi?” Trương Trách giơ chỗ bị cào ra, giơ tay sờ chỗ đang rớm máu kia rồi cười gằn.

“Tôi đánh người không phân biệt nam nữ, nam cũng đánh mà nữ cũng chẳng tha. Cô không muốn nói lý lẽ cũng được, cậu ấy cũng chẳng thiếu tiền, đền cho cô là nể tình, không đền cũng là bổn phận mà thôi. Nói khó nghe thì là ai mướn cô để mèo ở ban công tìm chết hả? Mèo bị bệnh sao không để trong bệnh viện thú y, rước về nhà làm gì?”

Tự dưng mọc đâu ra một người hung dữ thế này, cô gái yếu thế nhìn xung quanh. “Nó không bệnh mà.”

Trương Trác tiếp tục châm chọc, cúi đầu nhìn thẳng cô ta. “Cô cho rằng bọn tôi bị úng não cả đấy hả?”

“Ô ô ô…” Cô gái ngồi bệt xuống đất khóc rống lên.

Cùng lúc đó gió dữ cũng rít gào ngoài trời, Trương Trác lạnh lùng nhìn xung quanh, tay đút túi quần liếc mọi người. “Sao, vẫn xem nữa hả?”

Coi như tiễn ôn thần, cuối cùng Đỗ Trạch chỉ đền vài nghìn đồng, đúng bằng số tiền cô gái bỏ ra mua con mèo kia.

Cuối cùng mọi việc được giải quyết êm đẹp, Đỗ Trạch day cái mũi đỏ ửng hắt xì một cái, đi theo Trương Trác nói nhỏ: “Vừa rồi cậu dữ quá, người ta là con gái đó.”

Trương Trác đứng khựng lại, anh không để ý nên bị đập vào mặt, mũi đau muốn chảy nước mắt. “Cậu làm cái gì vậy?”

“Cậu là heo à?” Trương Trác nghiêng đầu hỏi. “Vừa rồi ai chửi người ta bị thần kinh vậy?”

Đôi mắt Đỗ Trạch liếc xung quanh. “Tớ quên.”

Trương Trác không thèm đếm xỉa, đúng là lãng phí thời gian với tên ngớ ngẩn này mà.

Nhưng lúc hắn định bỏ đi lại bị một cánh tay kéo lại, Trương Trác vừa quay lại liền thấy cái mũi đỏ ửng của Đỗ Trạch.

“Cậu vào đây với tôi.” Lôi Trương Trác vào nhà, lại thấy dép của tên kia bị nước trên sàn nhà làm bẩn, Đỗ Trạch rất muốn kiếm một cái lỗ mà chui xuống đất. “Mặt cậu cần dán băng y tế.”

Trương Trác đứng lên. “Không cần.”

“Phải dán!” Đỗ Trạch bỗng rống lên, giận dỗi ấn Trương Trác ngồi xuống, sau đó lấy một miếng băng y tế có kích thước phù hợp với vết thương ra khỏi hộp cấp cứu, chầm chậm dán lên vết thương của Trương Trác. Đôi mắt anh nhìn từ vết thương rồi nhìn qua mắt hắn, lần đầu nhìn thẳng như vậy khiến anh cảm thấy hoảng hốt, tay hơi run nói: “Hôm nay cám ơn cậu nha.”

Đỗ Trạch mang mấy chậu sen đá vào trong nhà, đau lòng bĩu môi. “Chậu sen đá bị rơi kia rất đắt.”

Trương Trác nói: “Cậu vẫn còn thích loại cây này hả?”

Đỗ Trạch “Ừm” một tiếng, nói: “Cậu ấy gọi điện hỏi tớ có muốn làm thêm hay không, nhưng dạo này công ty bận lắm, không muốn nhận, nếu mà nhận sẽ không có thời gian ngủ mất.” Giọng nói đầy tiếc nuối, anh không để ý có một đôi mắt đang chằm chằm đánh giá mình.

Căn nhà đang lộn xộn hết cả lên, đừng nói hôm nay mà ngay cả ngày mai chưa chắc đã thu dọn xong. Trương Trác không biết Đỗ Trạch có giải quyết nổi không, vì thế đề nghị: “Mai thuê người đến dọn, hôm nay ra khách sạn mà ngủ.”

“A——” Mở miệng mãi mà không hắt hơi được, Đỗ Trạch khó chịu day mũi, day mũi xong còn chạy đi rửa tay. “Hôm nay bị mất chậu sen đá, rồi còn đền tiền cho người ta, đó là tiền tiêu hàng ngày, không muốn đi khách sạn đâu.”

Trương Trác muốn về nhà, Đỗ Trạch bèn đứng chặn cửa không cho ra. Anh cảm thấy mình lại nợ Trương Trác, vậy mà còn suốt ngày làm phiền hắn.

Cơm tối đơn giản ba mặn một canh nhưng Đỗ Trạch không ăn, nói xong liền đi vào phòng ngủ chứ không sẽ không thể ngủ nổi. Mấy phút sau, Trương Trác cũng không muốn ăn nên đứng dậy, thấy người kia đang cuộn thành một cục nằm trên giường, mặt vùi vào chăn không nhúc nhích, điều này khiến Trương Trác nhớ tới chuyện hồi xưa.

Hắn đi tới cạnh giường sờ trán Đỗ Trạch, quả nhiên nhiệt độ hơi cao.

Cơ thể của Đỗ Trạch rất mềm mại yếu đuối, tám mươi phần trăm là do được Thẩm Thục Vân bảo bọc mà thành, nói bệnh là bệnh ngay được, với lại tối bị mắc mưa nhưng không tắm rửa sạch sẽ, còn tranh cãi với người ta cả buổi. Bây giờ cái lạnh của giữa Đông rất kinh khủng, đến ngay cả Trương Trác cũng không dám ăn mặc phong phanh.

“Đỗ Trạch.” Trương Trác vỗ mặt Đỗ Trạch.

Người trên giường rụt vào trong chăn, càng ngày càng giống một trái bóng.

Lúc Trương Trác thay quần áo cho Đỗ Trạch, Đỗ Trạch đã khá mơ màng, thấy cơ thể Trương Trác mát mẻ bèn dính lấy hắn, miệng còn khó chịu mà rên hừ hừ: “Đầu nặng quá điiiii.”

Lần ôm Đỗ Trạch gần đây nhất là lúc nào?

Trương Trác không nhớ nổi, chắc là lúc Đỗ Trạch bệnh, anh la ó muốn đi WC nhưng không lết nổi, lần đầu tiên hắn ôm Đỗ Trạch, khi đó tim đập thình thịch.

“Chúng ta tới bệnh viện nào.”

Đỗ Trạch nằm trong lòng hắn, lắc đầu: “Không tiêm đâu.”

Lần nào Đỗ Trạch cũng đều nói như vậy, anh không thích mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện. Bởi khi còn nhỏ anh phải tới bệnh viện quá nhiều lần, cho nên Thẩm Thục Vân tỏ ra cẩn thận với anh cũng là lẽ đương nhiên, nhưng không ai hay biết Đỗ Trạch như vậy là nguyên nhân từ bản thân hay bị ảnh hưởng từ Thẩm Thục Vân. Đối với một cậu bé mà nói, như vậy có phải quá đáng sợ rồi không?

Lúc Trương Trác đưa Đỗ Trạch tới bệnh viện đã là mười một giờ khuya, sốt cao tới mức phải truyền hai bình. Đỗ Trạch rụt cổ trong áo lông ngẩng đầu lên, hận không thể rụt cả chân vào luôn, mà Trương Trác đang yên lặng ngồi một bên chống tay lên trán. Ở thành phố này, Đỗ Trạch không có người thân cũng chẳng có bạn bè, trong bảng ghi chú thông tin cá nhân rất sạch sẽ, chức vị của người này ở công ty là gì cũng viết rõ ràng.

Ngái ngủ ngáp một cái, hắn bị y tá đánh thức. “Em của anh phải thay bình truyền.”

Ể… Em trai?

“Đỗ Trạch, ngồi dậy uống thuốc nào.”

“Mấy viên vậy?” Đỗ Trạch mở mắt ti hí, nhìn lướt qua tay Trương Trác, môi run lên. “Bốn viên, nhiều vậy á?”

Hỉ nộ ái ố của Đỗ Trạch đều phơi hết lên mặt, vì đang bị cảm mà mặt đỏ hết cả lên. Trương Trác hờ hững nhìn rồi im lặng không nói gì, nhưng lại khiến Đỗ Trạch sợ, chỉ ước đầu có thể chui tọt vào trong áo, nửa phút sau thò nửa ngón tay ra khỏi áo đẩy đẩy, giọng nói nghèn nghẹn: “Lát nữa uống.”

Trương Trác còn lạ gì Đỗ Trạch, lát nữa uống, lát nữa sẽ giả điếc không uống luôn.

“Nửa đêm nửa hôm còn ở đây hầu hạ cậu, có phải tôi giống thằng điên lắm không?”

“Cậu không phải mà.” Đỗ Trạch lắc đầu nguầy nguậy, anh ngước mắt nhìn vẻ mặt âm u của Trương Trác, rồi nhìn hai viên thuốc nén. Anh nhớ rõ loại thuốc này đắng nghét, nhưng mặt Trương Trác cứ hầm hầm như muốn đánh nhau thế kia. Anh chậm chạp cầm ly nước rồi nhét một viên thuốc vào miệng, vì quá đắng nên cứ do dự mãi, ngửa cổ uống một ngụm nước để nuốt xuống ai dè viên thuốc kia bị mắc lại, bỗng nhiên trong cổ họng toàn là vị đắng, đắng muốn trào nước mắt.

Trương Trác vẫn giơ tay, nhìn vẻ mặt có thể gọi là xớn xác của Đỗ Trạch, nói: “Mẹ cậu là bác sĩ mà cậu sợ thuốc đến vậy sao?”

Đỗ Trạch ngậm vành ly nước dùng một lần, hà hơi vào trong rồi nhìn nó biến thành màu trắng, nhỏ giọng: “Bởi vì mẹ là bác sĩ nên tớ mới sợ thuốc.” Dù đang bệnh vẫn nhớ rõ người ở bên cạnh mình là Trương Trác, mắt anh nhìn chằm chằm khăn quàng cổ màu xanh đen của người kia, không dám nhìn mặt. Tỷ lệ cơ thể của Trương Trác rất cân đối, hồi xưa còn có mấy chị sinh viên khoa thiết kế thời trang mời hắn làm người mẫu chụp hình cho luận văn tốt nghiệp. Vẻ đẹp trai của Đào Gia Vũ là kiểu năng động, còn của Trương Trác lại thuộc về kiểu điềm tĩnh, người mang vẻ nhã nhặn như vậy là một kiểu tính cách không ai có thể bắt chước được. Cho dù bây giờ hắn có hơi dữ nhưng Đỗ Trạch vẫn cảm thấy hắn chính là Trương Trác tỏa sáng lấp lánh của năm xưa.

“Trương Trác, cậu đừng giận mà.”

Trương Trác nhìn anh mấy lần, trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng giọng nói lại kiên quyết mà lạnh nhạt. “Giận gì cơ?”

“Tớ rất sợ cậu cảm thấy không vui.”

“Vì sao?”

Đỗ Trạch quay người đi. “Tớ không biết sao lại như vậy, có thể bởi vì cậu là bạn tốt của tớ.” Anh cảm thấy câu ‘chúng ta là bạn tốt’ không phù hợp cho lắm, trải qua chuyện trước kia mà Trương Trác không cắt đứt quan hệ với anh đã là tốt lắm rồi.

Mà Trương Trác cũng cảm nhận được sự dè dặt trong giọng nói của anh, hắn nói: “Không nên có suy nghĩ như vậy, nếu không khi kết bạn hay giao tiếp cậu chẳng những không được người ta quý mến mà còn có thể bị bắt nạt nữa.”

Đỗ Trạch cảm thấy tủi thân. “Tớ không có suy nghĩ này với những người khác, cậu đừng có coi tớ là đồ ngốc nữa.”

Người bệnh thường rất dễ cảm thấy tủi thân, Trương Trác nhìn Đỗ Trạch còn đang trả treo lại mình, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “Không coi cậu là đồ ngốc, mà là ngây thơ.”

Đỗ Trạch lấy khăn giấy lau nước mũi. “Chưa từng ai nói tớ ngây thơ hết, nhìn tớ có vẻ không chín chắn lắm sao?”

Trương Trác nhìn anh, sau đó ừ một tiếng: “Rất không chín chắn.” Hắn còn nói. “Cảm thấy không vui đúng không?”

“Không có…” Đỗ Trạch khẽ thở dài. “Đó là sự thật mà.”

Trương Trác thấy anh trả lời rất thẳng thắn, giọng điệu cũng khá hơn, nhưng hắn không lên giọng dạy bảo nữa, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch rồi cúi đầu xem di động, không quay đầu lại mà dặn dò Đỗ Trạch: “Đang bệnh thì ngủ sớm đi.”

“Nhưng ngủ không thấy thoải mái.” Anh xích lại gần người đàn ông ấy, làm một việc mà hồi đại học anh rất thích. “Trương Trác, tớ có thể dựa vào vai cậu không? Sẽ không làm phiền cậu chơi game đâu.”

Trương Trác nghiêng đầu, ngay lập tức cảm thấy cay đắng, nhhìn vẻ mặt chờ mong của Đỗ Trạch, mãi lúc lâu sau Trương Trác mới đáp lại: “Nể tình cậu đang bệnh mà cho phép một lần đó.”

Đỗ Trạch vội vàng bọc mình thành một cục tròn tròn, đội mũ dựa vào vai Trương Trác, không hiểu vì sao mắt anh bỗng xót xót. “Lúc ở New York, tớ đã rất nhớ cậu.”

“Vì sao lại nhớ tôi?” Trương Trác hỏi.

Đỗ Trạch ậm ờ cả buổi, trong lúc đợi anh trả lời thì Trương Trác đã chơi xong một ván, lúc hắn quay lại nhìn Đỗ Trạch thì người này đã há miệng ngủ ngon lành rồi.

Cuộc sống của Đỗ Trạch bị mẹ quản rất chặt, thời đại học nghe mẹ sắp xếp mọi việc, tốt nghiệp đi làm rồi mà vẫn còn nghe lời mẹ răm rắp. Mọi người nghĩ anh là con cưng sao, Trương Trác cho rằng không phải vậy, cái này giống như việc cắm đầu vào đọc sách thôi, có chết cũng nghe không cãi. Chỉ khi Đỗ Trạch thực sự tìm ra cách giải quyết một việc gì đó thì anh mới có thể ưỡn ngực tự hào làm đàn ông một lần, chỉ có như vậy mới khiến anh giành được quyền lợi về cho mình, ví dụ như việc học thiết kế, nếu lúc đó không có ông nội đứng sau hỗ trợ thì sao Đỗ Trạch có thể được làm theo ý mình chứ.

Bên cạnh đó cũng phải nói rõ rằng người này cần phải được kích thích, lúc trước mẹ Đỗ Trạch còn suýt đuổi anh ra khỏi nhà nhưng cũng không thể khiến Đỗ Trạch bỏ đi mong muốn học thiết kế, việc này thể hiện rõ anh kiên trì thế nào. Nhưng bình thường anh dễ dãi quen rồi, chỉ cần cảm thấy được sẽ “Ừm, cũng được.” sẽ không nói thêm gì nữa. Không hẳn là anh không có ý kiến riêng của bản thân, nói anh hèn nhát cũng hơi quá, mà tính cách anh giống như trẻ nhỏ, tuy không thường nói chuyện nhưng rất dễ chơi chung.

“Đỗ Trạch?” Trương Trác huých anh, gọi y tá lại rút kim truyền ra.

Đỗ Trạch không ừ hử gì hết, ngược lại còn cọ cổ hắn, nghe chừng cảm thấy ấm áp nên chậc lưỡi, tay theo quán tính luồn vào nách Trương Trác. “Lạnh…”

Y tá bị chọc cười, hỏi: “Em trai anh bao nhiêu tuổi rồi, dính người ghê á.”

Trương Trác đen cả mặt, thầm nói hắn không có đứa em trai dính người như vậy, nếu có thì đã bị hắn sút bay từ lâu rồi.

“Bị bệnh nên vậy đó, cô nhẹ tay một chút, cậu ấy sợ đau.”

Y tá sao mà không nhận ra được cơ chứ, lớn đầu như vậy mà còn dính người nhưng lại không bị trách mắng, không phải em út thì cũng là cục cưng trong nhà, tay rút kim vì thế mà nhẹ nhàng rất nhiều.

“Cậu bệnh đến ngu người luôn rồi hả?”

Đỗ Trạch giơ tay nhét vào tay Trương Trác, nói: “Cậu xem, tay tôi mất hết cảm giác rồi.”

Tay cứ như bị nhét một cục đá nhưng cảm giác khá tốt, Trương Trác mở cửa xe rồi đẩy cục tròn tròn kia ra ngoài: “Để người khác nghe thấy họ cười cho thối mũi.”

“Dù sao thì ngoài cậu ra có ai nghe thấy đâu.”

Trương Trác bỗng nhớ lại hồi xưa, tiếc là giây tiếp theo hắn đã tự kéo bản thân về với hiện thực, Đỗ Trạch cười yếu ớt nhưng rất chân thành, vẫn tốt đẹp và đơn giản như ngày ấy.

Trương Trác tự nói với bản thân rằng mọi người đều thay đổi rồi, sau này hắn nhớ lại lời mình nói, những gì đã qua cứ như tự vả vào mặt hắn, nghĩ lại thật xấu hổ.

Đỗ Trạch về nhà không thể ngủ nổi, hơn nữa lại đang bệnh, Trương Trác tạm thời nhường phòng ngủ cho anh, phòng khách quanh năm suốt tháng không có ai ngủ nên không có mùng mền chiếu gối gì hết, vả lại người kia mới là khách cơ mà.

“Tớ nhường nửa giường cho cậu nha, hứa sẽ không lây bệnh cho cậu đâu.” Đỗ Trạch nằm trên giường thề thốt. Trương Trác nói: “Tôi chẳng yếu như cậu đâu.”

Sau đó Đỗ Trạch rúc đầu vào chăn. “Ngày mai tớ sẽ khỏi mà.” Nhưng anh rất biết điều, ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh không làm phiền Trương Trác, hơn nữa anh cũng chẳng có hứng mà đùa giỡn, đầu óc choáng váng chỉ muốn ngủ thôi, với lại nghe tiếng gió thổi bên ngoài ghê chết đi được. Trước kia anh ở cùng Trương Trác đều dán vào người hắn cho ấm, đầu óc Đỗ Trạch mơ mơ tỉnh tỉnh nên chỉ làm theo cảm giác, thấy chỗ nào ấm thì rúc vào chỗ đó, sau đó sờ soạng xung quanh tới khi đụng phải tay Trương Trác mới dừng lại.

Trương Trác chưa ngủ, thực ra thì hắn đang nhìn Đỗ Trạch sờ soạng đụng phải người mình, nghe anh thoải mái ‘hừ hừ’ hai tiếng, Trương Trác mới nhớ ra thói xấu này của Đỗ Trạch là do hắn tạo thành.

Lúc ấy chăn trường phát cho không đủ dày, mẹ Đỗ Trạch đã chuẩn bị trước một tấm chăn rất ấm, còn Trương Trác một giường một chăn, tối đến kêu lạnh, chợt nghe Đỗ Trạch đề nghị: “Hay cậu ngủ với tớ đi, hai chúng ta đắp ba chăn lận.”

Đắp ba tấm chăn thật sự rất ấm, hôm sau là lần đầu tiên Đỗ Trạch ngủ quên, lần đầu tiên trốn tiết, ngủ tới nỗi mặt mũi đỏ gay cũng không thèm dậy.

“Trương Trác, hay là từ nay về sau… nếu cậu lạnh thì chúng ta ngủ chung nha.”

Giường ở ký túc xá vừa nhỏ vừa cứng, ba tấm chăn đã chiếm hết diện tích, Đỗ Trạch chẳng còn cách nào khác là dán sát vào người Trương Trác mà ngủ, hơn thế Đỗ Trạch còn cảm thấy vui vẻ khi tìm được một cái ‘lò sưởi’, dần dà thành ra hai người ngủ chung với nhau. Có lúc Trương Trác vì không muốn người khác đồn bậy nên về giường mình ngủ, nhưng trước khi leo lên giường mình thì cũng lăn qua lộn lại trên giường Đỗ Trạch một lúc.

Bởi vì hắn thật bỉ ổi. Trương Trác nghĩ bản thân là kẻ như vậy, đúng là làm bậy hết sức.