Đỗ Trạch xin thề, trước nay anh chưa từng gặp… người như Diệp Tuân. Nhưng hiện giờ, Diệp Tuân không khiến anh kinh ngạc lắm, quan trọng là lúc trước, Đào Gia Vũ và Diệp Tuân đã quan hệ, mà Đào Gia Vũ là đàn ông đấy!
Thời đi học, Đỗ Trạch từng gặp ‘các đồng chí"(*) rồi nhưng chỉ dám đứng nhìn từ xa, bạn bè xung quanh anh đều là trai thẳng đuồn đuột, bình thường nói chuyện cũng chỉ nói về các em gái mông to ngực nở. Bây giờ bỗng nhiên nhận ra, Đào Gia Vũ có khả năng là ‘đồng chí’. Anh ngồi tại chỗ liếm môi, giọng nói run rẩy: “Đàn ông, Đào Gia Vũ, ơ?”
(*) đồng chí = gay
Trương Trác thấy anh kinh ngạc như vậy thì ý cười trong mắt dần dần tắt ngúm: “Đừng nghĩ nhiều. Lần đó là ngoài ý muốn.”
“Không không không… Cậu đừng hiểu lầm. Tớ… Tớ chỉ cảm thấy rất bất ngờ thôi.” Đỗ Trạch vuốt ngực nói: “Tớ không kỳ thị bọn họ, chỉ là… chỉ là quanh tớ chưa từng xảy ra chuyện này.”
Trương Trác cười khởi động xe nhưng không trả lời, sắp tới nơi mới nói: “Hôm nay chúng ta về nhà ăn cơm.”
“Ừm ừm. Được.” Anh đoán tối nay không được ăn món Nhật rồi.
Trương Trác dẫn Đỗ Trạch tới trung tâm huấn luyện vũ đạo nào đó. Đỗ Trạch ngẩng đầu nhìn bảng tên rất quen, hình như rất có tiếng ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng còn thấy mục quảng cáo trên tàu điện ngầm. Cách đó không xa có một nhóm người đứng túm tụm một chỗ, không biết có chuyện gì xảy ra. Anh nhón chân nhìn, nhìn thấy Đào Gia Vũ mặc đồ Tây: “Trương Trác, cậu ấy mặc đồ Tây mà không thấy lạnh sao?” Thật sự là chỉ nhìn thôi mà anh đã cảm thấy lạnh thay y rồi á.
“Bớt nói lại.” Trương Trác chen vào trong đám người kia, vừa vặn bắt được nắm đấm của một người đàn ông trung niên, giọng nói lạnh lùng: “Có gì từ từ nói.”
“Cậu bảo sao tôi có thể từ từ nói chuyện đây? Nếu con gái cậu bị quấy rối, cậu có còn bình tĩnh nổi không?”
Trương Trác ăn ngay nói thật: “Không thể bình tĩnh. Nhưng trước hết, tôi sẽ xác định lại tính chân thực của nó.”
Người đàn ông nghe vậy thì tức giận: “Ý cậu là con gái tôi nói dối sao?”
Đỗ Trạch đeo túi đứng ngoài nhìn, nghe những người xung quanh đứng tám và thông qua cuộc nói chuyện của Trương Trác cùng người đàn ông kia, anh cũng biết sơ sơ rồi.
Con gái của người đàn ông đó học múa dân tộc ở trung tâm huấn luyện vũ đạo Tinh Huy, bình thường trung tâm huấn luyện đều có lớp, đêm trước Tết còn huấn luyện ba lượt, mà Diệp Tuân còn có ca trực. Con gái của người đàn ông kia tên Nhữ Nhữ, vốn dĩ định về nhà ăn Tất niên vui vui vẻ vẻ, nhưng trong lúc người lớn trong nhà nói chuyện phiếm xem TV, đúng lúc đó, trên TV chiếu một vài hình ảnh cấm trẻ em, Nhữ Nhữ chỉ vào TV nói: “Vì sao con không được xem?”
“Là bởi vì Nhữ Nhữ còn nhỏ, chưa xem được.”
“Nhưng mà thầy giáo cũng sờ bụng con với tư thế này nè.”
Vài năm gần đây, việc nhi đồng bị xâm phạm xảy ra liên tiếp, ai nấy đều hận không thể lôi những kẻ này ra băm thây xẻ thịt hoặc là thiến sống luôn. Mà hiện nay, trong tình hình quan hệ thầy trò nhạy cảm như thế, ba mẹ Nhữ Nhữ nghe cô bé nói vậy thì giống như trời sập tới nơi rồi, con nít nhỏ như vậy, sao có thể nói dối được chứ.
Trung tâm huấn luyện đóng cửa nghỉ Tết, cho nên bọn họ tạm thời chịu đựng sự tức giận ngút trời, dự đính qua năm sẽ giải quyết cho ra lẽ.
Nhưng mà, vào ngày đầu tiên trung tâm huấn luyện mở cửa trở lại, bọn họ tìm tới muốn nói ra ngô ra khoai. Thầy dạy vũ đạo không chỉ có một người, thật ra bọn họ cũng không biết là người nào, nhưng nghe con gái miêu tả thì thầy giáo tóc dài. Đàn ông mà nuôi tóc dài sao?
Ấn tượng đầu tiên gây ảnh hưởng rất lớn.
Người phụ trách của trung tâm huấn luyện bảo Diệp Tuân mấy hôm nay đừng tới, hắn và Diệp Tuân coi như người quen cũ, Diệp Tuân là người thế nào, chẳng lẽ hắn còn không hiểu sao?
Nào ngờ ba mẹ của đứa trẻ không sợ chuyện ầm ĩ, chỉ sợ tình thương không đủ lớn. Buổi chiều, Diệp Tuân hình như nghe đồng nghiệp kể nên mới tới trung tâm huấn luyện, mà lý do Đào Gia Vũ cũng tới là vì hóng chuyện; hắn muốn khai xuân, ai dè tính tình nóng nảy suýt chút nữa đánh nhau với người ta.
Trương Trác đứng trước Đào Gia Vũ và Diệp Tuân, đối mặt với phụ huynh của đứa trẻ đang thẹn quá hóa giận, bao gồm cả thân thích của họ, nói: “Trước tiên đừng lộn xộn, trong mỗi phòng học đều có camera theo dõi, mở ra xem sẽ rõ.”
“Chúng tôi xem video theo dõi rồi. Trong video, tên biến thái kia đang sờ phía dưới của con gái tôi!” Mẹ Nhữ Nhữ xông lên muốn tát Diệp Tuân, Diệp Tuân né rồi đứng ra. “Nhữ Nhữ, em ra đây!”
Đỗ Trạch thấy Diệp Tuân hơi xa lạ, từ lần gặp trước, ấn tượng của anh về Diệp Tuân là dịu dàng, ít nói. Cho dù là người bán thân nhưng anh chưa từng có tâm lý kỳ thị người ta, nói chung là bởi vì người ta đẹp và có khí chất, hiện giờ người bỗng uy nghiêm hẳn ra, hai hàng lông mày được cắt tỉa gọn gàng, màu sắc đậm nhạt vừa phải, khiến người khác cảm thấy nghiêm khắc một cách khó hiểu.
Cô bé tên Nhữ Nhữ khóc thút thít bước ra từ phía sau mẹ mình, yếu ớt gọi một tiếng: “Thầy Diệp.”
“Có phải hôm đó em đau bụng, có phải thầy ôm em giúp em xoa bụng không?”
Cô bé gật đầu, nói tiếp: “Nhưng mẹ nói, thầy đụng vào quần trong của em là sai.”
Diệp Tuân hoa mắt, suýt nữa đứng không vững. “Quần áo học nhảy của em nhỏ, thầy đã nói với em không chỉ một lần thôi đâu. Hôm đó, thầy giúp em sửa lại nếp gấp bị bó lại trên đùi, thầy có đụng vào quần trong của em sao?”
Có lẽ Diệp Tuân không còn dịu dàng như trước nữa, cho nên cô bé mở miệng là khóc bù lu bù loa cả lên.
Đứa trẻ vừa khóc, ba mẹ lại đau lòng, chỉ tay vào Diệp Tuân mắng biến thái: “Đàn ông con trai mà để tóc dài, mi xem mi còn tỉa lông mày, tay trái còn sơn móng tay, biến thái quá mà! Hôm nay mấy người không nói cho rõ ràng thì tôi sẽ làm ầm lên, cho đến khi trung tâm này của các người không còn một học trò nào nữa thì thôi!”
Người phụ trách sốt ruột đỡ trán: “Diệp Tuân làm việc ở đây bao nhiêu năm rồi nhưng chưa từng ai nói cậu ấy có hành vi xấu xa gì. Video theo dõi tôi cũng đã xem, con cái gặp chuyện không may, ba mẹ lo lắng là lẽ đương nhiên, nhưng cũng không nên nghĩ theo chiều hướng xấu. Diệp Tuân đã giải thích rồi, và con gái của hai người cũng không phủ nhận.”
“Con gái tôi bao nhiêu tuổi hả? Hắn ta dữ dằn như vậy, con bé sao dám nói gì! Sờ mó là sờ mó, tôi muốn hắn ta quỳ xuống xin lỗi, mấy người phải đuổi việc hắn cho tôi.” Người mẹ chưa nói xong, Đỗ Trạch đứng nhìn, định lấy kẹo que ăn, nhưng chợt thấy người đàn ông bên cạnh người phụ nữ đưa mắt với cô ta, mục tiêu là Diệp Tuân, anh không thèm suy nghĩ gì, vọt lên luôn.
“Làm làm làm gì hả?” Cầm cây kẹo trong tay chỉ người ta, Đỗ Trạch nuốt nước miếng, cố gắng ổn định tâm trạng nói chuyện nhẹ nhàng: “Không được đánh nhau.”
Câu này của Đỗ Trạch giống như trò cười, người ta đang tức giận sao mà nghe lọt được.
Mấy người đàn ông muốn lao vào đánh Diệp Tuân, Đào Gia Vũ sắm vai người đàn ông lịch thiệp đương nhiên sẽ che chở cho anh. Nực cười, nói gì thì nói, Diệp Tuân cũng là người y từng ngủ cùng, một kẻ biến thái quấy rối bé gái sao? Trò đùa xuyên quốc gia thủng quốc tế gì thế này? Chẳng giống như Diệp Tuân tự quấy rối bản thân sao?
“Tôi muốn nói lý lẽ với mấy người nên mới không đánh nhau, đừng khinh người quá nha!”
Mẹ Nhữ Nhữ gào lên: “Ai khinh ai đây? Mọi người nói thử coi, con gái tôi mới có bốn tuổi, vậy mà tên biến thái này cũng ra tay được.”
Diệp Tuân che đầu: “Tôi nói tôi không làm!”
“Đánh hắn cho tôi!”
Không biết là ai đấm Đào Gia Vũ một phát, Trương Trác lập tức đi tới. Đào Gia Vũ bị đánh, bỗng sửng sốt, giơ tay quẹt khóe miệng, nói: “Vốn dĩ tôi không muốn đánh nhau, nhưng đám râu ria các người dám đánh tôi?” Giơ chân đạp một phát, y cởi áo khoác ném mạnh xuống đất, không thèm để ý Trương Trác đang can ngăn: “Con mẹ nó, bây giờ nói cái gì với mấy người thì mấy người cũng không thèm tin!”
Đỗ Trạch cảm thấy Diệp Tuân rất oan, không ai có thể chỉ dựa vào bề ngoài của một người mà đánh giá con người họ được, rất không công bằng.
“Tôi nói này, đứa bé nhà chị trông như thế này, mọi người nói xem, sẽ khiến cho thầy Diệp quấy rối nó sao?” Đỗ Trạch nói rất lớn, chắc chắn ai cũng nghe thấy được, nói xong nhét cây kẹo vào miệng. Trương Trác đứng đối diện che miệng lại, không biết nên khen anh hay đánh anh đây? Nói ra mấy câu thế này, ba mẹ đứa trẻ chắc chắn tức giận xì khói.
Con cái nhà mình đều là thiên thần bảo bối, nói như vậy có phải hơi quá đáng rồi hay không?
Nhưng Đỗ Trạch cho rằng không quá đáng, ăn ngay nói thật mà thôi. Da Nhữ Nhữ đen nhẻm, mũi xẹp lại mắt một mí, cho dù Diệp Tuân có thích con gái cũng không thể thích kiểu thế này được. Người ta nói hoa tươi xứng với cỏ xanh, nhưng thế này thì hơi kệch cỡm rồi.
Hơn nữa, mọi người lại không quen biết nhau mà vứt hết mặt mũi đi đánh nhau thế này, vậy tôi đây sao nể mặt mấy người được.
“Tôi không phải họ hàng của mấy người nên không cần phải nể mặt mà khen, những điều tôi nói đều là sự thật. Nhiều người đứng đây thế này, mắt cũng chẳng mù, thầy Diệp đứng kia, đứa trẻ cũng ở đây, không phải mọi người nhìn sơ là biết sao? Đứa bé uất ức, nhưng nếu chứng minh được hôm nay các người vu khống thầy Diệp, các người chửi bới hạ thấp danh dự của người khác, phải làm sao bây giờ, muốn kiện không? Chị cảm thấy tôi nói chuyện khó nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói.”
—
Tác giả bày tỏ suy nghĩ:
Thụ sắp cảm nhận được cái gì gọi là rung động, thời thiếu niên bị mẹ quản chặt quá nên không yêu đương lần nào, tất nhiên không hiểu cái gì là thích, vẫn chưa hiểu thấu. Sẽ có người cầm búa tới gõ cho anh hiểu ra, mọi người đoán xem là ai nè? Mọi người thảo luận về chương này đi, sẽ phát bao đỏ cho mọi người á.