Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 2: Đừng dạy hư con trai tôi




Đỗ Trạch nghe xong bèn quay đi chỗ khác, nhưng khi nhớ lại quãng thời gian sống cùng nhau thời đại học thì cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào điểm tâm trên tay Trương Trác, anh bối rối nói không lên lời, hận không thể kéo thẳng lưỡi ra, mãi mới thốt được một câu: “Không, không ghét, chỉ là tớ rất… rất…”

“Thôi được rồi.” Dường như rất khó chịu khi thấy người này bối rối, Trương Trác khinh thường mà quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. “Nói không nổi thì đừng nói nữa.”

Bấm ngón tay nhẩm tính, hai người đã không gặp nhau gần ba năm rồi, bây giờ đang là giữa mùa Hè, trời rất oi bức, trên mũi Đỗ Trạch đã lấm tấm mồ hôi, anh nhìn về phía người đàn ông với dáng vẻ lạnh lùng ấy, lí nhí gọi một tiếng.

“Trương Trác, chân của cậu.”

Trương Trác không thèm để ý, rất không kiên nhẫn nhìn chân mình cười nói: “Không sao, chẳng chết được!”

Trong đầu Đỗ Trạch giống như có hai người đang đánh nhau, bởi vì Trương Trác bây giờ không phải là Trương Trác ngày xưa, trong đầu anh hiện lên hình ảnh một Trương Trác đẹp rạng rỡ như ánh mặt trời lại hay trêu chọc mình, nhận ra ‘cảnh còn người mất’, người này ngoài gương mặt ra thì tất cả đều trở nên xa lạ.

Nhưng sống cùng nhau lâu như vậy không phải không có tình cảm gì, hành động của Đỗ Trạch còn nhanh hơn cả suy nghĩ, nói một câu rất nhạt nhẽo: “Cậu vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ.”

Nào ngờ người kia mỉa mai đáp lại: “Cậu mới chẳng thay đổi gì thì có.”

Đỗ Trạch cố gắng bình tĩnh, không quan tâm đến thái độ đó của hắn, bỗng nhiên mùi rượu xộc lên, anh che miệng ợ khẽ một cái, sau đó giống như một đứa bé bị người khác phát hiện ra mình làm chuyện xấu mà chột dạ nhìn về phía Trương Trác, nhưng nhớ tới thái độ thờ ơ của người kia nên anh chỉ nhếch miệng, phủi lớp bụi không biết bị đụng vào đâu mà bám lên quần áo.

Trương Trác vẫn để ý tới từng hành động của Đỗ Trạch, khi thấy anh đang không ngừng cố gắng phủi bụi trên áo thì mới quay mặt lại. “Tính cậu như vậy, làm việc ở đâu mới không bị bắt nạt hả?”

Đỗ Trạch thở dài thườn thượt, nói: “Tớ làm thiết kế đồ họa ở công ty Tầm nhìn Phong Đạt, không bị ai bắt nạt hết.”

“Tầm nhìn Phong Đạt?” Vẻ mặt Trương Trác rất kỳ lạ, dường như không tin anh có thể xin vào nơi đó.

Tầm nhìn Phong Đạt rất nổi tiếng dù ở Bắc Kinh hay trên thế giới, trong lĩnh vực trò chơi hay thiết kế đều đạt được nhiều thành tựu, mấy năm gần đây ở mảng chế tác hậu kỳ cho các phim lớn đều có bọn họ góp mặt, đội chế tác vừa giỏi vừa năng suất, cứ tới mùa tốt nghiệp là có vô số người xin vào làm ở đó. Nghĩ tới dáng vẻ hay xấu hổ của Đỗ Trạch hồi còn đại học, thật ra Trương Trác cũng không muốn nghĩ rằng anh quá yếu đuối.

“Tớ… Luận văn tốt nghiệp của tớ là một video tự làm, tự mình hoàn thành một mô hình kiến trúc 3D, có một công ty tư nhân kia xem tác phẩm của tớ xong bèn gọi tớ tới… Sau đó tớ lại nhận được một thư mời.” Đỗ Trạch hơi đau đầu. “Tầm nhìn Phong Đạt tuyển dụng tớ, bởi vì lương cao cho nên tới bây giờ tớ vẫn còn làm việc ở đó.”

Tuyển người không phải chuyện to tát gì, cho dù là công ty thiết kế hay sản xuất trò chơi, có tài năng thì sẽ có tiền, Trương Trác không muốn nghe lịch sử huy hoàng gì đó nữa, hỏi: “Một mình cậu hoàn thành, không có ai tham gia sao?”

“Sau đó tớ tới New York du học, mẹ bảo tớ học thiết kế.”

Trương Trác tỏ vẻ đã hiểu rõ, thầy giỏi thì có trò khôn, vả lại mẹ Đỗ Trạch coi con trai như bảo bối, xảy ra việc thế kia nhất định sẽ không để cậu ta ở trong nước nữa, cho dù chuyện kia chẳng liên quan gì tới con trai bà, nhưng bà vẫn cảm thấy người bị vấy bẩn.

Có lẽ do Trương Trác chủ động đáp lời đã xóa đi bầu không khí căng thẳng giữa hai người, cho nên Đỗ Trạch bèn xích lại gần hắn. “Mấy năm nay cậu sống tốt không?” Nói xong mắt lại nhìn chằm chằm cẳng chân bị thương của hắn.

Trương Trác cười nói: “Có một tên côn đồ mù mắt chó đụng vào xe tôi, tôi đánh gã nhập viện luôn, xe bị kéo đi rồi.”

Hắn nói với vẻ ung dung cứ như việc kia chẳng liên quan gì tới mình, Đỗ Trạch mím môi nhìn qua, mãi lâu sau mới nói được một câu: “À.” Sự ghét bỏ hiện rõ trên mặt anh khiến Trương Trác cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ tới tính cách của Đỗ Trạch thì hắn cũng không còn tức giận nổi nữa, thấy sắp đến trạm dừng, hắn đứng lên đi ra phía ngoài. “Tạm biệt.”

Thật ra Trương Trác chính là người bạn đầu tiên mà Đỗ Trạch quen biết thời đại học, tuy rằng hắn trở nên dữ dằn, nhưng Đỗ Trạch vẫn nhớ như in những việc người này từng giúp mình, ơn như giọt nước nhưng muốn dùng cả dòng sông để đáp lại, chẳng biết anh lấy can đảm từ đâu mà ngăn Trương Trác lại, nói: “Lâu rồi không gặp, hồi xưa cậu còn mời tớ ăn sáng, chúng ta add friend đi, hôm khác tớ mời cậu.”

“Thôi khỏi, không cần đâu…”

Trương Trác không quay đầu lại, kiên quyết từ chối, tay đút túi quần để lại cho người phía sau một bóng lưng cao cao, thời gian là một thứ rất tốt, dù thế nào hắn vẫn đối xử tốt với Đỗ Trạch.

Tại sao hắn phải đối xử tốt với Đỗ Trạch chứ?

Trương Trác nghĩ, chắc tại hắn là một thằng ngu.

Đỗ Trạch là một bé cưng ngoan ngoãn, điểm này không thể đủ để coi như khen ngợi; bởi vì sau khi lên đại học, chưa ai từng gặp một nam sinh vừa nghiêm túc quá mức lại vừa ngu ngốc như vậy. Không ai nghĩ rằng sau khi ra trường rồi có công ăn việc làm, Đỗ Trạch vẫn giữ tính cách đó, tựa như năm tháng đều dừng lại ở năm nọ, như một cái rễ đang khuấy động trong lòng Trương Trác.

Xung quanh ồn ào, đủ loại người đi tới đi lui, Trương Trác đưa lưng về phía tàu điện ngầm từ từ quay người lại, rút tay ra khỏi túi quần rồi mau chóng nắm chặt, mặt không cảm xúc gọi xe: “Tới khu dân cư Bích Ba.”

Trên đường về hắn nhận được điện thoại hẹn ra ngoài ăn cơm, Trương Trác cảm thấy tâm trạng rất tệ. “Tôi không đi đâu. Các cậu đi với nhau đi, muốn hẹn hò ăn chơi đú đởn gì thì tự đi với nhau, đừng có kéo tôi theo.”

Tiếng cười vang lên ở đầu dây bên kia. “Sống ở đời phải biết hưởng thụ chứ, có phải cậu yếu sinh lý không vậy, biết bao nhiêu người vây quanh như vậy mà chẳng thấy cậu đụng chạm vào ai hết.”

“Cậu biết một giờ tôi kiếm được bao nhiêu tiền không? Nếu tôi chạm vào bọn họ, không những không thể kiếm tiền mà còn phải chi tiền nữa, phiền phức hơn là phải bảo vệ được hình tượng chính nhân quân tử của bản thân. Cái này không phải là hưởng thụ mà là tự chuốc lấy khổ đó.”

“Thôi, tôi nói chẳng lại cậu.”

Trong mắt người khác, Trương Trác là kẻ có bản lĩnh, cuộc sống cá nhân rất bí mật, mọi người còn đoán già đoán non rằng trong nhà hắn có giấu cô gái trẻ đẹp nào đó. Nhưng thời gian đã chứng minh rằng hắn hoàn toàn trong sạch, dần dà có người mắng sau lưng hắn rằng ‘khó quá chó nó yêu’, tuy vậy lại không có ai cho rằng cuộc sống của hắn phức tạp.

Có người nói: “Cậu yêu tiền quá mức rồi đó.”

“Tôi không yêu tiền, tiền chỉ là kết quả mà công việc mang lại cho tôi thôi.”

Ngay cả bản thân Trương Trác cũng không biết vì sao mình phải cố gắng làm việc như vậy, mới đầu là do muốn trở nên xuất sắc hơn người, nhưng sau đó lại như một lẽ đương nhiên. Tiền là thứ tốt nhưng khi thấy nhiều rồi thì lòng lại không thể dao động trước nó được nữa.

Hôm nay, cõi lòng yên ả của hắn đột nhiên gợn sóng, tất cả đều do gặp phải người kia trên tàu điện ngầm.

Thời đại học, Đỗ Trạch hiền như khúc gỗ, Trương Trác vẫn nhớ rõ dáng vẻ của anh vào lần đầu tiên tới ký túc xá. Còn lý do tại sao lại nhớ dai như vậy, đó là bởi vì Đỗ Trạch nhìn mẹ với đôi mắt đỏ ửng rồi nói: “Mẹ ơi, con không muốn ở ký túc xá đâu.”

Ba người có mặt ở đó đều cố gắng nín cười, sau đó thấy Đỗ Trạch buồn thỉu buồn thiu dọn dẹp đồ đạc, mẹ anh đứng sau căn dặn: “Không được hút thuốc uống rượu, càng không được yêu đương nhăng nhít, phải chăm chỉ học tập, tuần nào cũng phải gọi điện về cho mẹ. Không được trốn học cũng không được đi chơi về trễ, rảnh rỗi mẹ sẽ tới kiểm tra.”

Sau đó bọn họ mới biết, thì ra mẹ Đỗ Trạch suýt chút nữa không thể sinh anh ra. Năm đó bắt đầu xu thế sinh con một, thân là bác sĩ nên Thẩm Thục Vân phải làm gương, mấy năm sau họ muốn sinh đứa thứ hai liền cảm thấy hối hận. Thấy Đỗ Trạch ngoan ngoãn nghe lời, hai vợ chồng bà chuẩn bị sinh thêm đứa nữa, vì thế Thẩm Thục Vân chuẩn bị dưỡng sức hai năm. Nào ngờ ba Đỗ Trạch gặp tai nạn xe cộ, phần dưới bị thương, cho nên yêu cầu của Thẩm Thục Vân đối với Đỗ Trạch ngày càng cao, từ nhỏ anh đã bị giáo dục rất nghiêm khắc, không được học theo cái xấu. Mà Đỗ Trạch cũng dần lớn lên trong kỳ vọng của ba mẹ, trở thành “Mày nhìn con trai nhà họ Thẩm kia kìa” trong câu cửa miệng của mọi người.

Trương Trác nhìn Đỗ Trạch như xem truyện cười vậy, người thì nhỏ bé nhưng làm việc gì cũng muốn hoàn hảo, hơn nữa anh còn rất nghe lời ba mẹ, dặn cuối tuần 7 giờ phải gọi về thì nhất quyết không để tới 7 giờ 2 phút mới gọi.

Người như vậy rất được các bạn nữ quý mến, nhưng đám con trai thì không.

Đỗ Trạch còn bị cà lăm, nói năng không lưu loát nên hiếm khi chủ động bắt chuyện với ai, anh có bà mẹ rất mạnh mẽ nên tính tình càng nhút nhát, hơn nữa anh còn là sinh viên được nhà trường miễn học phí tuyển vào. So với những sinh viên cày ngày cày đêm, bật đèn học thâu đêm suốt sáng mới có thể thi đậu mà nói, Đỗ Trạch đúng là của hiếm.

Một cành hoa tài giỏi lại xa cách như thế, nếu không có ai bênh vực thì rất dễ bị kẻ khác bắt nạt, nhưng dù sao mọi người cũng lớn cả rồi, vì ghen tị nên chọn cách lờ anh đi.

Vậy nên Đỗ Trạch tắm rửa một mình, ăn cơm một mình, tới thư viện một mình; lớp học, căng tin, ký túc xá, thư viện – một đường thẳng nối liền bốn nơi này. 7 giờ sáng anh thức dậy học tiếng Anh, ngày tháng cứ lặp đi lặp lại như thế cho tới khi thi được chứng chỉ tiếng Anh chuyên ngành cấp 4 mới chấm dứt, cấp 8 là cao nhất nhưng bọn họ đâu phải sinh viên chuyên tiếng Anh.

Trương Trác cứ yên lặng theo dõi bạn cùng phòng làm gì cũng một mình như vậy, nhìn anh thờ ơ đọc sách, coi tháng ngày đại học như hồi còn cấp 3 mà vùi đầu học tập.

Hắn cảm thấy tên nhóc này rất biết cố gắng, nào giống giả vờ.

Lần đầu tiên hai người nói chuyện là khi Trương Trác chơi bóng rổ bị ngã sấp mặt, đầu gối chảy máu, nhưng không nhiều lắm, chỉ rơm rớm thôi, Trương Trác tự xử lý vết thương rồi nằm ngủ. Nhưng hắn nửa mơ nửa tỉnh nghe được tiếng động ở đầu giường, theo bản năng mà vung tay lên, chỉ nghe ‘chát’ một tiếng, hắn mở to mắt thấy tên nhóc cùng phòng kia đang sững sờ che mặt. “Sao cậu lại đánh… đánh tớ?”

Trên đầu giường có đặt một hộp thuốc trong suốt, chẳng cần đoán cũng biết là của ai.

“Vết thương dễ nhiễm trùng lắm.”

Đỗ Trạch băng bó vết thương cho hắn rất thành thạo, trên đầu gối thắt nơ con bướm, thắt còn giỏi hơn đám con gái. Trương Trác gác chân lên chăn nhìn trái nhìn phải một lúc, quyết định tối nay không tắm nữa.

“Đỗ Trạch, cậu không cảm thấy cô đơn khi làm gì cũng một mình à?”

Đỗ Trạch đăm chiêu suy nghĩ. “Không đâu, bởi vì tớ có nhiều bài tập phải làm lắm, với lại còn rất nhiều chuyện cần tớ tập trung tinh thần mà.”

Trương Trác sững sờ, mau chóng vỗ tay khen ngợi. “Cậu không nói lắp kìa.”

Nếu là người khác khi nghe thấy vậy chắc chắn sẽ cảm thấy tức giận, nhưng Đỗ Trạch chỉ cười cười, sờ tai rồi quay qua xem “Sâu Larva”, sau đó thỏa mãn cười ‘hì hì’.

Ngày đó Trương Trác ngắm Đỗ Trạch cả một buổi chiều, hắn ngồi sau nhìn anh một lúc rồi sau đó chạy lại ngồi bên cạnh xem cùng. Tình cảm giữa hai người con trai vô tình hình thành từ đó, sau đó việc hai người ăn uống cùng nhau đã như một lẽ đương nhiên.

Bởi vì hai người là bạn bè.

Nhưng người bạn ấy trong thời khắc quan trọng lại không giúp hắn đứng ra giải thích rõ ràng với cảnh sát, mà xin nghỉ về nhà, trong nhà lại không có một bóng người.

Hắn đứng chờ trước cửa một ngày ròng, Thẩm Thục Vân về nhà thấy vậy liền giận bừng bừng nói: “Cậu đi đi. Đừng dạy hư con trai tôi.”



Tác giả bày tỏ suy nghĩ:

Có vài tên địa danh và trường học đã được dùng ở những tác phẩm trước, bởi vì vấn đề đặt tên… tôi nhận thua, nhận thua đó nha.