Yêu Phải Thùng Dấm Chua

Chương 14: Sợ cậu lây cho tôi




Đào Gia Vũ đỡ trán nhìn chằm chằm ‘cô gái’ ở trên giường, y không thể nào thuyết phục bản thân tin rằng đó là một thằng đàn ông, trai giả gái rất dễ nhận ra, dù là khí chất hay đường nét cơ thể đều rất khác nhau. Ấy thế mà y không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào trên người A Thủy, nếu bắt buộc phải tìm ra thì đó chính là ánh mắt.

A Thủy nhìn có vẻ yếu ớt, Đào Gia Vũ liếm môi không biết vì sao y lại cảm thấy ‘có vẻ yếu ớt’, vì sao một tên đàn ông lại cho y cảm giác yếu ớt nhỉ?

“Tối qua?” Y mở miệng, giống như đang đấu tranh dữ dội lắm.

A Thủy vẫn cúi đầu, lưng và cổ đều có những dấu hôn đậm nhạt không đồng đều, lúc này ‘vô thanh thắng hữu thanh’. Đào Gia Vũ che miệng lại, xoay người tìm bóp tiền, lúc này chuông cửa đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, người ngoài cửa nịnh nọt đưa cho y hai bộ quần áo sau đó chạy mất tăm.

“Đó là quần áo của tôi.” A Thủy run rẩy đứng dậy thở hổn hển một hồi, ngẩng đầu nhìn Đào Gia Vũ một cái rồi nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, vài giây sau anh thừa nhận: “Tôi là đàn ông, tối qua chúng ta thật sự… cái đó.”

Chẳng cần anh nói nhiều, ánh mắt Đào Gia Vũ nhìn giữa hai chân A Thủy, vết máu lan xuống dọc chân rất giống như muốn nói rằng trinh tiết đã bị phá rồi. Y chưa từng trải qua tình huống máu chó như thế này, nhưng giờ phút này trong lòng có cảm giác ‘Mình bắt nạt cậu ấy’ mà hơn thế ‘cô ấy’ lại là ‘cậu ấy’.

A Thủy bị thương không nhẹ nên bước đi rất khó khăn, trước đây Đào Gia vũ chưa từng đè con trai nhưng không có nghĩa là y không hiểu biết gì. Y thấy A Thủy lau sơ máu giữa hai chân, mặc quần áo xong cũng không dám ngồi xuống, y lại nhìn drap giường, không đành lòng mà quay đầu đi. Y lấy tất cả tiền trong bóp ra, nhét vào trong bóp của A Thủy. “Tới bệnh viện với tôi.”

Khoản tiền kia không hề ít, chân A Thủy bị y nắm đau, vội chặn tay y lại, nói: “Cậu đừng như vậy.”

Đào Gia Vũ sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tới bệnh viện kiểm tra mau!”

Đến nước này, A Thủy cũng không nhiều lời nữa.

Người làm việc ở câu lạc bộ đêm chẳng mấy ai sạch sẽ cả, tất nhiên phải kiểm tra sức khỏe, đây cũng là vấn đề khách quan tâm nhất, dù sao cũng không ai muốn vì đi mua vui mà nhiễm mấy thứ bệnh ghê tởm. Cứ thế, A Thủy mặc quần áo xong, vẫn nói thêm một câu: “Hôm qua là lần đầu tiên tôi lên đài.”

Đào Gia Vũ rất muốn hỏi một câu: Không phải anh không lên đài sao, vậy sao hôm qua lại lên?

Con mẹ nó, là do y ép buộc sao?

Quần áo ngày thường không hở hang như váy ngắn lúc đi làm, ngược lại cách ăn mặc rất ngoan ngoãn, đôi chân trắng trẻo mang thêm đôi giày Chelsea khiến chân A Thủy càng dài hơn, trên người mặc một chiếc áo lông cao cổ tay dài cùng áo khoác ngắn màu lam khói. Đào Gia Vũ đánh giá một hồi, liếc một cái. “Mẹ nó, trai cơ đấy.”

Lúc hai người đi ra được đích thân quản lý tiễn, Đào Gia Vũ cảm thấy cục diện quá lớn rồi, nhưng sau đó đợi tới khi y biết hành động lúc đó của quản lý có bao nhiêu hèn mọn, quay đầu sai người tiễn y ra khỏi Dinh thự Hách.

A Thủy hành động không tiện chứ đừng nói là bước đi, nhìn giống như người bị liệt lâu ngày mới đứng dậy đi lại. Đào Gia Vũ nghĩ lại hôm qua mình quá độc ác, vẻ mặt không kiên nhẫn đỡ cánh tay anh. “Có mang chứng minh nhân dân không?” Sau đó ôm tên giả gái ấy vào bệnh viện, lúc đi vào nhận lấy không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của cả nam lẫn nữ.

Việc này có gì mà hôm mộ dữ vậy chứ?

Tới khi A Thủy đưa chứng minh nhân dân ra, Đào Gia Vũ mới nhớ ra A Thủy chỉ là nghệ danh của anh, tên thật là Diệp Tuân, nhìn kỹ lại thì anh còn lớn hơn y hai tuổi.

“Phiền cô xử lý nhanh nhanh chút. Tôi… Anh ta bị thương rất nặng.”

Diệp Tuân vùi đầu vào khăn quàng cổ của Đào Gia Vũ, tránh khỏi ánh mắt tò mò của mọi người, đúng là không ngờ mà.

Bác sĩ Đào Gia Vũ đăng ký do là bác sĩ chuyên khám cho Trương Trác, đây rõ ràng là nữ giờ lại lòi ra thành nam, y không nghĩ rằng việc này lại xấu hổ đến vậy, nên hỏi Trương Trác xem có quen ai ở bệnh viện không. Lúc ấy Trương Trác đang ăn điểm tâm cùng Đỗ Trạch, Đỗ Trạch tò mò nhìn hắn. “Đào Gia Vũ sao vậy?”

Trương Trác ra hiệu anh đừng lên tiếng, xoay người nói: “Cậu đang ở bệnh viện Dung Hợp sao? Nếu vậy thì gặp Triệu Hoằng đi, cậu ta cũng tốt lắm.”

Đào Gia Vũ hỏi thêm: “Tin được không?”

Trương Trác nhướng mày. “Cậu vừa giết người hay làm gì vậy?”

“Một câu khó nói hết, đợi tôi về đã.”

Đào Gia Vũ cúp máy liền hỏi bác sĩ Triệu Hoằng ở đâu, sau đó tới phòng hắn gõ cửa, nhìn thấy một người đàn ông rất nhã nhặn.

“Trương Trác vừa gọi cho tôi, cậu là Đào Gia Vũ hả?”

Đào Gia Vũ thở phào một hơi, định để Diệp Tuân ngồi trên ghế nhưng Diệp Tuân lại nắm chặt cà vạt của y, y cúi đầu hỏi “Sao vậy?”, đôi mắt Diệp Tuân rưng rưng, anh nói: “Đau.”

Nước mắt đàn ông có cái quỷ gì đẹp đâu, nhưng… nhưng Đào Gia Vũ lại cảm thấy, con mẹ nó, khóc mà cũng đẹp như vậy, vì thế y nghiêm mặt nhìn về phía bác sĩ. “Bác sĩ Triệu, cậu… cậu kiểm tra phía sau của anh ấy chút.”

Triệu Hoằng đang ghi chép chợt ngẩng đầu nhìn liếc qua người trong lòng y. “Trương Trác không nói với cậu sao? Tôi không phải bác sĩ phụ khoa, tôi có thể giới thiệu cho cậu một bác sĩ giỏi ở lĩnh vực này.”

Mồ hôi của Đào Gia Vũ túa cả ra, lúc này Diệp Tuân lên tiếng: “Bác sĩ, tôi là đàn ông.”

“Ừm! Anh t là đàn ông!”

Triệu Hoằng xem lại bệnh án, giới tính của người kia viết – nam, hắn cũng đoán được chuyện giữa hai người là sao rồi. “Đỡ anh ta ra phía sau nằm đi, để tôi khám xem.”

Miệng vết thương đã được rửa sạch nhưng tất nhiên chưa đủ, Triệu Hoằng nhìn về phía hai người đàn ông kia với vẻ trách cứ: “Các cậu chơi bời cũng quá đáng quá, giờ mới chịu tới khám. Nhỡ vết thương bị nhiễm trùng thì làm sao giờ?”

Đào Gia Vũ khổ hết chỗ nói, người nọ bị y làm bị thương nên chỉ có thể cúi đầu nhận sai. “Hôm qua không chú ý.”

Diệp Tuân vẫn chưa nói gì thêm, mặt mũi trắng bệch nhưng có thể nhận ra anh rất bình tĩnh, anh nói: “Là do tôi sơ suất.” Nói xong cầm cánh tay Đào Gia Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, cười yếu ớt. “Không sao đâu.”

Đào Gia Vũ nghĩ thầm, thật sự không thể nhìn ra được người này làm việc ở câu lạc bộ đêm, thật sự không thể nhận ra.

“Vậy thì, anh kê thuốc tốt chút, đắt rẻ không quan trọng, tiền bạc không thành vấn đề.”

Triệu Hoằng không đáp lại y, mà nói với Diệp Tuân: “Mấy hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng ăn cơm, chỉ được ăn cháo.”

“Cám ơn cậu.”

Triệu Hoằng kê cho Diệp Tuân một đống thuốc, còn chu đáo dặn dò anh phải chú ý đồ ăn thức uống mấy ngày này. Đào Gia Vũ nhận trách nhiệm ra ngoài tính tiền, nhưng vừa tới khúc cua không biết đụng phải người nào, di động rơi xuống đất nhưng may mà không vỡ, bóp tiền lại bị cuỗm mất, quay lại chỗ Diệp Tuân lấy tiền thì còn gì mặt mũi nữa, vì thế y gọi cho Trương Trác: “Bạn tốt, tới đây đi.”

Bạn tốt đang trên đường đi làm, trong xe còn có Đỗ Trạch đi nhờ. Tối qua anh có dấu hiệu cảm lạnh, sáng nay đi làm thì bị cảm thật, trong xe toàn là tiếng hít mũi sụt sịt, Trương Trác nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Cũng đúng lúc, cậu tới khám bệnh luôn đi.”

“Thôi khỏi, chỉ là sổ mũi thôi mà.”

Trương Trác quay xe lại, nhếch miệng cười. “Tôi sợ cậu lây bệnh cho tôi.”

Nếu Trương Trác biết Đào Gia Vũ gọi hắn tới để giải quyết mấy việc mất mặt thì hắn đã thả Đỗ Trạch ở dọc đường chứ không lôi anh tới bệnh viện làm gì.

Hôm qua Đào Gia Vũ ăn mặn, tạm biệt kiếp trai tân, chơi đùa dữ dội khiến con người ta hôn mê bất tỉnh luôn, bác sĩ nói tối qua hai người hơi quá trớn. Đỗ Trạch đứng sau hắn, tai đỏ ửng phân vân không biết nên nghe hay không, luôn luôn phải nhịn hắt hơi để giảm bớt sự tồn tại của mình xuống, tới lúc anh thấy hai người kia lôi thuốc ra hút mới đứng xích qua một bên.

Trương Trác hơi mất mặt. “Cậu mù hả?”

Đào Gia Vũ xanh mặt. “Nốc rượu vào rồi, chỉ nhớ người trong lòng sờ thoải mái thế nào thôi. Giờ làm sao đây? Nếu người nhà biết được sẽ lột da tôi mất, nhưng quan trọng là tôi không sợ bị lột da, nhưng xuất thân của anh ấy… Trương Trác, cậu có quen người nào trong Dinh thự Hách không?”

“Để tôi hỏi cái đã, anh ta đòi tiền sao?”

Đào Gia Vũ nghĩ tới chiêu này: “Tối qua bọn họ khui một chai Hương Tân chín vạn, tâm trạng tôi rất tốt, với lại nhìn thấy anh ấy cũng không ồn ào nên mở thêm hai chai mười tám vạn. Lúc trước tôi bảo để anh ấy khui, anh ấy chỉ khui chai một vạn. Cậu nói xem, mấy chỗ đó ai mà không muốn chặt chém khách chứ, tôi còn tưởng là bọn họ tử tế cơ đấy. Nhưng sáng nay anh ấy không gây sự gì hết, Triệu Hoằng mắng mỏ tôi mà anh ấy còn nói đỡ, khiến tôi chẳng biết phải nghĩ sao nữa.”

Trương Trác hiểu cảm giác này, chỉ e là đã gặp phải kẻ có âm mưu cao siêu rồi, cho nên đề nghị của hắn là: “Cậu trả tiền bịt miệng đi, chắc có người biết hôm qua cậu ngủ lại Dinh thự Hách rồi, chuyện này cũng không quan trọng gì. Nhưng nếu chuyện cậu ăn chơi tới mức người ta phải tới bệnh viện mà truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng.”

“Tôi muốn xem camera theo dõi hôm qua.”

Trương Trác gật đầu nói không thành vấn đề. “Nếu không có gì thì tôi đi đây, có báo cảnh sát vụ mất bóp tiền không?”

Nói tới bóp tiền, Đào Gia Vũ lại tức nghẹn họng. “Báo chứ. Mẹ nó, bắt được nó tôi sẽ thịt tại chỗ.” Thấy nhóc cà lăm đứng phía sau Trương Trác, y thở dài nói: “Phen này hình tượng chói sáng của tôi đi tong rồi.”

Trương Trác chế giễu. “Cậu mà còn hình tượng hả?”

Cái gì nên nói đều nói cả rồi, Trương Trác gọi điện thoại cho người ở Dinh thực Hách kiểm tra camera theo dõi, sau đó giơ cánh tay kẹp cổ Đỗ Trạch lôi ra ngoài. Đỗ Trạch “Ơ ơ ơ” không kịp nói tạm biệt Đào Gia Vũ đã bị kéo ra khỏi bệnh viện, mới ra tới cửa đã bị gió lạnh thổi run cả người. Anh nói: “Làm gì vậy? Sao đi gấp vậy hả?”

“Bé ngoan là giờ phải đi làm, không phải đi hóng chuyện.” Trương Trác lấy thuốc trong túi ra. “Không uống coi như vứt tiền đi đó, cậu xem làm sao thì làm.”

Đỗ Trạch nhìn mắt hắn, bỏ thuốc vào cặp táp, nói: “Đừng coi tớ là… là đồ ngu ngốc. Tớ thấy… thấy cả đó.”

“Cậu thấy cái gì?”

Có gì xấu đâu, Đỗ Trạch quay đầu đi không nói, nhưng giây sau lại nói: “Cô ấy rất đẹp.”

Trương Trác nín cười: “Cô ấy?”

Đỗ Trạch không hiểu rõ được quan hệ sâu xa trong chuyện này, anh không có sở thích tò mò chuyện riêng của người khác, vì thế “Ừm” một tiếng, nói: “Đẹp, rất đẹp.” Sau đó chợt nghe thấy một giọng nói u ám vang lên sau lưng: “Cậu thích loại này?”

“Thích, rất xinh đẹp á, so với mấy cô trong công ty còn đẹp hơn… Ơ ơ, cậu… cậu sao vậy?”

Trương Trác sầm mặt lại. “Cậu có muốn ngồi nhờ xe nữa hay không?”

“… Ngồi chứ!” Đỗ Trạch khẽ cắn môi ngồi ở ghế phó lái, không hiểu sao hắn lại vui buồn thất thường như vậy.