Trương Trác nhắm mắt lại ngửi mùi canh quanh quẩn trong nhà, tuyết đang bay tán loạn bên ngoài, còn trong phòng ấm áp bủa vây. Đỗ Trạch vừa bưng chén ăn canh vừa xem TV, dạo này lăn tới lăn lui ở nhà Trương Trác thành quen rồi, không có cảm giác xa lạ, cứ như đang ở nhà mình vậy. Cũng là nhờ vào mối quan hệ thân thiết giữa anh và Trương Trác từ Tết, nếu không sẽ chẳng trở lại giống trước kia nhanh như vậy.
Trên TV đang chiếu tới đoạn nhân vật nam chính bị ba mẹ hối thúc lấy vợ, nhưng nam chính đã có người mình thích. Đỗ Trạch rất cảm động, bèn nghiêng đầu hỏi Trương Trác: “Sao cậu cũng độc thân, có phải cũng thích ai rồi không?” Chắc không phải hồi đại học, có lẽ khi đi làm gặp được cô gái nào đó có sức quyến rũ cũng nên.
Khóe miệng Trương Trác hơi giương lên, vì mắt khẽ nheo lại nên nhìn có vẻ như đang ấp ủ ý xấu gì đó. Ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này là bổ đầu Đỗ Trạch ra xem bên trong chứa gì, nhưng tinh thần của hắn bây giờ đang tốt lắm. “Đỗ Tiểu Trạch, cậu qua đây.”
Đỗ Trạch nghe mà sửng sốt, biệt danh này lâu rồi anh không được nghe, anh lề mề “Ừm” một tiếng lết qua, mồm miệng nhanh nhảu nói không thèm nghĩ: “Sao nè?” Tưởng hắn muốn nói chuyện người yêu, Đỗ Trạch an ủi: “Không sao, cậu đẹp trai như vậy nhất định sẽ có người thích. Tổ trang trí ở công ty tớ không thiếu mấy cô độc thân xinh đẹp, hay tớ giới thiệu cho cậu nha?”
“Bản thân cậu không cần, còn muốn giới thiệu cho tôi hả?”
Đỗ Trạch xoắn xuýt vặn tay. “Cậu đừng nói vậy.”
Trương Trác không bận tâm về vấn đề này lắm, hắn hỏi Đỗ Trạch một vấn đề khác: “Cậu thích tôi gọi cậu là Đỗ Trạch hay là…?” Vế sau không cần nói cũng biết, Đỗ Trạch hiểu ý hắn, nếu không thì trong không khí ấm áp thế này chỉ sợ anh đã gật đầu đồng ý để Trương Trác gọi anh bằng biệt danh rồi, bởi vì nghe rất thân mật.
“Việc đó… Cậu… Cậu thích gọi sao thì gọi á.” Miệng thì nói tùy hắn nhưng ánh mắt đã bán đứng chủ nhân từ lâu rồi.
“Hai hôm nay cậu có gặp Đào Gia Vũ không?”
Đỗ Trạch lắc đầu: “Không, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu thôi. Hình như cậu ấy bận lắm.”
Trương Trác không nhịn được mà cười nhạo, Đào Gia Vũ thì bận cái khỉ gì chứ, tám mươi phần trăm là đang chơi bời ở đâu rồi, sắp Tết Âm, tên này giống như con ngựa hoang bứt dây cương được xổng chuồng, không chơi đủ thì không chịu đâu.
“Cậu chơi với tôi, không sợ mẹ cậu mắng sao?” Trương Trác nói năng rất bình tĩnh, mà Đỗ Trạch lại đổ mồ hôi hột lạnh toát sống lưng, đúng là mẹ Đỗ đã gây ra cho con trai một vấn đề rất lớn rồi.
Trương Trác là người bạn thân thiết duy nhất của Đỗ Trạch, tự cổ chí kim trung nghĩa song toàn, phải lựa chọn một trong hai đúng là làm khó Đỗ Trạch.
“Mắng tớ á, mắng thì cũng không thay đổi được gì. Hồi đó mẹ hiểu lầm cậu, tớ sẽ giải thích để mẹ hiểu.” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, luôn ẩn giấu dè chừng và áy náy.
Trương Trác cảm thấy rất bực dọc, cứ như thể hắn đang bắt nạt Đỗ Trạch vậy, không biết làm sao cho phải, một hơi nghẹn cứng trong cổ họng không trôi xuống được, hắn nói: “Cậu cứ luôn như thế này là sao?!”
Đỗ Trạch vừa định hỏi xem hắn làm sao vậy thì lại bị Trương Trác vội vàng đuổi về, anh thấy giờ giấc cũng không còn sớm nên không quấy rầy hắn nữa, hai tên đàn ông con trai nửa đêm nửa hôm ở cạnh nhau có cái gì để chơi bời chứ.
Chẳng qua lúc bước ra ngoài anh lại nhận được một chậu sen đá, to xấp xỉ một bàn tay, Trương Trác gác tay lên khung cửa, một đôi chân thon dài tùy ý đứng đó nói: “Thấy bán ở ven đường, khá lớn, nhìn cũng hợp với cậu, mua mất mười đồng, không cần cám ơn.” Nói xong bèn đóng cửa lại. Đỗ Trạch vừa đi vừa bảo vệ chậu sen đá như báu vật, còn đặt tên cho nó là Tiểu Thất, tiểu là út, đặt trên ban công tạo thành một hàng như tín hiệu wifi.
Vì lần trước rơi chết con mèo lầu dưới nên Đỗ Trạch không dám đặt bọn chúng cạnh ban công nữa, anh mua một cái ghế gỗ dài đặt ngoài ban công, lại trang trí cho phù hợp, nhìn không khác đồ bán ngoài tiệm là bao. Khi ánh mặt trời chan hòa nằm trên ghế phơi nắng, Đỗ Trạch cảm thấy những ngày tháng này thật sung sướng.
Nhưng cảnh tượng này vừa vặn bị người lầu trên nhìn thấy. Trương Trác bưng tách cafe nhấm nháp, ánh mắt luôn liếc xuống lầu dưới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mập mờ. Đào Gia Vũ nhận thấy nụ cười này có ý cả, bởi vì nếu Trương Trác thấy người ở lầu dưới không vừa mắt thì cùng lắm là lao vào đánh một trận rồi, chắc gì Đỗ Trạch mình gầy xương nhỏ kia có thể trở tay kịp. Nhưng Trương Trác người ta chẳng ỷ ê gì mà Đào Gia Vũ đứng hóng hớt lại rất sốt ruột, đúng là ‘Hoàng thượng chưa vội mà Thái giám đã gấp"(*). Sau đó gấp tới mức đại tiểu tiện tới nơi rồi cũng không thèm quan tâm, bĩu môi nhìn xuống lầu dưới: “Anh giai à, cậu nghĩ sao vậy? Thật ra tôi rất muốn hỏi tại sao cậu có thể coi trọng cậu ấy chứ? Ưu điểm chỉ có ham học hỏi, chịu được khổ; còn khuyết điểm thì một đống, chậm chạp lề mề không chịu nổi, mặt mũi thì cũng bình thường như vậy, gu của cậu bị sao vậy?”
(*)皇上不急太监急: Hoàng thượng không vội mà Thái giám đã gấp, ám chỉ những người hay lo chuyện bao đồng.
Còn Trương Trác, thứ mà hắn phóng tầm mắt nhìn thấy là một bầu trời đầy tuyết bị ánh mặt trời buổi chiều làm tan chảy, để lộ ra màu vàng ấm áp dễ chịu, khiến người khác cảm thấy toàn thân thoải mái.
“Gu của tôi làm sao? Không phải vẫn luôn như vậy hả?”
“Trước lồi sau vểnh vuốt ve mới thoải mái, cậu cần gì phải ôm cơ thể phẳng lỳ cứng nhắc như vậy? Tìm người yêu cũng phải môn đăng hộ đối chứ.”
Trương Trác tiện tay ném cho y một lon bia: “Cậu cảm thấy môn đăng hộ đối thì sẽ vui vẻ sao? Cuộc sống ầm ỹ chán chê rồi lại đi làm ấy, tôi không phủ nhận hạnh phúc bên trong đó, nhưng ít ra tôi không ở trong đó. Hạnh phúc của hoàng tử và cô bé lọ lem cũng còn phụ thuộc vào sự bù trừ lẫn nhau nữa kia mà, tất nhiên tôi chẳng phải hoàng tử.”
“Vậy giờ cậu muốn sao? Tôi thấy chỉ số EQ của nhóc cà lắm thấp lắm, nếu cậu cứ kiên quyết trả thù như vậy thì tôi thấy rất đau lòng.”
Trương Trác liếc y, không đầu không đuôi nói: “Cậu đau lòng cái gì?”
Đào Gia Vũ quay ra ban công duỗi thẳng người, thoải mái nói: “Người ta ngốc nghếch một cách đáng yêu, cậu không thể để tôi có chút đồng cảm với người ta sao?”
“Mấy hôm trước cậu trốn đi xó xỉnh nào vậy?”
“Hầy, còn đi đâu được chứ, đi nơi khác bàn chuyện, bàn mất hai ngày. Đúng là một đám người khó hầu hạ.” Nói khoác như thể đó là chuyện thật vậy. Đào Gia Vũ cảm thấy chán nên rủ hắn tối đi Dinh thự Hách chơi, chỉ người của công ty thôi.
Trương Trác vắt chéo chân ngồi trên sofa, một tay cầm lon bia, một tay lật tài liệu, làm như không nghe thấy đề nghị kia của Đào Gia Vũ, hắn nói: “Muốn đi thì tự đi đi, tôi ở nhà có việc.”
Đào Gia Vũ cười há há không ngừng được. “Cái đồ độc thân nhà cậu ở nhà ngoại trừ việc chọc ghẹo nhóc cà lăm ra thì còn quái chuyện gì nữa.”
“Ghẹo cậu ấy còn vui hơn ghẹo những kẻ khác.” Không trêu ghẹo Đỗ Trạch thì trêu ghẹo ai chứ? Ít nhất ngày nào cũng có canh dinh dưỡng cho hắn uống, Trương Trác âm thầm đếm sen đá trên ban công ngoài phòng khách, có thể lăn lộn một lúc thì càng tốt.
Đào Gia Vũ không đùa nữa, trên thực tế từ khi xảy ra vụ việc hồi đại học kia, tính tình Trương Trác đã thay đổi hoàn toàn, đồng thời nếu có việc thì hắn mới ra ngoài còn không đều ở lỳ trong nhà. Đào Gia Vũ nhìn chăm chú Đỗ Trạch đang nằm ngủ say ngoài ban công lầu dưới, lơ ngơ mãi mới cầm áo khoác lên. “Tài liệu đưa cả cho cậu rồi đó, có gì thì cứ gọi cho tôi.”
Trương Trác nghe tiếng đóng cửa bèn gấp tài liệu lại, ánh mắt đuổi theo tiếng đóng cửa dần dần biến mất, chớp mắt cân nhắc.
Đỗ Trạch ở lầu dưới không hay biết gì, ngược lại hiếm khi gặp trời đẹp như vậy mà ngủ thẳng cẳng tới hoàng hôn, mãi tới khi tấm chăn đắp trên người lạnh lạnh anh mới tỉnh dậy, xỏ dép vào chân vội vàng đi hầm canh.
Dạo gần đây Đỗ Trạch rất thích hầm canh, trước kia nấu canh chỉ là sở thích nhất thời thôi, còn bây giờ lại có một người chia sẻ cùng mình, canh anh nấu có người ăn nên càng trở lên ý nghĩa hơn. Anh mua hẳn sách nấu ăn về đọc, kết hợp cùng mấy bí quyết nho nhỏ của mẹ Đỗ nên mùi vị nấu ra cũng không tệ.
Kể cũng lạ, từ khi Trương Trác mở miệng yêu cầu, hình như Đỗ Trạch chẳng cảm thấy mệt mỏi mà nấu canh cho hắn. Lúc mở cửa, Trương Trác thấy ngay Đỗ Trạch đang đeo tạp dề, đầu tóc bù xù như tổ quạ chớp mắt mấy cái, mặt mày hớn hở nói với hắn: “Hôm nay là mùi vị mới.” Trương Trác phân vân không biết lần tới có nên mở cánh cửa này hay không.
Đỗ Trạch nhìn trái ngó phải trong nhà. “Đào Gia Vũ đâu rồi? Tớ thấy cậu ấy gửi tin nhắn nói là chiều nay ba chúng ta sẽ tụ tập chơi bài, nhưng… nhưng tớ ngủ quên mất.”
“Cậu ta.” Trương Trác nói: “Đi Dinh thự Hách rồi.”
Hình như Đỗ Trạch nghe thấy cái tên này rồi, nhưng có thể khi đó không hứng thú nên không để ý, anh lại hỏi: “Là một KTV cao cấp sao?”
Trương Trác coi như đồng ý với cách nói này: “Người thường chi không nổi đâu.”
Đỗ Trạch vỡ lẽ. “Tớ… Tớ biết rồi. Lúc trước lão Trương mời bọn tớ đi hát ở một KTV cũng sang lắm, trong đó có rượu, rất đắt tiền, mấy vạn một bình lận. Tớ thử một ngụm, chẳng thấy ngon gì hết.”
“Cậu có biết uống rượu đâu. Lão Trương vẫn liên lạc với cậu hả?” Trương Trác hỏi.
“Mọi người cho số qua lại, có… có liên lạc.” Thấy Trương Trác định nói gì đó, anh hỏi: “Sao… Sao vậy?”
Trương Trác cười nói: “Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Canh vẫn còn nóng, Đỗ Trạch xoắn xuýt một lúc: “Nếu biết trước đã nấu ít đi rồi, giờ lãng phí quá.”
“Cậu ta ra ngoài sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu, Dinh thự Hách là chỗ nào kia chứ?”
Đỗ Trạch ghi nhớ mấy câu này, để lúc nào rảnh rỗi sẽ lên Baidu tìm hiểu. Dinh thự Hách còn cao cấp hơn chỗ mà lão Trương mời bọn họ, người thường không được vào bởi vì không đủ tư cách; anh nhớ Đào Gia Vũ là đại gia hay quan chức gì đó, cũng có thể là dân làm ăn, bản thân y đã là một tờ giấy thông hành rồi.
Vậy anh không phải là đang tưởng bở mà lãng phí đồ ăn thức uống hay sao? Anh thấy hôm nay ăn còn dư nửa con gà mà ruột đau như cắt, hơn nữa dạo này hàng họ tăng giá, ngày nào ăn mà không cần tiêu tiền chứ?
“Hách… Dinh thự Hách không phải chỗ tốt.”
Trương Trác cũng không giải thích thêm, thản nhiên nói: “Mỗi người mỗi khác.”
Ví dụ như Đào Gia Vũ tới đó chỉ đơn giản là chơi bời thôi, Dinh thự Hách không sạch sẽ nhưng có chia tầng, ô dù của nơi đó to như vậy sẽ chẳng có ai to gan lớn mật giễu võ giương oai dưới chân Thiên tử. Cách làm việc của Đào Gia Vũ là bàn bạc công việc trong lúc ăn chơi, y sẽ không đâm đầu vào chơi không. Trương Trác và y quen biết lâu như vậy, chưa từng thấy y có quan hệ bừa bãi hay dây dưa không rõ với cô gái nào, cho nên hắn rất tin tưởng thái độ làm người của Đào Gia Vũ.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, sự mất mặt sẽ ập tới nhanh như vậy.