Yêu Phải Oan Gia

Chương 4: Anh hai phiền phức




+ Hiện tại

- Mày bảo đi mua cà phê mà. Cà phê của tao đâu, cà phê phải có sữa, có đường, có thêm..._Người có tâm hồn ăn uống nhất bọn chắc phải kể đến Ann, một khi bị thức uống che mờ mắt, làm sao có thể nhìn thấy ánh mắt căm hận của nó cơ chứ.

- Cà phê...Đổ rồi, đổ đúng vị trí - tên hống hách, đáng đời hắn_Nó cộc cằn đáp lại.

- Đồ vô lương tâm. Không đúng vị trí. Miệng tao ở đây mày có thể tùy ý. Sao có thể bất cẩn đổ lên người một người xa lạ không quen biết chứ_Ann méo miệng.

- Cũng không thể trách tao được, là cái tay của tao bất cẩn chọn đúng tên xui xẻo đó_Nó không thể ưa nổi vẻ mặt này của nhỏ, tuy biết tính Ann ham ăn là nhiễm của mình nhưng mười mấy năm sống chung cũng không thấy chán à.

- Hắn có lỗi, cà phê của tao không có lỗi. Mày nỡ lòng nào. Tao còn chưa có nếm thử li cà phê đầu tiên ở Việt Nam đâu_Ann ấm ức.

- Mày chỉ mải lo ăn cũng không nhìn xem sau lưng có hai con quái vật kìa_Ann thấy Sara đang nhướn mày, đôi mắt tím nheo lại, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm về phía trước tỏ vẻ có ngon thì giải quyết đi. Thầm nghĩ bộ dạng này là có quái vật đằng sau chứ chẳng chơi. Quay lưng lại, ờ đúng là có thật, một con thủy quái mặt xanh xanh kia là Zan, con còn lại khỏi nói cũng biết mặt đỏ đỏ như khỉ là Zin, ừm quái vật này cũng có chút nhan sắc.

_Zin mở miệng chuẩn bị gào lên thì Zan giơ tay ra hiệu : việc này cứ để chị- Ann tao không có gì để nói với mày. Còn con kia mày ở đây chờ bất ngờ nhé, tao ăn nhiều bơ quá bị ngộ độc nên bây giờ đi bệnh viện đây. Bye !_Zan kéo tay Zin và Ann leo lên chiếc taxi vừa gọi.

_Nó chạy với theo nhưng không kịp. Chiếc xe đã mất hút sau sân bay. Ngán ngẩm thở dài, đôi lúc nó thấy bạn mình quá tùy hứng. Nhưng Zan vừa nói có bất ngờ là ý gì nhỉ ? Chợt chuông điện thoại reo vang...Vừa bắt máy giọng nói quen thuộc vang lên.

- Có chuyện gì mà lại gọi cho em ?

- Bảo bối à, em nhẫn tâm thật đấy, về nước cũng không chịu gọi cho anh. Đứng yên đó anh đến ngay.

_Chưa nói xong anh đã tắt máy, nó tức giận dậm chân. Anh ấy mà đuổi đến đây thì không phải bất ngờ mà là bất lực đó, phải nhanh thoát thân mới được. Zan đáng chết lại dám tiết lộ thiên cơ, về nhà tao sẽ xử mày. Nó dáo dác nhìn quanh sân bay, tìm hướng đi ít người nhất và phi như bay. Nhưng chưa đi được mấy bước...một bàn tay đặt lên vai xoay người nó lại.

- Anh cho em hai sự lựa chọn : một là dọn đến ở với anh em sẽ có máy tính xách tay mới nhất và các món ăn ngon nhất, hai là anh sẽ bám theo em mãi không rời nửa bước. Vì em không nghe lời anh chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế. Bây giờ chọn đi_Người đứng trước mặt nó, đẹp trai phong độ cũng có đôi mắt màu tím giống nó nhưng nó thấy ghét dễ sợ. Vì sao ư ? Chính là bộ dạng lưu manh giả danh tri thức này đây, mà một khi lỗ nguyên hình thì chẳng khác gì con gái. Tóm lại là rất rất phiền phức.

- Em chọn 1. Quyết định có hiệu lực ngay bây giờ nên anh mau chiêu đãi em đi. Từ sáng giờ chưa bỏ gì vào bụng_Nó thấy tuy anh hai rất phiền phức nhưng được cái nấu ăn ngon thỏa mãn được dạ dày của mình, hơn nữa lại miễn phí, như vậy coi như cũng lời rồi. (T/ g : Chị Sa so đo kinh quá. Em phải học tập mới được )