Yêu Phải Một Tên "Công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)

Chương 47: Phiên ngoại 1: Thanh Liên – Phiên ngoại giáng sinh đặc biệt




Edit: An Ju

Hoàn toàn không cần đến đồng hồ báo thức, mỗi sáng 6 giờ đúng rời giường, 5 phút rửa mặt xong xuôi. Sau đó xuống lầu, trên bàn ăn nhất định đã được bày bữa sáng kiểu Trung, dùng hết bữa sáng xong tất nhiên sẽ ngồi trên ghế salon uống một chén trà Long Tĩnh và xem một tờ báo sáng. 7 giờ ra khỏi cửa, không hơn không kém một giây phút nào, 7 giờ 10 phút đến công ty, bắt đầu xử lý công việc, tới tận 7 giờ tối mới kết thúc công việc và về nhà.

Mạc Ngôn ba mươi sáu tuổi, cuộc sống sinh hoạt mỗi ngày của hắn đơn điệu đến nỗi giống hệt gương mặt vạn năm không thay đổi của hắn.

Ngày hôm nay hắn cũng giống như thường ngày ngồi xe riêng về đến nhà, hắn mới vừa đẩy cửa nhà, con trai nhỏ Mạc Tử Ca liền nhào tới ôm chắc hai chân của hắn, chớp chớp một đôi mắt to trong suốt gọi to.

“Ba ba.” (xin chú ý đây là tiếng gọi thứ ba rồi.)

Thời điểm đó Mạc Tử Ca còn là viên thịt nhỏ tròn vo, giọng nói cũng mềm mềm.

Nếu như nói đứa con lớn Mạc Ức của Mạc Ngôn là đẹp, như vậy đứa con nhỏ Mạc Tử Ca của hắn chắc chắn được gọi là đáng yêu. Đôi mắt to di truyền từ người mẹ Chu Gia Huệ sắp biến thành hai hình tròn, chiếm trọn khoảng một phần ba trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Mà Mạc Tử Ca hình như cũng hiểu rất rõ lực sát thương của đôi mắt to này của hắn, mỗi khi muốn xin chuyện gì, liền rất chịu khó chớp chớp mắt.

Trong lòng Mạc Ngôn đột nhiên có một loại linh cảm cực kỳ không lành, hắn ôm lấy Mạc Tử Ca rồi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ba ba, Tử Ca muốn cây cây.”

“Thúc thúc?” (đoạn này là do phiên âm gần nhau nên bố Mạc mới nghe nhầm. “Cây cây” [shùshù] và “thúc thúc” [shū shu])

“Cây cây.” Mạc Tử Ca vẻ mặt kiên quyết sửa lại.

Mạc Ngôn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nhìn sang quản gia đang đứng sau Mạc Tử Ca cầu cứu.

Quản gia Minh Uy đang đứng thẳng người cười khổ nói:

“Tiểu thiếu gia muốn cây Noel.”

Giống như là đang khẳng định đáp án của Minh Uy, Mạc Tử Ca gật đầu.

“Cây Noel à?” Mạc Ngôn vẻ mặt nghi ngờ nhìn Mạc Tử Ca, rất muốn biết hắn nghe được cái danh từ này từ đâu. Quả nhiên, Mạc Tử Ca nghiêng nghiêng đầu nói.

“Ca ca nói, lễ Giáng Sinh sắp đến rồi, ba ba, Tử Ca muốn cây cây.”

Mạc Ngôn vừa quay đầu, như trong dự đoán phát hiện được đứa con lớn Mạc Ức đang núp sau tay vịn cầu thang.

Hắn nhấc Mạc Tử Ca lên ngang mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng nghe theo ca ca con, người Trung Quốc chúng ta không cần đón ngày lễ của người phương Tây.”

Trong ba mươi sáu năm sống trên đời, Mạc Ngôn chưa từng tham dự bất kỳ ngày lễ phương Tây nào, đây là sự kiêu ngạo của hắn, Mạc Ức lại chỉ trợn trắng mắt nhìn hắn.

Kết quả Mạc Ngôn vừa nói dứt lời, Mạc Tử Ca lập tức há miệng hưởng ứng (với Mạc Ức), tốc độ trở mặt có thể so với tốc độ bờ biển Nam biến đổi, không hề có điềm báo trước, nhưng lại rầm rộ cực kỳ.

Mạc Ngôn chịu không được liền đưa Mạc Tử Ca qua cho Minh Uy, thỏa hiệp nói.

“Được rồi, mấy đứa muốn đón lễ Giáng Sinh thì đón đi, nhưng, ca ca con phải tự mình đi kiếm cây.”

Trong nhà chính tràn ngập phong cách Trung Quốc cổ điển của hắn bày các cây Noel đủ loại đủ màu, hắn ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ tới.

Mạc Tử Ca nghe như vậy, lập tức ngừng dông tố, vui sướng từ trên người Minh Uy ngọ nguậy nhảy xuống, đổi qua quấn quýt ca ca thân yêu của hắn.

Mạc Ngôn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Vì vậy ngay ngày tiếp theo sau khi Mạc Ngôn lại từ công ty về đến nhà, thình lình phát hiện trong đại sảnh nhà chính thêm một gốc cây thông thượng hạng xanh xanh, cây thậm chí còn chưa tan hết tuyết đọng.

Hắn phất phất tay gọi Minh Uy, như có điều suy nghĩ nói: “Sao tôi có cảm giác cái cây này hơi quen? Là ảo giác phải không?”

Minh Uy nhếch lên một nụ cười còn đắng hơn hôm qua, thế nhưng còn không đợi hắn mở miệng nói chuyện, điện thoại di động của Mạc Ngôn đúng lúc vang lên, lại là em rể hắn Trương Kinh Thiên gọi đến. Mạc Ngôn mới vừa vừa tiếp điện thoại, đầu kia liền không kịp chờ đợi hô lên:

“Anh rể, em xin anh, anh quản kỹ con của anh đi, sáng sớm hôm nay nó đến nhà em đào đi mất gốc cây thông trước cửa nhà em, còn bắt cóc con trai của em luôn rồi…”

Mạc Ngôn không chờ hắn nói xong liền cúp điện thoại, trực tiếp ném điện thoại di động cho Minh Uy, ấy vậy mà lần thứ hai nghiêm túc quan sát gốc cây thông xinh đẹp này. Khó trách vừa nãy hắn cứ cảm thấy cây này sao lại quen mắt như vậy, hóa ra là vào đợt trước từng thấy ở nhà em gái. Ngày đó ở tiệc trà của Trương Kinh Thiên, hắn còn đặc biệt dẫn mọi người tới cửa đi thăm gốc cây thông thượng hạng mà nghe nói là hắn đã phải hao tốn rất lớn tâm lực cùng trả giá cao, nhiều lần trắc trở mới có thể di dời về từ trên một núi nổi tiếng nào đó, giống đó gọi là cái gì ấy nhỉ? Mạc Ngôn quên rồi, hắn thích uống trà, yêu thích lá trà, lại chẳng nghiên cứu gì về cây cối, huống chi là một gốc cây thông.

“Đại thiếu gia đâu?”

“Ở trong thư phòng.”

Vì vậy khi Mạc Ngôn đẩy cửa phòng sách của hắn, hắn bi thương phát hiện, phòng sách rộng rãi, thư thái, khoan khoái kia của hắn trong lúc hắn không ở nhà lại bị cải tạo thành một phòng thiếu nhi. Trên sàn thậm chí ngay cả một chỗ để đặt chân cũng không có, linh tinh đủ loại giấy trang trí hình thù kỳ quái cùng với các món đồ chơi Giáng Sinh bày bừa khắp nơi, có búp bê ông già Noel, tuần lộc nhựa, các loại giấy bìa hình sao, ngay cả trên trần nhà cũng treo đầy bong bóng sặc sỡ nhiều màu.

Ba đứa nhóc đang ngồi giữa đống đồ chơi chơi đến không biết trời đất.

Mạc Ức nhìn thấy hắn bước vào, rất là ân cần phi tới. Đáng tiếc Mạc Ngôn đã quá quen với đứa con trai này của hắn, hắn biết, Mạc Ức thông thường chỉ vào lúc bản thân gây ra chuyện mới có biểu hiện ân cần như vậy. Cho nên hắn hoàn toàn không hề bị lung lay, trưng ra gương mặt băng sơn vạn năm không đổi nói:

“Nói đi, hôm nay con đã làm những gì rồi?”

Mạc Ức tinh ranh lập tức hiểu rõ ba hắn đã biết những chuyện xấu hắn làm rồi, vì vậy cấp tốc đổi sâng một khuôn mặt ngoan ngoãn, cúi đầu buồn bực nói:

“Con sang nhà chú.”

“Sao nữa?”

“Đào đi cây thông trước cửa nhà hắn.”

“Sao nữa?”

“Lừa tiểu Vũ qua đây.”

Mạc Ức trả lời rất thành thực.

Mạc Ngôn dở khóc dở cười nhìn con trai nhỏ của mình. Rõ ràng mang một khuôn mặt ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng từ sáng đến tối đều nghĩ ra toàn là mấy ý tưởng kỳ quái. Ngẫm lại mẹ hắn khi còn sống cũng là một người phụ nữ điềm đạm hiểu biết, tính cách của bản thân mình tự nhiên không cần phải nói, nhưng người quen hay lui tới trong nhà, cũng không có gì không ổn, thật không biết cái loại tính cách tính quái này của hắn từ đâu mà ra.

Mạc Ngôn xoa xoa đầu đứa con lớn.

“Biết mình sai rồi sao?”

“Biết rồi.”

“Vậy một lúc sau gọi điện xin lỗi chú con đi nghe không?”

“Biết rồi ạ.”

“Con đó.” Mạc Ngôn thở dài một hơi, dừng một chút, cuối cùng nói một lời ý vị sâu xa với vẻ mặt thành thật rằng: “Sau này nếu muốn làm mấy chuyện như đào cây nhà chú này, nhớ là tuyệt đối đừng để hắn phát hiện, biết chưa?” (Ju: hẳn rồi =))))))

Vừa dứt lời liền nghe một tiếng “Ầm” vang lên đằng sau, hóa ra là Minh Uy đi theo phía sau không cẩn thận đập đầu vào cửa.

“Cẩn thận một chút chứ.”

Mạc Ngôn trách móc, hắn đau lòng cho cánh cửa làm bằng gỗ cao cấp của hắn đó.

Minh Uy vội vàng che cái trán lùi qua một bên, nghĩ thầm, tính cách vặn vẹo kia của con trai ông tuyệt đối có một phần công lao của ông.

Mạc Ức thì lại vui sướng đồng ý, trên gò má khắc nét của cha hắn thơm mạnh một cái.

Bởi vậy có thể thấy được, lý do về sau khi Trương Kinh Thiên biểu hiện rất chấp nhất với Phi Thiên Quốc Tế thật ra lại có một sự liên quan nhất định đến những chuyện cũ cực kỳ phức tạp này. (Bị bắt nạt quá chứ sao nữa =))))cũng  tội bác mà thôi cũng kệ!)

“Còn nữa, tiểu Vũ cũng phải đưa về nhà rồi.”

Mạc Ức lần này lại không đồng ý lôi kéo góc áo Mạc Ngôn nói: “Không được, tiểu Vũ muốn ở lại cùng trải qua lễ Giáng Sinh với chũng ta.”

Thái độ của hắn kiên quyết, Mạc Ngôn chỉ cảm giác bó tay toàn tập. Hắn nhìn liếc qua Trương Vũ đang ngồi trên sàn nhà cùng Mạc Tử Ca quậy loạn: “Lại là mưu đồ của con đúng không?”

Mạc Ức liếc mắt qua bên, gương mặt vô tội.

“Được rồi, một lúc nữa ta sẽ gọi điện nói với cô con một tiếng, nhưng con phải chăm sóc tốt hai đứa em trai của con biết chưa?”

“Biết ạ.” Lần này đáp lại vô cùng nghiêm túc.

Giải quyết xong vấn đề bọn nhóc, Mạc Ngôn đau xót quét mắt nhìn phòng sách rõ ràng đã hoàn toàn không thể đưa vào sử dụng được nữa một lần nữa, rồi dặn dò Minh Uy:

“Chuyển tài liệu tới trong phòng của tôi đi.”

Minh Uy nhịn cười đáp ứng, tay lại cẩn thận thu thập.

Hai ngày sau, trên bàn ăn bữa tối tại Mạc gia.

“Ba ba.” (vẫn là tiếng gọi “ba” lần thứ ba vô địch)

Mạc Ngôn tay cầm đũa run một cái: “Lần này lại làm sao?”

“Ba ba, Tử Ca muốn quà.”

“Quà gì?” Chớ nói suy tư một chút, tựa hồ không tới Mạc Tử Ca sinh nhật đi.

“Ca ca nói lễ Giáng Sinh sẽ được nhận quà.”

Mạc Ngôn nghe vậy mạnh mẽ trừng mắt nhìn đứa con lớncủa mình.

“Thế nhưng quà Giáng Sinh hẳn phải để ông già Noel tặng chứ?” Hắn biết được điều này, thực sự đã không dễ rồi.

“Tử Ca muốn quà của ba ba.”

“…”

“Quà…Ba ba.” Mạc Tử Ca vừa nói vừa bẹt bẹt miệng, chuẩn bị tư thế mưa gió vần vũ. Mạc Ngôn tay mắt lanh lẹ vỗ bàn một cái, đi trước một bước làm chủ tình hình.

“Được, quà đúng không, ta biết rồi, con đừng khóc.”

Mạc Tử Ca quả nhiên từ buồn chuyển vui. Mạc Ngôn suy nghĩ một chút lại hỏi:  “Vậy con muốn quà gì?”

“Quà của ba ba.”

“… Không, ta đang hỏi con muốn quà như thế nào.”

“Quà của ba ba.” Mạc Tử Ca ngậm thìa súp, mơ hồ không rõ nhắc lại.

Mạc Ngôn vuốt trán. “Được rồi, ta biết rồi.”

Mạc Ngôn cảm thấy được trong cuộc sống của hắn chưa từng có đoạn thời gian nào phải trải qua khổ cực như mấy ngày này. Mỗi ngày sau đó, cứ sau khi hoàn thành công việc, hắn liền bắt đầu suy nghĩ nên tặng quà gì cho các con, hắn phát hiện vấn đề này đối với hắn mà nói còn khó khăn hơn so với mọi nan đề hắn gặp phải trong công việc.

Hắn cũng từng nghĩ tới chuyện hỏi ý kiến Minh Uy, thế nhưng Minh Uy  từ trước đến giờ vẫn tận trung với công việc lại đáp hắn một câu: “Chuyện như vậy vẫn nên là tự ngài nghĩ thì tốt hơn, thứ các thiếu gia muốn chính là tâm ý của ngài.”

Hắn liền đi hỏi phu nhân của hắn Chu Gia Huệ, hắn cảm thấy được ít nhất thân là mẫu thân Chu Gia Huệ sẽ biết con trai của bà muốn cái gì, kết quả Chu Gia Huệ nghe hắn nói xong lại chỉ mím môi nở nụ cười. “Tử Ca muốn quà của ông, đương nhiên là cần ông tự suy nghĩ rồi.”

Hắn vì vậy lại nghĩ mấy đứa nhỏ đến tột cùng còn thiếu thứ gì. Quần áo? Trẻ con mấy tuổi chỉ cần đủ ấm, chưa cần trang phục, cứ cho là cần thêm thì mấy tủ quần áo kia cũng là đủ rồi. Đồ chơi? Từ món cũ nhất đến loại mới nhất chạy bằng điện đều có tất tần tật. Sách? E rằng con lớn sẽ thích, còn đứa nhỏ cũng có đầy, hay là thôi đi…

Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có chủ ý nào chắc chắn, cứ mặc thời gian trôi qua từng ngày, rồi lại không thể mất mặt một mình đến dạo quanh cửa hàng trẻ em.

Một ngày trước Giáng Sinh, Mạc Ngôn ngạc nhiên phát hiện, phòng ngủ của hắn không biết từ lúc nào đã bị cải tạo qua, đầu giường treo đầy một hàng tất đỏ trắng. Hắn hỏi Minh Uy, Minh Uy nói: “Đây là tất đựng quà các thiếu gia đã chuẩn bị sẵn cho ngài.”

Vào lúc Mạc Ức đang xấu hổi bởi vì số lượng quà các con chuẩn bị cho mình, Minh Uy liền dẫn hắn đến phòng của Mạc Tử Ca cùng Mạc Ức, thời điểm đó hai đứa nhóc vẫn ngủ trong cùng một phòng, nhưng thật ra là ba người, bởi vì Trương Vũ mấy ngày nay cũng thường xuyên nằm chen chúc trên giường lớn dành cho trẻ con của Mạc Ức, đám con nít đều thích dính chung cùng một chỗ, làm thế nào cũng không thể tách rời. Và rồi hắn nhìn thấy ba cái tất, đúng, chỉ có ba cái thôi. Thế nhưng đừng tưởng rằng những hài tử này không tham lam, Mạc Ngôn lại một lần nữa sâu sắc cảm nhận được một vấn đề, đó chính là, có lúc cân nhắc một vài thứ gì đó không nên chỉ dựa vào số lượng không thôi. Bởi vì ba cái tất kia đều được đặc biệt làm riêng, cũng là màu đỏ trắng, nhưng mỗi cái đều cao một mét rộng nửa mét, treo tại đầu giường, dài đến nỗi tạo thành những nét phẩy trên đất.

“Các thiếu gia nói, hãy nhét quà vào những cái tất này.”

Mạc Ngôn đối mặt với mấy cái tất to lớn này, im lặng một lúc đột nhiên có linh cảm, hắn chỉ thị nói: “Minh Uy, gọi điện thoại cho công ty đồ chơi.”

Đối với Mạc Ngôn mà nói, đây chỉ sợ là ngày kinh khủng nhất trong cuộc đời hắn. Nhà chính của Mạc gia là đời đời tương truyền, đến đời hắn lại bị tu sửa lại, hai cái cột ở cửa đại sảnh là màu đỏ, bên trên có họa tiết rồng vàng cuốn, tất cả đồ trong nhà đều được làm từ từ gỗ tử đàn tốt nhất, ngay cả cầu thang cũng kiên trì sử dụng gỗ, đồ trang trí trong phòng không phải đồ sứ thì là ngọc, treo trên tường nhất định là tranh thủy mặc, nguyên một phong cách thuần túy Trung Quốc cổ.

Thế nhưng bây giờ, đối diện với bàn trò làm bằng gỗ tử đàn của hắn lại để một gốc cây Noel treo đầy tuần lộc cùng ông già Noel, càng kỳ quái hơn là, trên cây thông còn quấn vòng quanh dây đèn sáu màu, mấy ngọn đèn nhỏ không ngừng biến hóa màu sắc, làm con mắt hắn hoa lên từng hồi.

Có điều trong những người đang ngồi, hiển nhiên hắn không phải người có tâm tình xấu nhất. Trương Kinh Thiên nhìn cây thông bảo bối của hắn hoàn toàn bị cải tạo, sắc mặt hoàn toàn biến hóa theo đèn trên cây, lúc xanh lúc đỏ, lúc vàng lúc tím, đến là đẹp đẽ. Lại bị vướng bởi đứa con nhà mình cũng tham dự kế hoạch cải tạo cây thông, mà không thể gây khó dễ, cũng may cây thông kia hiện nay vẫn được đặt trong chậu đất, đại thiếu gia dầu gì cũng không ác tâm chặt ngang cây đem về, Mạc Ngôn cũng cam kết với hắn qua Giáng Sinh sẽ trả lại cây cho hắn.

“Thỉnh thoảng trải nghiệm như vậy kỳ thực cũng không tệ.”

Ngoài cửa sổ bay bay những bông tuyết, Mạc Ức, Mạc Tử Ca cùng Trương Vũ mỗi đứa đều được bó kín như bánh chưng mới được phê chuẩn ra ngoài. Mà mỗi đứa trên mặt tuyết lúc gọi to lúc nhảy nhảy rồi lăn thành một đoàn. Chu Gia Huệ nhìn bọn nhỏ đang vây quanh người tuyết vừa làm giữa đống tuyết bay trong sân nói.

“Đúng vậy, trong nhà đã lâu cũng không có náo nhiệt như vậy.”

Mạc Vân cũng gật đầu nói. Trên thực tế là, từ khi nàng sinh ra ở Mạc gia, từ trước tới nay đều không có náo nhiệt như vậy bao giờ, cho dù là khi tham gia vũ hội vì giao thiệp, cũng đều là bầu không khí tao nhã và đặc hữu ở xã hội thượng lưu, không có ai lớn tiếng gọi, cũng không có ai lớn tiếng cười. Cho dù là như tết xuân lại kia một nhà đoàn tụ ngày lễ truyền thống, hầu như là tử khí âm u, tất cả mọi người đều sợ hãi uy nghiêm của gia chủ, khi nói cái gì cũng đều cẩn thận.

“Có gì tốt, chỉ biết hồ đồ.”

Trương Kinh Thiên căm giận nói, hắn còn đang nhớ mãi không quên cây thông của hắn.

Mạc Ngôn không có phát biểu cái gì, chỉ yên lặng mà nhìn bọn nhỏ.

Ứng với yêu cầu của bọn nhỏ, trên bàn ăn Mạc gia lần đầu xuất hiện một bữa cơm tây, thêm vào đấy là nguyên một con gà tây nướng bóng dầu.

Mạc Ngôn nhìn Minh Uy dùng thuần thục thủ pháp xử lý nguyên con gà bóng dầu, lúc sau, suy tư một phen rồi nói: “Minh Uy, ngày mai ngươi bắt đầu vào nhà bếp làm.”

Lời đe dọa rõ ràng khiến dao đang chuẩn bị giơ lên liền rơi xuống mặt đất, suýt nữa vẽ ra một cái động trên chân của mình. Hắn nịnh nọt bưng một cái đùi gà đến trước mặt Mạc Ngôn. “Nếu để cho tiểu nhân tiến vào nhà bếp, sợ là Thiên lão gia và các phu nhân dùng xong món ăn đều phải vào bệnh viện đó ạ.”

“Kêu ông vào cắt trái cây, rau dưa mà thôi, đâu nghiêm trọng đến vậy.” Mạc Ngôn không khách khí đưa miếng thịt gà màu mỡ vào miệng.

“Thủ thuật dùng dao của A Uy quả thật không tệ.” Ngay cả Chu Gia Huệ cũng cười trêu nói.

“Nhị phu nhân.” Lần này Minh Uy là vẻ mặt đau khổ không nói nên lời.

Chu Gia Huệ rốt cục cũng bỏ qua cho hắn, hướng về hắn vẫy vẫy tay nói:  “A Uy cũng lại đây ngồi đi, cùng ăn luôn.”

“Cái này, tôi sao dám…” Minh Uy len lén liếc Mạc Ngôn một cái, thấy Mạc Ngôn gật đầu, mới không từ chối nữa, tự mình đặt thêm một cái ghế sát bên Mạc Ức rồi ngồi xuống.

Mạc gia dù sao cũng là một gia đình Trung Quốc truyền thống, cho nên cho dù có trải qua Giáng Sinh cũng sẽ không thể trải nghiệm đầy đủ hết, cùng lắm chỉ là cho bọn nhỏ chơi đùa, người lớn nhân cơ hội tập hợp lại. Dù bọn họ chỉ có gà tây, cây Noel, cùng với lòng mong chờ quà tặng cũng đã được coi như một đêm Giáng Sinh tốt đẹp rồi.

Quà của Mạc Ngôn tặng bọn nhỏ cũng đúng vào thời điểm trước 12 giờ được chuyển đến, hắn gọi qua cho công ty đồ chơi để mua ba con gấu Teddy cao hơn một mét của Hàn, chia ra làm ba loại màu sắc khác nhau, vừa vặn đủ nhồi vào ba cái tất to lớn kia. (Ju: ko hiểu sao đọc đến đây buồn cười ghê =))) má, ba cái tất chắc phải to cỡ t luôn quá)

Đặt quà vào phòng của bọn nhỏ xong Mạc Ngôn kéo tấm thân mệt mỏi trở lại phòng của mình, hắn luôn luôn ngủ rất trễ, ngày hôm nay cũng giống như thường ngày, đọc tài liệu đến khoảng một giờ mới lên giường nghỉ ngơi. Bởi vì cân nhắc đến thói quen này của hắn sẽ ảnh hưởng đến giờ giấc Chu Gia Huệ bình thường nghỉ ngơi, cho nên hai người chia phòng ngủ.

Hắn vẫn chưa tiến vào mộng thì đột nhiên nghe được cửa phòng ngủ của mình có động tĩnh, hắn rất nhanh liền đoán được là ai đang giở trò quỷ, vì vậy liền giả bộ ngủ không thèm để ý. Chỉ chốc lát sau, cửa phòng hắn đã bị bọn nhóc mở ra.

Có điều, bọn nhóc lấy chìa khóa ở đâu nhỉ? Được rồi, hắn quyết định ngày mai nhất định phải điều Minh Uy xuống phòng bếp. (Ju: Ơ kìa =)))

Ba đứa nhỏ rón rén vào cửa, lại còn chuẩn bị đèn pin cầm tay. Mạc Ngôn cảm giác được giường của mình giường chấn động, đoán có lẽ là bọn nhóc bò lên, hắn mặt không thay đổi mở một con mắt, phát hiện trong tay bọn nhóc đều cầm một cái túi lớn, đang liều mạng mà nhét vào mấy cái tất ở đầu giường, loại âm thanh nhét đồ vật kéo dài khoảng chừng có hơn một tiếng mới yên tĩnh lại.

Bọn nhóc bình thường đều ngủ rất sớm, nhét xong đồ ước chừng là mệt muốn chết rồi, cư nhiên dồn dập bò vào ổ chăn của Mạc Ngôn, chỉ chốc lát sau liền ngủ giống hết mấy con heo nhỏ.

Mạc Ngôn chờ bọn hắn đều đã ngủ mới rón rén bò dậy, hắn bật đèn bán không quá sáng, mò lấy cái tất cách gần hắn nhất rồi mở ra xem bên trong, hóa ra tràn đầy đều là các loại kẹo trái cây.

Hắn bóc một cái kẹo vỏ hình sao bỏ vào miệng, rất ngọt. Hắn không thích ăn ngọt, kỳ thực cũng không phải không thích ăn. Chỉ là vào cái tuổi hắn nên yêu thích ăn ngọt, cha của hắn, gia chủ Mạc gia lúc đó đã từng giáo dục hắn, đường không tốt cho sức khỏe, sẽ dẫn đến sâu răng, vì vậy hắn liền không ăn ngọt nữa. Sau đó hắn trở thành gia chủ, đã không có người có thể quản giáo hắn, hắn lại đã qua cái tuổi yêu thích ăn kẹo rồi. Cho dù nhìn mấy túi kẹo trái cây đóng gói mới mẻ, độc đáo, đáng yêu, hắn cũng sẽ không có ý muốn mua.

Nếm trải vị ngọt đã lâu không được cảm nhân, Mạc Ngôn bất tri bất giác mỉm cười một cái.

Kỳ thực, Giáng Sinh có lẽ thật sự cũng không tệ lắm.

Liền ngay lúc hắn cúi đầu, đột nhiên phát hiện con trai nhỏ của hắn không biết khi nào đã tỉnh ngủ, đang nuốt nước bọt nhìn mình.

Mạc Tử Ca mơ mơ màng màng nói: “Ca ca nói đúng.”

“Ca ca nói cái gì?” Mạc Ngôn nghi hoặc hỏi.

“Ca ca nói cơ thịt trên mặt ba ba bị hoại tử, chỉ cần ăn kẹo là có thể trị được rồi. Ba ba, thế nào gọi là cơ thịt hoại tử vậy, bệnh này rất nghiêm trọng sao?”

Mạc Ngôn tàn nhẫn mà cắn nát kẹo trái cây trong miệng. Được rồi, hắn thu lại lời vừa nói.

Hết PN 1