Yêu Phải Một Tên "Công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)

Chương 36




Edit + Beta: An Ju

Tuy rằng Mạc Ngôn xua tay ý chỉ tan họp, thế nhưng không ai rời khỏi phòng họp. Nhưng câu tan họp này lại giống như ma pháp giải trừ nguyền rủa, cứu sống một phòng họp, có người lại gần chủ tịch tân nhiệm chủ tịch chúc mừng, có người vây quanh Trương Kinh Thiên không biết đang nói cái gì, cũng có người đánh bạo đi đến trước mặt Mạc Ngôn tựa hồ muốn khuyên gì đó.

Lúc này không biết là ai nói: “Nếu như người thiếu gia đề cử giao cổ phần trong tay mình hiện tại chuyển cho Trương tổng giám đốc thì sao?”

Trong phòng họp lập tức im phăng phắc, ánh mắt của mọi người, bao gồm cả Trương Kinh Thiên đều tụ về phía Trương Vũ, người này ngày hôm qua vẫn là một vị thiếu gia bình thường nhất trong Mạc gia. Nếu như không nhưng có chức vị chủ tịch, đồng thời còn đang nắm giữ 84% cổ phần công ty, cho dù là Mạc gia gia chủ cũng sẽ không để ở trong mắt.

Trương Vũ cũng không vội trả lời, không chút hoang mang mà đem tầm mắt chuyển hướng Liên đang nằm nhoài trên bả vai Mạc Ngôn, cười như không cười hỏi: “Hiện tại nên làm cái gì mới đúng đây?”

Liên bày ra gương mặt khổ não: “Đúng vậy, nên làm cái gì bây giờ? Tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy mà.” Sau đó lắc đầu nói: “Nhưng nếu đã đưa cho cậu, vậy sẽ là của cậu, muốn đưa hay muốn giữ chính cậu quyết định đi.”

Cứ như vậy ném nan đề trở về cho Trương Vũ.

*nan đề: vấn đề khó giải quyết.

Trương Vũ cúi đầu trầm tư một chút nói: “Chuyển nhượng.” Hắn nói rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía cha hắn, cha hắn lúc này đang một mặt kích động nhìn hắn. Hắn liền khẽ lắc đầu: “Đó là không có khả năng cha à.”

“Con!” Trương Kinh Thiên thay đổi dáng vẻ uể oải, dường như chỉ có ở trước mặt con trai mình, hắn mới có thể hiển lộ hết uy phong: “Con, lẽ nào mày thật sự muốn làm chủ tịch sao? Con xưa nay đều không cầu những thứ như vậy không phải sao?”

“Con không cầu, nhưng không có nghĩa đưa đến trong tay con con lại muốn đẩy đi.” Trương Vũ hít vào và thở ra một hơi thật dài. “Cha, buông tay đi, từ bỏ những thứ này, cha sẽ nhận được nhiều thứ tốt hơn.” Làm một người quá ước muốn theo đuổi quyền thế, hắn đều đã quên rất nhiều những thú vui đạt được dễ như trở bàn tay. “Chức vị này không thích hợp cha, vì chính cha, cũng vì rất nhiều người, buông tay đi.”

Tài năng, có lúc đúng là một thứ rất tàn khốc, không có người cần phải đối mặt với nó, có người cũng phải hiểu được lợi dụng nó. Làm theo khả năng, Trương Kinh Thiên sẽ có một ngày nghĩ rõ ràng vấn đề này, đó chính là lúc hắn có thể chân chính tự giải thoát chính mình. Chỉ là bây giờ đối với hắn mà nói, vẫn còn sớm, hắn cần thời gian thích ứng sự chuyển biến này.

“Meoo.” Một tiếng vang cực không phù hợp.

Liên vừa mặt không đỏ tim không đập nhanh từ trong túi móc điện thoại di động ra, vừa nói với thái độ rõ ràng không quá chân thành: “Xin lỗi, quên tắt điện thoại.”

Sau đó không nhìn ánh mắt bốn phương tám hướng ném tới, không coi ai ra gì đọc tin nhắn. Xem xong thông tin, hắn nhanh chóng nhắn đáp trả một tin, sau đó tâm tình rất tốt đi về phía cửa: “Tôi đi đón bạn trai tôi đây, bye bye mọi người.”

“Bạn, bạn??? Trai????” Lão Bát trong ban giám đốc giơ ngón tay run rẩy chỉ vào Liên rồi nhìn về phía Mạc Ngôn, khiến người ta không thể không hoài nghi hắn có phải là đột nhiên bị trúng gió hay không.

“Chủ tịch!!” Người trẻ tuổi phản ứng nhanh dường như hiểu rõ lúc này nên nhờ ai giúp đỡ.

Chỉ thấy chủ tịch đại nhân sắc mặt không thay đổi sau 5 giây trầm tư, sau đó ngẩng đầu lên, ngữ điệu nghiêm túc nói: “Tiểu Ức”. Ngay khi tất cả mọi người cho là Mạc đại đương gia chuẩn bị phát biểu một tràng, hắn nghiêm trang nói tiếp: “Đừng ở bên ngoài qua đêm.”

Liên dừng bước lại nhìn cha mình, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi. “Kia, một mình hắn đáng thương biết bao, có thể đưa về nhà không?”

“Có thể.”

Liên nhận được lệnh cao hứng chạy đi.

Mỹ Á Phi vẫn luôn vẫn duy trì trầm mặc lặng lẽ đưa đầu tới, cười nói với Mạc Ngôn: “Ông rốt cục cũng có thể biểu hiện thành thục một chút rồi.”

Thế là bị khinh thường.

Mạc Tử Ca nhìn bóng lưng anh trai, nhớ tới lúc hắn khuyên nhủ mình chuyển nhượng cổ phần, hắn nói: “Có lúc, con người muốn học cách bỏ qua, bởi vì khi con người đang cầm chặt chẽ một thứ nào đó, thường thường sẽ quên thứ quan trọng hơn. Trước khi cậu bỏ qua một thứ gì đó, vĩnh viễn không cách nào tưởng tượng được cậu sẽ nhận được cái gì.”

Hắn nghĩ, ca ca nói đúng. Thứ Mạc gia không thiếu nhất là tiền, thứ không thiếu thứ 2 là quyền, cổ phần chi cho bọn họ, vốn là thứ có cũng được mà không có cũng được. Vị trí Mạc Ngôn sớm muộn cũng nhường lại, người thừa kế kia không phải là Mạc Ức, cũng tất nhiên không phải là hắn Mạc Tử Ca. Công ty đối với Mạc Ngôn mà nói là trách nhiệm, mười năm như một ngày. Đối với Mạc Tử Ca tới nói, nó lại nặng nề đến mức làm cho hắn không thở nổi.

Nếu như Trương Kinh Thiên có năng lực làm được, bọn họ sẽ không chú ý làm cho hắn chưởng quản công ty, nhưng đáng tiếc hắn không có, chút điểm năng lực của hắn chống đỡ không nổi công ty, chống đỡ không nổi hàng mấy chục ngàn công chức tương lai. Ở đây, không có ai thích hợp hơn Trương Vũ, tuy rằng lạnh lùng, thế nhưng hắn thông minh, lại có trách nhiệm, giao cho hắn ai cũng có thể yên tâm.

Mạc Tử Ca đột nhiên cảm thấy một hồi thoải mái trước nay chưa từng có. Từ trước tới nay hắn bị ký thác quá nhiều hi vọng, nỗ lực học tập đạo lý kinh thương khô khan, chỉ vì có thể được cha thừa nhận, làm cho cha hài lòng. Nhưng là cuối cùng, bản thân mình vẫn là không đạt tới yêu cầu của hắn, đối với việc cha quyết đoán từ bỏ mình mà lựa chọn Trương Vũ, hắn vậy mà không cảm thấy một chút tiếc nuối nào, mà là cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.

Hắn nhìn cha mình, sợ sệt nói: “Cha, con muốn, làm hoạ sĩ.”

Đây là nguyện vọng của hắn từ trước tới nay, cho dù là anh trai mà hắn ngưỡng mộ, hắn cũng chưa từng nói. Hắn rất sợ, sợ giống như anh trai cùng thầy Lam, một khi nói ra liền lập tức sẽ mất đi. Hắn chỉ có thể chôn giấu hi vọng của mình hi vọng sâu dưới đáy lòng, len lén nẩy mầm mọc lá. Trái tim của hắn không thể kiểm soát được mà đập loạn, hắn rốt cục nói ra rồi, hắn thực sự quá sợ.

Mạc Ngôn liếc mắt nhìn hắn, vẫy tay gọi Minh Uy sau lưng. “Ông đi sắp xếp một chút, xem là nên mời thầy hay để cho hắn xuất ngoại du học, xem Tử Ca có yêu cầu gì không.”

“Dạ.” Minh Uy vừa lên tiếng vừa mỉm cười nhìn Tử Ca, nhìn đứa nhỏ giống con hắn mà hắn đã nhìn từ nhỏ đến lớn, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng cùng cổ vũ.

Đây hẳn là Mạc Tử Ca lần đầu tiên sau khi trưởng thành, hắn từ trên ghế đứng lên, ngồi quỳ chân bên người Mạc Ngôn, ôm thật chặt cha hắn, hắn nói: “Cảm ơn.”

Mạc Ngôn không lên tiếng, chỉ sờ sờ đầu đứa con nhỏ, đứa con nhỏ của hắn… đã lớn như vậy rồi.

Liên đương nhiên không có ra sân bay đón Ngụy Thanh, cho dù thông minh lanh lợi như hắn, cũng đánh không lại đại đội phóng viên vác ‘đại pháo tiêu khiển’ bên người. Mà dù đã ứng phó qua các loại trường hợp mất khống chế như Ngụy Thanh hiển nhiên cũng vẫn không cách nào thích ứng được đại đội paparazi ngày càng đông đảo. Tin tức liên quan đến việc hắn đi tới Hollywood trước vừa bị truyền ra, trong khi Lâm Vũ cảm thấy hoảng sợ vì số lượng paparazi có chút đông đảo, vây quanh chút không gian trống còn lại dần dà số lượng đó vọt lên gấp đôi với xu hướng chưa giảm, đến nỗi không một góc trống, thực sự khiến con người ta cảm khái vạn phần. Vì vậy dưới sự giúp đỡ của Lâm Vũ cùng với công nhân viên trong công ty, Ngụy Thanh cải trang xong liền thay đổi 3 chiếc xe công ty cùng 2 chiếc xe taxi thêm một chiếc xe riêng, mới thành công chạy trốn tầm mắt công chúng, cực kỳ thê thảm mà vòng mấy vòng quanh đường một chiều trên phố mới có thể lái xe đến chỗ ước định với Liên.

Lúc đầu hai người là hẹn tại một tòa khách sạn 5 sao thuộc sản nghiệp Mạc gia, thế nhưng không biết tại sao Liên lại đổi địa điểm đến một cái giao lộ nào đó vùng ngoại thành.

Liên ngồi xe taxi đến bên kia, tại giao lộ trực tiếp lên xe riêng của Ngụy Thanh, sau đó vẻ mặt thần bí chỉ huy Ngụy Thanh lái xe hướng về vùng ngoại ô. Khoảng chừng sau mười mấy phút, xe chạy đến một toà, ừm, có thể nói là trang viên đi…

Ngụy Thanh ở quốc nội rất ít nhìn thấy một toà kiến trúc tư nhân như vậy, phong cách khá giống các nước Châu Âu, như là trang viên ở nông thôn nước Pháp hay nước Đức. Bên ngoài có tường vây quay chung quanh, bên trong là một con đường rộng khoảng chừng một nửa xe ô tô, nối thẳng về ngay phía trước một toà… e rằng nói pháo đài cũng không thích hợp, bởi vì nó cũng không phải hoàn toàn là kiến trúc kiểu Tây phương, ngược lại, từ tường vây đến cây cối trong sân vườn đến phòng ốc đều là phong cách truyền thống Trung Quốc, thế nhưng nói là biệt thự thì cũng không phải, biệt thự có phần nhỏ hơn.

“Đây là đâu?” Ngụy Thanh kinh ngạc hỏi. “Nhà em.” Liên cười đáp, đây cùng là nhà chính của Mạc gia.

Minh Tuấn liếc mắt nhìn Ngụy Thanh từ trên xe bước xuống, mặt không thay đổi tiếp nhận chìa khóa xe lái xe đến bãi đỗ. Tại trong nháy mắt đó, không biết tại sao, Ngụy Thanh sinh ra một loại ảo giác người thiếu niên chưa từng gặp mặt này có cừu oán với mình.

Ngụy Thanh đi theo sau Liên tiến vào nhà chính. Trong đại sảnh rộng rãi giống như lúc nhìn từ bên ngoài vào vậy, bởi vì chỗ này quá lớn cho nên có chút lạnh lẽo. Ở trong một mặt tường tại đại sảnh lại có một cái lò sưởi âm tường kiểu cũ, đang ngồi trên ghế salon trước lò sưởi âm tường là hai người đàn ông cùng một người phụ nữ, ánh sáng từ lò sưởi chiếu rọi lên mặt họ,  đung đưa không ngừng. Có lẽ là nghe được tiếng mở cửa, ba người đều không hẹn mà cùng hướng tầm mắt lại đây.

Một người trong đó Ngụy Thanh suy đoán rất có thể là cha của Liên, bởi vì dáng dấp hai người thật sự rất giống nhau. Người đàn ông này bảo dưỡng rất tốt, nếu không phải thấy được nếp nhăn nơi khóe mắt hắn, hắn suýt nữa cho rằng người này là anh em của Liên; chỉ là khí chất của người này lạnh lùng hơn một chút, có phần giống Liên khi mới gặp lần đầu. Liên luôn có thể cho người ta một cảm giác cô độc và kiêu ngạo, thế nhưng một khi đã tiếp xúc qua rồi lại phát hiện hóa ra căn bản cũng không phải là người như vậy. Hắn chỉ nở nụ cười xa cách với người lạ.

Quả nhiên, Liên bắt đầu giới thiệu: “A Thanh, vị này chính là Mỹ luật sư, mỹ nữ bên kia là Nhị nương, còn có cha em.”

Chu Gia Huệ nghe được Liên giới thiệu không khỏi cười ra tiếng, nói liên tục: “A Ức, con đứa nhỏ này, con đúng là đứa miệng ngọt nhất trong đám nhỏ trong nhà, Tử Ca ngay từ lúc nhỏ cũng không biết lấy lòng người làm mẹ như ta đâu.” Sau đó bà liền chuyển hướng sang Ngụy Thanh. “Đúng là Ngụy Thanh rồi, người thật so với trên ti vi còn tuấn tú hơn, mau.. tới đây cho ta xem một chút.” Chu Gia Huệ vừa nói vừa bỏ cuộn len cùng chiếc áo lông đã đan được một nửa trong tay xuống, đi qua chào hỏi Ngụy Thanh, gần đây bà vô cùng nóng lòng với chuyện này. Ngụy Thanh mang theo nụ cười có nghề của hắn đi tới, rất hào phóng để cho bà thưởng thức.

“Con cao thật đó, cao bao nhiêu vậy?” Chu Gia Huệ cẩn thận đánh giá Ngụy Thanh. “Thưa bá mẫu, 192 cm.”

“Ôi chao, còn gọi bá mẫu sao, cứ gọi Nhị nương giống Tiểu Ức là được rồi, đúng không, Tiểu Ức?” Chu Gia Huệ một mặt nói còn một mặt nháy mắt với Liên. Liên cười không đáp.

“Khụ khụ” Mạc Ngôn vẫn luôn không nói chuyện nặng nề ho khan hai tiếng.

“Cha, ngài mới ra viện, đừng ngồi trong đại sảnh hứng gió nữa.”

Mạc Ngôn trừng mắt nhìn Liên một cái, nghĩ thầm ta có nghỉ ốm bệnh hay không con so với ai khác đều hiểu rõ hơn, chỉ biết giả dạng ngoan ngoãn trước mặt người ngoài.

Sau đó hắn đảo mắt nhìn Ngụy Thanh, liên tục nhìn nhìn nhìn, đến tận khi nhìn ra nụ cười trên mặt Ngụy Thanh sắp cứng đờ mới chỉ vào hắn nghiêm túc nói: “Cậu, buổi tối ngủ phòng khách.”

Ngụy Thanh còn chưa phản ứng lại, Liên liền nhào tới, hắn như một con bạch tuộc bám dính lên người Ngụy Thanh, tủi thân nói: “Vậy con cũng phải ngủ phòng khách.”

Mạc Ngôn phẫn nộ. “Tùy con.” Sau đó vừa bực vừa giận quay đầu đi.

Mỹ Á Phi ngồi một bên nghẹn cười suýt nữa nghẹn thành nội thương. Ngụy Thanh còn đang suy nghĩ có nên nói hai câu an ủi cha của Liên một chút hay không, Liên đã lôi kéo hắn đi hướng tầng hai. Hắn thấp giọng hỏi Liên: “Không sao chứ? Cha em xem ra rất tức giận đấy.”

“Đừng để ý tới ông ấy, ông ấy cũng nên xả xả khí một chút, nhịn phát bệnh không tốt.”

Ngụy Thanh không nói gì, đột nhiên từ trong đáy lòng ngập tràn đồng tình với Mạc ba ba.

Liên đang chạy vui vẻ, suýt nữa va vào người đang đi tới, hắn cười hướng người vừa đi đến chào: “Tiểu Vũ.”

Trương Vũ lại không nhìn hắn, mà nhìn người mà hắn đang lôi kéo: “Ngụy Thanh tiên sinh trong truyền thuyết?”

“Xin chào.” Ngụy Thanh đoán không ra thân phận thiếu niên trước mắt, mà theo lễ phép vẫn nên đưa tay ra trước.

Trương Vũ nhìn chằm chằm cái tay kia một lúc lâu, rốt cục vẫn là đưa tay của mình tới bắt, đồng thời báo tên của mình: “Trương Vũ, biểu đệ…” Trương Vũ chỉ chỉ Liên nói: “…của anh ấy.”

“Tiểu Vũ, lại đây.”

Trương Vũ nghe được tiếng gọi của Mạc Ngôn, chần chờ hai giây, rốt cục vẫn hỏi: “Ông ấy vì sao tâm tình lại không tốt rồi?” Cho dù Mạc Ngôn chưa bao giờ biểu hiện biểu tình ở trên mặt, thế nhưng vài đứa con trong nhà, như là Liên, Mạc Tử Ca, Trương Vũ, đều có thể từ âm điệu của ông nghe ra tâm tình ông. Mạc Ngôn vốn là đang dạy Trương Vũ xử lý sự vụ công ty, Trương Vũ nhớ trước lúc hắn đi lên tầng lấy tài liệu tâm tình Mạc Ngôn còn rất tốt. Hắn thật sự không muốn ngồi cùng một chỗ với Mạc Ngôn khi tâm tình không tốt, rất không tốt cho tim.

Ngụy Thanh giật giật khóe miệng, vẻ mặt áy náy mà nhìn Trương Vũ. Liên thì mặt dày nhún nhún vai, tỏ rõ không liên quan gì tới mình. Sau đó nhanh chóng kéo Ngụy Thanh chạy phòng, xa xa còn nghe được giọng Mạc Ngôn ở phía sau không cao không thấp kêu: “Nhớ một lúc nữa xuống tầng ăn cơm.”

“Biết rồi.” Liên đáp một tiếng rồi “Ầm” đóng cửa lại.

Ngụy Thanh còn chưa đứng vững, một bóng đen to lớn lại ào về phía hắn, vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là trơ mắt mặc cho chính mình bị đè xuống sàn nhà, may là trên sàn trong phòng Liên lót thảm nhung dày, có ngã xuống cũng không đau lắm. Sau đó hắn rốt cục thấy được kẻ gây ra họa, một con mèo Anh lông ngắn dường như con mập hơn so với trước đây.

Ngụy Thanh dở khóc dở cười, ôm lấy “con mèo” gây chuyện. “Bảo Bảo… mi lại nặng hơn rồi.”

Hắn đang chuẩn bị bò dậy, lại bị một bóng đen ngay lúc đó ập tới, còn nặng hơn rất nhiều so với Bảo Bảo”… Liên, em so với Bảo Bảo còn nặng hơn, tự giác một chút đi.”

“Không muốn.” Liên đồng thời ôm Bảo Bảo và cả Ngụy Thanh vào trong ngực, Bảo Bảo đáng thương chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết vô vọng.

Ngụy Thanh thực không dễ dịch ra chút ít khoảng trống, lôi Bảo Bảo ra ngoài vứt qua một bên, rốt cục được ôm Liên đầy tay, bất đắc dĩ nói: “Nhớ anh đến vậy sao?”

Liên chôn đầu trong hõm vai Ngụy Thanh, mơ hồ đáp “Ừ” một tiếng.

“Nhớ anh như vậy, cũng không gọi điện thoại cho anh.” Ngụy Thanh nhìn trần nhà, khổ tâm nói: “Cũng không gửi tin nhắn cho anh…”

Anh thường thường cho rằng, chỉ có anh một người là đang nhớ nhung, chỉ có anh một người bị hãm trong tình yêu mà thôi. Hắn muốn nói, có thể để cho anh an tâm chút được hay không, để anh có cảm giác mình không phải chỉ một người, cô độc phấn đấu, có thể hay không…..

Ngụy Thanh như có như không vuốt mái tóc dài đen nhánh của Liên, hắn vuốt ve thực ôn nhu, ngực của hắn thực thoải mái, nhịp tim đập của hắn thực khiến người ta an tâm, cho nên Liên trong lúc vô tình cứ như vậy chìm vào mộng đẹp. Hắn quá mệt mỏi, vì một buổi họp hôm nay, hắn đã mấy ngày mấy đêm không có chợp mắt. Hắn không thể an tâm, người bạn tri kỷ duy nhất là Đông Điều từ sau khi về nước liền không rõ tung tích, cha ở bệnh viên không thể ra mặt. Hắn cũng biết Ngụy Thanh bận rộn công tác, không đành lòng tăng thêm áp lực cho hắn. Vào lúc hắn cực khổ nhất, người hắn ỷ lại nhất cũng không ở bên cạnh, buổi tối hay ban ngày đều giống nhau, đều làm cho hắn tâm thần không yên.

Hắn thường thường ngủ trên bàn làm việc, sau đó được Trương Vũ hoặc là Minh Tuấn gọi dậy, hắn cũng thường thường tỉnh lại giữa đêm khuya, luôn cảm thấy còn chuyện gì đó chưa bàn giao xong. Hắn rất thông minh, nhưng hắn cũng là người, hắn biết hết thảy mọi thứ đều phải thông qua cố gắng mới đạt thành.

Nhưng khổ cực của hắn chỉ có rất ít người biết, trong đó cũng không bao gồm Ngụy Thanh. Ngụy Thanh ôm Liên, nhìn ngoài cửa sổ dần dần tối đen, cảm thấy tay chân tê rần. Sau đó không biết qua bao lâu, tay nắm cửa phòng Liên “răng rắc” một tiếng.

Ngụy Thanh vẫn như cũ không dám động, chỉ cố gắng ngẩng đầu nhìn người đang đi đến. Một người đàn ông tuy rằng hắn chỉ gặp qua một lần nhưng muốn quên cũng không quên được.

“A, xin lỗi, tôi là tới gọi hai người xuống dưới ăn cơm.” Lam Phi nhìn thấy bộ dáng hai người thì hơi giật mình một chút, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. “Kia, Tiểu Ức không thoải mái sao?”

“Không, em ấy chỉ đang ngủ thôi.”

“Vậy lát nữa anh gọi cậu ấy dậy đi, ăn xong rồi ngủ tiếp.”

“Được rồi.”

Thấy hắn đáp ứng, Lam Phi vừa liếc nhìn Liên trong lồng ngực của hắn vừa khép lại cánh cửa.