Yêu Phải Một Tên "Công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)

Chương 27




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: MKM

Beta: An Ju

cover 3

Liên mới vừa vào nhà chính, đột nhiên lại dừng bước, là bởi nhìn thấy một người.

Người thanh niên một thân áo len nâu phối với quần bò nhạt đơn giản đang từ trên cầu thang tầng hai chậm rãi bước xuống; mặc dù thân thể hắn đang chuyển động, nhưng tầm mắt vẫn luôn không rời khỏi Liên. Từ ngũ quan của người thanh niên kia có thể dễ dàng thấy được trong cơ thể hắn chảy xuôi huyết mạch của Mạc gia, nhưng mà ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Từ lúc Liên xuất hiện trong tầm mắt hắn, mặt vẫn không hề cảm xúc, mãi đến tận khi cách Liên còn khoảng 2 mét mới dừng lại, nhìn từ trên cao xuống mà nhếch khóe miệng.

“Tôi không nhìn lầm chứ, anh họ Mạc Ức?”

Liên cũng cười. “Đã lâu không gặp, Tiểu Vũ.”

“Biểu thiếu gia.” Minh Tuấn cũng cung kính cúi đầu.

Nếu như không phải bởi vì có Mạc Vân ở đây, thực sự rất đáng hoài nghi Trương Vũ có phải là con của Trương Kinh Thiên hay không, hai người từ đầu đến chân chỉ sợ dù là một điểm giống nhau cũng tìm không ra. Nhưng mà đối với Trương Vũ mà nói, đây cũng có thể coi là chuyện may mắn, chí ít dù là ai cũng sẽ cảm thấy ở phương diện bề ngoài của Trương Kinh Thiên không có gì đáng giá để di truyền. Nếu nói điểm duy nhất được nghi ngờ là di truyền, chính là đôi mắt phượng dài mảnh, sở dĩ nói nghi ngờ, bởi vì cùng là một cặp mắt phượng nhưng đặt trên mặt Trương Vũ và trên mặt Trương Kinh Thiên hoàn toàn tạo ra hai hiệu quả khác nhau.

Trương Vũ nghiêng đầu, một tay đặt trong túi quần bò, tay còn lại vô ý thức gõ ngón tay lên tay vịn cầu thang; đây là thói quen của hắn, bất luận thứ đang gõ là tay vịn cầu thang, là bàn hay trần xe.

“Đã lâu, 3 năm rồi.” Ngừng một chút lại nói: “Thế nào, Tử Ca gọi anh trở về?”

“Tử Ca có gọi điện thoại cho anh, nhưng mà, anh cho là đó là do ý của cậu.”

Trương Vũ cúi đầu, như đang nhìn đôi giày của mình; ngón tay ngừng lại, đổi sang dùng ngón trỏ đỡ lấy tay vịn, hơi dùng lực một chút, cả người hơi trượt về phía sau nhưng rất nhanh liền ổn định, hắn thuận thế ngẩng đầu lên. “Có ý gì?”

Liên lần này chỉ cười, cũng không có trực tiếp đưa ra câu trả lời, chỉ để lại một câu: “Ngày mai bắt đầu đến công ty giúp đỡ.” liền quay người hướng về phòng ngủ chuyên dụng cho khách đi tới.

Minh Tuấn cũng vội vàng đi theo.

Trương Vũ vẫn cắn ngón tay cái, khi ngẩng đầu lên, qua cửa sổ nhìn thấy cha đang đứng trong sân hướng bên này nhìn quanh, hắn và Trương Kinh Thiên chạm mắt nhìn nhau một cái, quay người lại đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng ra, 3 đôi mắt 6 ánh nhìn ‘xoành xoạch’ bắn về phía Liên, Bảo Bảo còn rất phối hợp “Meo” một tiếng, thực sự khiến Liên kinh ngạc đôi chút.

Minh Tuấn nhưng lại cảnh giác, dựa vào cạnh cửa.

“Cuối cùng đã trở lại.” Đông Điều Ngô uể oải nghiêng người dựa vào ghế sa lon bằng da, Bảo Bảo tựa hồ dạo này mập thêm một chút thì lại nằm nhoài bên hông của hắn, nhìn thấy Liên tiến vào, vẻ mặt phấn khởi. (Ju: mặt mèo phấn khởi sẽ là như nào nhỉ?)

Liên đem Bảo Bảo ôm vào trong ngực cười nói: “Bảo Bảo, mi không thể mập nữa, mập nữa ta sẽ không ôm nổi mi đâu.”

Bảo Bảo chỉ theo thường lệ “Meo” một tiếng, cũng không biết có nghe hiểu hay không.

“Con mèo ngu ngốc này hầu như đem đồ ăn dự trữ trong tủ lạnh của tôi hết thảy đều ăn sạch sành sanh, thật không biết cậu nuôi kiểu gì, nó ngay cả rau quả cũng ăn.”

“Như vậy mới cân đối dinh dưỡng.” Liên ôm Bảo Bảo ngồi xuống chiếc ghế sa lon bên cạnh Đông Điều; Mạc Tử Ca ngồi ở phía đối diện nhìn theo anh đi tới, lúc nhìn thấy anh ngồi xuống một khắc kia gần như là không khống chế được muốn lao tới, cuối cùng cậu vẫn không có động đậy, chỉ dùng ánh mắt nhắc nhở Đông Điều Ngô không nên tới gần Liên.

Vì được nhắc nhở, Đông Điều Ngô nâng nâng cằm, khuỷu tay chống lên tay vịn trên ghế sô pha đang cùng Liên ngồi, đụng vào nhau, cố ý tựa đầu tới gần bên tai Liên nói chuyện.

“Theo tôi thấy, là bội dưỡng mới đúng.”

Đương nhiên lúc này trong phòng,người kích động cũng không chỉ có mỗi mình Mạc Tử Ca, Minh Tuấn đứng ở cửa cũng thủ thế chờ đợi, chỉ chờ nếu như có cái gì không đúng, lập tức xông lên phía trước.

Ai kêu Đông Điều Ngô từng cùng Liên làm ra hành vi thân mật nhất giữa người và người trên thế giới này, còn để cho mọi người đều biết.

Đông Điều Ngô nhìn bọn họ, trong lòng thẳng thừng cười, người nhà này thật là!

Trong miệng lại nghiêm túc nói: “Nhà của cậu, tôi đã sai người giúp cậu định kỳ sửa sang lại.”

“Muốn nghe lời cám ơn sao?”

“Cậu thấy thế nào?”

Hai người bèn nhìn nhau cười, một người đàn ông tại nơi đất khách sinh sống, cùng một thanh niên bỏ nhà ra đi, đây chính là tình trạng khi bọn họ gặp nhau, bọn họ là bạn, là người thân của nhau, tất cả đều không cần nói lời nào.

“Ngày mai tôi phải về Nhật Bản.” Đông Điều Ngô đột nhiên nói.

Liên sửng sốt một chút. “Trở về bao lâu?”

“Không nhất định, đã lâu không về nhà, cha gọi tôi trở về một thời gian.”

“Anh cũng nên về thăm nhà một chút.” Liên không biết nhà Đông Điều Ngô làm cái gì, chỉ biết là cha của hắn là người Nhật Bản, mẹ là người Trung Quốc, cho nên hắn mang một nửa là huyết thống Nhật Bản. Cậu chỉ biết là thời gian Đông Điều Ngô rời nhà so với cậu còn lâu hơn, khoảng cách rời nhà so với cậu còn dài hơn. Bọn họ cũng không tìm hiểu tường tận quá khứ của đối phương, Liên biết, trừ khi Đông Điều Ngô tự mình nói, nếu Đông Điều Ngô không nói, cậu vĩnh viễn sẽ không đi hỏi.

“Nếu đã đưa Bảo Bảo đến rồi, tôi cũng nên đi, bằng không sư tử nhỏ nhà cậu sợ là muốn xé xác tôi ra.”

Lần này từ sói nhỏ thăng cấp thành sư tử nhỏ, vẫn như cũ đội thêm một chữ “nhỏ”.

Đang nói chuyện, Đông Điều Ngô vô tình hay cố ý liếc Mạc Tử Ca một cái. Liên nhìn nhìn Đông Điều Ngô, lại nhìn nhìn Mạc Tử Ca, cũng ít nhiều thấy rõ ràng, cười nói: “Sẽ không.” (Ass: Mùi JQ đâu đây =)))

“Tôi tiễn anh ra cửa.”

Liên nói rồi đứng lên, Đông Điều Ngô cùng Mạc Tử Ca cũng cùng đứng dậy, Liên dẫn Đông Điều Ngô hướng về cửa ra, Mạc Tử Ca cùng Minh Tuấn thì lại theo ở phía sau.

Thời điểm đi tới cửa, liền gặp Trương Kinh Thiên.

Trương Kinh Thiên nhìn thấy Đông Điều Ngô, hơi sửng sốt thất thần. Hắn cảm thấy Đông Điều Ngô có chút quen mắt, lại rất nhanh nghĩ ra, ngay cả ánh mắt cũng cười híp thành một đường chỉ. “Tiểu Ức, vị này chính là?”

Mạc Tử Ca nhíu nhíu mày, hắn đương nhiên biết Trương Kinh Thiên cố ý hỏi như thế.

“Bạn bè.”

“Thì ra là bạn à.” Trương Kinh Thiên còn cố ý kéo dài âm cuối. “Là bạn kiểu gì thế, trông thật tuấn tú.”

Liên còn chưa kịp nói chuyện, Đông Điều Ngô lại cười lạnh một tiếng giành mở miệng trước: “Sao vậy, Mạc đại thiếu gia muốn quen biết bạn kiểu nào, ngay cả người hầu cũng có thể quản sao?”

“Láo xược!” Trương Kinh Thiên giận dữ.

Liên cố ý ho mạnh một tiếng, giả trang dáng vẻ nghiêm túc. “Đông Điều, vị này không phải người hầu, vị này chính là chú tôi.”

“Có thật không?” Đông Điều Ngô ngạc nhiên quan sát Trương Kinh Thiên trên dưới một phen, sau lại bày vẻ mặt thành khẩn nói: “Thực ngại quá, thì ra là chú của Liên, bởi vì chú mặc một thân (quần áo) như thế này nhìn thật sự là quá quê mùa… à, không đúng… là giản dị, lại có tạng người cùng khuôn mặt trông rất… ừm… nghệ thuật, hậu bối nhất thời mắt mù, thực xin lỗi.”

“Cậu, cậu!!” Trương Kinh Thiên nhất thời bị hắn chọc cho tức giận đến nói không ra lời, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Liên liếc mắt ra hiệu, Minh Tuấn vội vàng tiến lên đỡ lấy Trương Kinh Thiên, vừa dìu hắn vào phòng, vừa nói: “Chú Thiên, ngoài cửa gió lớn, tôi dìu ngài đi vào trong ngồi một lúc.”

Mạc Tử Ca thì lại trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đông Điều Ngô, trong lòng hô to ‘đã nghiền’, lần đầu tiên nhìn người đàn ông này với cặp mắt khác xưa.

Liên vỗ vỗ Đông Điều Ngô từ sau khi Trương Kinh Thiên được dìu đi đã ngồi chồm hỗm trên mặt đất cười đến không thở nổi kia, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, còn cười nữa, anh muốn bị rút gân sao.”

“Bị rồi, rút gân rồi.” Đông Điều Ngô ôm bụng nói.

“Anh đấy, ông ấy dù gì cũng là chú tôi, anh không thể ăn nói kín đáo một chút sao.”

“Không có cách nào khác.” Đông Điều Ngô đứng lên vỗ vỗ bụi trên đầu gối. “Ai bảo ông ta nhìn giống con ếch, không hợp mắt tôi.”

Con ếch… Mạc Tử Ca tự mình tưởng tượng Trương Kinh Thiên với con ếch, thực sự không nhịn được nằm bò trên tay vịn, thực sự là, quá ngoài mong đợi.

Liên tiễn Đông Điều Ngô đi, quay đầu lại nhìn Mạc Tử Ca còn nằm bò trên tay vịn, vì vậy gọi.

“Tử Ca.”

Mạc Tử Ca lập tức đứng thẳng người. “Cái gì?”

Liên nhìn dáng vẻ sốt sắng của hắn thở dài một hơi, lắc lắc đầu. “Tiểu Vũ ngày mai sẽ tới công ty hỗ trợ, anh nghĩ nên nói trước với em một tiếng.”

Mạc Tử Ca nhất thời không phản ứng lại, đến nửa ngày mới cứng đờ hỏi: “Tại sao?”

“Cái gì tại sao?” Liên vừa mới chuẩn bị lên lầu, dừng bước lại quay đầu nhìn về phía hắn.

“Tại sao phải để Trương Vũ tiến vào công ty? Hắn là con của Trương Kinh Thiên, Trương Kinh Thiên đang nghĩ gì, anh cũng không phải không biết, còn theo ý của ông ta để Trương Vũ tiến vào công ty?”

Liên khẽ cau mày. “Tử Ca, anh trước kia dạy em thế nào, anh dạy em đối anh trai, đối người lớn không lễ phép như thế sao?”

Mạc Tử Ca cúi đầu, trong nhà dù là em trai hay em gái, Liên đều đối với cậu tốt nhất; anh cơ hồ rất ít khi dùng khẩu khí nghiêm nghị nói chuyện với cậu, cho nên một khi làm như thế, Mạc Tử Ca liền biết, anh đang giận thật.

“Em có thể không gọi anh Tiểu Vũ, bởi vì hai đứa tuổi tác không kém là bao, thế nhưng là phận nhỏ hơn, không thể gọi thẳng tên người lớn hơn biết không?”

“Xin lỗi.”

Liên dừng một chút, lại nói: “Ngày mai em không nên tới công ty, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt một ngày, đồng thời tỉnh táo lại một chút, bản thân rốt cuộc nên làm cái gì.”

Mạc Tử Ca cả kinh, thế nhưng đối diện bóng lưng của Liên, cậu một câu cũng không nói được.

Đây, chính là anh Mạc Ức mà cậu vừa quý vừa sợ, là Mạc gia trưởng tử, anh vĩnh viễn biết bản thân đang làm gì, muốn cái gì; nhưng ngược lại bản thân mình, vĩnh viễn giống như chưa trưởng thành, vẫn luôn làm cho anh lo lắng, làm cho anh không thể làm gì. Tại bước ngoặt này, không chỉ khiến anh lo lắng phân tâm, mà còn thêm phiền, chính mình đến tột cùng, nên làm thế nào cho phải đây.

“Anh rốt cuộc đang nghĩ gì?”

Hơi thở trong miệng phả ra ngưng tụ tại trên cửa kính, khiến tầm mắt mơ hồ. Từ nơi này, có thể quan sát toàn cảnh thành phố L, nhưng mà cách lớp hơi nước, toàn bộ thế giới đều mơ hồ, thấy không rõ, nhìn không thấu.

“Cậu chỉ cần biết chính mình đang làm gì là được.”

Liên đứng trước bàn làm việc, phân loại các văn kiện xong, xoay người cầm sổ tay cùng tờ báo ngồi trên ghế salon, một tay cầm bút chỉ vào ghế tựa trước bàn làm việc. “Cậu, ngồi kia.”

Trương Vũ nhìn Liên một chút, lại nhìn chiếc ghế tựa kia một chút, không nói một lời đi tới, ngồi xuống.

“Xử lý văn kiện bên kia, có cái gì không biết có thể hỏi anh.”

Trương Vũ nhíu mày, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không hỏi, vùi đầu trong đống văn kiện. Cứ như vậy không biết làm bao lâu, cửa phòng làm việc bị gõ vang, hắn cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Tiến vào.”

Cửa bị đẩy ra, đi vào là thư ký Trình Trạch Huệ.

“Trương tiên sinh, tôi đã pha xong hai ly cà phê.” Trình Trạch Huệ nhìn thấy Trương Vũ ngồi ở vị trí tổng tài làm việc, hơi hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đỏ mặt nói.

Trương Vũ rốt cục ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười mê người. “Đặt ở đây đi, cảm ơn.”

Trình Trạch Huệ mặt đỏ hơn, cô đem hai ly cà phê đặt trên bàn làm việc, vừa quay đầu, lại thấy được Liên ở trên ghế salon.

“A, Mạc tiên sinh tại sao ngủ ở nơi này vậy.”

Trương Vũ lúc này mới chú ý tới Liên nằm trên ghế salon dài, cứ vậy mà ngủ, trên người anh che kín mấy tờ báo, máy tính ném ở bên người, động tác thực nhanh.

“Như vậy sẽ ốm mất. ” Trình Trạch Huệ còn không biết làm sao, Trương Vũ đã đứng lên đi tới, hắn đem báo trên người Liên lấy đi, cởi áo vest của mình ra đắp lên người Liên, nhỏ giọng phân phó.

“Mau tăng nhiệt điều hòa của phòng làm việc lên một chút.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Cứ như vậy đáp ứng, Trình Trạch Huệ vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc lại chỉ còn hai người, Trương Vũ nhìn dang vẻ say giấc của Liên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt xinh đẹp quá đáng kia, lẩm bẩm nói: “Đã bao nhiêu năm rồi.” Sau đó là một tiếng thở dài thật sâu. (Ass: Bị JQ phun cho ngập mồm =))) (Ju: thặc đáng tiếc, bộ này k ns về thím Vũ, chứ k ta cx ủng hộ cp Liên – Vũ:c)

Hắn mang tập văn kiện tới, dựa lưng vào ghế sofa, ngồi trên sàn nhà; đợi khi hắn xử lý xong tất cả văn kiện, trời đã tối rồi, hắn duỗi người một chút; một bên quay lại liền nhìn thấy gương mặt khuếch đại của Liên, trong con ngươi tràn đầy ý cười, hắn phiền muộn quay đầu đi, không biết mình đã bị nhìn như vậy bao lâu rồi.

“Tỉnh rồi?”

“Ừ.” Liên ngồi dậy. “Văn kiện đều xử lý tốt?”

“Ừ, anh muốn kiểm tra một chút không?”

Không nghĩ tới Liên lại dứt khoát nói: “Không cần.”

Âm thanh ‘When you’ re gone’ đột ngột vang lên, bản thân Liên cũng sửng sốt một chút, mới từ trong cặp lấy điện thoại ra.

“…”

“Ngày hôm qua về tới nhà.”

“…”

“Không có, tôi vừa tan ca rồi.”

“…”

“Được, dù sao cũng không có việc gì, vậy lát nữa gặp.”

Nói xong cúp điện thoại, đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Trương Vũ từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh; hắn biết chiếc điện thoại này, cái này là quà ngày đó Lam Phi tặng cho anh nhân dịp sinh nhật 16 tuổi của Liên, cũng không phải đặc biệt quý giá, thế nhưng Liên lại coi như bảo bối mà mang theo người, bởi vì chiếc di động kia chỉ lưu duy nhất số của một người. Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn như cũ mang theo chiếc điện thoại này, chỉ là tiếng chuông từ trước vốn dĩ là ‘First love’ nay đã biến thành ‘When you’ re gone’.

“Hai người hiện đang ở cùng nhay sao?” Hắn đột nhiên hỏi.

Liên dừng lại động tác trong tay liếc mắt nhìn hắn, biết hắn nói hai người là chỉ ai. “Cũng không có.” Sau đó lại tiếp tục động tác của chính mình, mãi đến tận khi thu thập xong. “Anh đi trước, ngày mai gặp ở công ty.”

Trương Vũ nhìn chồng văn kiện dưới sàn, nụ cười mang chút bất đắc dĩ.

Ngụy Thanh gần đây rất bận, vô cùng bận rộn, lịch trình công việc của hắn vốn đã xếp kín lại thêm vào công việc lúc trước bởi vì bị bệnh mà chưa hoàn thành. Sắp tới cuối năm, càng phải tham dự các loại lễ trao giải, tổng kết cuối năm; bởi vì quan hệ đến công việc, hắn như trước ở lại LOS ANGELES thời gian dài, thỉnh thoảng vì một số chương trình liên quan mà phải về nước, rồi khi chương trình kết thúc lại lập tức lên máy bay trở lại LOS ANGELES, mỗi ngày thời gian ngủ của hắn không vượt quá 4 giờ, chỉ có thể nhân lúc thời gian ngồi xe, đi máy bay cùng thời gian giải lao mà ngủ bù.

Đêm khuya, Ngụy Thanh lê thân ảnh mệt mỏi trở lại ngôi biệt thự của chú mình, trong phòng một mảnh đen kịt, Ngụy Quốc Niên vẫn chưa về. Trong lúc nhất thời, cô quạnh giống như là thuỷ triều tiến vào lòng hắn; hắn nhớ tới Liên từng cùng mình ở trong căn phòng này triền miên, đáy lòng dần trở nên ấm áp, đã bao lâu chưa liên lạc với Liên rồi? Từ sau khi Liên trở về, vẫn chưa từng liên hệ, kỳ thực mới chỉ ngắn ngủi hai, ba ngày mà thôi, lại giống như đã cách cả năm trời; cha bị bệnh, em ấy một mình chống đỡ cả gia tộc, nhất định rất bận.

Thế nhưng, tay Ngụy Thanh cầm điện thoại di động, vẫn không nhịn được bấm dãy số của Liên, chỉ nói hai câu thôi, sẽ không kéo dài lâu đâu nhỉ?

Điện thoại kết nối, lòng hắn tràn đầy kích động cùng mong đợi, nhưng  đầu bên kia lại truyền đến thanh âm khác với tưởng tượng.

“Chào ngài, ngài là?”

Ngụy Thanh nhận ra âm thanh này, tuy rằng chỉ nghe qua một lần, hắn lại không thể nào quên được.

“Alo? Mời nói…”

Lạnh quá, đúng rồi, là mùa đông, cho nên mới có thể lạnh như thế, điện thoại từ trong tay rơi xuống mặt đất, trong lúc này thanh âm như trước vẫn phát ra: “Alo? Này..” Cuối cùng một tiếng “Rầm” vang lên, tất cả liền trở nên tĩnh lặng.

“Làm sao vậy, là ai gọi tới?”

Liên vừa rửa tay xong đi ra, cậu mới nấu ăn trong bếp, tay đầy dầu mỡ, cho nên mới nhờ Lam Phi giúp cậu nhận điện thoại.

“Không biết nữa, nghe rồi nhưng không nghe thấy âm thanh.”

Liên tự mình cầm lấy điện thoại, vừa nhìn đến liền nở nụ cười. “Là A Thanh, chắc anh ấy nghĩ chính mình gọi nhầm số.” Cậu liền gọi lại, chờ một lúc, trong điện thoại di động truyền ra giọng nữ quen thuộc.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy. ”

“Kỳ quái, tắt điện thoại…”

Liên ngắt điện thoại di động, hơi có chút thất vọng.

Lam Phi nhìn cậu. “Hắn, sẽ không hiểu lầm chứ?”

Liên suy nghĩ một chút. “Sẽ không đâu, anh ấy biết chúng ta là bạn.” Nói xong, quay người ôm lấy Tiểu Vũ nghịch ngợm, hôn một cái lên gương mặt mập mạp của cô nhóc. “Tiểu Vũ, cháu so với Bảo Bảo nhà chú còn nặng hơn đấy.”

Lam Phi nhìn hai người bọn họ chơi đùa, mất mát lẩm bẩm: “Chỉ có thể là.. bạn thôi sao.”

“Anh nói cái gì?” Liên không có nghe rõ, nghi hoặc hỏi.

Lam Phi lại ngẩng đầu đáp lại bằng cho một khuôn mặt tươi cười bình thường đến không thể bình thường hơn: “Không có gì, đồ ăn xong chưa, tôi tới bưng lên cho.”