Yêu Phải Một Tên "Công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)

Chương 22




Edit: Mèo Không Mông

Beta: An Ju

“Leng keng ”

Nghe được tiếng chuông cửa, Ngụy Quốc Niên theo bản năng liếc mắt nhìn đồng hồ, thời gian là 7 giờ hơn tối.

Ngụy Thanh sẽ không trở lại sớm như vậy, đương nhiên cũng sẽ không là nhân viên tới đưa báo với sữa, thời điểm thế này, sẽ là ai chứ?

“Wait a moment, please. (Xin chờ một chút).”

Hắn vừa nghĩ như thế vừa mở cửa.

Mùa đông ở LOS ANGELES rất lạnh, mặc dù không có tuyết rơi, thế nhưng khắp nơi trời đất đều đóng băng lạnh lẽo.

“Good evening, Sir (Chào buổi tối, tiên sinh).”

Người đến không phải Ngụy Thanh, mà là một thiếu niên xa lạ, nkhi đó đối phương thở ra hơi nước nhất thời nhìn không rõ ràng dung mạo của hắn.

“Good evening, what can I do for you? (chào buổi tối, tôi có thể giúp gì cho cậu?) ”

“Chào ngài, xin hỏi Ngụy Thanh tiên sinh ở đây sao?”

Lần này, lại đổi thanh chuỗi âm tiếng Trung rõ ràng, khi nói chuyện còn kèm theo một chút ý cười.

Ngụy Quốc Niên lần này mới chính thức thấy rõ bộ dạng của thiếu niên này, bên ngoài nhiệt độ thấp như vậy, hắn lại chỉ mặc một chiếc áo da nâu bên trong là chiếc áo len lam màu xám tro. Tại khu vực dân cư thưa thớt ở vùng ngoại ô LOS ANGELE lại có vẻ hơi đơn bạc, chiếc khăn quàng cổ thô dệt kim màu be thoáng che cằm lại không ảnh hưởng tới người khác khi nhìn vào ngũ quan xinh xắn của hắn. Khuôn mặt chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay khiến vô số nữ nhân ghen tị, phối hợp một đầu tóc đen hòa vào cùng đêm tối, Ngụy Quốc Niên lần đầu nhìn cũng suýt chút nữa tưởng lầm là nữ; thế nhưng cũng may, ông đã nhiều năm lăn lộn trong giới nghệ thuật nhìn thấy bao tuấn nam mỹ nữ, từ lâu đã duyệt qua vô số người, cho nên rất dễ dàng nhận ra được, đây là một thiếu niên, hắn so với nữ tử thì vai rộng hơn cùng với khung xương khá thô.

“Phải. Cậu là?”

“Tôi họ Mạc, tên một chữ Ức, ngài cũng có thể gọi tôi là Liên.”

New York 9 giờ tối, Ngụy Thanh tha một thân uể oải trở lại nơi ở. Vừa mở cửa, đã nhìn thấy bác Ngụy Quốc Niên ngồi trên ghế salon trong phòng khách, một tay cầm điếu xì gà, một tay cầm báo, nhưng hắn thoạt nhìn có hơi mất tập trung, tầm mắt trước sau tập trung tại một điểm trên tờ báo, cũng chưa từng di động.

“Trở về rồi.” Ngụy Quốc Niên cũng không ngẩng đầu lên, nói.

“Dạ, sao lại ngồi trong phòng khách, không lạnh sao?” Ngụy Thanh thuận tay cầm lấy áo khoác đặt ở trên ghế dựa, giúp Ngụy Quốc Niên phủ thêm.

“Có khách tới, đang ở trong phòng con.”

“Khách? Lâm Vũ?”

“Tự mình vào xem đi.” Ngụy Quốc Niên vung vung tay.

Ngụy Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hắn tuy rằng quan hệ với ai cũng không tệ, thế nhưng hắn vẫn luôn theo bản năng cùng người khác bảo trì khoảng cách nhất định, cho nên nếu nói có thể xưng thành bạn, thật ra không nhiều lắm, tại LOS ANGELE, sẽ là ai chứ?

Trong phòng Ngụy Thanh không bật đèn, nhưng vẫn sáng, cửa sổ lớn sát đất mở rộng, khí lạnh tràn ngập khắp phòng. Rèm cửa sổ màu nâu đậm, vừa dày vừa nặng bị mở ra hai bên, ở trong gió đêm nhẹ nhàng rung động. Ánh đèn đường mờ nhạt xuyên thấu qua cửa sổ rộng lớn, chiếu vào gian phòng. Trên ban công, bối cảnh là bầu trời sao mênh mông rộng lớn, mà hình ảnh nhân vật chính lại chỉ chiếm cứ một góc nhỏ.

Liên ngồi nghiêng trên lan can ban công hướng về hắn mỉm cười, trên người mặc một chiếc áo gió màu trắng dài nhìn có hơi lớn, Ngụy Thanh nhận ra, đó là áo của hắn.

Ngụy Thanh cảm thấy được, tâm tình hắn bây giờ, có lẽ là vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Hắn ba bước cũng thành hai, đi đến trước mặt Liên, một phen liền ôm lấy Liên, xoay một vòng; hai người thay đổi vị trí, Ngụy Thanh ngồi nghiêng ở trên lan can ban công, để Liên ngồi ở trên đùi của mình, cười giống một đứa nhỏ.

Hai người đều không nói gì, trong màn đêm yên tĩnh, chỉ là nhìn đối phương thật lâu; sau đó, cũng không biết là ai mở đầu trước, môi cùng môi đồng thời dính sát vào nhau.

Trước tiên chỉ là dán chặt một hồi, sau lại tách ra, song vẫn chưa thỏa mãn, lại một lần nữa, liền môi lưỡi quấn quýt.

I miss you

so much!

Bọn họ đang dùng hành động để nói rõ điều đó.

Không có bất kỳ kỹ xảo nào, hai lưỡi trong không gian nhỏ hẹp vội vàng đòi hỏi lẫn nhau, đầu lưỡi chuyển không tới, liền dứt khoát  chuyển động toàn bộ đầu; ngay lúc này biểu đạt tưởng niệm cùng thách thức, ai cũng không muốn lui bước, mãi đến tận không khí bị hút hết.

“Em thua rồi.”

Ngụy Thanh thở hổn hển cười nói, đây cũng là câu nói đầu tiên từ khi hai người gặp mặt tới nay.

Liên trừng mắt nhìn Ngụy Thanh, miệng nói không ra lời còn đang há to thở dốc, hắn cơ hồ nghĩ chính mình nếu còn tiếp tục chắc chắn hít thở không thông.

Thở hổn hển một hồi, rốt cục bình ổn lại, hắn đột nhiên hai tay quấn lấy cổ Ngụy Thanh, thân thể cũng theo đó dịch lên trên một chút; hắn vốn là đang ngồi trên đùi Ngụy Thanh, vừa di chuyển một cái hạ thể hai người vừa vặn dán cùng một chỗ. (Ass: =., =)

Ngụy Thanh bị động tác của hắn làm cả kinh, cũng không đoái hoài tới độ nóng phía dưới truyền tới, một tay chống đỡ lan can, không quên liếc phía sau một cái.

Xin nhờ, thật nguy hiểm…

Liên làm như không để ý. “Nếu không, chúng ta lại so thứ khác?” Hắn tựa hồ đè thấp thanh âm, âm điệu gợi cảm không nói thành lời.

“So cái gì?” Ngụy Thanh đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Liên cười càng thêm vui vẻ, một tay vòng qua cổ Ngụy Thanh, tay kia lại theo thắt lưng dần hạ xuống, lướt qua bụng, cuối cùng cách quần bò đột nhiên nắm lấy hạ thể Ngụy Thanh. Ngụy Thanh bị hành động này làm kinh sợ, hít vào một ngụm khí lạnh, trong lúc hoảng hốt nghe được giọng Liên cười nói:

“Chúng ta so xem ai có thể chống đỡ lâu hơn.”

Ngụy Thanh lần này sắc mặt vô cùng khó coi, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Liên gần trong gang tấc, tự tin từ lâu đã theo gió mà bay, khó khăn nói: “Hay là, thay cái… cái khác đi.”

Liên cũng không vì thế mà buông tha hắn, không nói lời nào, nắm chặt hạ thể trên tay vuốt ve, lực đạo càng ngày càng tăng.

Ngụy Thanh cũng không nói, lúc này muốn nói đã là nói không ra lời. Hắn dứt khoát nhắm mắt lại, hưởng thụ Liên vuốt ve.

Tay Liên tuy không có rời khỏi, nhưng thân thể dần dần trượt xuống, từ trên người Ngụy Thanh chậm rãi chạm xuống mặt đất. Hai chân hắn quỳ dưới đất, từ góc độ này hướng lên trên xem, cần cổ Ngụy Thanh khá dài tạo ra một độ cong duyên dáng. Liên trong lòng hơi động, ngón tay di chuyển chạm vào khóa kéo, hướng xuống dưới một chút rồi dùng sức.

Hạ thể của Ngụy Thanh đột nhiên tiếp xúc với không khí rét lạnh, lạnh đến mức hắn suýt chút kêu ra tiếng, vừa muốn nói chuyện, hạ thể đột nhiên bị nhiệt độ nóng bỏng bao trùm. (Ass: Đù /// w /// lần đầu edit xôi thịt)

“Ah.”

Hắn thật sâu phun ra một hơi, cúi đầu.

Liên hạ ánh mắt, cũng không có vào ngậm toàn bộ, mà là chuyên chú liếm láp phần đỉnh cùng khe nhỏ mềm mại, lòng bàn tay trơn nhẵn, tinh tế bao vây lấy phần gốc rễ, nhẹ nhàng mà đưa đẩy.

“Liên.”

Ngụy Thanh thở hổn hển, khô ráp kêu tên Liên, Liên nâng mắt lên nhìn.

Hắn nhất định là cố ý, trong lúc này, Ngụy Thanh chỉ có thể nghĩ như vậy.

Trong mắt Liên phảng phất ý cười, không hề động đậy mà cùng Ngụy Thanh nhìn nhau, hắn há miệng, duỗi ra đầu lưỡi hồng nhạt, dọc theo một đường chậm rãi lướt qua.

Này quá tra tấn người, Ngụy Thanh trừng lớn hai mắt, lại không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cảm thấy toàn thân như muốn thiêu cháy, hoàn toàn quên đi cái lạnh của mùa đông, sau đó nhiệt độ kia càng tích càng nhiều, hướng phía dưới tụ tập mà đi.

Đầu lưỡi Liên ở trên vật kia liếm qua liếm lại, rồi trở về đỉnh đầu, khẽ cười một tiếng, há mồm ngậm lấy, lần này ngược lại ngậm thật sâu.

Ngụy Thanh không tự chủ được đem bụng về phía trước đẩy tới, một tay nắm lấy mái tóc Liên, hơi dùng sức liền đem phân thân đẩy vào nơi sâu nhất trong miệng Liên.

Tư vị đó quả thực khó có thể hình dung, làm cho hắn không nhịn được lên tiếng thấp thở.

Liên bị hắn tiến vào, cũng có chút không thể chịu được, cẩn thận điều chỉnh vị trí, lúc này mới tiếp tục. Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, giống như là đang che chở bảo bối, hàm răng hoàn toàn không có đụng tới hạ thể Ngụy Thanh.

“Liên, a, Liên….”

Ngụy Thanh cảm thấy đầu óc của chính mình gần như trống rỗng, chỉ có thể không ngừng lặp lại tên Liên, hắn nhắm mắt lại, phảng phất đặt mình trong tiên cảnh.

Thanh âm của Ngụy Thanh như biến thành một loại cổ vũ, Liên từ từ tăng nhanh động tác, ngay cả tay cũng không ngừng nghỉ, nắm chặt phân thân Ngụy Thanh thuần thục xoa bóp, cảm thấy đã đến lúc, bàn tay ranh mãnh đột nhiên hơi dùng lực một chút.

Ngụy Thanh căn bản đang cắn răng kiên trì, bị hắn dùng sức như vậy rốt cuộc không chịu đựng nổi.

Hắn mở mắt ra, không nghĩ sẽ thấy Liên dùng lưỡi liếm dịch trắng bắn đầy trên mặt, nhất thời mặt đỏ lên, một phen cúi xuống ôm lấy Liên đặt trong lòng, trực tiếp dùng tay áo giúp hắn lau đi, miệng trách cứ.

“Đừng nuốt, sẽ đau bụng.”

Liên lơ đễnh nở nụ cười, vươn đầu ra cho Ngụy Thanh một cái hôn sâu. “Nào, như vậy cùng nhau.”

“…” Ngụy Thanh không nói lên lời.

Hết chương 22

#Ju lảm nhảm: hổng hiểu sao Ass edit H lại còn mượt hơn edit mấy chương thường nữa? *cười dâm* hị hị hị….