Yêu Phải Một Tên "Công" (Ái Thượng Lánh Nhất Cá Công)

Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: An Ju

mêu mâp

“Cực khổ rồi.”

Cùng công nhân viên chào hỏi xong, Ngụy Thanh với Liên về phòng nghỉ ngơi lấy vật phẩm tuỳ thân đã mang tới.

“Liên, phải đi về sao?” Đồ của Ngụy Thanh đều ở chỗ Lâm Vũ, hắn thấy Liên đang xem tin nhắn trên điện thoại di động, suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Liên khép lại điện thoại di động. “Ừm, sao thế?”

“Cái kia…” Không biết có phải là do ánh đèn hay không, mặt Ngụy Thanh có hơi đỏ lên. “Không phải…. đang hẹn hò sao?”

Liên sửng sốt một chút, sau đó cười. “Vậy, muốn đến chỗ tôi không?”

Ngụy Thanh mặt càng đỏ hơn. “Không muốn, nhanh như vậy đã…”

“Muốn đi đâu đây, tôi mới chuyển chỗ ở, muốn mời anh đến xem mà.” (#Ju: =))))))) này thì nhận vơ này, bazơ ớ ờ này….)

“…”

“Không muốn đi?”

“Muốn…”

“Vậy tôi đi lấy xe.” Liên quay người, Ngụy Thanh nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên bước nhanh tới, ôm lấy hắn từ phía sau.

Liên hơi kinh ngạc, sau đó khẽ cười xoa xoa mái tóc mềm mại của Ngụy Thanh. “Làm sao vậy?”

“Không có chuyện gì, để tôi ôm như vậy một chút đi.”

Thế là lúc Cố Khải Triết đẩy cửa tiến vào nhìn thấy chính là một cảnh tượng như thế, Liên đứng đối diện cánh cửa, Ngụy Thanh ôm hắn từ phía sau, toàn bộ bầu không khí ám muội không nói hết được.

“Các… các người…” Cố Khải Triết lần đầu tiên phát hiện vốn từ của bản thân lại thiếu thốn đến vậy.

Ngụy Thanh bất mãn ngẩng đầu lên, hắn nhìn Liên một chút, Liên cũng nhìn hắn. Vì vậy hắn lại nhìn Cố Khải Triết vẫn đang cứng đờ tại chỗ một hồi, rốt cục buông tay ra, nói: “Cậu đi xuống trước lấy xe đi, lát nữa tôi xuống sau.”

“Được.” Liên cũng liếc nhìn Cố Khải Triết, cuối cùng vẫn không hề nói gì đi lướt qua bên cạnh hắn, cánh cửa ‘cạch’một tiếng lần nữa được đóng lại.

“Hai người, hai người các anh là…..” Cố Khải Triết còn không có sắp xếp từ ngữ cho hợp lý, đã thấy Ngụy Thanh bước vài bước đi tới, sau đó gáy cùng lưng nhói lên một hồi đau đớn, lúc này mới ý thức được mình bị túm cổ áp lên trên tường.

“Chính là như cậu nghĩ.” Trên mặt Ngụy Thanh vẫn mang theo nụ cười mỉm chiêu bài của hắn, nếu như không phải tay hắn còn đè trên cổ Cố Khải Triết, Cố Khải Triết sẽ cho rằng hắn chỉ là đang chào hỏi mình như bình thường thôi.

Lực tay đang đè trên cổ lớn đến đáng sợ, Cố Khải Triết căn bản nói không ra lời, nếu như nói cho hắn biết Ngụy Thanh bây giờ muốn giết hắn hắn cũng tuyệt đối sẽ không hoài nghi.

“Thế nhưng, có thể không nói ra ngoài không? Bởi vì tôi sẽ cảm thấy rất phiền.”

Cố Khải Triết không phát ra được thanh âm nào, không thể làm gì khác hơn là dùng sức gật đầu lia lịa.

“Xin lỗi, có thể tôi dùng lực hơi quá, không nói được sao?” Ngụy Thanh bỗng nhiên giống như tỉnh ngộ buông tay ra, gương mặt ngây thơ hỏi.

Cố Khải Triết vô lực từ trên tường trượt xuống đất, mãnh liệt ho khan.

“Đứa bé ngoan, nhớ kỹ cậu đã đáp ứng điều gì.” Ngụy Thanh ôn nhu sờ đầu Cố Khải Triết, liền mở cửa đi ra ngoài. (#Ju: *toát mồ hôi* a Triết, sao a toàn thích dính vô hung thần vại? Hổng lẽ a là M?????? ²û²)

Cố Khải Triết ho khan nửa ngày mới thở ra hơi, lúc này trong phòng đã chỉ còn lại một mình hắn. Hắn chạy đến phía trước gương nhìn cổ mình, trên đó quả nhiên lưu lại hai vệt máu ứ đọng.

Trong lòng mắng, đây tuyệt đối không phải kỹ năng diễn xuất gì đó, mà chính là bản tính người đàn ông kia, đ**! Cái tên hai mặt! Đã sớm biết hắn không phải người tốt lành gì mà.

Hắn sờ sờ chỗ máu ứ đọng, đột nhiên lại thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng rằng mình chết chắc rồi….

Lúc Ngụy Thanh xuống lầu, chiếc xe Elise Hoa Sen đã chờ ở cửa ga-ra, Ngụy Thanh leo lên ngồi kế bên tay lái, theo thói quen thắt dây an toàn. Vừa ngẩng đầu, phát hiện Liên đang nhìn hắn.

“Làm sao vậy?”

Liên khởi động xe. “Không có gì, Ngụy Thanh tiên sinh đúng là người rất nghiêm túc.”

“Tại sao lại nghĩ vậy?” Ngụy Thanh cười.

“Thời đại này rất hiếm thấy người lên xe tự giác thắt dây an toàn như vậy.”

Ngụy Thanh cúi đầu ho khan một tiếng.

“Đúng rồi, đừng cứ mãi gọi ‘tiên sinh’ như vậy, tôi toàn gọi cậu là Liên.”

“Vậy gọi là gì?” Vừa lúc gặp phải đèn đỏ, Liên dừng xe nhìn Ngụy Thanh. “Thanh (Thân)*? Thanh Thanh (Thân Thân)? Như vậy không hay lắm.” (*hai từ này đọc gần giống nhau Thanh (qīng) – Thân (qīn), ‘thân’ trong ‘thân ái’, đơn giản hơn có thể hiểu là ‘honey’; ‘thân’ còn có nghĩa là ‘cha’:)))))

“….” Ngụy Thanh bị hắn bắt nạt nói không ra lời, lại nhìn thấy trong mắt hắn là ý cười, thực sự là hấp dẫn người không tả hết, không kìm lòng nổi mà nghiêng người ngậm lấy môi của hắn, thoáng thả ra sau liền bắt đầu một nụ hôn sâu, mãi đến tận khi nghe được tiếng còi phía sau xe mới lưu luyến không rời thả ra, âm thanh khàn khàn nói: “Gọi A Thanh.”

Liên cười, hé miệng không gọi.

“Không gọi tôi hôn cậu đó.”

“Anh không sợ xảy ra tai nạn giao thông sao?”

“Có câu quốc ngữ nói thế nào nhỉ? ‘Chết dưới hoa Mẫu Đơn…’” (cả câu là ‘Chết dưới hoa Mẫu Đơn – Thành quỷ cũng phong lưu’)

Liên lườm một cái “Anh muốn làm quỷ phong lưu, cũng đừng lôi kéo tôi theo.”

“Cậu thật bạc tình!” Ngụy Thanh lên án.

Hai người cười đùa, Liên đã lái xe đến chỗ ở mới ở Tây Cao. Hắn thuê là khu nhà cao cấp, quản lý khu nhà trọ cực kỳ nghiêm ngặt, phương thức bảo mật rất tốt, nhân viên quản lý sẽ nghiêm ngặt sắp xếp kiểm tra từng người tiến vào, là chỗ ở phòng ngừa đám ‘chó săn’ cực tốt.

Liên ở trên tầng 7.

Liên mở cửa nhà mình, bên trong đã có người. “Về rồi à?”

Ngụy Thanh đánh giá người đàn ông vừa đi ra, bản thân Ngụy Thanh cao 192cm, người này lại không thấp hơn hắn là bao, nhìn sơ qua ít nhất cũng phải 190cm. Một đầu tóc đen hơi xoăn, tựa hồ là xoăn tự nhiên, cho người ta một cảm giác hết sức cuồng dã, trong người đoán chừng có huyết thống người nước ngoài, ngũ quan vô cùng sâu sắc. Người đàn ông này cũng nhìn thấy Ngụy Thanh, nhưng chỉ là hơi sửng sốt một chút, cũng không biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc, trong tay hắn còn ôm một con mèo có màu lông xinh đẹp, nó… ặc… Ngụy Thanh không thể không nói….rất mập.

Người này từ trong tủ giày lấy ra dép lê cho Ngụy Thanh, biểu hiện liền giống như là đang ở nhà mình.

Liên từ trong tay của người kia tiếp lấy mèo mập. “Lại đây, giới thiệu một chút, đây là bé cưng nhà ta.”

Mặt mèo mập hiện lên vẻ lười biếng, chỉ nhấc mí mắt một bên nhìn lướt qua Ngụy Thanh, kêu cũng không thèm kêu một tiếng.

Đúng là một con mèo kiêu ngạo.

“Đây là Đông Điều Ngô.” Hắn chỉ chỉ người đàn ông, sau đó vừa nhìn về phía Ngụy Thanh. “Ngụy Thanh.”

Hắn cư nhiên giới thiệu mèo trước, sau mới giới thiệu người…

Đông Điều Ngô nhíu nhíu mày, đem bé cưng nhét trả lại Liên, vươn tay trái ra. “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Ngụy Thanh cười bắt tay với hắn.

“Cậu đã đã trở về, tôi đi luôn đây, bộ phim tôi mới diễn đặt trên ghế salon.” Sau đó liền vỗ vỗ vai Ngụy Thanh, ý vị thâm trường nói: “Cũng không quấy rầy hai người nữa.”

“Cậu đi nhanh đi.” Liên cười nói.

Đông Điều Ngô đổi giày, sảng khoái phất phất tay đi.

Cánh cửa đóng lại sau Liên hô: “Vào đi.”

Ngụy Thanh tiến vào phòng khách, ngồi ở trên ghế salon, mèo mập bị Liên để dưới đất, ưu nhã bò vài bước, nhảy lên trên đùi Ngụy Thanh, cuộn thành một vòng bắt đầu ngủ.

“Anh ngồi một lúc trước đi, muốn uống chút gì không?”

“Nước trái cây là được.”

Ngụy Thanh sờ sờ bộ lông dày của bé cưng, thực sự rất ấm, nghĩ thầm mùa đông ôm ở trong tay sẽ rất thoải mái. Hắn nghiêng đầu, liếc thấy một chiếc đĩa video, nhớ tới Đông Điều Ngô trước khi đi có nói hắn để bộ phim mới trên ghế salon, nhìn tướng mạo hắn, là diễn viên cũng không kỳ quái. Hắn cầm lấy đĩa video.

“Nghệ thuật trói buộc”.

Liên đột nhiên nhào tới đoạt lấy đĩa video, cầm ở trong tay liếc mắt nhìn. “Đông Điều lại diễn thứ này.”

“Anh ta là…” Mặc dù đã mơ hồ đoán được.

“Vốn cùng một công ty diễn GV.”

Ngụy Thanh nhìn thoáng qua mặt Liên liền nhớ lại vừa nãy nhìn thấy Đông Điều Ngô, nghĩ thầm, đẹp ‘như vậy’ cùng ‘như vậy’ đều đi diễn GV, chẳng trách Lâm Vũ nói hiện tại lượng tiêu thụ GV lửa bắt không tới*… (*ý chí cháy hàng ý)

Nói đến đĩa video, Ngụy Thanh đột nhiên lại nghĩ đến trước đây Liên Linh đưa cho mình cuộn phim Liên diễn.

“Cậu cùng anh ta…”

Liên dứt khoát cũng ngồi trên ghế sa lon. “Lúc tôi mới vừa mang theo bé cưng rời nhà ra đi, là Đông Điều ở trên đường nhặt được tôi.”

“Nhặt?”

“Ha ha, khi đó thật sự rất thảm, không nói tới cũng được. Đông Điều thu lưu tôi, khi đó ý chí tôi sa sút, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng không phải biện pháp, cũng không tiện cứ luôn nhận lấy sự trợ giúp từ Đông Điều. Sau đó tôi liền nói với anh ta, tôi cũng phải diễn GV, anh ta nói ‘được’, thế nhưng phải diễn cùng anh ta, cho nên tất cả các bộ phim đều là diễn với anh ta.”

Liên thấy Ngụy Thanh không nói lời nào

“Anh để ý sao?”

“Tôi ghen tỵ.” Ngụy Thanh nghiêng người ôm Liên vào trong ngực “Còn có đau lòng.”

“Tôi với anh ta chỉ là bạn.”

“Tôi biết.”

Ngụy Thanh cúi người hôn Liên, tinh tế gặm cắn bờ môi hắn, sau đó dùng đầu lưỡi cạy hàm răng của hắn ra, từ từ tiến sâu vào, môi lưỡi quấn quýt.

Đáng thương cục cưng bởi vì Ngụy Thanh nghiêng người mà rớt xuống từ trên đùi hắn, bất mãn mà ‘meo meo’ hai tiếng, sau đó phát hiện hai người cũng không ai để ý nó, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ lắc mông đi sang chỗ khác.