Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 70




Hơn một tuần sau khi vết thương toàn thân cũng lành hẳn, Thuần Dương bắt đầu bước chân xuống giường, anh thò tay mò lung tung về phía trước, chân bước đi từng bước với ý định muốn ra ngoài cho dù có bằng bất cứ giá nào. Đến một bức tường dày đặc, anh sờ tay vào lần theo bức tường đó nghiếng răng

(Đáng ghét, ngay cả cửa ra vào mình cũng không tìm được)

Chợt cô y tá mở cửa đi vào thấy anh đang sờ tay mò mẫm thành tường bên cạnh cố tìm cửa ra, cô ngạc nhiên hỏi

"Anh làm gì vậy? Anh cần lấy gì sao?"

Thuần Dương nheo mày đáp

"Tôi muốn ra ngoài"

Cô y tá can ngăn

"Không được, hiện tại anh không nhìn thấy đường thì làm sao đi ra ngoài được chứ? Xin hãy quay lại giường của mình đi ạ"

Anh khó chịu nói lớn

"Suốt ngày bắt tôi ngồi ở cái giường đó không biết chán sao? Tôi nói muốn ra ngoài là ra ngoài"

Bỗng Hiểu Nhiên bất chợt vừa đi vào thấy cô y tá đang kéo tay cố đưa anh quay lại giường mình thì anh đẩy mạnh tay cô ta ra nói

"Hôm nay chính xác là ngày giỗ mẹ tôi, tôi không thể không đi, tránh ra đi"

Anh cố bước chân, tay mò lấy cửa ra thì Hiểu Nhiên bật lên tiếng

"Y tá, tôi có thể đưa anh ta đi được không?"

Nghe vậy cô y tá đành gật đầu đáp

"Vâng nếu có người đi cùng thì được ạ"

Anh ngạc nhiên hỏi

"Hiểu Nhiên, là em à?"

Cô đáp

"Tôi đến đây đưa anh đi thăm mộ mẹ mình, dù sao hôm nay tôi cũng rảnh"

Anh có chút vui nói

"Không ngờ là em đến thật, anh cứ ngỡ em sẽ không đồng ý"

Cô bĩu môi

"À thì...mà thôi anh đi được rồi nhỉ? Cơ thể thế nào rồi?"

"Đỡ đau rồi, anh có thể bước chân đi được, nhưng mà..."

Anh vừa đáp vừa nhấp chân bước tới thì đột nhiên vấp phải bánh của chiếc xe đẩy dụng cụ bên cạnh mà bất ngờ lao về phía trước, Hiểu Nhiên giật mình hoảng hốt liền theo phản xạ tiến tới đỡ lấy người anh lại. Thấy vậy cô y tá lật đật kéo chiếc xe đẩy đi chỗ khác lên tiếng

"A...xin lỗi, tôi vô ý quá, tôi sẽ đẩy chiếc xe này đến nơi khác ngay đây"

Khi y tá vừa kéo chiếc xe đó đi mất, anh sực nhận ra mình đang ôm lấy người cô mà bật hỏi

"Hiểu Nhiên, em ổn chứ?"

Cô đỏ mặt lấp mấp hỏi ngược lại

"Tại sao anh không bỏ tôi ra hả?"

Anh sực buông tay ra, gãy nhẹ má mình chuyển mắt chỗ khác đáp

"Anh quên thôi"

...

Một lát sau, tiếng động "rà rà" của bánh xe phát ra trên vỉa hè.

Cô đẩy anh trên chiếc xe lăn vừa đi trên đường vừa nói

"Hiện tại tốt nhất anh nên đi xe lăn thì hơn, để anh tự bước chân đi không khéo lại vấp phải gì đó rồi va vào người khác mất"

Thuần Dương bật cười, mắt đã mang một chiếc kính râm lên để che đi đôi mắt mù lòa của mình đáp

"Anh chỉ mới vấp có một lần mà, không có lần sau đâu"

Cô nhăn trán nói

"Anh tốt nhất nên làm theo ý tôi, với lại anh mà va vào ai khác thì tôi không chịu trách nhiệm đâu"

"Được rồi, được rồi"

Anh đáp, đi được một đoạn đường thì bỗng cô dừng lại trước một tiệm hoa, anh ngạc nhiên hỏi

"Sao vậy?"

Cô trả lời

"Anh ngồi đây đợi một lát, tôi mua một thứ đã"

Sau đó cô đi vào tiệm bán hoa mất khiến anh thắc mắc. Một lúc sau bước ra khỏi tiệm bán hoa, trên tay cô cầm là một đóa hoa phong lan rồi đưa đến tay anh thì anh ngạc nhiên hỏi

"Gì vậy?"

Cô đáp

"Là hoa phong lan trắng, anh định đến thăm mộ mẹ mình bằng tay không sao?"

Anh sờ tay lên bó tay vài giây, rồi bật hỏi

"Em còn nhớ mẹ anh thích hoa phong lan trắng à?"

Cô gật đầu

"Ừ, chẳng phải có lần anh đã mắng tôi xối xả vì làm hỏng mất vườn hoa của mẹ anh sao? Kể từ ngày đó tôi đã nhớ rất kĩ loài hoa này, sao mà quên được"

Anh cười nhẹ hỏi

"Nhưng đó không phải em làm mà, sao lại tự nhận lỗi là mình phá hỏng vườn hoa đó chứ?"

Cô bắt đầu đẩy xe lăn anh đi rồi trả lời

"Tôi không quan tâm, nếu một ngày nào đó có người làm hỏng món đồ của ba mẹ tôi thì tôi nhất định sẽ tức giận giống như anh vậy, nhưng rất tiếc là tôi không được nhìn thấy ba mẹ mình lần nào cả"

Anh ngạc nhiên, cô lại tiếp lời

"Bà nội đã nói ba mẹ tôi mất sau khi tôi được hai tháng tuổi, họ bị tai nạn"

Anh im lặng hẳn, vì trước giờ anh không hề biết hoàn cảnh của cô lại bi đát đến vậy, cô lại lên tiếng

"Còn anh thì sao? Ba mẹ anh thế nào? Anh may mắn hơn tôi vì còn được gặp họ đấy"

Anh bật cười nhạt đáp

"May mắn ư? Nó không như em nghĩ đâu"

Cô ngạc nhiên

"Sao lại nói vậy? Nhà anh vừa giàu có vừa quyền lực, hồi nhỏ chắc là một tên nhóc sống sung sướng rồi làm gì hiểu được hoàn cảnh sống thiếu thốn là thế nào chứ? Không như tôi ngay cả tiền đi học cũng không đóng nổi, do hoàn cảnh nghèo khó nên nhà trường đã miễn học phí cho tôi suốt năm cấp 1 đấy, lúc đây bà nội tôi đã lớn tuổi, tuy còn chút sức khỏe nhưng bà cũng ráng làm việc bên ngoài lo cho tôi đầy đủ, nghĩ lại thì tôi thật có lỗi, chưa kịp báo đáp công ơn dưỡng dục của mình thì bà đã không còn nữa"

Thuần Dương bật nói

"Nếu biết em sớm hơn, anh nhất định đã cho em đi học đầy đủ, không để em chịu cảnh thiếu thốn như vậy"

Cô bật cười

"Anh đùa sao? Thời tôi học cấp 1 anh cũng chỉ là tên nhóc học cấp 2 thôi, nghĩ lại xem anh chỉ hơn tôi có 4 tuổi, lúc đấy một tên nhóc như anh có thể giúp tôi sao?"

Anh cười nhẹ thì cô nheo mày

"Nhưng anh chưa trả lời tôi? Ba mẹ anh thế nào?"

Bỗng anh im lặng không đáp thì cô cũng không hỏi nữa. Lẳng lặng đẩy chiếc xe lăn anh đi trên đường trước bao người qua lại, có lẽ anh không thích kể về gia đình mình nên cô cũng không thể tùy ý ép anh được.

Một lát sau đến trước nghĩa trang, cô đưa anh đi dọc hai bên dãy mộ rồi hỏi

"Này mộ mẹ anh ở đâu? Tôi chả biết cái nào cả"

Anh đáp

"Tần Lý Phi, nằm dãy bên trái đấy, em tìm thử xem"

"Tần Lý Phi?"

Cô lẩm bẩm rồi nhìn dọc hàng mộ bên trái thì ngạc nhiên khi thấy một ngôi một nhỏ có khắc tên "Tần Lý Phi". Liền lên tiếng

"A...tìm được rồi"

Cô đẩy anh tới trước ngôi mộ đó rồi nói

"Tôi đã đưa anh đến trước mộ mẹ mình rồi đấy"

Nghe vậy anh bước chân xuống xe lăn, một tay tháo chiếc kính mát xuống, tay kia cầm bó hoa lên thì cô đi lại lấy bó hoa trên tay anh nói

"Bó hoa này...để tôi đặt cho"

Nghe vậy anh đành gật đầu đưa bó hoa đó cho cô thì cô ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt nó trước mộ mẹ anh rồi mỉm cười đưa mắt nhìn ba chữ khắc trên mộ mà lẩm bẩm

"Tần Lý Phi, Tần..."

Bỗng cô nhận ra có điều gì đó không đúng bèn quay lại nhìn anh hỏi

"Này chẳng phải mẹ anh lấy ba anh họ sẽ đổi thành họ Phó sao? Sao lại mang họ Tần?"

Anh biết ngay cô sẽ hỏi điều đó bèn ngồi xuống cạnh cô đáp

"Là vì mẹ anh không được công nhận vào nhà Phó Gia, nó đã được ngăn cấm từ lúc bà nội anh còn sống"

"Như vậy là sao?"

Cô khó hiểu thì anh ngẩn mặt lên trời thở một hơi dài nặng nhọc rồi đáp

"Anh đã nghe kể...chỉ vì lí do mẹ anh có xuất thân không tốt, trước khi gặp ba, bà ấy đã làm rất nhiều việc để trang trải cuộc sống, thậm chí còn làm nhân viên tiếp bia ở quán bar và vũ trường. Đúng lúc ấy ba anh đang ở độ tuổi anh hiện giờ, ông ấy là một kẻ đào hoa và yêu thích rất nhiều phụ nữ nhưng không hiểu sao khi gặp mẹ anh ở quán bar ông ấy đã đem lòng yêu mến, sau khi ông đem mẹ về ra mắt bà nội thì bà đã phản đối quyết liệt và cấm tuyệt đối không chấp nhận mẹ anh bước vào Phó Gia nữa bước chỉ vì công việc của mẹ không có phẩm chất đạo đức cao, nhưng ba đã chống lại bà nội và quyết định đưa mẹ vào nhà chung sống như một người vợ, họ thậm chí không hề kết hôn nên bà không có danh phận gì ở Phó Gia cả, hơn nữa bà ấy lại sống trong nhà dưới sự cay gắt của bà nội, hằng ngày còn phải làm việc nhà, nấu ăn và dọn dẹp, sau khi bà nội mất, cứ tưởng rằng cuộc sống sau này sẽ an nhàn và hạnh phúc thì ba anh lại ra ngoài tìm người phụ nữ khác đem về nhà hằng đêm, ông ấy không còn quan tâm đến mẹ anh nữa"

Nghe vậy Hiểu Nhiên bật nghẹn ngào hỏi

"Vậy...mẹ anh đã trở nên thế nào?"

Anh bật cười nhạt cúi mặt xuống đất, ánh mắt hiện lên nỗi buồn thấy rõ

"Đến một ngày bà ấy không thể chịu nổi được sự đả kích giày vò thể xác lẫn tinh thần này, suốt ngày chỉ biết tủi thân một mình ở vườn hoa chăm chút từ sáng đến chiều và lâu dần đã có dấu hiệu của bệnh tâm thần bất thường, bà đơn độc và không ai thấu hiểu, thường tận mắt chứng kiến ba anh thân mật với người phụ nữ khác trong nhà nhưng chỉ biế cắn răng nhẫn nhịn và khóc một mình trong phòng, do lúc nhỏ anh chưa nhận thức được nỗi đau đó nên nhiều lần vô tình nhìn thấy bà ấy khóc, lại ngây thơ hỏi tại sao mẹ lại khóc vậy? Bà không trả lời, miệng cứ luôn lẩm bẩm những từ ngữ gì đó thật tiêu cực, đến một ngày bà ấy bắt đầu có dấu hiện mất ý thức, tự đập phá đồ đạc trong nhà và thường xuyên nói chuyện một mình, ba anh đã có ý định đưa bà đến bệnh viện tâm thần để chữa trị nhưng bà đã sợ hãi và tự nhốt mình trong phòng, rồi đến một ngày...bà ấy tự sát"

Nghe câu đấy Hiểu Nhiên giật bắn mình

"Tự...tự sát?"

Anh gật đầu

"Ừ, chính mắt anh đã nhìn thấy...tư thế chết của mẹ mình trong căn phòng đó"

"Không thể nào"

Bỗng Hiểu Nhiên bật khóc, nghe thấy tiếng khóc của cô anh ngạc nhiên hỏi

"Sao vậy? Em đang khóc à?"

Cô lắc đầu vén nước mắt trên mi mình trả lời

"Chỉ là nghe anh kể về mẹ mình, tôi thấy bà ấy thật đáng thương"

Anh quay sang cô, đưa bàn tay áp vào che đi đôi mắt mình nói

"Anh đã luôn bị giấc mơ đó ám ảnh, thỉnh thoảng gần đây tự dưng nó bắt đầu xuất hiện trở lại, anh tự hỏi...có phải là vì không có em bên cạnh, nên nó mới như thế không?"

Anh vừa nói xong, nhẹ nhàng vuốt kẽ tay mình xuống đưa mắt nhìn Hiểu Nhiên, dù hình ảnh về cô trước mặt anh không thể nhận định rõ ràng nhưng từng đường nét và lời nói của cô đã in sâu trong tâm trí anh một cách trực thuộc. Cô đang ngỡ ngàng nhìn anh thì anh lại đưa tay về phía trước chạm lấy bầu má căng mịn của cô bằng ánh mắt âu yếm nói

"Hiểu Nhiên, lẽ ra...anh nên trân trọng em sớm hơn mới đúng"

Bỗng tim cô bất chợt đập thình thịch, mặt có chút đỏ ửng nhưng có điều gì đó đã khiến cô gạt tay anh ra, thái độ dè chừng giữ khoảng cách

"Xin lỗi, anh cũng biết tôi đã là bạn gái của anh Diệc Thiên rồi mà,xin anh đừng nói những lời đường mật như vậy nữa"

Anh hụt hẫn, đành đứng dậy đáp

"Ừ"

Một lúc sau Hiểu Nhiên vừa cấm nhang trước mộ mẹ anh rồi chấp tay lạy một cái, sau đó đưa mắt nhìn anh đang ngồi trước bia mộ mẹ mình thật trầm tư mà bật nghĩ

(Mình không ngờ mẹ anh ta đã chết trong đơn độc, chỉ tự hỏi nếu một ngày không còn ai bên cạnh nữa, anh ta có như mẹ mình không?)

Sau một hồi mặc niệm anh cũng đứng dậy trước bia mộ mẹ mình rồi lên tiếng

"Cảm ơn em đã đưa anh đến đây ngày hôm nay, chiều rồi phải không?"

Cô lắc đầu đáp

"Không chỉ mới giữa trưa"

(Phải rồi anh ta không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nếu như là mình chắc chắn sẽ rất khó chịu, nhưng tại sao Phó Thuần Dương lại không có nét mặt đó?)

Anh vừa quay lại, làn gió đung đưa qua mái tóc anh bay bổng thật nhẹ nhàng, tay đẩy lấy phần gọng kính râm đã bị tuột dưới cánh mũi rồi đưa lên mắt. Khi đôi mắt đã bị khuất đi mất, anh bỏ hai tay vào túi quần mình mỉm cười đáp

"Vậy à? Anh cứ tưởng đã chiều rồi vì anh cảm thấy nhiệt độ ngoài trời bỗng dưng mát hẳn, em có thấy vậy không?"

Cô ngạc nhiên, dù anh đã trở thành một kẻ mù lòa, đôi mắt không còn tinh tường nhìn thấy rõ mọi vật như trước nhưng độ mỹ nam của anh vẫn không hề mất đi, cô bước tới gần anh bật cười lên tiếng gọi

"Phó Thuần Dương"

Anh ngạc nhiên, bỗng chốc nheo mày cao có

"Bạch Hiểu Nhiên, em dám gọi cả họ tên tôi ư?Thật to gan"

Chợt cô đẩy chiếc xe lăn đến chân anh đáp

"Nếu đã xong rồi thì ngồi lên xe đi, tôi đưa anh đến một nơi được không?"