Yêu Phải Cô Người Hầu

Chương 19




10:00 tối, sau khi bước ra cửa chính của buổi tiệc, bỗng Diệc Thiên quay sang Hiểu Nhiên lên tiếng:

"Hiểu Nhiên, cô đi ra cổng chờ tôi trước nhé, tôi sực nhớ ra cần gặp một người bạn để lấy đồ"

Hiểu Nhiên gật đầu rồi đáp

"Được, vậy tôi ra cổng chờ anh"

Cô nói xong thì Diệc Thiên quay đi mất, cô quay lưng vừa đi vừa ngượng ngùng lẩm bẩm:

"Lúc nhảy với anh Diệc Thiên ở buổi tiệc, mình giẫm phải chân anh ấy nhiều lần như vậy mà anh ấy vẫn mỉm cười, ngại quá à"

Vừa đi tới cổng thì cô chợt thấy Thuần Dương và Tư Diệp đang đứng bên ngoài, cô liền giật mình nấp người ra sau cổng lòng tự hỏi:

(Sao tự dưng mình lại phải trốn chứ?)

Cô hé mắt qua khe cổng ngó nhìn Thuần Dương và Tư Diệp đang nói chuyện thân thiết, cười nói rất vui vẻ bên ngoài.

Thuần Dương đưa Tư Diệp một hộp quà khiến Tư Diệp ngạc nhiên, cô mở ra xem thì bên trong là một sợi dây chuyền tuyệt đẹp lấp lánh rồi mừng rỡ nhón chân hôn lên má Thuần Dương cười tươi nói:

"Cảm ơn anh, đây là món quà mà em thích nhất đấy"

Anh mỉm cười nhẹ đáp:

"Không có gì"

Lúc này Hiểu Nhiên đứng sau cánh cổng quay lưng lại chợt thấy chạnh lòng nghĩ:

(Tự dưng mình lại đứng đây nhìn trộm hai người họ, đúng là từ lâu cũng rất muốn thoát ế nhưng cớ sao ông trời lại bất công với tôi như vậy chứ)

Cô nhíp mắt ngồi xuống ngẫm nghĩ nhớ lại về thời cấp ba của mình, trong bộ dáng mái tóc ngắn đáng yêu của cô cùng với bộ đồng phục nữ sinh đang đứng lấp ló ngoài cửa của một phòng học để nhìn lén một chàng trai, đó là một anh chàng học trưởng khóa trên cực kì ưu tú đã khiến cô động lòng ngay từ đầu năm.

Ngày hôm sau cô liền cầm bức thư tình lấy hết can đảm đứng trước chàng trai học trưởng đó lấp mấp:

"A...cái này...xin...xin học trưởng nhận lấy"

Chàng trai học trưởng đó có chút ngạc nhiên rồi giơ tay đến nhận lấy bức thư tình của cô bật mỉm cười hỏi

"Em muốn tôi làm bạn trai em?"

Cô ngượng ngùng cúi mặt gật đầu

"Vâng"

"Cũng được"

Vị học trưởng đó đáp một cách thản nhiên, nét mặt tươi cười khiến cô say nắng như hòa vào cảm xúc mạch lạc của tuổi thanh xuân rộn ràng.

Ngày hôm sau Hiểu Nhiên lại cầm món quà đi tặng vị học trưởng đó thì chợt thấy anh ta đang đứng với một cô nữ sinh khác từ đằng xa, vẫn nét mặt ngượng ngùng của cô nữ sinh đó giống hệt cô hôm qua, tay cô ta giơ lá thư tình đưa trước mặt chàng trai học trưởng đó ngượng ngùng lấp mấp.Hiểu Nhiên lúc này đứng từ xa hướng mắt quan sát, cô đã tin rằng chắc chắn anh ấy sẽ từ chối và nói anh ấy đã có bạn gái rồi nhưng không. Anh chàng học trưởng đó vẫn tươi cười hớn hở nhìn cô nữ sinh kia giống hệt nụ cười anh ta đối với cô hôm qua và hỏi

"Em muốn tôi làm bạn trai em?"

Cô nữ sinh đó ngượng ngùng gật đầu

"Vâng"

"Cũng được"

Anh trả lời một mạch khiến Hiểu Nhiên đứng từ xa cách đó vài mét liền sửng sờ rơi cả món quà trên tay xuống đất rồi nghoảnh lưng chạy đi thật nhanh và cũng khóc thật nhiều, thế là mối tình của cô lại rạn nứt kể từ hôm ấy.

Đến khi lên đại học vẫn vậy, đột nhiên có một người con trai với nước da trắng chạy đến ngượng ngùng tỏ tình với cô, thế là cô lại vội đồng ý và sau đó lại ăn quả đắng chưa đến một tuần. Cô phát hiện người con trai đó đang quấn quýt hôn người con trai khác ở sau trường học khiến cô hóa đá,sau khi nghe những lời giải thích và xin lỗi của chàng trai đó. Anh ta vẫn ngượng ngùng đứng trước mặt cô với bộ dạng ẻo lã nói:

"Xin lỗi cô, vì muốn chứng minh mình không phải đồng tính nên tôi mới tỏ tình với cô, nhưng bây giờ tôi chợt nhận ra mình thật sự thích con trai, tôi hi vọng cô thông cảm cho tôi"

Cô nghiếng răng tức giận quát một tràng vào mặt anh ta nói lớn:

"Thông cảm cái đầu anh, anh nghĩ tôi là thứ để anh chứng minh giới tính à"

Dứt lời cô lại quay mặt chạy đi thật nhanh mất.

Lúc này quay lại thực tại, Hiểu Nhiên ngồi thở phào lẩm bẩm:

"Đúng là từ trước đến giờ mình không có mối tình nào suôn sẻ, thảo nào bà nội cứ lo lắng mình sẽ không gả đi được"

Bỗng Diệc Thiên đi đến lên tiếng:

"Hiểu Nhiên, sao cô lại ngồi đây?"

Cô nhìn anh lấp mấp đứng dậy trả lời:

"A...tôi ngồi đây chờ anh"

Diệc Thiên ngạc nhiên mỉm cười rồi chuyển mắt nhìn Thuần Dương và Tư Diệp đang đứng bên ngoài cổng,chợt hai người họ cũng đang nhìn anh và Hiểu Nhiên. Rồi Diệc Thiên chuyển mắt nhìn Hiểu Nhiên tay đưa một hộp trang sức ra cho cô nói:

"Lúc nãy tôi có nói sẽ đi gặp người bạn lấy một món đồ, thật ra cái này là quà tặng cho cô xem như cảm ơn cô đã cùng tôi đi dự tiệc"

Hiểu Nhiên ngạc nhiên bỡ ngỡ rồi lắc đầu

"A không cần đâu, được đến đây một lần tôi cũng rất vui, lẽ ra tôi phải cảm ơn anh mới đúng"

Diệc Thiên bật cười nói:

"Đừng ngại, xem như một chút lòng thành tôi tặng cho cô vậy, nếu cô không lấy...tôi sẽ chẳng biết tặng cho ai đâu"

Rồi anh mở hộp trang sức nhỏ ấy, lấy ra một chiếc lắc tay rồi nhẹ nhàng nắm tay Hiểu Nhiên lên đeo vào khiến cô xao xuyến đỏ mặt.

Thuần Dương và Tư Diệp đứng nhìn ngạc nhiên, anh nheo mày khó chịu.

Diệc Thiên mang chiếc lắc tay ấy vào tay cô rồi mỉm cười nói tiếp:

"Cô lấy nó rồi không được trả lại nhé"

Hiểu Nhiên mỉm cười vui mừng rồi gật nhẹ đầu đáp:

"Vâng, cảm ơn anh Diệc Thiên"

Rồi cô cùng Diệc Thiên lướt qua Thuần Dương khiến anh xám mặt đứng nhìn thì Tư Diệp đứng cạnh cố tình lên tiếng mỉa mai nói:

"Không ngờ Lăng thiếu cũng rất biết cách làm con gái vui đấy, nhưng chiếc lắc tay đó mang lên tay một nữ hầu có vẻ không hợp cho lắm"

"Đúng vậy, không hợp chút nào"

Bỗng Thuần Dương lẩm bẩm thì cô ngạc nhiên,Tư Diệp tiếp lời:

"Thuần Dương, chúng ta về thôi"

Anh nhìn cô rồi gật đầu đáp một tiếng: "Ừ"

Tại Phó Gia, Diệc Thiên vừa dừng xe thì Hiểu Nhiên cũng bước xuống, cô nhìn anh qua cửa xe mỉm cười nói:

"Cũng muộn rồi, anh về đi, tôi có thể tự vào nhà"

Diệc Thiên vẫn ngồi trên xe nhìn cô gật đầu nhẹ nói:

"Hiểu Nhiên,ngủ ngon"

Cô mỉm cười đáp

"Anh cũng vậy"

Rồi Diệc Thiên lái xe đi mất, cô thở phào vui mừng lẩm bẩm:

"Woa hôm nay vui quá"

Cô nghoảnh lưng giơ cổ tay mình lên không trung nhìn chiếc lắc tay tuyệt đẹp ấy, mỉm cười thích thú lẩm bẩm:

"Đây là món quà của anh Diệc Thiên tặng mình, mình sẽ giữ gìn cẩn thận luôn"

Bỗng Thuần Dương vừa lái xe trở về sau khi đưa Tư Diệp về nhà, liền thấy Hiểu Nhiên đứng trước cổng Phó Gia giơ tay lên xem chiếc lắc tay mỉm cười thích thú, anh tức giận liền bấm còi xe một tiếng "bíp" dài khiến cô giật mình rồi anh nhíu mày lớn giọng nói:

"Tránh ra, đứng lấn cả cổng thì ai mà vào được hả?"

Cô liền nhích chân tránh ra thì anh liền lái xe ngông cuồng chạy vào mất, cô nhíu mày lẩm bẩm:

"Có cần quát lớn vậy không chứ?"

Một lát sau, Hiểu Nhiên vừa trở về phòng mình thì Thuần Dương mở cửa tiến vào khiến cô giật mình hỏi:

"A...anh vào đây làm gì?"

Anh liếc nhìn xuống tay cô rồi nhìn cô vênh mặt nói:

"Hừ, cô quên chuyện ở bữa tiệc rồi à? Cô còn cả gan mắng tôi thì bây giờ chịu phạt"

Cô nhíu này nói:

"Cái gì chứ? Là do anh chế giễu tôi còn nói anh Diệc Thiên đầu óc có vấn đề trước nên tôi buộc miệng nói lại thôi"

Thuần Dương nheo mày nghiêm giọng:

"Tôi muốn nói gì thì nói, cô không có quyền trả treo"

Cô nhăn mặt hơn tiếp lời:

"Đừng nghĩ tôi thiếu nợ anh thì anh có quyền chế giễu tôi"

Anh nhếch môi cười nhẹ

"Cô chưa từng biết bổn phận của người hầu chỉ được hướng mắt và phục vụ một mình chủ nhân của mình thôi sao?"

"Gì chứ? Anh đâu phải Thượng Đế"

Cô trả lời thì anh tức giận hơn nắm mạnh cổ tay cô lên nói:

"Cô quên điều kiện trong bảng hợp đồng rồi sao? Đó là...luôn nghe theo điều chủ nhân nói, giống y hệt một con chó luôn trung thành chỉ với một mình chủ nhân của mình, cô cũng nên biết thân biết phận mà nghe lời đi"

Cô nhăn mặt đáp:

"Nhưng tôi không phải chó"

Anh chợt nhìn bộ dạng ăn diện của cô rồi nheo mày tức giận ra lệnh:

"Thế thì chứng minh mình là con người xem nào, sau này có sự cho phép của tôi, cô mới được bước ra khỏi Phó Gia, nếu có sự cho phép của tôi, cô mới được nghoảnh lưng với chủ của mình, biết không hả?"

Cô nghiếng răng nhìn nét mặt giận dữ của anh ngẫm nghĩ

(Bây giờ mình không nên cải lại anh ta thì hơn)

Rồi cô lấp mấp

"Tôi...tôi biết rồi, anh buông tay tôi ra đi"

Anh chợt nhìn chiếc lắc tay trên cổ tay cô rồi không ngần ngại giật đứt ra khiến cô giật mình nói:

"A...anh làm gì thế hả? Sao lại giật đồ của tôi?"

Anh cầm chiếc lắc tay đó lên cười nhếch

"Đồ của cô? Cô nên biết thân phận mình chút đi, tôi không muốn thú cưng trong nhà mình lại mang xích cổ của người khác đâu"

Rồi anh buông tay cô ra, cô liền giơ tay cố lấy lại nói:

"Trả đồ cho tôi, anh định lấy đi đâu?"

Anh quay lưng đáp

"Xem như đây là hình phạt cô dám chống đối tôi ở buổi tiệc, muốn lấy lại thì nên biết điều chút đi"

Rồi anh mở cửa ra ngoài mất, cô cắn răng

(Tên này...bị điên sao? Sao anh ta dám lấy lắc tay anh Diệc Thiên tặng cho mình chứ?)

Vừa trở về phòng mình, Thuần Dương cầm chiếc lắc tay ấy lên nhíu mày lẩm bẩm:

"Đây là hậu quả vì cô dám chọc giận tôi"

Rồi anh mở hộp tủ của mình ra vứt chiếc lắc tay này vào trong sau đó đóng mạnh tủ lại.