Yêu Phải Cô Nàng Phóng Viên!

Chương 18: Manh mối quan trọng !




Đầu hôm, do mãi đọc email cộng thêm phải ghi nhớ tư liệu, Âu Nhã Phi tỉnh giấc với đôi mắt thâm quầng. Mới sáng cô đã dậy từ sớm chuẩn bị cốc cà phê, cô ngồi thả lỏng cơ thể cố tận hưởng cảm giác thư thái này trước khi tiến hành phi vụ đi học. 

Thời tiết chuyển sang rét đậm kéo dài, tuyết phủ nhành cây đặc lừ trắng xóa. Thưởng thức xong mùi vị buổi sáng, cô khoác lên mình chiếc áo gió len dày cộm. 

Nhận thấy đường phố ngập tràn băng tuyết khi người ta chưa kịp cào hết lớp tuyết đi, cô đổi ý không chạy mô tô nữa. Vì dưới lớp băng này đi mô tô rất dễ trượt bánh càng tệ hại hơn nếu gây tai nạn cho bản thân và người khác. Ngoài đường bây giờ ngay cả ô tô cũng lết bánh kẹt cứng, cô chợt nảy sinh ý tưởng. Âu Nhã Phi sực nhớ mình còn đôi giày có thể gắn vật dụng chuyên trượt băng do Chung Thái Di từng mua tặng cô năm ngoái. 

Cô lật đật xỏ chân vào giày quải cặp có laptop lên vai đi thử một đoạn, lần đầu sử dụng thanh trượt tuy có chút khó đi nhưng sau vài lần tập đi cô đã quen dần và thành thạo hơn. 

Trên đường lướt qua cô bắt gặp chiếc mô tô dừng bên đường, người thanh niên đang lúi húi sửa chữa bảo bối của mình, anh ta rõ ràng là Tiêu đội trưởng. Âu Nhã Phi ghé vào xem tình hình, cô gọi hỏi: " Này, xe anh bị sao thế? " 

Tiêu Dịch Kỳ nghe âm giọng quen thuộc văng vẳng bên tai, anh xoay người lại ngạc nhiên: " Ơ, là cô à! Giữa đường động cơ tự tắt! " 

Âu Nhã Phi nghiên đầu chép miệng: " Ừ, xe anh hôm nay giở chứng à? Ui trời! Giờ nào rồi mà còn sửa chữa tại đây? Gọi xe cứu hộ tới vứt lên là được! " 

Tiêu Dịch Kỳ tay cầm thanh công cụ sửa xe ngẩng mặt lên đáp: " Nếu vậy tôi đi bằng gì hả? Cô định bảo tôi ngồi xe cứu hộ mà vui vẻ đến trường sao? " 

Âu Nhã Phi tặc lưỡi nói: " Ok, thế anh cứ giữ hình tượng cảnh sát thanh cao này mà từ từ ở nơi công cộng sửa đến lúc mặt trời lặn đi ha! Tôi đi trước! Tạm biệt...! " 

Dứt câu, cô phi một hơi để lại những gì lằn in trên mặt đường uốn lượn. Tiêu Dịch Kỳ giờ mới phát hiện phương tiện di chuyển của cô thật hữu dụng. 

Anh tức tưởi đấm đá vào em xe yêu quý tiếc nuối: " Hầy...sao bây giờ mới thấy chứ? Biết vậy mình đã sắm một bộ rồi! Haizzz....chậc chậc! "

Loay hoay mãi không xong, anh đành gác tay nghỉ mệt. Trời lạnh gió rít từng cơn ấy thế người anh đổ mồ hôi trán vì lao lực sáng sớm. Anh gọi điện cho xe đến cào sạch lớp tuyết sau đó quá giang luôn chiếc ấy tới trường. 

Ngôi trường trước mắt bị bao phủ bởi những mảng băng tuyết phủ kín mái nhà, cây cối đều rũ rượi ngủ đông. Phía các em học sinh mạnh người nào người nấy mặc áo ấm co rúm trong lớp, ngoài căn tin cũng không khác biệt gì. Lại kể đến ba em học sinh nam nổi bật nhất trường, bộ ba diện áo khoác nổi trội đẹp hơn người bình thường. Mỗi người một phong cách riêng làm fan nữ bấn loạn hét lên " Mùa lạnh mà họ cũng đẹp trai quá trời " 

Đến lượt Âu Nhã Phi, cô gỡ thanh trượt cất vào trong cặp lang thang bước chân lên căn tin tìm đồ uống nóng. Loanh quanh một hồi, cô vô tình đụng vào Tiểu Khiêm cùng lớp. Pha va chạm khiến cậu ta rớt vài quyển sách trên tay, rơi cả mắt kính. Âu Nhã Phi cúi thấp xuống lượm giúp cậu mấy quyển sách về công nghệ thông tin. Trong lúc cô và cậu ta cùng nhau cúi xuống nhặt đồ, cô phát hiện một chi tiết nhỏ nhưng đáng chú ý. Thay vì cậu ta lo tìm kính của mình trước nhưng không, cậu ta lo nhặt sách lên trước tiên. Sau đó Âu Nhã Phi thuận tiện nhặt kính lên và phát hiện kính này không hề có độ nào. Cô cảm thấy kỳ lạ liền mở miệng: " Này cậu làm rơi kính, tôi trả cậu đây! Xin lỗi đã đụng trúng cậu nhé! " 

Tiểu Khiêm nhận kính xong mặt không chuyển sắc động khẩu đúng hai từ " Cảm ơn " rồi lặng người bỏ đi. Âu Nhã Phi hoài nghi: " Lạ nhỉ? Người không bị cận sao lại đeo làm gì cái kính vừa dày vừa to thế này? Chả nhẽ là phong cách riêng của cậu ta? " 

Cô suy tư thầm nghĩ: " Khoan đã! Mấy quyển sách lúc nãy, nhìn sơ qua mình thấy toàn là sách về các phần mềm tin học. Xét theo khía cạnh chuyên môn thì...một người đam mê công nghệ máy tính ắt hẳn sẽ thường xuyên ngồi máy tính thậm chí hằng giờ nhất định phải chịu sự ảnh hưởng đến giác mạc, suy ra là phải bị cận mới đúng. Đằng này...nhìn cậu ta cũng thuộc dạng mọt sách nghiên cứu công nghệ, mang kính loại giống người cận nhưng không có độ nào. Là sao nhỉ? " 

Đột nhiên trong tai cô nghe giọng nam nhận định: " Có nghĩa là cậu ta có biểu hiện đáng nghi vấn, thuộc diện tình nghi đầu tiên. Cô đã suy luận tới mức đó rồi còn hỏi là sao là sao hả? " 

Âu Nhã Phi bực mình trầm giọng phán: " Tôi biết thưa ngài " Ruồi "! Vo ve trong màng nhĩ tôi đã ngứa lắm rồi! " 

Tiêu Dịch Kỳ lạnh tiếng hăm dọa: " Âu Nhã Phi...! Cô thử gỡ ra xem! Tôi...giết...cô...ngay lập tức! " 

Nhã Phi ngạo nghễ đáp trả: " Vâng, ngài có cần phải nhấn mạnh họ tên người khác như vậy không hở? " 

Trận khẩu chiến đang cao trào bỗng dưng Hạ Bảo Vy chạy ào tới khoác vai cô: " Hey, chào buổi sáng! Oi..à..! Tớ lạnh sắp cóng người rồi đây, cho ôm cái đi! " 

Âu Nhã Phi thở dài bảo: " Ngồi đi chút hết lạnh à! " 

Con bé hí ha hí hửng đặt mông lên ghế líu tíu: " À, khi nãy tớ thấy cậu đang lảm nhảm cái gì trong miệng ấy, cậu đang trò chuyện với ai à? Sao tớ chẳng thấy người nào cả? "

Âu Nhã Phi lấp liếm cho qua nói: " À, lạnh quá tớ tự nói với mình thôi! " 

Bảo Vy ồ lên mặt hiện rõ chữ " Ngốc " tay áp ly sữa nóng xoa xoa ma sát tạo hơi ấm. Bàn bên cạnh, cậu học sinh tên Tiết Kinh Vũ dường như rất tò mò về cô nữ sinh Lý Ân Phi này. Cậu ta mang sự hiếu kỳ dõi mắt theo từng hành động, cử chỉ, ánh mắt chứa sự nghi hoặc trong con ngươi đen to nhạy bén của cô. Tay cậu dựng quyển sách nghiên cứu hóa học làm màn che giấu công cuộc rình rập người khác. Máu thám tử trong huyết quản cậu sôi sục lên, Tiết Kinh Vũ nhận thấy con người này thật không đơn giản như những nữ sinh bình thường. Cô ta có sự nhạy bén, có sự khôn khéo, sự cẩn mật của một người trưởng thành tuổi ngoài đôi mươi. Và một chút gì đó khó tả, nhìn bề ngoài thì hoàn toàn không có gì nổi bật nhưng lại khiến cho người có đầu óc như cậu cảm thấy bí ẩn tiềm tàng đâu đó vẫn chưa bộc lộ. Suy cho cùng cũng chỉ là phán đoán theo cảm tính, bởi vì cô ta chẳng có biểu hiện gì tỏ ra mình là người bí hiểm cả nên cậu chưa thể kết luận. 

Chuông báo giờ học đã vang khắp căn tin, mọi người đều chạy ùa vào lớp như bầy ong rừng náo động ùn ùn. Lớp 11-6 ngoan ngoãn ngồi im đợi giáo viên đứng tiết. Khoảng mười phút sau 

vẫn chưa thấy ai vào liền như chiến tranh loạn lạc, mạnh ai nấy thi nhau cười đùa. Lớp trưởng Ôn Như Tuyết lên bục giảng cầm thước khõ cành cạch lên bảng, xem ra chẳng có tác dụng cô nàng đành ngồi im đọc sách cho qua chuyện. Thời cơ đến, Âu Nhã Phi moi cặp ra chiếc laptop. Cô bật nó lên thấy một hàng chữ trắng nổi trên nền đen lũ lượt chạy dài, cô thở hơi gãi đầu chán nản nói bâng quơ. 

" Ai...ya! Chán thật sao lại hỏng nữa rồi? " 

Bảo Vy quay xuống nhiều chuyện: " Ôi, chữ một dọc thế? " 

Âu Nhã Phi chợt nghĩ cách dùng Bảo Vy làm mồi nhử, cô than thở: " Bảo Vy ơi! Cậu biết sửa không? Giúp tớ đi! Tối nay tớ còn phải quyết một trận Võ lâm truyền kỳ nữa, làm sao đây? " 

Bảo Vy nghĩ ngợi hồi lâu, não cô nhóc bật đèn sáng nói: " A...Trong lớp mình có người rành máy tính lắm nè! Hay nhờ cậu ấy xem sao? " 

Âu Nhã Phi tò mò: " Ồ, lớp mình có bao nhiêu người chuyên về phần mềm thế? " 

Bảo Vy nhanh miệng đáp: " À, ba người! Để tớ nhờ họ thử xem! "

Lời nói phát ra chưa quá ba giây Bảo Vy quay lưng chạy lăng xăng sang ba bàn bên gốc phải cầu xin: " Tiểu Bát, A Huy, Tiểu Khiêm...! Tớ biết ba người các cậu giỏi vi tính lắm, làm ơn qua kia sửa giúp bọn tớ đi, đi mà! " 

Năn nỉ mãi họ cũng gật đầu đồng ý, đầu tiên là Tiểu Bát. Cậu ta bị cận thật sự đeo kính dày nhìn chăm chăm vào màn hình lướt phím lia lịa, lát sau cậu ta đầm đìa mồ hôi lắc đầu. Tiếp đến A Huy, cậu này tức mình xung phong thử lần nữa, kết quả y hệt Tiểu Bát. 

Sau cùng cũng đến lượt Tiểu Khiêm, cậu ta tự đắc nghĩ thầm: " Xừ, hai thằng nhãi con chả hiểu biết gì cũng tự khoác lác! " 

Cậu ta không mảy may nghi ngờ tự tin điều chỉnh, quả đúng như dự đoán. Laptop đã lên đèn và trở lại trạng thái bình thường. Cả bốn người trầm trồ thán phục: " Wow cậu giỏi thật! Làm cách nào thế chỉ bọn này đi! " 

Tiểu Khiêm có vẻ tự mãn nói: " Chuyện nhỏ đối với tôi! " 

Nói xong, cậu ta bỏ đi trở về bàn học. Bốn người họ chưng hửng khi nghe câu nói đắc ý này, A Huy khinh khỉnh phán nhẹ: " Hừ! Thứ quân kiêu ngạo! " 

Bảo Vy suỵt nhẹ bảo: " Này, bớt nói vài câu đi! " 

Sau phút đào hang bắt chuột hoàn tất, Âu Nhã Phi đang vô cùng mong đợi kết quả từ phía tổ trọng án. Người cô đặt nghi vấn cao nhất vẫn là Tiểu Khiêm, tuy vậy cô không chắc chắn lắm. Vì chưa đến cháy nhà thì chưa biết ai là chuột ai là người? 

Hai tiết học trôi qua nhanh chóng, nghỉ giải lao giữa giờ. Bảo Vy lại lôi cô đi căn tin mua nước cam uống rồi lại kéo cô ra sân bóng chày. Sân bóng đang có vài thành viên đội tập luyện, có tiếng hô hào của đội cổ động viên nữ hòa vào âm thanh cuồng nhiệt của các fan nữ dành cho nam thần Khưu Tuấn Dĩ cùng một đội bóng. Trong lúc tập luyện, cậu ta nhìn phía rìa sân thấy Âu Nhã Phi đang đứng cùng Bảo Vy. Cậu ta nổi hứng tung một gậy sang hướng cô, quả bóng lao thẳng về phía cô. Tâm cậu định là cô sẽ bị dính đòn ngất xỉu và cậu nhân cơ hội bế cô. Tuy nhiên, quả bóng cứ bay thẳng khi nó tiến gần sát người cô thì trớ trêu thay. Hạ Bảo Vy sấn vào thế là cô bé hứng trọn cú ném ngất lịm. Cậu ta hoảng hốt há mồm thốt lên: " Ôi trời! " 

Các bạn cậu nằm cười lăn lộn trên đất cỏ. Cậu kia ôm bụng cảm thán: " Cú ném tử thần! Kakaka! " 

Âu Nhã Phi lay người Bảo Vy: " Ôi này! Bảo Vy...Bảo Vy! Tỉnh dậy đi chứ! Haizz...Mấy tên nhóc này thật là...! " 

Cô tức giận quát: " Này... mấy người quá đáng rồi nhá! Còn không cõng người ta đi cứu thương mau! "

Cậu ta cười dở hơi nói: " Hơ hơ! Bọn này không rãnh! Tự hứng tự chịu! " 

Âu Nhã Phi thở dài lần hai, hết cách cô bèn cõng Bảo Vy đến phòng y tế kiểm tra vết thương. 

Phòng y tế cách thư viện vài ba căn, cô địu Bảo Vy trên lưng chạy hồng hộc vào trong, đặt Bảo Vy lên giường bệnh. Cô bác sĩ khám kỹ xong mới chuẩn đoán: " Không sao đâu, chỉ là bị đụng ngoài da thôi. Cô lấy thuốc giảm đau cho em ấy uống, chườm đá một tý là giảm đau ngay! " 

Âu Nhã Phi nói: " Vâng ạ! Vậy nhờ cô trông bạn em hộ, em phải lên lớp rồi ạ! " 

Đúng lúc này, Tiêu đội trưởng báo tin: " Nhã Phi! Có kết quả kiểm định rồi! Người cuối cùng tên gì nhỉ? À là Tiểu Khiêm đấy! Bây giờ tôi có chuyện cần bàn luận, cô mau tìm một nơi vắng rồi ta nói tiếp! " 

Cô len lẻn ra ngoài gốc cây vắng người, đôi mắt quan sát tỉ mỉ xung quanh mới yên tâm mở miệng nói: " Được rồi, tôi nghĩ ở đây tạm an toàn! Mời anh tiếp tục chuyện khi nãy! "

Tiêu đội trưởng bắt đầu màn thuyết trình qua camera ẩn: " Chúng tôi đã kiểm định kỹ lưỡng, Tiểu Khiêm đích thực chính là Mã Cảnh. Thông qua máy dò, gương mặt cậu ta sửa toàn bộ cấu trúc, duy chỉ có nốt ruồi bên tai trái là không thể xóa được. Theo phía bệnh viện thẩm mỹ tư nhân nơi cậu ta thực hiện ca phẫu thuật, họ xác nhận đây chính là khách hàng của họ. " 

Âu Nhã Phi nhíu mày nói: " Thì ra mọi sự nghi ngờ của tôi đã thành hiện thực! Vậy, bây giờ tổ các anh có chủ trương nào khả thi chưa? Tôi phải làm gì tiếp theo? "

Tiêu Dịch Kỳ hiện tại đương ở căn cứ bí mật tại một căn hộ chung cư gần trường học, anh đứng trong phòng hướng mặt ra ngoài cửa sổ nghiêm nghị bảo. 

" Cô hãy theo dõi quan sát chặt chẽ hắn ta, nếu hắn phát hiện hay có bất cứ hành động nào nguy hiểm cô hãy báo cáo ngay lập tức! ". Anh trầm tĩnh ra lệnh. 

Sắc mặt cô chuyển biến, sau cuộc điện đàm cô trở về lớp tránh sự nghi ngờ. Cô bước vào lớp nét mặt bình thường ngồi vào bàn học, thỉnh thoảng cô giả vờ ngã người ra sau tập thể dục nhằm đề cao cảnh giác và giám sát hành vi của hắn. Tan lớp, Bảo Vy chạy vào lớp tìm cô bạn tên Ân Phi, không thấy, cô định chạy ra cổng thì tông phải Tiểu Khiêm. Hại cậu ta rơi vãi đồ đạc lung tung, và đâu đó có một vật màu đen lấp ló trong cặp xách cậu, vật tựa như khẩu súng ống hai nòng. Bảo Vy nổi máu tò mò, mắt cô dán vào vật thể lạ thân hình cô muốn dịch chuyển sang phía đó xem là thứ gì thì, bất giác cậu ta trừng mắt cảnh cáo. Đôi mắt tuy nhỏ, đuôi mắt hơi chếch lên mang nặng vẻ hoang dại lườm cô. Bảo Vy khẽ rùng mình nhỏ giọng nói: " Xin...xin...lỗi...! Tớ không cố ý! " 

Cô quay đi cắm đầu chạy thật nhanh, trong trí nhớ của mình cô khẳng định rằng đó hoàn toàn là một khẩu súng không thể sai. Tối qua cô có xem tivi, cảnh sát phát lệnh truy nã toàn quốc đối với nghi can Mã Cảnh. Theo bức ảnh cũ, hắn có khuôn mặt góc cạnh, mũi cao gồ ghề, mắt xếch. Thêm đặc điểm nhận dạng khác, bên tai trái gần thùy trái có nốt ruồi đen kích thước cỡ hạt gạo. Hắn đã trốn chui trốn lũi suốt hai năm ròng, tính đến nay bằng khoảng thời gian cô lên khóa cao trung cho đến thời điểm này hoàn toàn là trùng khớp.

Nhận thấy cậu ta có thái độ khác thường cộng thêm vài đặc điểm tương đồng, Bảo Vy bỗng cảm giác như có luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. 

Bảo Vy trộm nghĩ: " Có khi nào... cậu ta...? " 

Bỏ lửng câu nghi vấn, cô ngẩn người ngây ra một lúc. Phía sau có tiến bước chân ai đó đi về phía mình, tim cô hỗn loạn đập trói chết. Bỗng có bàn tay chạm nhẹ vào vai cô nói: " Đứng chờ ai đấy? " 

Bảo Vy thất thần xoay người chuẩn bị ngất, may thay người đó là Âu Nhã Phi. Bảo Vy thở phào nhẹ nhõm vịn tim nói: " Phù...! Cậu làm tớ xém chết vì đứng tim! " 

Phát hiện Bảo Vy mất tích, Nhã Phi lục khắp ngõ ngách ai ngờ cô vô tình chứng kiến cảnh ban nãy. Không hấp tấp, cô nắp sau dãi hành lang theo dõi sự tình. Cô đợi người thân đến đón Bảo Vy xong hết cô tiến hành theo dõi tên Tiểu Khiêm đang đón xe buýt gần trường. 

Âu Nhã Phi tính kế đi theo hắn xem nơi hắn cư ngụ ở đâu, cô theo suốt hai phần ba đoạn đường thì mất dấu vì chiếc xe ô tô của người qua đường che mất tầm nhìn. 

Âu Nhã Phi tức mình đấm mạnh vào gốc cây gần đó bực bội lẩm nhẩm: " Chết tiệt! Chiếc xe khốn kiếp! " 

Cô quay trở lại điều chỉnh tâm trạng ngồi ở dài chờ xe buýt thở dốc, hôm nay do thời tiết lạnh nhà trường mới cho học sinh về sớm. Quay lại với Âu Nhã Phi, giữa trưa trời âm u mù mịt gió thổi lá cờ tổ quốc ở trung tâm sân trường bay phần phật. Có lẽ cơn lốc lạnh lẽo sắp sửa kéo đến, Âu Nhã Phi định thần, cô quải trên vai chiếc đen trượt theo con đường hãy còn dày đặc băng tuyết. 

Trở về phần Tiêu Dịch Kỳ, anh ngồi thư thả trong căn phòng đầy đủ máy móc thiết bị ghi hình. Nội bộ ngày nay còn có sự góp mặt của pháp y Triệu Tử Lợi và tay siêu hacker mới gia nhập đội, cậu ta là chuyên gia đánh sập tất cả đường mạng và hệ thống của kẻ địch dù bất cứ quốc gia nào chống đối với chính phủ hay cục an ninh quốc gia. 

Có thể coi là nỗi khiếp sợ của những tay hacker chuyên nghiệp và những mạng lưới quy mô lớn bất hợp pháp. Thiếu úy Cao Hiên Khánh, phụ trách cổng thông tin điện tử viễn thông. 

Tiêu Dịch Kỳ hớp ngụm cà phê đen đặc quánh, vị đắng trôi tụt xuống yết hầu thấm hẳn xuống thực quản. Bất chợt Tử Lợi hắng giọng khoan thai: " Urm...urg! Chúng ta lại vụt mất mục tiêu rồi! Sao trông cậu thản nhiên thế? Có phải đã nghĩ ra kế sách gì chăng? " 

Anh ấn từng ngón tay vào đầu gối, thần sắc điềm nhiên mở cửa miệng suy luận: " Giục tốc bất đạt! Hắn tạm thời chưa phát giác gì về người của ta, ta hãy tương kế tựu kế đợi hắn tự ló đuôi chuột ra là lập tức xuất quân hành động! " 

Triệu Tử Lợi thấu hiểu gật gù: " Ồ...thế kế hoạch đợt này có cần tôi giúp gì không? "

Tiêu Dịch Kỳ ngạc nhiên: " Hể? Ai cho cô tới đây thế? Cô đi nhầm tổ rồi đấy! Đây là tổ điều tra hành động, còn cô là ở khu khám nghiệm mà? " 

Tử Lợi nhăn nheo vầng trán xuất ngôn: " Là cục trưởng cho tôi tự do đi lại! Cậu quên sao? Vả lại tôi tới đây không phải để dạo mát, tôi có nhiệm vụ kiểm nghiệm thứ này này! " 

Tử Lợi giơ giơ lọ thủy tinh có chứa hợp chất lạ, Tiêu Dịch Kỳ thắc mắc định tay chộp lấy xem thử. Cô ta nhanh như cắt đã rụt tay lại nói: " Mấy thứ này... người như cậu biết để làm gì hả? Phận sự của ai nấy lo...Nhé! " 

Triệu Tử Lợi nghênh ngang xách đôi mông đi thẳng về cục nơi chứa tử thi thân yêu. 

........

Một giờ chiều, bấy giờ nhiệt độ tạm thời nhích lên 14 độ C. Trời ấm dần, Tiêu Dịch Kỳ cởi bỏ lớp áo măng tô dài màu xám tro dày cộm bên ngoài gán hờ vào lưng ghế đệm tại phòng điều tra tại cục cảnh sát. Bên trong, anh còn tận ba lớp áo đếm từ chiếc áo thun ba lỗ trơn màu trắng, lớp thứ hai là sơ mi sọc kẽ ca rô nâu sậm viền trắng trồng ngoài áo len cổ chữ V màu nâu kem kèm quần tây tông nâu dáng ống côn. Anh ngước nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ tâm trạng suy tư, chợt có anh đồng nghiệp họ Lý khẽ bước chân vào. Anh ta châm điếu thuốc chìa tay mời: " Làm một điếu cho ấm người nào anh bạn! " 

Tiêu Dịch Kỳ quay lại, ánh mắt không hài lòng đáp: " Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, anh không biết sao? " 

Anh ta cố nài ép: " Ôi...Hút vài điếu chưa chết được ngay bây giờ đâu, cậu cần gì phải tự hà khắc với bản thân như thế? Nào, làm đi thử một lần cũng chẳng sao! "

Tiêu Dịch Kỳ khua tay chối từ thẳng thừng nói: " Không cần, xưa nay anh thừa biết tôi không bao giờ đụng đến điếu nào mà! Chưa hết, trong môi trường điều hòa là không được phép hút thuốc lá. Sẽ làm khói lan tỏa phá hủy không khí trong lành, ảnh hưởng xấu tới sức khỏe người bên cạnh đấy! Anh có thể vì niềm hưng phấn của bản thân mà mặc kệ người khác hít phải làn khói độc hại này à? " 

Anh ta tối sầm mặt xấu hổ khi nghe Tiêu Dịch Kỳ phân tích, khẽ khựng người dập đầu thuốc bỏ vào thùng rác bên góc bàn thở dài tự trách. 

Tiêu Dịch Kỳ vỗ vai anh ta bảo: " Anh cũng nên cai thuốc đi! Có hại sức khỏe anh và vợ con anh sau này đấy! Thứ lỗi con người tôi hơi thẳng tính, vì tôi quý anh như anh em bạn bè nên có lời khuyên chân thành! Ưm...đến giờ tôi phải tiếp tục tra án, tôi đến phòng máy đây! Hẹn gặp anh sau! "

Anh ta thả lỏng tâm trạng đáp: " Hi vọng sớm kết thúc nhanh vụ án này! Đi thong thả! " 

Anh tự đẩy cửa vào phòng tổng hợp thông tin mạng máy tính, tại đây đồng chí Cao Hiên Khánh đang khẩn trương điều tra thông tin về gã Tiểu Khiêm. Được biết hắn hiện trú tại phòng 205 lầu 5 tại khu chung cư Bách Gia Hưng, Tiêu Dịch Kỳ đứng bên phải chăm chú nhìn vào màn hình chỉ tay vào địa chỉ này bảo. 

" Cậu điều tra địa chỉ này xem sao! Không chừng đó là địa chỉ ma hắn cố tình tạo ra hòng đánh lừa cảnh sát! " 

" Vâng! " Cậu ta miệng đáp còn chậm hơn cả đôi tay gõ cạch cạch trên bàn phím. 

Mười giây sau đáp án xuất hiện, màn hình hiển thị " Địa chỉ trên không tồn tại "! Quá rõ ràng, hắn ta không ngốc đến nỗi cung cấp thông tin nơi ở thật vào giấy đăng ký nhập học tại ngôi trường này. 

Tiêu Dịch Kỳ hừ một tiếng, nói: " Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi! Tên này thật mánh lới! " 

Cảnh sát họ Ung tên là Chí Vinh tựa lưng vào ghế xoay, anh ta phụ trách mảng điều tra lĩnh vực tài chính về nghi phạm và các mối quan hệ giữa nghi phạm với người bị hại, vuốt chân mày nói: " Hey, tên này lợi hại thật! Một thân hắn có thể đánh sập đường dây mạng của hàng tá tập đoàn lớn trong nước lẫn các quốc gia khác. Muốn khử được hắn coi bộ hơi khó nhằn! " 

Tô Tiểu Liên hiện độc thân hai mươi sáu tuổi tóc ngắn, cảnh sát nữ cùng tổ chuyên khoa tâm lý tội phạm học lên tiếng: " Hắn ta có thể đã từng chịu tổn thương về mặt tâm lý, có thể niềm vui duy nhất của hắn là khoa học máy tính, đánh cắp dữ liệu hay hack trang mạng nào đó có quy mô lớn. Vừa đáp ứng nhu cầu giải trí vừa có thể kiếm tiền chỉ việc ngồi hàng giờ, thời điểm hắn giết người, lúc xem lại camera ngân hàng tuy là quay phía sau lưng, chất lượng không rõ lắm hơi mờ và giật nhưng tôi quan sát thấy hành vi hắn không đơn thuần là bịt đầu mối. Tuy hắn bịt khẩu trang nhưng tôi phát hiện hắn bất mãn với thái độ của cô gái bị giết trước đó, có lẽ cô ta vô tình làm hoặc nói điều gì chạm vào nỗi đau của hắn cho nên khiến hắn càng điên cuồng hơn dùng dây cáp siết cổ nạn nhân sau đó đánh đập, phần sau nhìn quá mờ và bị hột hột nên chẳng đoán được đoạn sau thế nào. Loại này tuy tâm trí có bất ổn, nhưng não bộ vô cùng thông minh...."

Đang đà suy luận cô bỗng ngừng nói, Ung Chí Dinh cười khẩy phán: " Óc suy luận của cô bị nghẽn rồi à? Sao đột ngột im lặng thế? Haha! Súng Tiểu Liên...Hahaha! Tôi nghĩ hai người sinh ra cô thời trẻ thích sưu tập súng đạn lắm mới đặt cô tên là Tiểu Liên đây? Kakaka! " 

" Được rồi đừng có đùa nữa! Anh mau đi điều tra gia đình nhà Mã Cảnh một lần nữa cho tôi! Hiên Khánh cậu tiếp tục tìm kiếm xem có tay hacker nào khả nghi sau đó thử tiếp cận hắn! Tôi qua phòng giám định pháp y một tí rồi quay lại sau! " Tiêu Dịch Kỳ vừa nói xong liền mở cửa ra ngoài. 

Tầng 10, cách mười bước là đến phòng giám định pháp y! 

Cửa thang máy nhẹ nhàng hé mở, chân dài Tiêu Dịch Kỳ sải bước từ tốn quét mã vạch vào hộp hệ thống phía tay phải bên trên. Anh đi lộp cộp bước vào, ập vào mắt anh là những thi thể nằm trơ trơ trắng ngắt lạnh tẽo, thân trên đắp mảnh vải trắng tinh khiết như thể đó chỉ là nằm ngủ bất cứ khi nào cũng có thể bật dậy. Mặc dù đây chưa phải lần đầu anh vào đây viếng thăm, tuy vậy anh vẫn khịt mũi khó chịu với bầu không khí ảm đạm im lìm đặc quánh tổ hợp mùi tử khí. Đặt chân rảo ngang qua từng băng ca, anh bỗng thấy lạnh toát người không phải vì điều hòa nhiệt độ thấp tất cả đều vì sinh khí ở đây quá hiếm hoi. Nó làm anh rợn hết lỗ chân lông, lạnh lẽo đến mức anh vớ lấy nón áo trùm lên đầu hai tay ma sát tưởng chừng hàm răng không thể cử động được nữa. Anh tiến đến bàn làm việc của Triệu Tử Lợi, anh thấy cô đang bận bịu nghiên cứu tử thi nên không lên tiếng làm phiền mà đi quanh đi quẩn vài vòng. 

Triệu Tử Lợi cất giọng đều đều nhỏ tiếng hỏi: " Cậu vào đây có việc gì? Đợi tôi một xíu tôi xử lý xong cô gái này rồi tiếp chuyện cậu sau! " 

Nói đoạn, cô đắp màn vải lại ngay ngắn đâu có hoàn tất. Cô quay ra khoanh vùng nói: " Xong rồi, nói đi! " 

Tiêu Dịch Kỳ tò mò cúi người nhìn kỹ một cái xác gần đó, anh tiện miệng hỏi vài câu về pháp y. 

" Những người này là cũ hay mới? Đã qua xử lý hết chứ? ". Anh che mũi hỏi. 

Cô ta trả lời hết sức thảnh thơi: " Toàn bộ tử thi đưa vào đã xử lý đầy đủ thủ tục, chỉ còn nạn nhân nam mới qua đời này vừa được đưa tới năm phút trước, để tôi làm nốt anh ta đã! " 

Khi chạm mặt một người nam chừng hai mươi tám tuổi vừa tử vong do nhảy lầu tự tử, gương mặt dập nát đỏ lòm máu, não phù lòi ra ngoài trắng dợn như cây xúc xích bị vỡ, tay chân cứng đờ. Tiêu Dịch Kỳ suýt nôn tại bàn, anh cố chịu đựng quay đi hướng khác hai tay vuốt ngực cố gắng hạn chế tình trạng thức ăn trào lên thực quản. 

Triệu Tử Lợi xem biểu hiện anh, cô cười sặc sụa châm biếm: " Đội trưởng Tiêu à! Cậu làm hơi quá rồi đấy! Người ta nhìn vào tưởng cậu bị ợ chua, buồn nôn giống người mới nghén thai đấy! Haha! " 

Tiêu Dịch Kỳ ho vài cái rồi nói: " Chuyện lọ chất lạ ấy thế nào rồi? Có thể cho tôi biết đó là thứ gì? " 

Triệu Tử Lợi chưa trả lời cô mãi say mê làm việc, tác phong nhanh nhẹn chính xác chuyên nghiệp từng li từng tí, cô chú tâm rửa sát khuẩn mặt mũi anh ta, hộp sọ bị vỡ lộ ra tủy não trắng đục cô cũng múc bỏ vào khai thấm gòn lau sạch sẽ vệt máu khô bết tóc, công đoạn tiếp theo là khâu miệng vết thương cuối cùng mới đến thân người anh ta. Sau khi thay quần áo cho nạn nhân, cô phủ tấm vải trắng đậy lại. 

Tiêu Dịch Kỳ quan sát cách pháp y xử lý xác chết, anh nghĩ mình thật may mắn khi không chọn ngành pháp y. 

Hoàn thành công việc, cô tháo bao tay và khẩu trang giải phẫu bỏ vào sọt rác lên bồn rửa mặt cô ấn chai xà phòng chà thật kỹ từng kẽ tay lẫn móng tay. Vòi nước tự động tắt khi cô rút khỏi bàn tay ra hơ máy sấy tự động cho khô ráo. Tử Lợi mở cửa tủ lạnh đặt ở phòng nhỏ bên cạnh có cửa kính chắn ngang tiện bề quan sát các tử thi qua cửa kính. 

Cô đưa anh chai nước trái cây khỏa tay bảo ngồi, cô đứng dậy lục lọi tủ lạnh lôi ra một ít thức ăn gồm: Khoai tây chiên, pizza, bánh quy...v.v 

Tiêu Dịch Kỳ nhìn thôi cũng đủ thối thần kinh hãi, anh hỏi: " Bình thường...cô trữ nhiều đồ ăn thế này sao? " 

Tử Lợi bỏ pizza vào lò vi sóng hâm trong hai phút, cô đứng đáp tự nhiên: " Ừ, Có hôm đông quá phải vừa gặm bánh mì vừa chuyển xác vào ngăn lạnh. À...có lúc buồn chán tôi hay vừa ăn pizza vừa kiểm tra thi thể. "

Tiêu Dịch Kỳ không quên vấn đề chính vẫn chưa hỏi xong, anh nói: " Lọ kia cô giải thích thế nào? " 

Triệu Tử Lợi tắt lò hai tay bê dĩa pizza mời mọc: " Đây, cậu thử ăn một miếng lót dạ trước đã! Bánh này mới gọi lúc sáng tôi chưa ăn kịp nên bỏ tủ trữ lại. "

Tiêu Dịch Kỳ nuốt nước bọt nhìn mớ thức ăn trên bàn, anh quay lưng xem lại phòng khám nghiệm chứa đầy những ngăn tủ chứa đựng tử thi gai ốc nổi trùng trùng. Anh khó bề nuốt nổi khi ăn uống trong môi trường làm việc khí lạnh bao trùm lẫn mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Anh dợn dợn cổ họng nói: " Hơi...! Cô tự giữ lại dùng đi! Mấy thứ ở đây tôi nuốt không trôi đâu! " 

Triệu Tử Lợi trề môi nói: " Hừ! Lọ chất đó tôi đã gửi cho phòng xét nghiệm rồi nửa tiếng sau có kết quả, thứ chất này... tôi tìm thấy tại hiện trường Mã Cảnh gây án. " 

Tiêu Dịch Kỳ hỏi: " Cô có đoán ra nó là chất gì không? " 

Tử Lợi nghĩ ngợi hồi lâu, cô khó khăn đưa ra suy nghĩ: " Loại này cực hiếm có, tôi không nghĩ là ở thủ đô Bắc Kinh lại xuất hiện thứ chất kịch độc này. Hi vọng mọi phỏng đoán của tôi chỉ là giả thuyết, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng! " 

Tiêu Dịch Kỳ bắt đầu cảm thấy tình hình nghiêm trọng hơn anh tưởng, nghe những phán đoán của cô anh nghĩ rất có thể đáp án sẽ tương tự như vậy. Vụ án này không đơn thuần là hacker hay giết người diệt khẩu như mọi người nghĩ. 

Anh đột nhiên đứng phắt dậy, bỏ lửng chai nước uống dở dang, bỏ đồ ăn mà Tử Lợi hâm nóng cho anh. Anh nghĩ mình nên rời khỏi nơi âm khí nặng nề này càng nhanh càng ngày tốt. Tiêu Dịch Kỳ hấp tấp bước nhanh vùn vụt vào thang máy ấn chữ G xuống tầng trệt. Bỏ mỗi mình Tử Lợi ngơ ngáo bên bàn toàn là thức ăn dư thừa mà cô đã cất công hâm nóng mời cậu ta nhưng cậu ta chẳng màn động dù chỉ một mảnh nhỏ. 

Triệu Tử Lợi thọt tay vào túi áo Blouse trắng thở dài, cô đành ăn hết chỗ dư ấy vào bụng. 

Vào lúc này, bầu trời chuyển sang u tối. Gió lốc càng mạnh thổi bay nhiều cây cối, bật luôn gốc rễ cây cổ thụ lâu năm. Người người đi đường phải bỏ chạy tìm nơi trú bão. Cô em gái Tiêu Nhược Băng lái xe trên con đường ngập lụt tuyết bị kẹt bánh xe phải tạm dừng xe cầu cứu người dân qua lại bởi smartphone của cô hết pin chết máy, cô không thể gọi cho anh trai. 

Dòng người thưa thớt hẳn, chẳng ai đi ngang tội nghiệp cho cô quá giang cả. Nhược Băng ngồi trong xe xoa xoa hai bắp tay khắp người run như cầy sấy, cô mở cửa xuống xe cầu cứu người dân nhưng ai nấy đều lơ là phớt qua. Thấp thoáng xa xa, có một người nam vận áo khoác to dày, dáng người cao to chắc gọn, gã di chuyển bằng giày boot da nâu ống cao, cổ choàng khăn len dày che bít mũi miệng, đầu trùm mũ len tiến gần về hướng cô. 

Gã ta dần dần hiện rõ trước mắt Tiêu Nhược Băng, nhận thấy gã này khá quen thuộc. Gã lên tiếng: " Chào, chúng ta lại gặp nhau! " 

Tiêu Nhược Băng nghe giọng liền nhận ra hắn là tên đua xe với cô dạo trước. Cô mở miệng muốn nói nhưng hàm tiền đạo nó không cho phép, bờ môi cô run rẩy mấp máy không thành câu. Hắn ta cười điêu ngoa mũi phà ra khói bảo: " Lạnh đến nỗi câm luôn rồi sao? Haìzz...! Lên nào! Tôi đưa cô về nhà! " 

Hắn tháo khăn choàng của mình quấn vào cổ trắng ngần của cô ra hiệu bảo cô trèo lên lưng, hắn khòm thấp xuống chờ cô leo lên. 

Cô chần chừ một lúc sau mới ngượng nghịu vòng tay lên cổ hắn ta, hắn dựng người dậy, hai tay bợ hai mép chân cô nàng cuốc bộ trong cơn gió hung hãn như muốn xô ngã bọn con người ngu ngốc ấy. 

Đường phủ tuyết dài vô tận vì gã phải cõng một cô gái trên tấm lưng dài, cằm cô tựa vào vai gã. Cả hai không nói gì cho đến khi gã cất tiếng: " Này, sao im lặng thế? Ha...quên mất, tôi xin tự giới thiệu tôi tên họ là Tôn Hàng Dực, năm nay hai mươi hai năm ngày tôi chào đời. Thế cô bao nhiêu? Tôi cá là nhỏ hơn không bao nhiêu nhỉ? " 

Nhược Băng thở hơi miệng bắt đầu cử động đáp: " Tiêu Nhược Băng, hai mươi! " 

Gã Tôn Hàng Dực nở nụ cười rạng rỡ, hàm răng trắng sáng đều nhau, khuôn miệng hơi mỏng nhỏ vừa, khía môi trên nhân trung hình trái tim xẻ sâu tạo đường mảnh dù trạng thái bình thường cũng tựa như đang cười. Tim cô bỗng chệch nhịp đập bình bịch trong lòng ngực. Gã lại quay mặt sang trái hỏi: " Địa chỉ nhà cô ở đâu? " 

Tiêu Nhược Băng đọc địa chỉ vào tai gã, gã gật đầu mỉm môi lặng lẽ cõng cô đến thẳng trước cổng nhà họ Tiêu. Gã nhẹ nhàng thả cô xuống, trong mắt gã ánh lên tia sáng lạ. Gã thì thầm nghĩ: " Nhà họ Tiêu sao? Tốt thật! " 

Gã lướt mắt quan sát quanh khuôn viên giây lát rồi rời đi, trong khi Tiêu Nhược Băng lí nhí nói hai chữ " Cảm ơn " vừa chạy vào nhà, cô chợt nhớ chiếc khăn choàng vẫn còn trên cổ. Cô quay lại thì gã đã đi mất tự lúc nào, cô nằm ngửa trên giường ngắm nghía chiếc khăn len dày màu xanh biển hãy còn vương lại mùi hương của tên kia. Bất giác đưa lên mũi ngửi, cô như chìm nghỉm vào mùi hương nồng nàn ấm áp ấy đắm chìm vào giấc ngủ êm đềm. 

Nửa đêm, Tiêu Dịch Kỳ mò về nhà sau thời gian nguyên ngày ở cục an ninh bận rộn điều tra vụ án. Anh bước xẹp xẹp ngang phòng em gái thấy cửa hở, anh hé mắt liếc nhìn chỉ thấy cô gái nhỏ đang ôm khư khư chiếc khăn choàng lạ hoắc kia ngủ thở phì phò. Anh nhè nhẹ khép cửa và thẳng chân lên phòng tắm rửa, nước bắn ào ào lỏ nhỏ hòa tan trên cơ thể vạm vỡ rắn chắc. Tiêu Dịch Kỳ tắt vòi sen, anh quấn cho mình lớp khăn trắng bọc quanh thân dưới bước ra ngoài bật máy sấy hong khô tóc rũ nước. Tiếng máy sấy o...o..o vang đều, sau bước sấy anh thay bộ pijama màu xám tro thả mình lên giường nệm màu xanh dương đậm kéo chăn nhắm mắt tiêu diêu miền cực lạc.