Mèo lười nằm trên đùi Vu Nhược Tường, mắt hơi híp lại nghỉ ngơi, dáng dấp vô cùng thoải mái.
———
Tin tức địa phương lúc bảy giờ tối.
Hạ Trăn vẫn giống như một con mèo lười oằn người nằm trên sô pha nghe bản tin đưa trên TV:
“Tin tức hôm nay, theo dự báo của bộ phận khí tượng, bão Morakot đang đi dọc xuống phía Nam, chậm nhất tối nay sẽ tiến vào đất liền. Ngày hôm nay ở rất nhiều khu vực bão đi qua, lượng mưa và cấp gió đã tăng lên đột biến. Màn mưa dày đặc không ngừng bay về phía Đông Nam, tốc độ di chuyển của tầng mây đen dày cũng nhanh hơn…”
Chậc, bão về.
Hạ Trằm cuộn người nằm trên sô pha, một tay chống đầu.
Vu Nhược Tường đi từ trong bếp ra vỗ vỗ cẳng chân cậu, ý bảo cậu nhường ra một chỗ trống. Hạ Trăn cũng rất nghe lời mà ngoan ngoãn thu chân lại, ngồi thẳng dậy xếp bằng trên ghế sô pha.
“Bão sắp đổ bộ rồi, chẳng trách chiều hôm nay trời lại tối sầm như thế.”
Vu Nhược Tường nhìn TV không rời mắt, vươn tay qua túm lấy cánh tay Hạ Trăn. Kéo một cái, cậu lập tức nằm tựa lên đùi anh.
“… 17 giờ hôm nay, đài khí tượng đã đồng thời phát lời cảnh báo bão và tín hiệu báo động bão màu vàng. Dự báo trong khoảng hai ngày tới thành phố sẽ chịu ảnh hưởng mạnh của mưa bão, mưa to xảy ra cục bộ, mong người dân chú ý đến thời tiết, giảm bớt số lần ra ngoài, đóng kín cửa sổ, bỏ đồ vật ở trên cao xuống, cần phải cẩn thận…”
“Anh có nghe thấy không Vu Nhược Tường?”
“Cái gì?”
Cậu chớp chớp mắt.
“Chị gái dẫn chương trình tin tức nói anh phải giảm bớt số lần ra ngoài kìa ~ ngày mai đừng đến tiệm nữa.”
Dù sao thì ngày mai em cũng không có ca làm.
“Sao như vậy được, trong tiệm chỉ có hai người Tiểu Ưu sẽ bận đến không mở mắt nổi mất.”
Cậu có hơi không vui.
“Bão sắp đổ bộ đến nơi rồi, còn có ai rảnh việc đến mức ra ngoài uống café ăn đồ ngọt chứ, bằng không ngày mai anh nghỉ bán một ngày đi.”
Ông đây là đang lo lắng cho anh đấy, sao anh lại không biết cảm kích chút nào vậy.
Vu Nhược Tường vuốt ve phần gáy cậu.
“Em đừng lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Mắt mở to chớp chớp: Ai nha, anh cũng biết là em lo lắng cho anh cơ đấy.
Tin tức vẫn còn tiếp tục phát, Vu Nhược Tường hỏi:
“Sáng mai ăn bánh bí đỏ được không?”
“Không phải là anh còn muốn đến tiệm à, sao lại vội vàng giống như muốn đi đầu thai vậy… Không bận á, sáng sớm không phải là bận rộn trông nom mọi thứ sao. Làm tùy tiện đi, có cái gì thì ăn cái đó.”
“… Nhóc ngốc, sáng sớm làm vẫn kịp. Anh đã làm xong để vào tủ lạnh rồi, sáng mai bỏ vào nồi là được. Ừm, ngày mai chắc chắn em sẽ lười biếng ngủ dậy muộn, anh sẽ bỏ bánh bí đỏ vào trong nồi cho em, nếu em không muốn ăn lạnh thì cho vào lò viba nhé, đặt một phút là đủ rồi.”
“…”
Vì bão nên nhiệt độ đột ngột giảm xuống. Giữa ngày hè mà không hề cảm thấy oi bức, nếu mở cửa sổ ở ban công ra thì sẽ có gió lùa vào không ngừng, không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng giọt mưa thưa thớt đập lên lá cây.
TV trong phòng khách không ngừng truyền ra tiếng nói, có một con mèo lười đang nằm trên đùi Vu Nhược Tường khép hờ mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ vô cùng thích ý.
Sáng sớm, cậu mơ mơ màng màng cảm giác anh nhẹ nhàng đặt tay cậu qua, đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Vị trí bên cạnh trống không, cậu xoay người thay đổi tư thế, trong tai ngoại trừ từng tiếng động nhỏ nhất của người yêu thì còn có tiếng mưa đã rơi tí tách tí tách cả một đêm bên ngoài cửa sổ.
Anh đánh răng, rửa mặt, sau đó đến nhà bếp làm bữa sáng.
Anh luôn rất cẩn trọng, làm việc gì cũng luôn cẩn thận tỉ mỉ. Nếu như Hạ Trăn còn đang ngủ thì tiếng nồi bát chậu rửa đều sẽ không phát ra chút tiếng vang nào.
Hạ Trăn mơ màng nằm rốn trên giường thêm một lát rồi dậy, cậu sợ rằng mình còn nằm dính trên giường nữa thì sẽ lại vùi đầu vào gối ngủ tiếp.
“Sao đã dậy rồi? Còn sớm mà.”
“Ưm… Không ngủ được.”
Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc buồn ngủ lại cầm bàn chải của Vu Nhược Tường lên đánh xong rồi mới nhận ra. Sau khi đánh răng xong thì lén đổi bàn chải của hai người – hì hì, thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút, Vu Nhược Tường anh chắc sẽ không trách cứ em đâu nhỉ.
Cháo đậu xanh, bánh bí đỏ, hai thứ vẫn còn ấm, không nóng không lạnh rất vừa.
“Anh đi đây.”
Vu Nhược Tường cầm ô bước ra chỗ huyền quan đi giày.
Hạ Trăn ăn xong rồi vẫn còn ngồi bên bàn.
“Anh đi đường nhớ cẩn thận.”
Vu Nhược Tường nhẹ mỉm cười.
“Anh biết.”
Lúc xoay người mở cửa lại nghe thấy Hạ Trăn kêu lên một tiếng:
“Anh này…!”
“Hở? Gì vậy?”
Lúc đứng lên thì vội vàng đến mức không cả xỏ dép, cậu để chân trần chạy qua hôn lên môi anh một cái.
“… Không có gì, em chỉ muốn kêu anh về nhà sớm một chút thôi!”
“… Biết rồi. Em phải ngoan ngoãn ngồi trong nhà đấy, đừng có chạy ra ngoài.”
“Được rồi được rồi đi mau đi, nhớ cẩn thận mỗi bước đi đấy, đừng có để thành vĩnh biệt liệt sĩ là được.”
…
Sau khi bão đổ bộ thì mưa to trút xuống không ngờ nổi, gió thổi mạnh đập vào cửa sổ kêu bang bang, Hạ Trăn vội vàng đóng kín toàn bộ cửa lại.
Đến giữa trưa thì Vu Nhược Tường về, toàn thân anh ướt sũng, quần áo ướt đến độ cả vạt áo cũng đang nhỏ nước. Cảnh tượng này quả thực giống như sau khi mặc quần áo nhảy xuống biển bơi vậy.
“Sao lại thành ra thế này!? Ô của anh đâu?”
Vu Nhược Tường vội vàng chạy vào nhà vệ sinh rồi cởi quần áo ra ném vào trong giỏ đồ giặt.
“Ô hỏng mất rồi, gió lớn quá.”
“Hừ, nói bừa. Anh cho là chữ ‘đài’ của người ra là hư danh chắc?”
Tuy là nói như vậy, cậu vẫn cầm một chiếc khăn mặt khô đưa cho anh.
“Đi vào tắm rửa đi, ngày hè mà anh cũng bị cảm được thì đừng trách em không nể mặt cười nhạo anh.”
Nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Hạ Trăn vắt chân ngồi ở ngoài.
“… Đúng là một người ngốc nghếch mà!”
Bão vẫn chưa tan.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Nhược Tường đến tiệm từ sáng sớm, lúc ra ngoài thì Hạ Trăn vẫn còn đang ngủ.
Trên giá giày đặt ở chỗ huyền quan là một chiếc ô mới mà đêm qua Hạ Trăn chuẩn bị cho anh, bên dưới chiếc ô có dán một mảnh giấy lần thứ N:
Lúc ô bị hỏng thì phải học được cách gọi điện thoại về nhà! Anh ngốc!
— To be continued —