Yêu Ở Hamo

Chương 10: Hạng mục thông thường




Ngày hôm qua là cuối tuần! Quên – không – làm!

———

Tòa nhà thương mại này có một khu triển lãm nước hoa cực lớn, hơn mười quầy hàng hiệu bao gồm cả quầy hàng mà Hạ Trăn phụ trách đều tập trung ở tầng dưới cùng của tòa nhà. Vì thế tuần này Hạ Trăn bận túi bụi, so với trước kia chỉ đơn giản là chào hàng buôn bán thì không chỉ phải đứng tròn một ngày, còn phải tiến hành các hoạt động chào bán phối hợp khác nữa. Mỗi ngày về nhà đều nằm thẳng cẳng không muốn đứng dậy, chân đau eo cũng đau, may mắn là trong nhà còn có một Vu Nhược Tường có thể cung cấp một loạt phục vụ xoa bóp miễn phí cho cậu, dù sao cũng còn có chút an ủi.

Bình thường Hạ Trăn thích nhất là ngày thứ Bảy, bởi vì ngày thứ Bảy sau khi ca làm của cậu chấm dứt thì có cả một ngày Chủ nhật để nghỉ ngơi đầy đủ, còn ý tứ nghỉ ngơi đầy đủ kia cũng bao gồm việc buổi tối thứ Bảy cậu có thể làm bất kỳ chuyện gì mình muốn, có thể không bị hạn chế mà quyến rũ Vu Nhược Tường ưm ưm a a, bất kể ngày Chủ nhật Vu Nhược Tường còn phải đến tiệm hay không.

Thứ Bảy tuần này chính là ngày cuối cùng của buổi triển lãm thương mại, buổi tối Hạ Trăn về nhà thì mệt đến mức đầu vừa đặt xuống gối liền ngủ mất. Điều này khiến Vu Nhược Tường có chút, có chút không được quen lắm. Bởi vì từ mấy tháng nay, buổi tối thứ Bảy vẫn luôn có hạng mục thông thường là ‘vận động vui vẻ’. Bây giờ yêu tinh này đặt đầu nằm xuống là ngủ mất, quăng thẳng Vu Nhược Tường sang một bên, anh ngây người ngồi ở đầu giường không rõ làm mình nên làm cái gì, nghĩ một lúc lâu rồi xoay người nằm xuống – tắt đèn đi ngủ!

Sáng sớm hôm sau, Vu Nhược Tường vẫn rời giường làm bữa sáng lúc sáng sớm như cũ. Bé heo lười biếng này có lẽ là rất mệt, ngủ đến lúc mặt trời lên cao vẫn còn rúc trên giường không nhúc nhích. Bữa sáng làm cho Hạ Trăn ở trên bàn đã nguội lạnh mà vẫn chưa được ăn, Vu Nhược Tường cũng sắp làm xong cơm trưa rồi.

“Hạ Trăn.”

Vu Nhược Tường cởi tạp dề đi vào phòng gọi cậu, thấy không có động tĩnh gì liền đẩy cậu một cái, lại gọi:

“Ai, Hạ Trăn, dậy nào.”

Người nằm trên giường rụt người lại, đổi tư thế rồi ngủ tiếp.

“Sắp giữa trưa rồi, dậy ăn cơm, nhanh lên một chút.”

Gọi đủ mười lăm phút cậu mới xoa xoa mắt lưu luyến không thôi mà rời khỏi chiếc giường rộng rãi thoải mái.

“Đi đánh răng rửa mặt đi, cơm xong rồi.”

“Ừm ~~”

Vu Nhược Tường quay lại nhà bếp dọn món ăn lên bàn ăn, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng hét to ‘A’ vọng ra từ trong nhà vệ sinh, anh vội vội vàng vàng chạy vào xem.

“Sao thế?!”

Còn tưởng rằng là do cậu đánh đổ mấy lọ nước hoa bảo bối, nhưng chỉ thấy Hạ Trăn ngơ ngác đứng ngây ra trước gương, miệng còn ngậm bàn chải, đầu tóc rối bù.

“Hôm qua là thứ Bảy!”

Vu Nhược Tường ngây ra đáp:

“… Đúng vậy.”

Hạ Trặn quay đầu qua, nhấn mạnh từng chữ một:

“Quên – làm – rồi!”

Dáng vẻ rất ảo não.

Nếu như hiện tại trong miệng Vu Nhược Tường có nước thì anh nhất định sẽ phun ra toàn bộ. Anh đỡ trán.

“…”

Thầm nghĩ xem rốt cuộc là đầu óc Hạ Trặn được cấu tạo nên từ thứ gì, nhưng miệng vẫn nói:

“… Cái này, cái này cũng không phải chuyện gì không có là không được, có lẽ… Là do hôm qua em mệt mỏi quá đi…”

Hạ Trăn căm giận liếc nhìn Vu Nhược Tường một cái, tiếp tục máy móc đánh răng, ánh mắt này giống như đang nói: Sao anh không chủ động nhắc nhở em?

Qua bữa trưa, Vu Nhược Tường vẫn đến tiệm như bình thường. Hạ Trăn nhìn bóng lưng anh rời đi thầm nghĩ, chuyện gì cũng chậm chạp mất nửa nhịp, dáng vẻ lúc nào cũng ngây ngốc. Em còn chủ động hơn cả anh nữa, rốt cuộc anh làm 1 kiểu gì vậy hả?

Buổi tối lúc Vu Nhược Tường về nhà thì Hạ Trăn đang tập trung tinh thần ngồi trước máy tính chơi game. Vu Nhược Tường thay quần áo ở nhà vào.

“Chơi cái gì thế?”

“Game thôi.”

Hạ Trăn không hề ngẩng đầu lên.

“Đồng nghiệp đề cử, chơi cũng được.”

“Chơi từ buổi chiều đến tận giờ?”

“Đúng vậy, luyện cấp cũng chậm lắm.”

Vu Nhược Tường thấy dáng vẻ hăng hái của cậu, ừm một tiếng rồi ngồi trong phòng khách xem TV, bên tai chỉ nghe thấy tiếng bàn phím gõ lạch cạch lạch cạch truyền ra từ trong phòng.

Một tuần này Hạ Trăn mỗi ngày đều mệt hết cả hơi sức, buổi tối xoa bóp chân cho cậu là cậu sẽ thoải mái hầm hừ mấy tiếng rồi đi gặp Chu Công. Nghĩ như vậy, bốn năm ngày qua anh đều không chạm vào cậu.

Bình thường tinh thần của cậu nhóc kia luôn sáng láng, giống như cả thiên hạ này đều là của cậu vậy, dáng vẻ luôn là cười nhe cả răng nanh, đuôi sói vung lên không có việc gì liền nhào lên người Vu Nhược Tường. Như vậy thì, dường như lần nào cũng đều là cậu chủ động, ít nhất là ở mặt này.

Tốt xấu gì Vu Nhược Tường cũng là một người đàn ông bình thường, một tuần liền đương nhiên cũng có nhu cầu. Lúc này yêu tinh kia cực kỳ im lặng, vẻ mặt không ham không muốn, bản thân mình ngược lại không biết nên mở miệng như thế nào, trong lòng liền có chút hoảng hốt.

Ngồi lì trên sô pha một lúc, Vu Nhược Tường pha một tách trà nóng đi vào phòng.

“Khát không, uống nước nhé?”

“A, đặt đó đi.”

Cũng không nhìn anh lấy một cái.

Vu Nhược Tường ngồi xuống bên mép giường phía sau cậu.

“Hạ Trăn này…”

“Gì thế?”

Tay vẫn gõ bàn phím lạch cạch, cực kỳ hăng say.

Vu Nhược Tường cảm thấy ngột ngạt, chẳng lẽ muốn anh nói thẳng ra: Hạ Trăn, chúng ta làm tình đi! Lời nói trắng trợn như thế không giống cá tính của anh, chết sống cũng không mở miệng nói ra cái này được.

“Không, không có gì.”

Thật đúng là vô dụng.

Vu Nhược Tường quay lại phòng khách, càng nghĩ càng cảm thấy không được. Em ấy là 1 hay mình là 1? Trên giường tốt xấu gì cũng nên nghe theo mình đi? Mình cũng không tin tên nhóc quanh năm động dục này lại có thể đột nhiên không còn ham muốn!

Thế là lại quay vào trong phòng, nhìn đồng hồ trên tường, cũng quá mười một giờ rồi, anh dứt khoát đi qua ôm lấy cậu từ phía sau, cằm đặt lên vai cậu cọ cọ.

Hạ Trăn không hề động đậy, chỉ rụt hai vai.

“Đừng mà, buồn…”

Vu Nhược Tường hạ quyết tâm hôm nay phải làm cậu, vì vậy không hề từ bỏ ý định ghé sát lại hôn lên hai má cậu, không ngờ lại nghe thấy Hạ Trăn nói một câu:

“Đừng quậy mà, em sắp thắng –!”

Im lặng hỏi trời xanh. Là ai sáng sớm hôm nay bày ra dáng vẻ hối hận nói tối qua đã quên mất không làm vận động thường ngày!?

Vu Nhược Tường lôi cái ghế qua ngồi cạnh cậu, dáng vẻ nghiêm túc.

“Hạ Trăn.”

“Ừm?”

“Anh có việc phải nói với em, em dừng chút được không?”

“Nói đi, em nghe đây.”

Ánh mắt của nữ vương hoàn toàn tập trung vào màn hình, tuyệt đối không phân tâm.

Ai da, một bên nhiệt tình một bên lại lạnh lùng. Vu Nhược Tường chống trán, trong lòng nghẹn đến mức hoàn toàn không có một tia sáng, cuối cùng đành nói một câu:

“Hạ Trăn à, cái đó, khụ, cũng đã muộn lắm rồi, chúng ta liệu có nên đi ngủ rồi hay không?”

Vừa nói ra khỏi miệng Vu Nhược Tường liền hối hận – sao mình lại giống như cô dâu nhỏ bị giày vò vậy? Không có tiền đồ!

Không ngờ những lời này ngược lại khiến Hạ Trăn chú ý mười phần. Cậu quay đầu qua, vẻ mặt tràn đầy vẻ lạ lẫm, dáng dấp này giống như muốn cười lại cố nén. Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được bật cười ha ha, là cười thật to, ôm bụng mà cười. Vu Nhược Tường bị hành động này của cậu khiến cho mặt mày cứng ngắc không hiểu ra sao.

Hạ Trăn còn chưa cười xong thì thân thể đã bắt đầu uốn éo, vừa cọ cọ vừa cởi quần áo của mình, cuối cùng chạm nhẹ lên mũi Vu Nhược Tường cười hỏi:

“Anh mài nhẵn một buổi tối mới nghĩ ra chiêu này? Đúng là ngốc -”

Lúc này anh mới hiểu được là cậu cố ý.

“Em…!”

Yêu nghiệt mỉm cười vô cùng xinh đẹp, hôn môi Vu Nhược Tường không buông, miệng còn ầm à nói:

“Dáng vẻ ngốc nghếch này của anh đến bao giờ mới có thể sửa được chứ?”

Vu Nhược Tường xoay người áp chế cậu, cũng không biết vì sao bản thân mình lại hăng hái như vậy, cúi đầu hiếm có được một lần liếm cắn đôi môi của Hạ Trăn. Hôn một hồi Hạ Trăn lại theo thói quen muốn nắm quyền chủ động, nhưng bị Vu Nhược Tường đặt ở dưới thân đè chặt.

“Ngoan ngoãn nằm cho anh.”

Yêu tinh cười đến mức mắt cũng híp lại, kích được anh ấy rồi? – Vậy cũng khá tốt đấy.

Đưa tay ôm lấy cổ Vu Nhược Tường, cậu thì thầm trong tiếng thở dốc:

“Nhớ kỹ bù lại phần hôm qua…”

“Bớt nói nhảm.”

Tiếng rên rỉ nhanh chóng vang lên, trò chơi nhàm chán trên máy tính chưa tắt cũng không ai bận tâm. Thứ game tẻ ngắt này qua buổi trưa cậu ngồi nghịch hơn một tiếng đã chán rồi.

“Đây là cái thứ gì chứ?! Chẳng vui gì cả!”

Trời biết buổi tối hôm nay Hạ Trăn chịu đựng mấy tiếng đồng hồ kia khổ cực biết bao nhiêu. May mắn là còn có hai phần hoạt động như bình thường có thể bù đắp lại.

Đúng là một việc tốt đẹp.

— To be continued —