Yêu Nữa Được Không ?

Chương 65




- Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra giữa hai người phụ nữ của ba vậy? Có phải mẹ đã làm gì người đó không? … Con cũng không biết tại sao con lại tò mò cái chuyện vớ vẩn này… Nhưng con muốn biết. Vì cái chết của ba, và vì cả người phụ nữ này nữa… Càng ngày con càng không hiểu mẹ là người như thế nào… Con mệt mỏi với trách nhiệm này. Con mệt mỏi vì con là con trai của mẹ, ba ơi!

Duy đứng đó thêm một lúc rồi vớ lấy cái áo khoác và ra ngoài. Anh không muốn ở nhà vào ban đêm, cô đơn và trống rỗng. Duy lái xe đi khắp nơi, rồi anh lại dừng trước cửa nhà Bảo Yến, nơi Tuệ Lâm đang ở. Tuệ Lâm vừa đánh răng, chuẩn bị đi ngủ, cô đóng cửa sổ lại thì thấy chiếc xe đậu bên đường quen quen. Mặc thêm áo khoác vào, Tuệ Lâm bước xuống và ra xem thử. Đúng là Đoàn Duy rồi, nhưng không hiểu sau hôm nay anh lại tới đây tìm cô. Thấy gục trên vô-lăng, Tuệ Lâm gõ cửa sổ:

- Sao anh lại ở đây?

- Ở đây hồi nào?

Duy ngó xung quanh rồi nhoẻn cười:

- Hứng thú đi dạo với tôi một lúc không?

- Không.

- Thật chứ?

- Thật.

- Vậy cô xuống đây làm gì?

- Tôi thắc mắc một người như anh đến đây làm gì vào lúc 11 giờ đêm.

- Cô nghĩ sao?

- Không nghĩ gì hết.

Duy nhếch mép cười, mở cửa xe và nhoài người sang kéo tay Tuệ Lâm vào xe và lái đi thật nhanh. Tuệ Lâm nhăn mặt:

- Cái này gọi là bắt cóc đấy!

- Ừ. Thì bắt cóc. Nhưng sáng hãy báo cảnh sát!

Có vẻ như Duy rất hứng thú với những bờ sông. Lần này là anh tìm đến một bến sông khác, không nhộn nhịp cho lắm, nhưng có những chỗ ngồi rất thú vị. Gió hiu hiu khá lạnh, cũng cận kề Noel còn gì. Ngồi một lúc thật lâu mà cả hai vẫn im lặng, Duy phá vỡ không gian đó:

- Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại lái xe đến nhà cô.

- Anh cho rằng đó là một sai lầm à?

- Không …

Duy chậm rãi:

- Một quyết định đúng đắn!

- Đúng đắn! Dư thừa thật!

- Cô có bao giờ nghĩ tốt cho tôi một điều, nói ra cái gì thì cũng y như vậy thôi.

- Vì anh có bao giờ làm điều gì tốt trước tôi đâu mà phải buộc tôi có cái suy nghĩ điên rồ đó?

- Cô cũng cho là cô đang nghĩ suy điên rồ hả?

- Sao lúc nào anh cũng tìm đến tôi khi người đã nồng nặc mùi rượu?

- Cô cũng đừng quên, đây chỉ mới là lần đầu tiên tôi tìm đến cô mà cô đang trong trạng thái tỉnh táo.

- Cái gì anh cũng nói được. Anh chẳng dịu dàng với con gái chút nào!

Duy giận dữ:

- Quá yêu, quá dịu dàng để làm gì? Rồi tôi cũng bị bỏ. Thế thì thà keo kiệt, bủn xỉn còn hơn. Tôi có tội lệ gì mà phải bị bỏ rơi như vậy? Cô ta bỏ đi để lại cho tôi một cái hộp, tôi không cần mở cũng biết đó là những gì tôi tặng. Ai cũng nhìn bề ngoài rồi nói tôi là một kẻ trăng hoa, sát gái. Ai cũng cho rằng tôi là kẻ có rất nhiều tình yêu, nhưng thực chất tôi chưa có một thứ tình cảm nào ra hồn trong lòng cả.

Duy uất ức nói, Tuệ Lâm rất bất ngờ trước những lời nói như vậy từ một anh chàng mà cô cho là mắc căn bệnh tự phụ nặng nề. Đôi khi người tự phụ cũng có nỗi niềm riêng. Đột ngột, Duy quay sang nhìn Tuệ Lâm, đặt một tay lên má cô xoay nhẹ lại đối mặt với anh. Duy nhẹ nhàng:

- Cảm ơn!

- Vì cái gì?

- Nếu em không chịu lên xe. Tôi cũng không biết tìm ai để giải quyết những khó chịu trong lòng. Chỉ có thể là em thôi!

- Anh say rồi!

- Ừ. Tôi đã say. Và tôi biết trong lúc này tôi mới có thể nói với em một điều.

- Anh cứ nói.

Duy im lặng một chút rồi nói:

- Nếu em nói trước với tôi một tiếng, chắc chắn tôi sẽ giúp … Vì chính tôi cũng không muốn … Không muốn … Đột ngột không thấy em xuất hiện nữa … Như một thói quen rồi!

Lâm im lặng nhìn Duy bằng ánh mắt rất sâu, Duy càng xích lại gần Tuệ Lâm hơn. Mũi hai người sắp chạm vào nhau, tim Tuệ Lâm đập thình thịch. Cô cũng nhắm mắt lại và trông chờ một điều gì đó từ Duy. Nhưng chờ mãi, chẳng thấy điều đó xuất hiện. Mở mắt ra thì anh đã gục lên vai cô và ngáy ngủ. Lâm thở dài đặt nhẹ Duy xuống và cho anh mượn cặp đùi thon làm gối nằm…Lâm cũng tựa vào bờ tường, khẽ nhắm mắt lại…