- Tớ chẳng thích đến đó.
- Vì không muốn giáp mặt với hoàng tử đẹp trai đó à?
- Lý Đoàn Duy mà đẹp trai ư? Tớ chưa bao giờ hình dung về hắn nhiều hơn 2 phút.
- Câu đó cũ rồi. Nè, xe đã tới rồi kìa!
- Ừ. Thôi tớ đi!
Nói thế nào Đoàn Duy cũng không chịu tới rước nên bà Quế đành sai tài xế đến đón cô. Hôm nay Trần Kiên cũng có mặt, làm sao có thể thiếu được, nhưng vấn đề là ông ta đi sát cạnh bà Quế chẳng giữ chút ý tứ nào làm Duy phát ngấy. Anh chỉ trốn ra một góc ngồi uống rượu, thỉnh thoảng lại xã giao vài câu với đối tác làm ăn…
- Hey, cậu làm gì ở đây vậy hả?
- Ủa … Mạnh! Sao nói đi Sing?
- Sáng mai. Làm sao có thể không tới sinh nhật cô Quế được. Chúc mừng cô nhé!
Bà Quế lộng lẫy trong bộ đầm đen và sợi dây chuyền bạch kim sáng chói tiến lại nhận món quà từ tay Tiến Mạnh. Nhận một cái ôm thân mật, Mạnh nói:
- Khiết Nhã không tới được…
- Cô biết. Tình hình sức khỏe của nó sao rồi?
- Cũng có tiến triển.
- Nói cô hối thúc nó mau hết bệnh để đám cưới hai đứa cô có thể dự nha. Trễ quá thì cô bận cưới dâu cho con trai cô đấy!
- Mẹ này …
Duy gắt lên. Mạnh nhe răng cười:
- Lộ tẩy rồi nhé! Ai vậy Duy?
- Ai mà biết mẹ tớ nói nhảm đấy mà.
- Con không biết bạn gái nó thật à. Xinh lắm! Cô hài lòng lắm. Kia kìa! Tới rồi!
Duy định bước vào trong thì thấy mọi người đứng gần anh đang hướng mắt về phía cửa mắt chữ A mồm chữ O. Anh nghĩ là một chiếc xe sang trọng nào đó vừa đỗ xịch trước nhà làm quà cho bà Quế hay đại loại một thiết kế độc quyền của một NTK châu Âu mang tới. Nhưng không, những tiếng xì xầm làm anh phải nán lại:
- Cô ấy đẹp thật!
- Trông như một siêu sao điện ảnh vậy…
- Nhân vật nào thế?
- Không biết nữa. Nhưng nhất định phải lấy số điện thoại của cô ấy ngay đêm nay.
Tuệ Lâm xuất hiện như đây là buổi tiệc của chính cô. Lộng lẫy, kiêu sa là những từ có thể diễn tả cô trong lúc này đây. Duy cũng ngẩng ngơ nhìn đến mê mệt, bà Quế mừng rỡ:
- Con rất đẹp!
- Chúc cô sinh nhật vui vẻ.
- Ngoan lắm.
Tuệ Lâm nhìn Tiến Mạnh, gật đầu chào anh. Mạnh hỏi:
- Em chính là người con gái đó sao?
- Ý anh là gì?
- Cô Quế nói hôm nay bạn gái Đoàn Duy sẽ xuất hiện. Sắp bắt đầu tiệc rồi, có lẽ em là vị khách nữ cuối cùng.
- Em có thể là vị khách nữ cuối cùng. Nhưng em không phải là bạn gái anh ta.
Duy bước tới định chào hỏi nhưng Tuệ Lâm đã khiêu khích một câu rồi bỏ đi. Tiến Mạnh bật cười:
- Đúng người rồi!
- Đừng chọc tớ nữa. Ý của mẹ thôi!
- Dám phủ nhận cậu không nhìn mê đắm cô nàng?
- Nhìn gái đẹp không phải là một cái tội.
- Vậy cậu thừa nhận có chú ý tới sắc đẹp của Tuệ Lâm.
- Ai cũng nhận ra. Đâu riêng tớ. Cậu không có chắc?
- Ừ thì tớ và mọi người chỉ nhìn bằng con mắt của sự cuốn hút. Nhưng ánh mắt của cậu nhìn Tuệ Lâm lúc nãy là ánh mắt bị mê hoặc.
- Cậu lôi thôi quá đi!
Vào nhập tiệc, dĩ nhiên Duy và Lâm ngồi sát bên nhau theo sự sắp đặt của bà Quế. Đảo mắt xung quanh sao Duy không thấy Trần Kiên, anh hỏi:
- Mẹ, chú Kiên đâu?
- Chú ấy có việc.
Tuệ Lâm thỉnh thoảng lại chạm khuỷu tay của Duy. Anh quay sang nhìn Tuệ Lâm kỹ hơn một chút, Duy mỉa mai:
- Định đến đây để mồi chài ai mà ăn mặc dữ dội thế?
Tuệ Lâm bình thản nhấp một chút rượu vang: