- Chị giấu gì chứ … Có bệnh thì đi khám thôi mà!
- Chị nói dối. Em đã theo dõi chị mấy ngày nay. Căn bệnh của chị không tầm thường. Chị có một khối u ở não. Chị … chị từ chối làm phẫu thuật. Chị có biết như thế là nguy hiểm lắm không hả?
- Không phải việc của em.
- Chị ơi… Chị không nghĩ tới anh Mạnh sao?
- Mạnh. Sao em lại nhắc tới anh ta?
- Anh Mạnh cũng rất yêu chị. Căn bệnh này đâu phải là vô phương cứu chữa? Vẫn còn cách mà chị. Dù tỉ lệ bị mù sau phẫu thuật không phải là nhỏ nhưng mà chị không dũng cảm liều thì chị sẽ chết dần chết mòn với nó mất thôi.Chị nghe em đi!
Kéo tay Tuệ Lâm ra, Khiết Nhã cương quyết:
- Mặc kệ em nói gì. Chị không phẫu thuật đâu!
- Chị nghe em đi mà.
- Em không được nói cho Tiến Mạnh biết. Nếu không chị sẽ từ em đấy.
- Chị Nhã, làm như vậy là tàn nhẫn với anh Mạnh lắm đấy.
Cố để nước mắt không rơi, Khiết Nhã quay lại và nói câu vô tình:
- Chị không quan tâm anh ta vui hay buồn. Cuộc sống của chị không còn liên quan đến cái tên Tiến Mạnh nữa rồi.
Vì Khiết Nhã rất hiểu, Tiến Mạnh rất dễ bị bề ngoài lại kích động. Nếu cô tiếp tục vô tình và lạnh nhạt một cách ích kỷ, Tiến Mạnh sẽ vì tự ái mà buông xuôi thôi không nghĩ đến mình nữa. Nhã không nỡ làm Mạnh đau nhưng cũng vì quá yêu Mạnh, Khiết Nhã mới làm như thế. Cô xuất hiện bên cạnh Khải An nhiều hơn, người cũng đã “sâu nặng” dành cho cô một tình cảm đơn phương từ lúc bắt đầu là bác sĩ riêng của cô
Sang ngày thứ ba, Duy vẫn đến. Nhưng lạ thay trời lại đổ mưa, một cơn mưa trái mùa kỳ lạ. Cơn mưa như làm thành phố chìm trong sương mù thêm một lạnh hơn. Nhưng Duy vẫn đứng bên dưới, cố ra sức chống chọi lại cơn mưa lạnh giá.
- Vào đi!
Duy thoáng có vẻ ngạc nhiên. Nhưng anh nhanh chóng lách qua khe cửa hẹp:
- Cảm ơn ông.
Bên trong căn nhà vẫn còn chụp rất nhiều ảnh của ông lúc còn trẻ với những nhân vật cỡ bự ở ngay căn nhà này. Rót trà gừng mời Duy, ông thư thái chậm rãi hớp một ngụm trà và nói:
- Người cậu muốn tìm đang ở trước mặt cậu đây.
- Ông là ông Liêm?
- Phải. Tôi là Vỹ Liêm, đúng là khoảng 35 năm trước, tôi là chủ một phòng trà sang trọng ở thành phố Đà Lạt. Nhưng … cậu là gì của cô ca sĩ trong ảnh?
- Tôi … Tôi không biết người này.
- Không biết. Cậu đùa à?
- Tôi là người Sài Gòn. Tôi sang Đức sống từ năm 12 tuổi, và thực chất thì tôi không có lí do gì để tìm hiểu về người này. Nhưng, người đàn ông trong ảnh là ba của tôi. Tôi chỉ muốn biết quan hệ của hai người này thôi.
- Đơn giản vậy thôi ư?
- Đúng.
Ông Liêm nhìn Duy, ánh mắt “trông có vẻ như rất thật” của anh đã làm ông Liêm đắn đo trong giây lát rồi nói:
- Đây là Nguyễn Hoàng Lan, ca sĩ phòng trà nổi tiếng nhất Đà Lạt những năm đầu thập niên 80. Là ca sĩ độc quyền cho phòng trà của tôi và cũng là … con gái tôi.
- Con gái … Người này là con gái của ông sao?
- Phải. Nó là đứa con gái đẹp người đẹp nết, có hàng tá đàn ông theo đuổi. Nhưng nó lại gửi lòng ột gã đi buôn người miền Nam.
- Ý ông đang nói tới người trong ảnh này phải không ạ?
- Đúng. Là hắn. Hắn chính là người tình của con gái tôi. Nhưng tôi và hắn chưa hề gặp nhau. Tôi chỉ biết hắn qua những tấm ảnh trong phòng con gái tôi.
- Trông bác như có vẻ không thích nhắc về người đàn ông này?
- Vậy theo những gì bác cung cấp thì cô Hoàng Lan này là người tình bí mật của ba cháu. Cháu có thể biết chính xác thời gian họ quen nhau không ạ?
- Mẹ cậu có đứa con trai xứng đáng thật. Điều tra cả giai đoạn ba cậu ngoại tình à?
- Không. Cháu chỉ muốn biết. Mẹ cháu không biết điều này.
Ông cười bằng nụ cười mếu trông lạ lẫm. Ông nhìn Duy rồi nói:
- Từ lúc ta bắt đầu phát hiện là đầu năm1979 và cho đến lúc nó bỏ nhà đi với bào thai trong bụng là mùa thu năm 1983.
- Người này từng có thai với ba cháu sao?
- Ta không biết chính xác đứa trẻ có phải là con của thằng đó không? Và ta cũng không có cơ hội để biết.