Yêu Nữ Đối Thượng Tà Nam

Chương 73




Bạch Nguyệt mang theo Lam Hàn Lạc đến đại sảnh dùng cơm. Ánh mắt mọi người trong phòng lập tức sáng quắc nhìn về phía này , khiến Lam Hàn Lạc liền lúng túng, tay cũng không biết để đâu , sắc mặt ửng đỏ .

Bạch Nguyệt khẽ cười nhìn nàng , nhưng liền chú ý tới con vật nhỏ đang đứng trên vai nàng ấy , tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

"Nó là tiểu điêu. Là sư phụ tặng ta lúc ta còn nhỏ. Nó giống như người thân của ta." Lam Hàn Lạc nhìn con chồn nhỏ trên bả vai, ánh mắt nhu hòa.

Người thân? Giọng điệu như vậy. Trong lòng Bạch Nguyệt thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng ta là cô nhi không cha không mẹ , từ nhỏ chỉ sống cùng sư phụ một chỗ? Suy đoán như vậy, Bạch Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới hoàn cảnh của mình ở hiện đại , chỉ sau một đêm nàng trở thành cô nhi, phải chịu bao nhiêu tủi nhục và cực khổ để có thể sống sót. Nàng lại nhìn Lam Hàn Lạc kỹ hơn . Nhìn động tác nho nhỏ và cách nói chuyện của nàng ấy , Bạch Nguyệt lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình, trong lòng nàng càng thêm nhiều phần thương cảm với Lam Hàn Lạc. Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lam Hàn Lạc an ủi nàng.

"A, thì ra là vậy. Thật dễ thương." Bạch Nguyệt không tiếp tục hỏi nhiều, quay sang nhìn một lượt, mỉm cười nói với Lam Hàn Lạc "Đợi một chút, Lăng Ngôn và Ngạo Nhiên chắc cũng sắp về tới rồi. Hôm nay bọn họ cùng đi ra ngoài ."

"À, cám ơn Bạch cô nương." Lam Hàn Lạc nhìn Bạch Nguyệt mỉm cười với mình, ngơ ngẩn, sau đó thật lòng thở dài nói, "Bạch cô nương là nữ nhân đẹp nhất mà ta được gặp."

Bạch Nguyệt thấy buồn cười, nữ tử trước mắt cũng quá thẳng thắn, không chút nào làm ra vẻ. Ánh mắt nàng trong suốt không hề có ghen tỵ , là lời nói phát ra từ nội tâm.

"Lam cô nương cũng rất xinh đẹp." Bạch Nguyệt mỉm cười, ánh mắt lại nhìn về phía sau lưng Lam Hàn Lạc "Bọn họ về tới rồi."

Lam Hàn Lạc quay đầu lại, gặp được người nàng muốn gặp nhất. Lăng Ngôn một thân cẩm y trắng , ôn nhuận như ngọc, đang mỉm cười đi về phía nàng. Bỗng nhiên nàng cảm thấy thật hồi hộp , tim cũng đập nhanh hơn, sao hắn có thể cười ấm áp như thế, có thể khiến người ta tim đập nhanh như vậy?

"Lăng công tử" Lam Hàn Lạc vội đứng lên, "Đêm qua thật đa tạ ngươi." Vừa nói xong, nàng cũng cảm thấy thật xấu hổ ,mặt đỏ bừng.

Nhìn một đám hộ pháp và trưởng lão đang muốn mở miệng hỏi tiếp đề tài này, Bạch Nguyệt mắt lạnh quét qua một vòng , mọi người lập tức im bặt không dám nói nữa. Mọi người cũng trừng mắt nhìn lại, trong lòng thở dài ,Bạch Nguyệt càng ngày càng có khí thế của của nữ chủ nhân Vô Ưu cung.

"Không cần cảm ơn." Lăng Ngôn vẫn ôn hòa mỉm cười, "Ngồi xuống đi, thân thể còn chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có, cám ơn Lăng công tử ra tay cứu giúp." Lam Hàn Lạc rụt rè ngồi xuống.

"Được rồi, ăn cơm." Lê Ngạo Nhiên nhàn nhạt nói, mọi người ngồi xuống bắt đầu dùng cơm.

Ánh mắt Lam Hàn Lạc từ đầu tới cuối cũng không rời khỏi Lăng Ngôn . Lăng Ngôn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nàng đang nhìn hắn, khẽ nở nụ cười lại chọc Lam Hàn Lạc càng thêm xấu hổ, vội vàng cúi đầu xuống, chỉ nhìn món ăn trước mắt mình.

Tất cả đều rơi vào trong mắt Minh Già Lạc . Hình như có hy vọng à? Trong lòng nàng luôn hi vọng Lăng Ngôn có thể hạnh phúc. Vĩnh viễn sống trong ký ức đó là chuyện đau khổ biết bao nhiêu. Tỷ tỷ nếu dưới suối vàng biết được, chắc chắn cũng sẽ không vui.

Mọi người dùng xong cơm, lại muốn rời đi làm việc. Lam Hàn Lạc cũng muốn cáo từ, Bạch Nguyệt lại lên tiếng giữ lại .

"Lam cô nương, nếu như không có gì chuyện quan trọng, ở lại đây mấy ngày được không? Một mình ta ở nơi này cũng không có ai nói chuyện. Thật hi vọng có người bồi ta một chút."

Bạch Nguyệt dĩ nhiên liền nhìn ra thái độ của nữ tử này đối với Lăng Ngôn không tầm thường, mà Lăng Ngôn hình như cũng không bài xích nàng. Mặc dù nàng không biết Lăng Ngôn rốt cuộc quá khứ đã xảy ra chuyện gì để hiện tại hắn luôn mang theo mặt nạ mỉm cười để sống, nhưng nàng vẫn cảm thấy lần này là một cơ hội tốt , khiến cho Lăng Ngôn có thể chân chính rộng mở lòng mình mà cười thật sự.

" Cái này ?" Lam Hàn Lạc thật sự kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Bạch Nguyệt sẽ giữ mình lại, có chút không biết làm sao ,nhìn về hướng Lăng Ngôn, chỉ thấy hắn vẫn ôn nhu mỉm cười, không có thái độ khác thường gì.

"Lưu lại đi, bồi ta một chút." Bạch Nguyệt kéo tay Lam Hàn Lạc, thật ra thì trong lòng nàng cũng rất thích vị cô nương này , cũng muốn có một bằng hữu bên mình . Kiếp trước khi nhà nàng xảy ra chuyện, đừng nói đến bạn bè ngay cả họ hàng đều tránh nàng như tránh tà , chỉ sợ nàng hỏi vay tiền. Khi đến thế giới này , Tô Vũ mặc dù rất quan tâm nàng, thật sự giống như một tỷ tỷ hơn.

"Được, được rồi." Lam Hàn Lạc cũng không biết mình là thế nào, nhìn ánh mắt Bạch Nguyệt rạng rỡ phát sáng trông mong nhìn mình , nàng không tự chủ liền gật đầu đáp ứng.

"Vậy thì tốt quá." Bạch Nguyệt khóe miệng khẽ cong, ánh mắt lóe sáng khi thực hiện được ý đồ .

"Nàng ngoan ngoãn ở nhà, không được chạy loạn." Lê Ngạo Nhiên trên mặt lộ ra nhu tình, dịu dàng vuốt tóc Bạch Nguyệt , không quên mở miệng dặn dò .

Các hộ pháp và Trưởng lão chung quanh miệng đồng loạt co quắp một trận. Cung chủ nhà mình thật là xong rồi. Đây là cung chủ lạnh lùng lãnh khốc trước kia của bọn họ sao ? Vậy mà thực tế thì rất tàn khốc , nam tử trước mắt quả thật chính là Cung chủ bọn họ, một nam nhân si tình đến vô cùng .

"Biết, đi sớm về sớm. Huynh cũng phải cẩn thận chút." Bạch Nguyệt biết hắn sẽ đi ra ngoài làm việc vài ngày, trong lòng luôn ẩn ẩn lo lắng, chính bản thân nàng cũng không biết vì sao .

Tất cả mọi người đều đi khỏi, Bạch Nguyệt lúc này mới quay đầu lôi kéo Lam Hàn Lạc đi về phía tiểu đình hóng mát.

Lưu Thủy đặt trà và trái cây lên bàn cũng liền lui xuống. Hai người sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lam Hàn Lạc vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Bạch Nguyệt nhìn nữ tử trước mắt dáng vẻ không được tự nhiên ,trên mặt vẫn còn chút ửng đỏ, lắc đầu khẽ cười thành tiếng , sau đó mở miệng nói: "Lam cô nương, ngươi thích Lăng Ngôn sao ?"

"Hả? Cái gì?" Lam Hàn Lạc kinh hãi, trợn to hai mắt.

Bạch Nguyệt cảm thấy thật buồn cười, nói : "Không có gì , xin lỗi. Tự nhiên nhớ lại ,ta ngay lần đầu tiên đã thẳng thắn thừa nhận hảo cảm đối với Ngạo Nhiên."

Lam Hàn Lạc mặt lập tức đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Bạch cô nương, nói gì vậy, ta đối với hắn, không, không phải như ngươi tưởng tượng đâu." Trong lòng lại càng thêm hoảng loạn không thôi, bang bang nhảy dữ dội.

"Được rồi, ha ha, ta không hỏi nữa, nghe Lăng Ngôn nói với Ngạo Nhiên ngươi là thợ săn tiền thưởng phải không ?" Bạch Nguyệt tò mò hỏi.

"Ân. Đúng vậy." Lam Hàn Lạc cuối cùng cũng khôi phục sắc mặt bình thường.

"Này kể cho ta một chút ngươi bắt những người đó như thế nào?" Trong ấn tượng Bạch Nguyệt, thợ săn tiền thưởng là những người rất có khí phách nha.

Lam Hàn Lạc mỉm cười gật đầu một cái, bắt đầu nói liên tục. Mặc dù Lam Hàn Lạc nói rất dễ dàng, nhưng Bạch Nguyệt lại từ lời nói của nàng hiểu được chuyện không dễ tý nào. Một người muốn sinh tồn quả thật không đơn giản.

Hai người vui vẻ nói chuyện rất hưng phấn, chỉ tiếc biết nhau quá trễ.

Khi Lưu Thủy xuất hiện, Bạch Nguyệt lại cảm thấy có chút khác thường.

"Phu nhân, Cung chủ bảo người đi đến Trường Sinh đình ở ngoài thành, phải đi ngay bây giờ." Vẻ mặt Lưu Thủy không gợn sóng nói.

"À?" Bạch Nguyệt trong bụng kỳ quái, trước khi đi hắn chẳng phải dặn nàng đợi ở nhà, sao đột nhiên kêu nàng đi ra ngoài?

Lưu Thủy nhìn ra Bạch Nguyệt đang nghi ngờ, mỉm cười đem vật cầm trong tay đưa tới, Bạch Nguyệt nhận lấy, đúng là hà bào tự tay nàng làm cho Ngạo Nhiên .

"Cung chủ nói ở đó chờ phu nhân, nói cho phu nhân một kinh hỉ." Tay Lưu Thủy đặt ở sau lưng khẽ run, nhưng không ai có thể nhìn thấy. Phải nhanh, nhất định phải mau, trễ nữa liền nguy hiểm. Phải nhanh chóng đưa phu nhân ra khỏi thành!

"Hả?" Bạch Nguyệt nhìn thấy hà bào cũng không do dự nữa, bởi vì nàng biết Ngạo Nhiên rất xem trọng vật này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đưa cho người khác.

Đợi đã nào...! Tuyệt đối sẽ không dễ dàng đưa cho người khác? Bạch Nguyệt sắc mặt đột nhiên đại biến! Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện?

"Ngạo Nhiên hắn thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt Bạch Nguyệt trong nháy mắt trở nên rất lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lưu Thủy.

"Phu nhân suy nghĩ nhiều. Cung chủ không có chuyện gì, xin phu nhân nhanh lên một chút đến Trường Sinh đình. Cung chủ dặn dò để cho người mau mau đi qua." Giọng nói Lưu Thủy đã không còn bình tĩnh như lúc đầu.

Bạch Nguyệt là ai? Sao không nhận ra sự biến hóa dù nhỏ của nàng.

"Nhanh lên chuẩn bị ngựa!" Bạch Nguyệt đem hà bao cất xong, cầm roi liền hướng bên ngoài bước nhanh đi tới. Lo lắng trong lòng ngày càng thêm trầm trọng. Không nên xảy ra chuyện, Ngạo Nhiên, ngươi ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện.

Lam Hàn Lạc nhíu mày, lo lắng đi sát phía sau.

Vừa đi tới cửa liền nhìn thấy ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, Bạch Nguyệt trong lòng càng thêm lo lắng. Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhưng nàng lại càng thêm kinh ngạc phát hiện đi theo nàng không chỉ có Lưu Thủy , còn có mọi người trong biệt viện . Thậm chí Bạch Ngọc Đường cũng ở trong đám người đó! !

Không đúng! Rất không thích hợp! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

"Lưu Thủy! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mặt Bạch Nguyệt trầm như nước.

"Chờ phu nhân thấy Cung chủ sẽ hiểu ." Lưu Thủy kiên định nói.

Bạch Nguyệt nhìn vẻ mặt kiên nghị của Lưu Thủy, cũng biết sẽ không hỏi được gì rồi, phóng người lên ngựa, lạnh lùng nói: "Đi mau! Dẫn đường"

"Dạ!" Lưu Thủy cũng nhanh chóng xoay người lên ngựa, mọi người sau lưng vừa nhìn liền biết tất cả đều là người luyện võ, cũng lưu loát xoay người lên ngựa. Lam Hàn Lạc có chút kinh ngạc, đám người này rốt cuộc là ai. Người làm trong biệt viện đều có võ công, xem ra đều không kém.

Một nhóm người cấp tốc chạy tới Trường Sinh đình ở ngoài thành.

Trường Sinh đình cách kinh thành hơn mười dặm đường, cởi ngựa không lâu liền đến. Trong đình hình như đã có người đợi sẵn.

Bạch Nguyệt nhăn mày, từ khi có nội lực có thể nhìn xa rất rõ ràng. Nhưng trong đình hình như không có bóng dáng của Lê Ngạo Nhiên. Phát hiện sự thật này, Bạch Nguyệt càng thêm nóng lòng và lo lắng. Vừa tới nơi, liền vội vàng tung người xuống ngựa , đi vào.

Lăng Ngôn ở đây, còn có mấy người của Vô Ưu cung, nhưng lại không thấy Lê Ngạo Nhiên.

"Ngạo Nhiên đâu?" Bạch Nguyệt vừa vào đình lập tức mở miệng hỏi Lăng Ngôn.

"Hắn sẽ tới sau, muốn chúng ta về Vô Ưu cung trước." Lăng Ngôn bình tĩnh trả lời.

"Sẽ theo sau ?" Bạch Nguyệt hồ nghi nhìn Lăng Ngôn.

"Ừ, lập tức theo sau, chúng ta lên đường trước." Lăng Ngôn gật đầu trả lời Bạch Nguyệt.

"Hừ! Đừng gạt ta, nói, Ngạo Nhiên đâu?" Bạch Nguyệt nổi giận, mặc dù tất cả mọi người ngụy trang rất tốt, nhưng nàng biết, Lê Ngạo Nhiên nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không sẽ không để một mình nàng nhanh chóng rời đi Kinh Thành trở về Vô Ưu cung.

"Không có lừa ngươi, lập tức tới ngay. Chúng ta lập tức đi." Lăng Ngôn mặt không đổi , từ từ đi tới phía sau Bạch Nguyệt .

"Lăng Ngôn, ngươi cư nhiên. . . . . ." Lăng Ngôn vừa mới nói xong, tay đã nhanh chóng diểm huyệt đạo Bạch Nguyệt . Quả nhiên như Ngạo Nhiên nói, Bạch Nguyệt không phải dễ lừa thế kia. Phải cưỡng chế mang đi.

"Đây đều là Ngạo Nhiên phân phó, đừng trách ta, hắn muốn ta cưỡng chế dẫn ngươi trở về Vô Ưu cung." Lăng Ngôn bất đắc dĩ nói.

"Buông ta ra!" Bạch Nguyệt trong lòng kinh hãi, quả nhiên, hắn đã xảy ra chuyện sao?"Hắn đã xảy ra chuyện gì? Buông ta ra, ta muốn trở về tìm hắn!"

"Không có gặp chuyện gì." Lăng Ngôn bình tĩnh trả lời, trong lòng bổ sung thêm , tối thiểu bây giờ còn chưa có gặp chuyện không may.

Mâu thuẫn trong cung càng ngày càng gay gắt, càng ngày càng bén nhọn. Hắn là sợ những người đó sẽ ra tay đối với Bạch Nguyệt nên kêu hắn mang nàng đi.

"Không có gặp chuyện gì, tại sao đột nhiên để cho ta rời đi?" Bạch Nguyệt không thể động đậy, trơ mắt nhìn Bạch Ngọc Đường ôm lấy mình.

"Nghe này Bạch Nguyệt, ta hỏi ngươi, ngươi tin tưởng Ngạo Nhiên sao?" Vẻ mặt Lăng Ngôn thoáng ngưng trọng. Tình hình trong cung ngày càng nghiêm trọng.

"Ta tin tưởng hắn." Bạch Nguyệt không do dự, lập tức trả lời.

"Vậy là được rồi. Tin tưởng hắn, chờ hắn trở về." Trong mắt Lăng Ngôn bắn ra kiên định, bình tĩnh nhìn Bạch Nguyệt.

"Được, ta chờ hắn trở lại." Bạch Nguyệt cắn môi.

"Vậy chúng ta lên đường. Ta sẽ hộ tống các ngươi một đoạn đường, sau đó ta sẽ quay trở, nhất định đem hắn bình an trở lại." Lăng Ngôn nghiêm túc nói.

"Ta tin tưởng hắn. Cũng tin tưởng ngươi." Trong lòng Bạch Nguyệt vừa mâu thuẫn cũng vừa tin chắc, thật ra thì nàng nghĩ muốn ở bên cạnh hắn, chia sẻ vui vẻ cùng hắn, chia sẻ ưu sầu cùng hắn, nhưng rõ ràng là, hiện tại nếu nàng ở bên cạnh hắn, nhất định sẽ làm cho hắn phân tâm, cho nên, nàng vẫn nghe theo an bày của hắn , ở chỗ an toàn chờ đợi hắn trở về.

Lăng Ngôn rốt cuộc cũng thả lỏng người , cười cười.

"Vậy cũng nên thả ta ra, tự ta cởi ngựa!" Bạch Nguyệt hơi tức giận vì lúc nãy bị Lăng Ngôn đánh lén.

Không ngờ, vẻ mặt Lăng Ngôn lập tức trở nên nghiêm túc, nói: "Cái này không được, chuyện ta đồng ý với ngươi nhất định sẽ làm được, nhưng ta cũng đã đồng ý chuyện của hắn cũng phải làm được. Hộ tống ngươi một đoạn ta sẽ giải huyệt cho ngươi."

Bạch Nguyệt khóe miệng co giật, Ngạo Nhiên cư nhiên không yên lòng mình như vậy, sợ mình chạy trốn trở về tìm hắn, nhưng đúng là vừa rồi nàng quả thật có cái ý nghĩ này.

Lam Hàn Lạc nhìn một màn trước mắt liền hiểu mọi người đang gặp phiền toái rất lớn, muốn mở miệng hỏi mình có thể giúp được việc gì , lại không biết nên mở miệng như thế nào.

"Lam cô nương, ngươi cũng đi cùng chúng ta thôi, tạm thời cách kinh thành xa một chút. Gần đây, Kinh Thành sẽ không yên ổn ." Lăng Ngôn quay đầu nhìn Lam Hàn Lạc đang muốn mở miệng nói chuyện , lên tiếng khuyên nhủ.

"Ừ, được." Lam Hàn Lạc gật đầu một cái, cũng không biết tại sao lại tin tưởng Lăng Ngôn như thế.

"Đi thôi." Lăng Ngôn phất phất tay.

Mọi người lần nữa xoay người lên ngựa, mà Bạch Ngọc Đường ôm Bạch Nguyệt ra roi thúc ngựa chạy về phía trước. . . . . .

--- ------ ------ ------ --------

Thương Lang lẳng lặng ngồi trước bàn, bưng lên ly rượu , từ từ nhấp miệng, nghe cấp dưới hồi báo.

Mỹ nhân kia đã rời kinh nữa, ha ha, xem ra, hắn thật đúng là quan tâm nàng.

"Nữ nhân kia bắt được chưa?" Thương Lang con ngươi tối tăm sâu thẳm, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.

"Đã bắt được." Thuộc hạ cung kính trả lời . Nam tử trước mắt để cho bọn họ vừa kính lại vừa sợ.

"Vậy thì tốt, chúng ta cũng lên đường đi." Thương Lang cười tà mị.

"Chuyện này. . . . . . ?" Người đang quỳ cảm thấy thật khó hiểu, tình thế trong cung đang dầu sôi lửa bỏng, nhưng lúc này Giáo chủ lại rời đi, bỏ mặc Thừa Tướng sao?

"Chuyện của ta, lúc nào thì đến phiên ngươi có thể quyết định?" Thương Lang hai mắt âm trầm nhìn thuộc hạ. Hắn hiểu được thuộc hạ muốn nói gì. Chỉ là, công danh tiền bạc, hắn cũng chẳng quan tâm. Những thứ đồ này, ở trong mắt hắn không là cái gì cả. Thậm chí so ra còn kém ly rượu trong tay này. Lão già kia hứa hẹn này nọ, hắn cũng chẳng hứng thú chút nào. Nghĩ muốn cái gì, tự hắn sẽ đi lấy, tội gì mượn tay người khác.

"Dạ, thuộc hạ đáng chết" người quỳ phía dưới hết sức lo sợ, chỉ sợ chọc giận giáo chủ của mình. Hắn cũng hiểu, lúc trước giúp Thừa Tướng làm chuyện cũng chỉ là giáo chủ nhất thời vui đùa, cũng là vì một quyển bí tịch.

"Đem nữ nhân kia mang theo, chúng ta đi bắt con thỏ nhỏ." Thương Lang khóe miệng hiện lên một tia cười tàn nhẫn, đem cái ly cầm trong tay ném về phía sau, đứng dậy đi ra ngoài.

Lê Ngạo Nhiên, muốn trách thì trách ngươi quá quan tâm nàng, mà không có chú ý tới người nàng quan tâm!

Ban đêm, đoàn người bí mật rời đi Kinh Thành, theo hướng Bạch Nguyệt đi mà đuổi theo.

Ở một trấn nhỏ, trong khách sạn, Bạch Nguyệt vận động thân thể một chút. Bị điểm huyệt đạo một ngày không thể nhúc nhích, tư vị này thật sự rất khó chịu. Dặn dò một phen, Lăng Ngôn phải cả đêm chạy trở lại kinh thành.

"Dù sao ngươi đã biết phương pháp phá trận, trở về Vô Ưu cung khắp nơi đi dạo cũng tốt, nơi đó nói thế nào cũng là nhà chồng tương lai của ngươi." Lăng Ngôn trước khi đi vẫn không quên trêu ghẹo, " Người trong cung đã nhận được tin ngươi sẽ trở về."

"Bọn họ nhận thức ta sao? ’ Bạch Nguyệt nghi ngờ, nàng chỉ lần đó đi qua Vô Ưu cung, nhưng hiện tại người ở lại giữ cung sợ rằng cũng không phải là đều biết nàng.

" Ha ha, bức họa của ngươi đã sớm đưa về cung, còn là do tiểu tử Ngạo Nhiên kia tự mình vẽ đấy."Lăng Ngôn tấm tắc cảm thán.

Bạch Nguyệt há to mồm, đây là chuyện lúc nào? Tại sao chính mình một điểm cũng không biết.

" Tốt lắm, không cùng các ngươi nhiều lời, một đường cẩn thận, ta phải lập tức chạy trở về."Lăng Ngôn nghiêm túc dặn dò, “ Thương Lang cho dù đuổi tới cũng không chiếm được tiện nghi, những người này đi theo ngươi võ công đều không kém."

"Ừ, ngươi cũng phải cẩn thận, phải nhớ ngươi đã đồng ý cái gì." Giọng điệu Bạch Nguyệt cũng nghiêm túc khác thường ,trả lời.

"Nhớ." Lăng Ngôn mỉm cười tự tin sau đó xoay người muốn rời đi.

"Cái đó, Lăng công tử. . . . . ." Lam Hàn Lạc vẫn đứng im lặng ở bên cạnh thật lâu , rốt cuộc không nhịn được ,yếu ớt lên tiếng.

"Hả?" Lăng Ngôn quay đầu nhìn Lam Hàn Lạc.

"Ngươi, cũng phải cẩn thận." Lam Hàn Lạc mặt ửng đỏ, thanh âm nhỏ giống như tiếng muỗi bay.

"Uh, cám ơn." Lăng Ngôn như cũ khuôn mặt mỉm cười, thản nhiên trả lời, phóng người lên ngựa. Giơ roi kéo ra ngựa, cấp tốc rời đi.

Bạch Nguyệt nhìn bóng lưng Lăng Ngôn dưới ánh trăng, trong lòng yên lặng cầu nguyện, nhất định phải thuận lợi.

Đêm khuya, gió nổi lên.

Bạch Nguyệt nằm trên giường làm thế nào cũng không ngủ được.

Đột nhiên, truyền tới một âm thanh rất nhỏ.

"Người nào?" Bạch Nguyệt cảnh giác bật dậy.

Không có người trả lời, âm thanh rất nhỏ biến mất.

Cửa sổ bị mở ra một rãnh nhỏ, Bạch Nguyệt phát hiện một mảnh giấy được nhét vào khe cửa. Tin? Bạch Nguyệt nghi ngờ, vội vàng đi qua , chưa vội lấy mảnh giấy, liền mở cửa nhìn ra phía ngoài. Hành lang không có một bóng người.

Bạch Nguyệt nhíu mày, nhặt mảnh giấy, lại phát hiện bên trong còn có đồ.

Lấy ra đồ vật bên trong, Bạch Nguyệt sắc mặt khẽ biến. Đây là vòng tay nàng đưa cho Tô Vũ! ! Phía trên điêu khắc hoa lan trông rất sống động, cái này nàng rất quen thuộc. Bởi vì đây là do tự nàng tỉ mỉ chọn lựa.

Bạch Nguyệt đi tới cửa sổ, thật nhanh giở mảnh giấy ra xem, xem xong, sắc mặt tái nhợt.

Trên mảnh giấy chỉ có một hàng chữ.