Editor: n0628
Trong đầu Lạc Minh Khải nhất thời xuất hiện vô số ý nghĩ, anh tự ra lệnh cho bản thân là dưới hoàn cảnh không có chứng cứ thì không nên nghi hoặc gì, một hồi lâu sau tâm tình anh mới bình tĩnh trở lại, đẩy Mộc Lương Tây đang khóc như mưa trong lồng ngực ra. Hiện giờ trên mặt anh chẳng có vẻ không kiên nhẫn, cũng chẳng có vẻ buồn phiền gì, chỉ lạnh nhạt nhìn cô, lệ trong đôi mặt tựa như những viên trân châu lấp lánh rơi xuống, lúc bấy giờ anh mới quay đầu đi, "Hôm nay đi đâu vậy?"
Trong mắt Lương Tây xoẹt qua một tia bối rối, "Vốn là... Về nhà, mẹ bị bệnh rồi, em nhận được điện thoại thì về ngay." Lúc này cô cúi đầu xuống, giống như đang nghĩ tới cái gì đó khiến cô cực kỳ đau khổ.
Bất chợt, Lạc Minh Khải không biết phản ứng này của cô là vì sao...
Mọi tin tức đều chỉ có một trọng điểm, là không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Lạc Minh Khải xem xong mấy thông tin này thì An Diệc Thành gọi tới. Loại chuyện thế này, anh vốn không muốn làm phiền người khác, bởi vậy nên không nói với An Diệc Thành, thật không ngờ An Diệc Thành chủ động đề cập đến.
Hết thảy mọi bằng chứng đều không liên quan đến Mộc Lương Tây như Hạ Niệm Ý đã nói.
"Chú muốn nói gì?" Lạc Minh Khải trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mới hỏi.
"Có phải là quá trùng hợp hay không?" An Diệc Thành thử thăm dò, "Em chỉ tin rằng không có người phụ nữ nào dùng đứa con trong bụng để đổi lấy mọi thứ mình muốn... Uhm, có lẽ em nói như vậy hơi phiến diến."
"Ừ..."
An Diệc Thành cũng không làm thêm điều gì, vốn là thấy Lạc Minh Khải tra xét chuyện này, thuận tiện anh ta cũng hộ trợ Lạc Minh Khải một chút, hơn nữa thì không được. Cố Trường Dạ cũng đã nhắc nhở, nếu Lạc Minh Khải không đề cập tới, vậy thì để Lạc Minh Khải tự mình xử lý.
Bởi vì không tìm được manh mối, nên rõ ràng là sau lưng Mộc Thị nhất định có vấn đề, An Diệc Thành mới quyết định bỏ nhiều thời gian điều tra...
Lạc Minh Khải nghe đến đó, nhất thời nhíu mày, "Anh biết rồi."
Thời tiết hôm nay không tệ, Lương Tây ngồi ở trong sân, ngửa đầu nhìn trời xanh, tâm tình đột nhiên trở nên hứng khởi. Sau hôm đó, Lạc Minh Khải liền rời đi, anh cũng không nói anh đi đâu, nhưng cô có thể đoán được. Cô đứng dậy, thím Hoàng lập tức đem chén canh được nấu kì công lại, Lương Tây liếc mắt nhìn rồi lấy tay sờ bụng mình, cô vẫn chưa thông suốt là nên giữ nó lại hay bỏ đi, về phần canh này thì ăn hay không cũng chẳng sao. Cô vẫy vẫy tay, khi thím Hoàng chuẩn bị bưng chén canh đi, liền thâm sâu mở miệng, "Ráng chờ thêm mười ngày nữa đi."
Cả người thím Hoàng cứng lại, nhưng ý cười trên mặt khó mà giấu được, "Cảm ơn cô chủ."
"Cô chủ?" Lương Tây lặp lại một lần, xong không nói gì nữa.
Thím Hoàng thấy cô không còn căn dặn gì nữa thì bưng canh rời đi, chẳng qua bước chân đi so với bình thường thoải mái hơn rất nhiều. Cháu trai của bà sinh bệnh, còn con trai thì vướng vào vòng lao lý, nếu không phải Mộc Lương Tây vung tiền giúp thì giờ này chỉ sợ con bà vẫn đang chịu cảnh tù ngục, cho nên những gì Mộc Lương Tây phân phó bà làm, bà sẽ làm được, hơn nữa sẽ cố gắng hết sức có thể, ví dụ như khi Lạc Minh Khải hỏi bà về Mộc Lương Tây, bà sẽ dựa theo "lời văn" Mộc Lương Tây soạn sẵn mà ứng phó...
Thím Hoàng sống trên đời bao nhiêu năm, cũng giúp việc cho không ít người, duy chỉ có Mộc Lương Tây mới khiến bà sợ hãi như vậy, dù cho thoạt nhìn cô chỉ đơn thuần như một cô bé, nhưng khi nhìn chằm chằm vào ánh mắt ấy, đột nhiên sẽ khiến trái tim người khác trở nên lạnh lẽo. Nhưng tốt rồi, không bao lâu nữa sẽ có thể đoàn tụ với người thân, thím Hoàng nghĩ như vậy, nhát thời xúc động muốn khóc.
Bầu trời xanh thẳm, đã rất lâu rồi không xuất hiện thời tiết thế này, gió vẫn rất lạnh nhưng cái lạnh không thấm vào đâu so với cô. Mộc Lương Tây đứng dậy, khí trời tốt như vậy, nếu cứ ở trong nhà mà không ra ngoài tận hưởng thì thật có lỗi quá.
Tài xế chờ ở ngoài, Lương Tây ngồi vào xe, nói địa chỉ xong liền tựa lưng vào ghế trầm mặc. Hưng phấn sao? Cũng không hẳn, bởi vì tất thảy đều đang rất tốt, đều đang tiến triển theo kế hoạch cô đã định sẵn. Ứoc nguyện lớn nhất ở kiếp này của Hạ Niệm Ý là muốn dựa vào đứa con trong bụng cô ta, chỉ cẩn mang thai con của Lạc Minh Khải, sau đó trở thành vợ của anh ta, một nhà ba người tràn đầy hạnh phúc khiến người khác ganh tỵ. Hạ Niệm Ý muốn hạnh phúc sao, Mộc Lương Tây cô chính là muốn hủy diệt hết tất cả mơ ước của cô ta, từ hy vọng trở nên tuyệt vọng, có phải sẽ là chuyện thống khổ vô cùng hay không?
Đại khái là vẫn đang chờ thời cơ, có thể sẽ nhanh chóng công bố thôi.
Lương Tây đi vào bệnh viện, trước tiên cô đi kiểm tra sức khỏe một chút, xong rồi mới đi đến phòng bệnh của Hạ Niệm Ý. Tình hình của Hạ Niệm Ý cũng không nghiêm trọng, chỉ là không giữ được đứa con mà thôi, nhưng nghe nói tâm trạng rất không ổn định, cãi nhau với Lạc Minh Khải mấy lần, còn phải tiêm thuốc an thần... Bởi vì vậy vẫn chưa thể xuất viện, phải ở lại điều trị thân thể.
Lương Tây mở cửa phòng bệnh, dường như Hạ Niệm Ý đang ngủ, lộ ra gương mặt vừa tái nhợt lại tiều tụy, tóc tai hỗn độn xõa trên gối, chiếc giường và drap đều là màu trắng, không chút sức sống.
Lương Tây âm thầm tiêu sái đi vào, cố ý bước thật mạnh để phát ra tiếng, "Ngủ ngon quá, như vậy mà còn ngủ được ha..." Lương Tây đi vòng qua vòng lại giường bệnh một hồi choo đến khi Hạ Niệm mở to mắt, trừng trừng căm phẫn nhìn cô, "Đã lâu không gặp nên tôi tới thăm cô, nghe nói con cô chết rồi, hôm nay đến xem tình hình cô thế nào..."
"Mộc Lương Tây." Hạ Niệm Ý cơ hồ rít từng chữ qua kẽ răng, đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, "Mày là hung thủ gϊếŧ người, mày hại chết con tao, mày không được chết tử tế, không được chết tử tế..." Nói xong liền cầm cái gì đó bên cạnh ném vào Lương Tây.
Ánh mặt Mộc Lương Tây lóe lên, tránh được đồ vật Hạ Niệm Ý ném tới, khinh thường lắc đầu một cái, "Mới không gặp có mấy ngày thôi mà, sao cô lại biến thành cái dạng này rồi?" Lương Tây tốt bụng lấy cái gương nhỏ giơ lên để Hạ Niệm Ý nhìn rõ người phản chiếu bên trong đó, "Tự nhìn lại mình đi, mặt tái mét như quỷ ấy, tóc tai thì bù xù như bà điên, khóe mắt còn có cả nếp nhăn cơ, trông cô như thế này ai mà thèm nhìn chứ, haiz, suy nghĩ thử một chút xem, từ lúc cô nằm viện thì Lạc Minh Khải tới thăm được mấy lần ..."
"Mày..." Hạ Niệm Ý nhào tới nhưng Mộc Lương Tây tránh được, suýt chút nữa là cô ta té sấp mặt từ trên giường xuống đất, "Mộc Lương Tây, mày trả con tao lại đây, mày chết không toàn thây, đừng có mà đắc ý, Minh Khải sẽ trả thù cho con của bọn tao, cái loại mày chết không nơi chôn."
"Bớt giỡn, chỉ dựa vào cái dáng vẻ như quỷ như ma bây giờ, có loại đàn ông nào mắt mù mà chịu giúp đỡ cô sao?"
Gương mặt xinh đẹp, vĩnh viễn là niềm kiêu hãnh của phụ nữ. Lương Tây lại đem chiếc gương nhỏ để trước mặt Hạ Niệm Ý, "Nhìn thật kỹ dáng vẻ hiện giờ của cô đi..."
"Biến mau..." Hạ Niệm Ý điên loạn hất cái gương đi, cô ta kịch liệt thở dốc, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp không tì vết của Lương Tây, liền liều lĩnh đi về phía cô, "Tao muốn trả thù cho con tao, Mộc Lương Tây... Mày..."
Còn chưa nói xong, Hạ Niệm Ý đã từ trên giường nhào xuống, chăn vẫn còn quấn trên người, xem ra tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua cô ta điên cuồng muốn đứng lên thì lại càng đứng không được... Chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Lương Tây.
"Nhìn cô bây giờ..." Lương Tây lắc đầu, "Làm sao xứng làm đối thủ của tôi, căn bản là không đủ tư cách. Hẳn là cô phải cảm kích tôi mới đúng, tôi tốn nhiều tâm tư trên người cô như vậy, có phải rất khổ sở hay không? Có phải rất khó chịu không? Đứa con cô dùng để níu kéo Lạc Minh Khải đã không còn, thứ có sức uy hiếp nhất để trở thành vợ của Lạc Minh Khải cũng mất rồi, làm sao bây giờ đây?"
Lương Tây cố ý ngồi xuống, Hạ Niệm Ý lại lao tới, Lương Tây né được, cô ta liền té trên nền đất...
"Con khốn, Minh Khải sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày gϊếŧ người thì sẽ bị quả báo thôi, mày chết không tử tế, chết không toàn thây..."
"Quả báo à? Hạ Niệm Ý, đây mới là quả báo của mày đấy, Lạc Minh Khải đã kết hôn rồi mà mày vẫn quấn lấy anh ta, chính là không có liêm sỉ. Mày còn đê tiện đến nỗi cố ý mang thai, bởi vậy nên con của mày mới chết đó, tất cả đều báo ứng trên người mày đấy, biết không? Chính mày tự hại chết con của mày, nhưng chắc nó sẽ không trách mày đâu, chứ nếu mày mà sinh nó ra, nó biết mẹ của nó là cái kiểu thể loại như vậy, tao sợ lúc đó nó sẽ không chịu nỗi mà tự sát thật đó..."
Lần này Hạ Niệm Ý giãy dũa đứng dậy, đưa tay ra muốn tóm lấy Mộc Lương Tây. Lương Tây chờ cô ta bước đến, sau đó liền nhanh tay nắm đầu Hạ Niệm Ý, cô dùng sức ghịt tóc Hạ Niệm Ý khiến da đầu cô ta căng ra, khiến Hạ Niệm Ý đau đến độ ánh mắt không tự chủ được đỏ lên, tay cũng quờ quạng lung tung, nhưng Lương Tây đều né được...
Lương Tây nắm tóc Hạ Niệm Ý, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt cô ta, "Tao có lòng tốt đến thăm mày, vậy mà mày dám đón tiếp khách như thế à? Tiện thể tao cũng đến để thông báo tin vui cho mày, không muốn nghe sao?"
Mộc Lương Tây nở nụ cười, nhưng lại làm cho Hạ Niệm Ý có hơi khiếp sợ. Cô ta cố gắng giãy dụa, nhưng không tránh được, "Mày đừng vui mừng vội, Minh Khải sẽ không để mày lộng hành đâu, người anh ấy yêu là tao. Cho dù không có con, anh ấy cũng sẽ bên cạnh tao, bọn tao cũng sẽ kết hôn... Mộc Lương Tây, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết..."
"Vậy phải làm sao đây? Hiện giờ tao cũng muốn mày sống không bằng chết đó." Mộc Lương Tây đẩy Hạ Niệm Ý ngã xuống đất, quan sát dáng vẻ chật vật của cô ta, "Lạc Minh Khải mà mày yêu thương ấy, đã bao lâu rồi cũng không đến thăm mày, con mày chết, anh ta cũng chẳng mảy may đến nhìn một chút. Cái mặt mày bây giờ trông như quỷ ấy, có thằng đàn ông nào mà thèm liếc mắt đưa tình đâu chứ..." Lương Tây vẫn cười sáng lạn, "Còn nữa nhé, Lạc Minh Khải mà mày yêu nhưng không có được ấy, hôm qua vừa nói cho tao biết là anh ta sẽ không ly hôn với tao đâu. Anh ta nói là bị mày gài, vậy nên mày mới có thai chứ gì, anh ta nói tao không cần phải bận tâm, còn nói tình cảm dành cho mày một chút cũng không có, đứa con trong bụng mày chết rồi, anh ta rất vui suиɠ sướиɠ, bởi vì anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có con với mày..."
"Mày nói bậy, mày ăn nói bậy bạ, mày lừa tao... Mày nói dối..." Hạ Niệm Ý không thể tin nỗi lắc đầu nguầy nguậy.
Sao lại có phản ứng như thế này? Lương Tây trào phúng nhếch khóe miệng, chiêu này Hạ Niệm Ý hay xài với cô, nhưng những gì đơn giản nhất cũng không thể nhận ra được, thật sự khiến người khác thất vọng quá...
"Sao tao lại nói dối được chứ , mày thì có tư cách gì để tao phải nói dối mày hả?" Lương Tây lắc đầu, lấy tay vuốt ve bụng mình, "Suýt tí thì quên mục đích hôm nay, tao tốt bụng thông báo cho mày một tin vui, tao có thai, là con của Lạc Minh Khải nha..."
Hạ Niệm Ý trợn to hai mắt, hốc mắt ửng đỏ, không thể tin nỗi nhìn chằm chằm Mộc Lương Tây, "Không thể nào, không thể, anh ấy hận mày như vậy, làm sao có thể, anh ấy sẽ không để mày mang thai đâu, anh ấy sẽ không chạm vào mày đâu..."
Lương Tây cười cười, "Có thai cũng một thời gian rồi, thật ngại quá, bây giờ mới báo tin cho mày. Mày nói xem con của tao nên đặt tên gì đây? Không được, phải để Lạc Minh Khải tự đặt tên thôi, dù sao đây cũng là con của anh ta..."
Hạ Niệm Ý nhớ tới giấc mơ khi trước, trong mơ, Mộc Lương Tây có thai, Lạc Minh Khải bên cạnh Lương Tây không rời, bọn họ một nhà ba người hạnh phúc đi dạo trên phố, còn cô ta chỉ là phông nền mờ nhạt trong giấc mộng kia...
Hạ Niệm Ý dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, liều lĩnh xông vào Mộc Lương Tây. Mộc Lương Tây hại chết con của cô ta, cô ta sẽ trả thù cho con của mình, nhất định sẽ trả thù cho con...
Lương Tây chuẩn bị né tránh, nhưng vừa định nhấc chân lên thì nghe được tiếng bước chân quen thuộc của ai đó, cô lập tức đứng im tại chỗ, để yên Hạ Niệm Ý giáng một bạt tai vào mặt mình...
Lạc Minh Khải vừa mới mở cửa ra liền chứng kiến cảnh tượng thế này, Hạ Niệm Ý tát Mộc Lương Tây, mà Mộc Lương chỉ có thể đứng yên chịu trận.
Trong phút chốc máu nóng của Lạc Minh Khải bốc lên, tiến lên đẩy Mộc Lương Tây ra sau lưng mình, lạnh lùng hỏi Hạ Niệm Ý, "Em làm gì vậy?"
Hạ Niệm Ý nhìn thấy Lạc Minh Khải ở đây, lập tức nước mắt chảy dài, "Là nó hại chết con của em, em muốn trả thù, em muốn trả thù cho con..." Cô ta nói xong, Lạc Minh Khải chỉ nhìn cô ta với ánh mắt lạnh như băng, anh giấu Mộc Lương Tây phía sau lưng mình...
Lương Tây sợ hãi núp sau lưng Lạc Minh Khải, vô cùng ủy khuất nói, "Em chỉ tới đây có chút việc, nghe nói trợ lý Hạ đang nằm viện nên ghé thăm, nhưng cô ấy..."
Lương Tây không nói tiếp, chẳng qua bàn tay đang nắm chặt áo Lạc Minh Khải, tựa hồ rất hoảng sợ...
"Nó nói dối, rõ ràng là đang nói dối. Đồ lừa đảo..." Hạ Niệm Ý lại phát điên, vừa chuẩn bị nhào tới đánh Mộc LươngTây thì bị Lạc Minh Khải ngăn lại.
Lạc Minh Khải nhắm mắt một cái, quay đầu lại, dường như đang buông tiếng than nhẹ, dặn dò Lương Tây, "Em về trước đi."
Lương Tây sợ hãi nhìn Lạc Minh Khải một cái, gật gật đầu.
Lúc Lạc Minh Khải xoay người lại đối diện với Hạ Niệm Ý, thì biểu cảm trên mặt Lương Tây biến hóa giống hư đang làm ảo thuật vậy, ném cho Hạ Niệm Ý một nụ cười khinh miệt, khi cô xoay người đi còn có thể nghe được tiếng gào thét điên cuồng của cô ta...
Mộc Lương Tây đi vào thang máy, nghĩ đến bộ dạng người không ra người của Hạ Niệm Ý khi nãy, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn. Đáng thương sao? Mộc Lương Tây, nếu mày không đủ tàn nhẫn, vậy thì người đáng thương sẽ chính là mày, lúc đó mày chỉ có thể chờ người khác đến cười nhạo mày thôi...
Cô nhẹ thở ra một hơi, thời điểm mày đáng thương nhất, khổ sở nhất, có ai bên cạnh mày không? Không ai cả, kể cả cái kẻ khiến mày thống khổ là Hạ Niệm Ý, nếu mày không làm gì ả ta, như vậy ả có thể hạnh phúc ở bên cạnh người ả yêu, mà nỗi khổ sở của mày, cũng sẽ không thể trả lại cho ả...
Thế giới này là như vậy đấy, nếu muốn trả thù thì phaỉ độc ác một chút, phải để cho bản thân có vốn liếng chứ.
Lương Tây nhắm mắt lại, cô từng có hy vọng đẹp đẽ, nhưng mọi thứ đều đã xa vời. Cô chỉ là muốn người khác lĩnh hội một chút đau đớn mà cô từng trải qua thôi, thật sự thì nó chỉ bằng một nửa những gì cô đã từng nếm trải, vậy mà nhìn bọn họ xem, mới có một chút mà đã giãy nãy như sắp chết đến nơi vậy...
Mộc Lương Tây, mày phải sống, so với bất kì ai khác, đều phải sống tốt hơn.