Editor: Minh Nghi
Lương Tây không nghĩ là anh sẽ giải thích với cô vì sao không được tiếp xúc với Lục Diên Chiêu. Bởi vì quá mức kinh ngạc nên cô nhìn anh chằm chằm nửa ngày, lúc sau mới cụp mắt lại. Trước mặt Lạc Minh Khải, cô phảng phất vẫn giống như nữ sinh mười mấy tuổi năm xưa, vấn đề lớn nhất phát sinh trong đời cùng lắm cũng chỉ là làm bài kiểm tra không tốt, hoặc là bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng phê bình một chút, hay buồn rầu sầu não do thành tích học tập cả năm bị giảm mà thôi...Mà cũng có lẽ là gặp được một nam sinh khiến cô tim đập mặt đỏ...
Lương Tây đi theo Lạc Minh Khải vào biệt thự, cô vốn tưởng hôm nay anh sẽ không về, vậy nên cũng không nói thím Hoàng đi siêu thị, thức ăn trong tủ lạnh không còn nhiều, hoàn toàn không thể nấu một bữa tối phong phú. Mộc Lương Tây hơi do dự, lúc này mới nhíu mày nhìn anh, "Chúng ta cùng đi siêu thị mua thức ăn được không anh?"
Gần đây có một siêu thị lớn, Lạc Minh Khải vào gara lấy xe, Lương Tây đi phía sau, nở nụ cười vui vẻ dõi theo bóng dáng anh.
Lạc Minh Khải không tự chủ được đi nhanh hơn, lời đang nghẹn ở cổ họng kia rốt cuộc cũng tan đi, vì sao anh phải đáp ứng yêu cầu của cô? Anh tìm cho mình một lý do thích hợp, rồi sau đó tự huyễn hoặc mình là vì lý do này mới đối xử với cô tốt hơn, chỉ vậy mà thôi, không hơn không kém. Mộc Thị bắt tay với Lục Diên Chiêu, anh không biết thực hư thế nào, nhưng anh có thể xác định một việc là Mộc Chính Nguyên đã ngưng cho người "theo đuôi" anh, mối nghi này anh nghĩ mãi không ra. Nhưng dựa vào quan hệ hiện tại của Lục Diên Chiêu và Mộc Thị, anh không thể không suy nghĩ theo hướng tiêu cực, có lẽ Mộc Chính Nguyên hiện giờ đang vô cùng bất mãn với anh, trong sự bất mãn lại buông tha cho anh, tìm đến Lục Diên Chiêu. Cũng chính vì Lục Diên Chiêu và Mộc Thị không chỉ đơn thuần là hợp tác, mà còn liên quan đến tương lai của Mộc Lương Tây...
Đương nhiên, khả năng này không cao. Đàn ông, đặc biệt là loại đàn ông có địa vị nhất định, có bao nhiêu người nguyện ý cưới một người phụ nữ từng có một đời chồng đây? Nhưng nếu người kia là Lục Diên Chiêu thì cũng không nói chắc được, huống chi điều kiện Mộc Chính Nguyên đưa ra với Lục Diên Chiêu là toàn bộ Mộc Thị. Vậy là đã rõ vì sao Lục Diên Chiêu đồng ý đến Mộc Thị, nhân tiện cũng lý giải nguyên nhân Mộc Chính Nguyên rút hết những tai mắt ông phái để theo sát anh 24/24.
Nếu thực sự Mộc Chính Nguyên hứa hẹn như thế với Lục Diên Chiêu, cho dù Lục lão gia đã ngầm cam kết không can thiệp vào mọi hành động của Lục Diên Chiêu, thì chỉ sợ y cũng sẽ bày mưu tính kế, cứ đà như vậy thì Mộc Thị cũng sẽ hợp tác với Lục gia rồi, đây là viễn cảnh mà anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Trong đầu Lạc Minh Khải chợt loé lên suy nghĩ này, nhưng hôm nay nhìn thấy Lục Diên Chiêu đưa Mộc Lương Tây về, tính chính xác của suy đoán này liền tăng cao, anh cũng không thể không đề phòng.
Bàn tay đang siết thành nắm đấm dần thả lỏng, anh là vì mục đích của mình mới thỏa mãn yêu cầu của cô, chứ không phải do anh mềm lòng, cũng chẳng phải vì vẻ mặt bi thương của cô.
Đang là giờ cao điểm, trong siêu thị phải hình dung chính xác là "người người tấp nập", phần lớn mọi người đều xách giỏ nhựa, còn lại dùng xe đẩy, trong xe đẩy còn có một bạn nhỏ, một nhà ba người cùng đi mua sắm. Lạc Minh Khải rất ít khi đến những nơi này, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt khỏi khỏi có phần kì quái, nơi này đông người, không khí dường như cũng tăng mấy độ so với bên ngoài, anh có phần bực bội.
Anh nhìn Mộc Lương Tây, nhiệt độ ở đây khá cao, làn da vốn trắng nõn của cô cũng vì thế mà đỏ lên, nhưng có vài phần đẹp đẽ và sinh động hơn, chút phiền muộn kia trong lòng anh cũng sớm biến mất.
Lương Tây chạy đi lấy một cái rổ, xoay người ngoắc ngoắc anh, ý bảo anh đi sang đây.
Anh mặc áo sơ mi và quần tây, vóc dáng thon dài, ngũ quan tinh xảo, tạo cho người khác cảm giác bức người, không ít nữ sinh mười bảy mười tám tuổi vụиɠ ŧяộʍ nhìn anh. Lạc Minh Khải do dự vài giây mới đi về phía cô.
Bởi vì siêu thị quá đông, Lương Tây xách rổ theo chỉ dám đi tới những vị trí ít người, ngay cả lúc đi từ gian hàng này sang gian hàng khác cũng phải chú ý xe đẩy, căn bản lối đi rộng lại trở nên chật hẹp vô cùng, Lạc Minh Khải một tấc cũng không rời khỏi cô. Bước chân của Lương Tây linh hoạt, nơi nào ít người liền luồn lách đến chỗ đó, mỗi lần cô bước đi liền quay đầu lại nhìn anh một chút, giống như sợ anh không theo kịp cô vậy. Vài lần ngẫu nhiên, cô đã đi lên phía trước, nhưng anh lại kẹt trong "biển người" qua lại, thế là cô đứng yên tại chỗ, cắn môi nhìn anh bước tới.
Cô lúc này, kì thực cái gì cũng không thay đỗi, vẫn là khuôn mặt này, vẫn là nụ cười này, vẫn là đôi mắt sáng ấy, sinh động đến thế.
Lương Tây đi đằng trước lựa thực phẩm, còn hỏi anh muốn ăn cái gì, anh không quá kén chọn, Lương Tây cũng chỉ chọn theo ý mình. Chẳng qua là đông người quá, nên đi một vòng siêu thị cũng tốn không ít thời gian.
Đi ngang qua gian bán trái cây, Lương Tây dừng lại, Lạc Minh Khải không tiếng động nhận lấy giỏ hàng, để cô rảnh tay chọn táo.
Cô lựa kỹ càng từng quả từng quả một, Lạc Minh Khải đứng một bên có chút tò mò, vì thế cũng thử cầm một quả lên xem, đang chuẩn bị bỏ vào túi ni lông trên tay Lương Tây, đột nhiên cô cầm lấy quả táo rồi để lại chỗ cũ, "Quả này không tươi, vỏ bị đen rồi này, ăn chát lắm, lấy trái này này..." Cô cầm một quả khác lên, "Vỏ hơi vàng, loại này không chỉ ngọt mà còn rất giòn."
Một số mẹo nhỏ khi mua đồ, anh còn không biết, không khỏi đánh giá lại cô một chút.
"Còn gì nữa không?", Cô phấn chấn vừa xách túi ni lông vừa hỏi.
Lạc Minh Khải đành phải xách giỏ đi qua, quầy tính tiền rất đông người, thậm chí có nhiều người không xếp hàng, cho rằng tay mình dài hơn tay người khác liền trực tiếp để trái cây lên quầy tính, nhân viên thu ngân cầm lấy xong liền tính tiền, cũng không xem xem những người nọ có xếp hàng hay không, khiến nhiều khách hàng khác bắt đầu khó chịu giậm chân. Lạc Minh Khải nhìn thần sắc Mộc Lương Tây, cô vẫn đang xách túi táo, không chút bực bội vì bị người ta chen lấn, tất nhiên là cô cũng không có tinh thần chính nghĩa hăng hái mà đi ngăn cản, chẳng qua khóe miệng nhẹ cong lên nụ cười thản nhiên.
Lương Tây đột nhiên ngoảnh lại, tầm mắt cô đột nhiên đụng phải ánh mắt anh đang nhìn mình, cô lập tức quay đi, giống như cô đang chuẩn bị nhìn trộm anh thì lại bị anh phát hiện vậy.
Tình ý của cô gái nhỏ.
Lạc Minh Khải không tự chủ được lắc đầu, trong tâm trí hồi tưởng lại gã chủ tịch ngân hàng nổi tiếng háo sắc trên bàn ăn kia, gã đại khái là rượu vào lời ra, nên cái gì cũng nói được. Gã nói, gã khoái nhất những em gái nhỏ, dù cho họ có tâm cơ, cũng bất quá là tình cảm nông nỗi nhất thời của thiếu nữ mà thôi. Đồ đắng chát cũng tốt, ăn ngọt nhìu quá rồi, tất nhiên phải chút đắng chát mới cân bằng lại.
Những người đàn ông đang ngồi đó điều không hiểu hàm ý thật sự là gì, sự hấp dẫn của các cô gái nhỏ chính là, đối với tương lai còn mang nhiều ảo tưởng, giơ tay nhắc chân đều mang theo vị sữa non...
Người đều là như vậy, khi còn bé thì mong muốn mau mau lớn lên, nhưng khi đã trưởng thành rồi lại hoài niệm về những ngày tháng thơ ấu ấy.
Cô cầm bọc táo lên liền cảm thấy khá nặng, Lương Tây để nó vào gió Lạc Minh Khải đang xách, "Có nặng lắm không?"
Lạc Minh Khải lắc đầu, thả lỏng tâm tư, "Không có."
Lương Tây cắn môi, đột nhiên kéo tay anh, "Cũng đúng, đàn ông đương nhiên khỏe hơn phụ nữa."
Cô cười rạng rỡ, khóe miệng Lạc Minh Khải cũng có ý cười.
Không khí bữa cơm tối nay đặc biệt tốt, Mộc Lương Tây thấy tâm tình anh hôm nay không tệ, liên tục gắp thức ăn cho anh, mà Lạc Minh Khải cũng không tỏ vẻ bài xích như thường lệ, mọi thứ nhìn qua đều tốt đẹp vô cùng. Chẳng qua khi cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Lạc Minh Khải thì anh sẽ mở miệng nói chuyện cùng cô, thời khắc này là như thế, nhưng có lẽ một giây sau sẽ không êm đẹp như vậy nữa, anh đối xử với cô bằng thái độ lặp đi lặp lại thế nào, cô cũng đã quen rồi.
Nhưng cô cũng thật sự không ngờ điều cô đoán trước lại nhanh chóng trở thành sự thật như vậy.
Ăn cơm xong, Lạc Minh Khải vào thư phòng, còn Lương Tây vẫn như cũ, tự tìm thú vui cho mình.
Sau đó, cả hai cùng trở về phòng ngủ.
"Mèo của em đâu?" Lạc Minh Khải vừa cởϊ qυầи áo vừa hỏi.
Cô hốt hoàng, rồi lập tức trấn an bản thân, bất quá anh chỉ thuận miệng hỏi thôi mà, "Nó bị bệnh , em sợ mình không chăm nó được nên gửi về nhà ba mẹ rồi."
Lạc Minh Khải gật gật đầu, không nói gì thêm.
Nửa đêm, điện thoại Lạc Minh Khải đột nhiên reo chuông. Khi anh ngồi dậy nghe điện thoại thì Lương Tây cũng đã tỉnh, nhưng cô vẫn nằm yên bất động, liền sau đó nghe thấy tiếng sột soạt thay quần áo của anh, hẳn là tính ra ngoài... Cô tự cảm thấy đôi tai mình thính làm sao, nếu không thì sẽ không nhận ra được âm thanh ở đầu dây bên kia là nữ, lại còn vô cùng quen thuộc.
Cô làm bộ như không biết, nhưng vài ngày sau đều liên tục như thế.
Mộc Lương Tây đoán, hẳn là Hạ Niệm Ý cố ý gọi Lạc Minh Khải đi, thậm chí chọn thời điểm lúc nửa đêm, hoàn toàn là muốn ra uy với cô. Lương Tây mơ hồ cảm thấy chút hưng phấn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mất mát, cô nghĩ mình có thể xem nhẹ sự tồn tại của nỗi mất mát này, nhưng cô lại không làm được...
Mặc kệ Hạ Niệm Ý đang mưu tính gì, thì chẳng phải cuối cùng Lạc Minh Khải cũng đến nơi ở của cô ta, không phải sao?
Chưa tới mấy ngày sau, các phương tiện truyền thông lại đột ngột tung ra một tin tức nóng hổi, đó là bức ảnh của Lục Diên Chiêu và thiên kim tiểu thư Đường thị kèm theo tiêu đề đại loại như "Lục gia và Đường gia sắp có tin vui"... Tin này thành công dời đi sự chú ý của Mộc Lương Tây, chắc chắn Lục Diên Chiêu sẽ thả mặc cho giới truyền thông đồn thổi những gì họ muốn, y cố ý làm thế. Lục Diên Chiêu không thích dây dưa tới lui với những cô gái y từng thân mật, huống chi là với cô gái có bối cảnh vượt trội như vậy. Thế thì đây hẳn là ý của Lục lão gia, mà hành động im lặng này của Lục Diên Chiêu là để lấy lòng ông cụ.
Lương Tây để tờ tạp chí sang bên, như vậy Lục Diên Chiêu đã đáp ứng yêu cầu ngày trước của cô.
Xem ra Lục lão gia cũng sẽ đồng ý Lục Diên Chiêu, phá hỏng dự án lớn tiếp theo của Thịnh Á.
Cô tựa người vào sofa, tựa hồ có chút mệt mỏi. Tốt lắm, cô cách mục đích của mình không còn bao xa, cứ chờ nó từ từ tiến triển, cứ đà này là ổn rồi. Về phần nội tâm chua xót hay là áy náy, hoặc cảm xúc cái khỉ gì đó đều dẹp sang một bên, ai cũng không thể ngăn cản bước chân của cô, bao gồm cả bản thân mình.