Yêu Như Vậy, Hận Là Như Thế

Chương 27-1: “Bố ạ, nguyện vọng lớn nhất của con chính là có thể bảo vệ bố và mẹ.”




Edit: Tui

Beta: Viio

***

Tin tức Mộc thị “chiêu mộ”Lục Diên Chiêu làm tổng giám đốc đồng loạt xuất hiện trên các tạp chí lớn. Các cơ quan truyền thông chính thống đoán già đoán non về việc này, một mặt thì đoán là Mộc Chính Nguyên mắc bệnh hiểm nghèo, nếu không thì tại sao trong thời điểm này ông lại giao công ty cho một người không mang cùng họ? Mặt khác thì lại suy đoán quan hệ giữa Mộc gia và Lạc Minh Khải đang lục đục, bằng không làm sao ngay cả con rể trong nhà cũng không cần, đi chọn người ngoài… Giới truyền thông đang nhao nhao suy đoán tìm kiếm sự thật, cũng muốn thăm dò xem thái độ của Mộc Chính Nguyên, Lạc Minh Khải, kể cả Lục gia, nhưng tất cả đều không thu hoạch được gì.

Trong buổi họp báo công bố của Mộc thị, Mộc Chính Nguyên và Lục Diên Chiêu cùng tham dự, trả lời đủ loại câu hỏi cánh nhà báo đặt ra, Lục Diên Chiêu bày tỏ, y nhất định sẽ dốc hết sức lực để nâng Mộc thị lên một tầm cao mới.

Lạc Minh Khải ngồi trước máy tính, xem buối họp báo này phát sóng trực tiếp. Mộc Chính Nguyên kéo Lục Diên Chiêu về làm tổng giám đốc của Mộc thị, quả thực anh không ngờ tới điều này. Sự hoài nghi của Mộc Chính Nguyên quá sâu, ấy vậy mà không hề biết tình hình của Lục Diên Chiêu thế nào liền đem tất cả giao vào tay y, huống chi đây còn là cơ nghiệp một tay ông dốc sức tạo nên. Nhưng theo Lạc Minh Khải biết, Mộc Chống Chiêu và Lục Diên Chiêu vẫn chưa âm thầm gặp mặt nhau, vậy thì Mộc Chính Nguyên tìm Lục Diên Chiêu như thế nào?

Biết đâu cũng không phải là Mộc Chính Nguyên tìm tới Lục Diên Chiêu, mà là Lục Diên Chiêu tự mình dâng lên cửa, có thể được sự cho phép của Mộc Chính Nguyên, thế thì nhất định Lục Diên Chiêu đã thể hiện năng lực của mình khiến Mộc Chính Nguyên tín nhiệm, những dự án mà gần đây Mộc thị làm khác xa với tác phong từ trước đến giờ của Mộc Chính Nguyên, vậy hẳn đây là “bút tích” của Lục Diên Chiêu rồi?

Chỉ có một khả năng duy nhất, là Lục Diên Chiêu nhúng tay vào, và đạt được kết quả như mong muốn, vậy nên Mộc Chính Nguyên mới có thể đồng ý giao Mộc thị cho y. Bằng không thì một Mộc Chính Nguyên đã quen thuộc với cái thương trường anh lừa tôi gạt như vầy, sao có thể dễ dàng dâng vị trí tổng giám đốc của mình  cho kẻ khác?

Lục Diên Chiêu thực sự muốn đối đầu với mình.

Trên mặt Lạc Minh Khải có sự lo lắng mơ hồ, nhưng hưng phấn nhiều hơn. Nhân sinh trên đời, có thể gặp được một kỳ phùng địch thủ thế này, thật sự vô cùng kích thích, đồng thời, cũng rất may mắn.

Buổi họp báo kết thúc, Mộc Chính Nguyên lập tức tháo nụ cười trên mặt xuống, chả buồn đếm xỉa tới loạt câu hỏi của giới truyền thông, lên xe về nhà. Đối với việc mời Lục Diên Chiêu đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của Mộc thị, tất nhiên là Mộc Chính Nguyên không quá đồng ý, ông tự nhận toàn bộ công ty đều vận hành tốt, người của ông cũng hoàn toàn đáng tin cậy.Tại thời điểm này mà thay nhân lực, đối với công ty mà nói hẳn là một sự tổn thất, đó là việc hoàn toàn không cần thiết, nhưng Mộc Lương Tây kiên trì, cho dù Mộc Chính Nguyên thấy không ổn, cũng vẫn nghe theo.

Dọc đường đi cảm xúc của Mộc Chính Nguyên căng như dây đàn, Lương Tây tự làm hết thảy, ông hoàn toàn không nhìn thấu, không biết con gái rốt cuộc đang làm những gì. Nhưng sâu trong lòng, ông tình nguyện tin tưởng tất cả những gì Lương Tây làm. Lương Tây lặng lẽ làm chuyện này, hoàn toàn trái với lẽ thường, nhưng cuối cùng thành công mỹ mãn, chẳng những giải quyết ổn thỏa vấn để thiếu hụt tài chính của công ty, mà còn đạt được lợi ích to lớn, việc này làm cho ông có phần đắc ý

Không ít bạn bè đều từng hoặc công khai hoặc ngấm ngầm thấy đáng tiếc cho ông, Mộc Chính Nguyên ông cả đời không có con trai, thậm chí có người còn đề nghị ông vớ đại một người đàn bà để sinh con cho, bạn bè của ông không thiếu người làm như thế, đừng nói bốn năm chục tuổi, cho dù người  sáu bảy chục tuổi vẫn ôm theo mấy em xinh tươi mới mười tám đôi mươi. Mỗi lần như vậy Mộc Chính Nguyên đều coi mấy lời đó như gió thoảng mây bay, người khác làm sao có thể hiểu ông được. Mộc Lương Tây là do Lương Cần liều mạng mới sinh ra, sức khỏe Lương Cần không tốt, khi  bà mang thai tháng thứ năm, bác sĩ đề nghị bà tốt hơn là không nên sinh đứa trẻ này ra, sức khỏe của bà không thích hợp đẻ nó, nhưng Lương Cần liều chết sinh nó ra, bà nói nhất định phải giữ lại dòng dõi vì Mộc gia.

Bời vì Lương Cần sinh phải con gái, bố mẹ Mộc Chính Nguyên chả buồn gặp mặt con dâu, đến cả khi Lương Cần ở cữ cũng tỏ thái độ với bà, nhất là sau khi biết sức khỏe Lương Cần không dễ dàng sinh con, liền ám chỉ Mộc Chính Nguyê ly hôn với Lương Cần. Đối với hành vi của cha mẹ mình, Mộc Chính Nguyên biết nhưng cũng lơ đi, vốn dĩ không đáng phải bận tâm. Ông làm việc cật lực nhiều năm như vậy, bố mẹ ông chưa hề giúp đỡ cái gì, vậy mà khi cuộc sống ông vừa khá lên đôi chút, lập tức đến tận cửa bảo ông giúp đỡ em gái, rồi lại giúp cả ông anh không nên thân kia… Mộc Chính Nguyên đồng ý cấp chi phí dưỡng lão hàng tháng, để cho ông bà cụ khỏi xuất hiện thường xuyên trước mặt mình.

Khoảng thời gian đó, mỗi ngày Lương Cần đều lấy nước mắt rửa mặt, bà chỉ sinh được một cô con gái, gia đình bên chồng lại không thích bà, bên mẹ đẻ lại càng không thể trông cậy điều gì, cho dù bây giờ chồng có yêu thương mình, nhưng ai có thể đảm bảo nhiểu năm về sau? Mộc Chính Nguyên hiểu nỗi lo lắng của vợ, ông không nói gì với vợ mình cả, ngay lập tức đến bệnh viện thắt ống dẫn tinh, đời này ông sẽ không có thêm đứa con nào khác, ông chỉ có một đứa con gái với Lương Cần mà thôi.

Sau khi Lương Cần biết được việc đó, bà ôm ông khóc lớn một lúc rồi nói, “Mộc Chính Nguyên, kiếp này em thật có phúc mới gặp được anh…”

Phải là người không có tài đức gì như ông làm sao có thể gặp được người vợ như vậy mới đúng. Thời đại học, bà là nữ thần trong lòng mọi người, nhưng cuối cùng nữ thần lại chọn ông – chàng trai nghèo kiết xác. Tuổi trẻ, ông toàn tâm toàn ý muốn đem lại cho vợ mình cuộc sống hạnh phúc nhất, lúc tuổi già thì muốn cho con gái có một cuộc sống thoải mái sung túc nhất.

Dọc đường đi Mộc Chính Nguyên suy nghĩ như vậy, hốc mắt không kìm được có chút đỏ. Đời này ông đã trải qua rất nhiều chuyện, tuy rằng Lương Tây chưa bao giờ nói gì, nhưng ông biết, hôn nhân của con gái mình không hạnh phúc.

Khi Mộc Chính Nguyên về nhà, Lương Cần có phần bất ngờ, “Sao anh về sớm vậy?” Bà rót một ly nước ấm, đi qua chỗ chồng mình.

“Thằng nhóc bên Lục gia ấy, đời tư phức tạp, anh thấy nó…” Ông nói rồi cầm lấy ly nước vợ mình đưa qua, lại lắc đầu, cho dù ông có tán thành năng lực của Lục Diên Chiêu, những vẫn không có tí hảo cảm. Thanh niên trẻ tuổi bây giờ, chỉ thích dựa vào gia thế cao quý để nâng thân phận mình lên, chứ thoát khỏi cái bóng của gia đình thì còn lâu mới được như vậy.

“Đã như vậy rồi, sao anh còn đồng ý?” Lương Cần không nhịn được nở nụ cười, đi đến phía sau ghế sô pha, xoa bóp vai cho Mộc Chính Nguyên

Mộc Chính Nguyên để ly nước lại trên bàn trà, “Lương Tây yêu cầu như vậy, ắt là có lý lẽ của nó…” Ông nghĩ đến những lời con gái từng nói, một số dự án của Mộc thị lúc trước cũng có phần của Lục Diên Chiêu cô và Lục Diên Chiêu ngầm qua lại, bọn họ quen nhau ở nước ngoài, về nguyên nhân cụ thể cô cũng không nói rõ ràng.

Lương Cần cũng lắc đầu, “Nói cho cùng, anh cũng chỉ là sợ con bé còn trẻ, bị người khác lừa gạt… Nhưng lại muốn thử xem rốt cuộc nó có thể điều hành Mộc thị được hay không.”

Qủa không hổ là vợ chồng lâu năm, ông suy nghĩ gì, vợ ông cũng đều biết.

Nhưng Lương Cần còn hơi lo lắng, “Anh không sợ cơ ngơi mà anh nhọc công gây dựng bị con gái chúng ta quậy hư luôn sao?” Nhiều năm cố gắng như vậy, nếu thật sự bị thiệt hại một lần, không biết ông sẽ như thế nào.

Qủa nhiên gương mặt Mộc Chính Nguyên lộ ra nét thống khổ, sau đó thở dài “Chúng ta chỉ có một đứa con gái, tất cả những gì có được tất nhiên phải để lại cho nó rồi. Dù nó có quậy hư, thì người khác cũng đâu có ai được hời, đúng không?”

Lương Cần lắc đầu, chỉ đành bó tay với lời nói của chồng mình, thật chẳng biết có nên khen ông lạc quan quá hay không. Bà vỗ vai chồng mình, “Thư giãn đủ rồi thì đi lên lầu đi, Lương Tây chờ anh trong thư phòng đấy.” Bà biết nếu nói sớm, ắt là ông sẽ đi lên thư phòng ngay, cho nên chờ ông nghỉ cho khỏe rồi nói sau.

Mộc Chính Nguyên sửng sốt, lập tức đứng dậy đi lên lầu hai.

Mộc Lương Tây thích đọc sách, bấy giờ đang nhìn một số quyển sách cũ của Mộc Chính Nguyên, cũng rất thú vị, toàn bộ đều là sách dạy về đạo lý đối nhân xử thế. Cánh cửa mở ra, Lương Tây lập tực bỏ sách xuống, từ trên ghế đứng lên, đi qua phía Mộc Chính Nguyên, kéo cánh tay ông như khi còn bé tí, “Hôm nay bố vất vả rồi, bố mau ngồi xuống, đề con gái cưng chăm sóc bố.”

Nói là chăm sóc, cũng chỉ là đấm lưng, bóp vai cho ông.

“Bố không mệt đâu.” Mộc Chính Nguyên lắc đầu, để cho cô khỏi mắc công.

Lương Tây cười theo Mộc Chính Nguyên rồi từ sau lưng ôm lấy ông, “Cũng đúng, sức khỏe bố tốt như vậy, người có thể sống đến trăm tuổi tất nhiên sẽ không dễ dàng thấy mệt rồi.”

Mộc Chính Nguyên bị con gái chọc cười, “Nói đi, muốn nói gì với bố nào?”

Lương Tây cắn môi, nhưng nếu những lời này không mau nói, có lẽ sẽ về sau sẽ để lại tai họa, “Con muốn xin bố chuyện này.”

Sắc mặt cô nghiêm túc, Mộc Chính Nguyên cũng nhíu mày, sợ cô gặp chuyện gì rắc rối.

“Bố, con muốn nói là, bố có thể đừng bận tâm đến chuyện gì của con và Lạc Minh Khải được không?” Thấy ông bán tín bán nghi, Lương Tây cuối người xuống nắm tay ông, “Bố ơi, con không thể giải thích lý do rõ ràng cho bố, nhưng con muốn nói, bất kể con và anh ấy có kết cục như thế nào, tốt hay xấu, bố cũng không cần can thiệp vào.”

“Có phải nó làm chuyện gì có lỗi với con không?” Trong nháy mắt Mộc Chính Nguyên nổi giận đùng đùng gạt tay con gái ra. Hôn nhân của con gái mình, tất nhiên ông sẽ để tâm, mỗi lần Lương Tây nói về Lạc Minh Khải đều là nói tốt. Nhưng cái thằng trời đánh kia, dường như chưa bao giờ đề con gái ông ở trong lòng.

Lương Tây lại kéo tay Mộc Chính Nguyên, “Bố ơi, chuyện tình cảm phức tạp lắm, con không thể giải thích trong chốc lát được. Cũng không phải là anh ấy làm chuyện gì có lỗi với con, con chỉ lo lắng trước cho tương lại thôi. Con mong bố đừng can thiệp vào chuyện của con với Lạc Minh Khải, bất kể là con và anh ấy có hạnh phúc hay không, bố cũng không cần ra tay. Thật sự đấy, con xin bố.”

Mộc Chính Nguyên hơi nhếch môi, kết luận là con gái mình bị oan ức.

Lương Tây đứng lên, ôm lấy Mộc Chính Nguyên, “Bố ơi, lý do con nói ra như vậy, không phải vì bảo vệ Lạc Minh Khải, mà là muốn nói cho bố biết, con gái của bố không vô dụng tí nào. Cho dù hôn nhân của con có gặp trắc trở gì, thì xin bố hãy tin tưởng con, con vẫn có thể xoay chuyển tình thế.”

Ngực Mộc Chính Nguyên khó chịu một hồi, đây là con gái bảo bối của ông, cục cưng quý báu từ bé đã được ông nâng niu trong tay, ông cưng nó thương nó, không bận tâm nó là tiểu công chúa cái gì cũng không biết cả. Nhưng bây giờ nó nói cho ông biết, cô có thể tiếp nhận tất cả cản trở, có thể đơn độc chống đỡ cơn bão táp này.

Cô có thể, bố mẹ không cần phải bảo vệ, lo lắng cho cô.

“Bố ạ, nguyện vọng lớn nhất của con chính là có thể bảo vệ bố và mẹ.”

Hôm nay Mộc Lương Tây không quay về Hoa Hồng Viên mà ở lại nhà. Lương Cần tán gẫu với con gái một lúc, nghe con gái kể chuyện tếu lâm không biết từ đâu ra, bị chọc cười ha ha không ngừng. Cho đến khi đã khuya mới về phòng mình.

“Hôm nay anh và con bé nói chuyện gì thế?” Lúc này Lương Cần mới hỏi chồng.

Lúc này Mộc Chính Nguyên mới đem những gì Mộc Lương Tây nói kể cho vợ mình nghe.

Lương Cần trầm mặc một lúc lâu, “Cứ làm như Tiểu Tây muốn đi. Con bé nói như vậy nhất định là có chuyện nó muốn làm, nếu anh thật sự làm gì Lạc Minh Khải, có lẽ sẽ làm hỏng kế hoạch của nó, bằng không con bé chắc chắn sẽ không vì nói mấy câu mà đặc biệt về nhà một lần.”

Mộc Chính Nguyên gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Sao em lại nói con như thế…” Kỳ lạ…

“Có lẽ là em nghĩ sai rồi!” Lương Cần cởi áo khoác rồi lên giường.

Một lúc sau Mộc Chính Nguyên mới duỗi tay chạm vào mặt vợ mình, bà mới khóc, ông lặng lẽ lau nước mặt vương trên mặt cho bà.

“Sao lại như vậy chứ…” Rốt cuộc Lương Cần cũng không kiềm chế được, khóc rống lên trong lòng chồng mình.

Hai người toàn tâm toàn ý muốn cưng chiểu Tiểu Tây, yêu thương cô. Nhưng cô lại đau đớn đủ đường, ngay cả hôn nhân cũng không như ý.

Mộc Lương Tây ngồi trên sô pha trong phòng khách, chân co lại, trong tay cầm tờ báo giải trí, tin tức giải trí mới mẻ, dù sao cũng có thể làm cho cảm giác của cô nhẹ nhõm hơn, khiến cô nghĩ những năm tháng còn hâm mộ mấy ngôi sao thần tượng. Khi đó cô cũng vậy, rất thích xem một bộ phim, bấn loạn nhân vật nam chính thâm tình trong đó, hâm mộ cô gái được nam chính coi như viên ngọc quý mà nâng niu trong tay. Ban đêm trước khi ngủ, sẽ túm chăn cười ngây ngô một mình, tưởng tượng về một ngày cô cũng có thể gặp được một soái ca như vậy, xem mình như bảo bối mà che chở yêu thương trong tay, nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy khiến cô thẹn thùng, mặt vừa đỏ lại vừa nóng.

Những năm tháng ấy đều đã một đi không trở lại. Cô nói bố đừng quan tâm đến hôn nhân của mình, cũng chả phải muốn làm gì cả, chỉ là hy vọng một ngày nào đó mà cô và Lạc Minh Khải chấm dứt rồi, bố mẹ mình có thể chuẩn bị tâm lý vững vàng. Điều duy nhất cô quan tâm lo lắng hiện giờ là cảm xúc của bố mẹ.

Bố mẹ toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Bây giờ cô đã trường thành, hẳn là nên bảo vệ lại bọn họ

Mộc Lương Tây ít nhiều cũng biết những chuyện bố mình làm bên ngoài. Trên thương trường vô tâm tàn nhẫn, đắc tội người khác không ít. Cô không có bất kì bình phẩm nào về việc này. Có lẽ trong mắt người khác, bố cô là một kẻ độc tài khát máu, nhưng trong mắt cô, bố là người chồng, người cha tốt nhất trên thế gian này.

Tiểu Mỹ Nữ nép vào người Mộc Lương Tây, Lương Tây để tờ báo xuống, nhẹ tay khẽ vuốt ve Tiểu Mỹ Nữ, ngần đầu nhìn thoáng về phía phòng bếp, thím Hoàng đang nấu canh theo lời dặn của cô, hẳn là sắp xong rồi. Cô vỗ đầu Tiểu Mỹ Nữ, nó biết điều nhảy khỏi ghế sô pha, tự mình chạy ra sân chơi.

Thím Hoàng đem canh đã ninh xong bỏ vào bình giữ nhiệt, hơi nóng thoát ra, khiến căn phòng lạnh lẽo dường như ấm áp hơn đôi chút. Lương Tây vứt tờ báo trong tay xuống dưới gầm bàn trà, ở đó để một chồng báo chí tạp nham thật dày, báo giải trí có, tạp chí thời trang này nọ cũng có… Hàm ý trong ánh mắt Lạc Minh Khải khi nhìn thấy đống báo này không phải Lương Tây không biết, vì biết nên cô mới càng làm.

Trong mắt Lạc Minh Khải, cô chính là một người phụ nữ nhàm chán vô dụng.

Thím Hoàng đem bình giữ nhiệt đẩy về phía trước một chút, vẫn không nhìn vào ánh mắt cô, hành động này làm cho Mộc Lương Tây nở nụ cười, “Thím sợ tôi? Sợ tôi cái gì chứ?” Làm như cô ăn thịt người không bằng?

Thím Hoàng nhanh chóng lắc đầu.

Ngay cả khi không gian chỉ có hai người họ, thím Hoàng vẫn lui đi ngay, không muốn đối mặt với Mộc Lương Tây. Lương Tây thấy thím Hoàng không nói chuyện, cũng không miễn cưỡng, xách bình giữ nhiệt ra khỏi nhà. Có lẽ ngay cả thím Hoàng cũng cho rằng loại phụ nữ như cô rất kinh khủng nhỉ, trước mặt thế này, sau lưng thế nọ. Mang hình tượng Bạch Liên Hoa(1), cô thừa biết, bây giờ người đời ghét nhất mấy cô gái giống như cô vậy, ngoài mặt yếu đuối mong manh, tâm địa lại như rắn rết. Ừ thì cứ chán ghét đi, mỗi người có một cách sống khác nhau, đây chính là cách sống của cô.

(1) Bạch Liên Hoa: Hình tượng mang tính châm biếm, kiểu nữ chính trong truyện Quỳnh Dao, nghĩa gốc chỉ các cô gái bề ngoài mềm yếu nhu nhược, tâm địa thiện lương như Thánh Mẫu, hiện tại dùng để mỉa mai những người có vẻ ngoài như vậy nhưng trong tim thì như rắn rết.