Edit + Beta: Minh Nghi
***
Lục Diên Chiêu còn chưa hút xong điếu thuốc, đã bị Mộc Lương Tây kêu vào thư phòng. Thanh âm của cô không gắt cũng chẳng nóng nảy, nhưng không có nghĩa chuyện cô sắp nói ra không quan trọng. Bây giơ y đã dần hiểu được, cô chính là loại phụ nữ cho dù trời sập cũng không thay đồi sắc mặt.
“Anh nhìn xem, lạ thật đấy…” Sau khi Lương Tây rê chuột nhấp vào, mới nhận ra tâm tư Lục Diên Chiêu đã bay tận chốn nào rồi, liền lấy ngón trỏ chỉ một chuỗi những con số trên màn hình máy tính.
Khóe miệng Lục Diên Chiêu rộ lên nụ cười, y mặc áo ngủ, ánh mắt nhíu lại, toàn thân toát lên vẻ lười biếng, anh nghiêng người nhìn cô, “Em thấy tôi có chỗ nào để ngồi không?”
Vị trí trước máy tính bị cô chiếm đóng, vẻ mặt y biếng nhác đến cực điểm, không để tâm đến lời nói về sự nhầm lẫn của Mộc Lương Tây. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, đã vậy lại còn có người cố tình tạo ra bầu không khí ám muội… Mộc Lương Tây nghiêng đầu quan sát y vài giây, “Chứ anh muốn ngồi ở đâu?”
“Tôi muốn ngồi ở đâu sao, còn có thể ngồi ở đâu nữa?” Trong âm thanh mang theo mùi nguy hiểm.
“Đây là điều hiển nhiên, dẫu sao tôi có cầu xin… Này!…”
Lời nói còn chưa thoát ra đầu lưỡi, Lục Diên Chiêu đã kéo cô từ chỗ đó lên, nhanh chóng ngồi phịch xuống, tay cũng ôm cô ngã vào lòng y. “Thời tiết bắt đầu lạnh rồi đấy, thấy tôi tốt chưa, còn sưởi ấm cho em nữa chứ. Không cần cảm ơn.”
Cơ thể Mộc Lương Tây cứng ngắc, nhưng vẫn không đẩy y ra. Người đàn ông này thù dai, cô mà đẩy y ra, y sẽ canh cánh trong lòng mãi. Nếu không đáp ứng mong muốn của y, rất nhiều chuyện sau này sẽ không được như ý.
Thấy cô không giãy dụa, Lục Diên Chiêu mới thu lại ánh mắt dán chặt lên người cô nãy giờ.
Bắt đầu từ khi nào, sự chú ý của cô đi đâu mất rồi? Nhất định không phải ban đầu, khi đó trong lòng y vô cùng khinh thường cô, người gì mà sinh mệnh tựa như con kiến vậy. Không phải giống tính cách, chỉ là y hệt như con kiến, người ta nhẹ nhàng động vào, cô sẽ lập tức chết, mạng sống yếu đuối đến độ không chịu nổi một đả kích bé xíu.
Chẳng sợ sau này cô có thay đổi hay không, thì y cũng chưa từng bị cô hấp dẫn. Sức hút thực sự, là khi cô trở nên lạ lẫm đến nổi khiến y nhìn không thấu, là khi cô làm việc còn quyết đoàn hơn cả y. Ngạc nhiên nhất là sau khi cô về nước không bao lâu thì gọi điện báo “tin vui” cho y, rằng cô sắp kết hôn với Lạc Minh Khải. Cuộc gặp gỡ kết thúc bất ngờ làm sao, cô thậm chí còn có thể thản nhiên gọi điện cho y, khiến cho Lục Diên Chiêu thật sự hoài nghi, rằng đến tột cùng cô có biết mục đích của Lạc Minh khải chính là phá hủy Mộc gia hay không. Lục Diên Chiêu phản đối không có hiệu quả, cô trở thành người phụ nữ độc lập quyết đoán rồi, nên bỏ ngoài tai ý kiến của người khác.
Lục Diên Chiêu thấy cô không nge lọt tai lời khuyên răn của y, nên để cô tự mình chuốc lấy đau khổ. Nhưng cho đến hiện tại, Lục Diên Chiêu mơ hồ hoài nghi, đến tột cùng mục đích thật sự của cô là gì?
Lương Tây vươn tay chỉ chỉ vài chỗ trên màn hình máy tính, Lục Diên Chiêu nhìn vào, y tiện tay ghi lại chuỗi số liệu phía sau, mày nhăn lại sâu hoắm, “Em đừng có mà hành động hấp tấp đấy!”
Bất kì lúc nào Lạc Minh Khải đều theo dõi đường đi nước bước của Mộc thị, thì bọn họ làm sao lại không lưu tâm đến hướng đi của Thịnh Á. Nay họ đã nắm được chút tin tức, nhưng lại nửa thật nửa giả, xem ra Lạc Minh Khải đã phát hiện rồi, nếu không cũng sẽ không che giấu như vậy.
Lương Tây gật đầu, hẳn là cô cũng biết, chẳng qua là muốn y xác nhận lại lần nữa.
Thấy cô không có nửa phần thất vọng, ý cười của Lục Diên Chiêu phơi phới, lấy tay sờ mặt cô, “Nửa đêm nửa hôm em ở nhà người đàn ông khác, không sợ chồng em ghen à?”
Y định giễu cô một chút, nhìn vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của cô, dường như sẽ không một ai có thể tác động đến cảm xúc của cô nữa. Dù cho, cô gần y như vậy, thậm chí còn ngồi trong lòng y, tay y có thể cảm nhận được độ ấm của cơ thể cô, nhưng giống như đang cách xa cô vạn dặm vậy.
Lương Tây quay đầu nhìn thẳng về phía y. Lúc này, nếu Lạc Minh Khải thật sự trở lại Hoa Hồng Viên, thím Hoàng nhất định sẽ báo cho cô biết. Thậm chí cho dù Lạc Minh Khải biết cô không ở nhà, cô có thể tìm ra vô số lý do. Cô trong lòng Lạc Minh Khải chẳng qua chỉ là cô gái ngây thơ, còn lưu luyến vòng tay cha mẹ, tranh thủ lúc chồng không ở nhà thì về nhà mẹ đẻ, hết sức bình thường, có gì phải sợ? Huống chi, cô đã quan sát Hạ Niệm Ý, cô ta không cam tâm đến vậy, lấy người như Hạ Niệm Ý, hẳn là sẽ tìm mọi cách để cho Lạc Minh Khải hết đường về nhà.
“Để anh ta ghen cũng được,” Lương Tây ôm lấy cổ y, “Anh quan trọng hơn anh ta…”
Lục Diên Chiêu bỏ tay cô xuống, y vẫn cười nhưng ánh mắt lại lạnh đi trông thấy, “Tôi quan trọng như vậy, sao em còn đi lấy người khác?”
“Đáng ghét, chẳng phải có câu ‘Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con’ à!” Âm thanh của cô toát ra sự ma mị.
Lúc nào cũng như vậy, vẻ mặt này, giọng nói này, biểu cảm này, khiến Lục Diên Chiêu cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Cô như thể biến thành Xà Nữ, nhưng y biết rõ, ngay từ đầu cô đã không phải. Cô đôi khi y luôn luôn có một loại ảo giác, cô từ lúc bắt đầu đã là Xà Nữ, chỉ là cô biến hóa thành tiểu bạch thỏ đến trêu y…Khiến cho y “luyện” cô trở thành bộ dạng như hôm nay.
Cái cô gái mà chỉ biết khóc lóc sợ hãi nhìn y kia đâu rồi? Đến tột cùng là do cô ngụy trang quá hoàn hảo, hay từ đầu đến cuối chỉ là ảo giác của riêng mình y?
Bàn tay phải của Lục Diên Chiêu nắm lấy tay trái của cô, “Tự nhiên nghĩ lại, mắc mớ gì đến tôi đâu mà tôi phải giúp em?”
Chả không có lợi ích gì, y cóc thèm quan tâm!
“Không phải anh nói hay lắm sao? Tôi có thể nhượng một nửa cổ phần của tôi ở Mộc Thị cho anh. Chỉ cần chúng ta có thể chơi anh ta một vố thật đau, mấy thứ đó không thành vấn đề.”
“Thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.”
Lục Diên Chiêu nói như vậy, Lương Tây có hơi sững sốt, cô giãy dụa cũng không thoát được vòng tay của y, chỉ có thể mặc theo ý y. Nhưng y là người khơi chuyện, nói vậy hẳn là y đã biết được điều gì đó, thế nên cô nở nụ cười sáng như ánh mặt trời, “Vậy không biết cái gì mới có thể khiến Lục Thiếu của chúng ta hài lòng đây?” Tay phải của cô vẽ một vòng trên ngực y.
“Sao em lại kết hôn với Lạc Minh Khải?” Y càng ép sát người cô, “Đừng có nói điêu nhé, bây giờ em không trốn được tôi đâu.”
Mộc Lương Tây cúi đầu, suy tư một lúc, “Tôi yêu anh ta.”
Qủa nhiên, Lục Diên Chiêu nghe xong mặt liền hiện lên vẻ cười cợt…
Lương Tây không để ý tới thái độ của y, kể hết ra rằng làm sao mà cô và Lạc Minh Khải quen biết, thậm chí cả những chuyện ngốc nghếch cô từng làm cũng nói cho y. Thời đại học, cô châm chước chữ nghĩa để viết bức thư tình này đến bức thư tình khác cho Lạc Minh Khải, nhưng mà một chữ anh cũng chẳng thấy anh hồi đáp, hóa ra là anh đã có bạn gái rồi…
“Sau đó?” Lục Diên Chiêu cảm thấy có chút hứng thú.
“Sau đó sao?” Mộc Lương Tây cười cười, “Lúc ấy tôi cũng không biết anh ta đã có bạn gái, rồi Hạ Niệm Ý cũng biết, cô ta dẫn theo một đám côn đến đánh tôi, bắt tôi tránh xa Lạc Minh Khải ra… Hồi đó tôi nhát lắm, bị Hạ Niệm Ý răn đe như vậy, cũng không dám đến trường nữa, ầm ĩ đòi nghỉ học. Bố mẹ thương tôi nên cho tôi ra nước ngoài… Còn về sau, anh biết rồi đấy…”
Lục Diên Chiêu có vẻ đăm chiêu, “Hình như tôi hỏi em vì sao kết hôn với Lạc Minh Khải mà?!”
“Anh không hiểu phụ nữ gì cả, trong tim người phụ nữ nào cũng ôm một giấc mơ, mơ về chuyện tình hoàng tử công chúa… Tôi cũng vậy, tôi từng hy vọng có thể cùng Lạc Minh Khải nói chuyện yêu đương nam nữ, để có một ngày, tôi có cơ hội ở cùng với người đàn ông tôi từng ái mộ kia, vậy thì tại sao không kết hôn?”
Cô dừng một lát, “Tôi chỉ muốn thỏa mãn giấc mơ đó thôi.”
Lục Diên Chiêu nhìn chằm chằm cô như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng Lương Tây cũng chống lại ánh mắt của y, không một chút trốn tránh, “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi có mơ mộng, muốn đánh cược một ván xem Lạc Minh Khải có thể nào yêu tôi hay không. Nếu anh ta có thể yêu, vậy thì những thù hận có thể giải quyết dễ dàng, mà bản thân tôi có thể hoàn thành giấc mộng thời thanh xuân một cách trọn vẹn… Đáng tiếc, cũng chỉ là giấc mơ mà thôi.”
Tiếng nói của cô vang lên mang theo muộn phiền, Lục Diên Chiêu gật đầu, cô đang nói hết ngọn ngành cho y biết.
Lương Tây cụp mắt, tựa hồ rất ưu thương. Chỉ có chính cô biết, trong lời nói của mình, thật giả lẫn lộn, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không rõ ràng, lời mình nói cái nào là thật, cái nào là giả… Chẳng qua sau khi cô nói hết tất thảy ra, lòng trống trơn, nhẹ bẫng. Cô tình nguyện những gì cô vừa nói, chính là những gì xảy ra trong cuộc đời cô trước khi ra nước ngoài…Nếu là như thế thì thật tốt biết bao, nhưng điểm tàn nhẫn nhất của cuộc đời chính là vĩnh viễn sẽ không có “Nếu”.
Nhưng nghĩ nhiều như thế làm gì, quan trọng là Lục Diên Chiêu tin cô.
Mộc Lương Tây quay về Hoa Hồng Viên hai ngày, mà bóng dáng Lạc Minh Khải cũng chưa thấy, thím Hoàng thì vẫn chăm sóc cô như trước. Lương Tây ôm Tiểu Mỹ Nữ nằm trên giường, đôi mắt Tiểu Mỹ Nữ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, thế nên cô đọc được tia bi thương trong ánh mắt Tiểu Mỹ Nữ.
“Em đang thương hại chị sao?” Mày Lương Tây nhíu lại, gắt gao nhìn Tiểu Mỹ Nữ không tha.
Tiểu Mỹ Nữ kêu meo meo đứng lên, Lương Tây ôm nó vào lòng, vuốt ve một hồi. Tay cô không tự chủ được đặt trên cổ nó, đột nhiên bóp thật chặt. Ầy vậy mà Tiểu Mỹ Nữ không giãy dụa, cũng không kêu thành tiếng…
Lương Tây buông tay ra, hô hấp của Tiểu Mỹ Nữ trở lại bình thường, nhưng không chạy đi nơi khác, mà chui rụt vào lòng cô.
Lương Tây vuốt ve lưng của Tiểu Mỹ Nữ, “Chị nói dối đấy,… Em biết vì sao chị ra nước ngoài, phải không? Đừng thương hại chị, chị tuyệt đối không đáng thương tí nào đâu..”
Sáng hôm nay Lương Tây chỉ nằm bẹp trên giường, nhận mấy cú điện thoại, chủ yếu đều là gọi hỏi chỉ thị của cô. Đêm đen kéo đến, cô nhìn chằm chằm khoảng không ngoài cửa sổ, trơ mắt chứng kiến ánh sáng chuyển thành bóng tối ra sao.
Đêm đen như mực.
Một chiếc điện thoại khác của cô đột nhiên đổ chuông.
Cô nhanh tay với lấy điện thoại, nhìn vào màn hình, là số điện thoại riêng của Lạc Minh Khải.
Ấn phím trò chuyện.
“Vâng, xin chào… Thật ngại quá, tôi lấy nhầm điện thoại rồi.”
Lấy điện thoại riêng của Lạc Minh Khải, vừa mới nói một câu lại vội vàng ngắt kết nối. Lương Tây cầm điện thoại của mình, lấy nhầm sao? Hạ Niệm Ý làm sao có thể bất cẩn đên vậy chứ? Hẳn là cố tình rồi, cô ta cố tình dùng điện thoại của Lạc Minh Khải gọi cho cô, ý là muốn thông báo cho cô biết đã trễ thế rồi mà Lạc Minh Khải vẫn còn đang ở chỗ cô ta…
Lương Tây có thể chắc chắn, hẳn là hành động bây giờ của Hạ Niệm Ý là nhanh tay xóa nhật ký cuộc gọi. Cô ta đang mong cô đi tìm Lạc Minh Khải mà một khóc hai nháo ba thắt cổ sao?
Cô ta rốt cuộc cũng nhịn không được mà tuyên chiến với cô, Lương Tây cười cười vuốt ve Tiễu Mỹ Nữ đang ngoan ngoãn dụi trong lòng mình. Cô đã chờ đợi ngày này, chờ rất lâu.
Nhưng, bỗng nhiên, bàn tay đang vuốt ve Tiểu Mỹ Nữ chợt cứng lại.
Trong ngực sao lại đau đớn thể này? Như thế nào lại có một dòng chua xót ấm nóng đang chảy ra?
Mộc Lương Tây, sao mày lại có thể ảo tưởng về người đàn ông đó được chứ? Ngay từ đầu chẳng phải mày đã tự nói với chính mình, tuyệt đối không thể có chút tình cảm gì với anh ta sao? Vậy thì mày đau cái gì? Sao lại khó chịu?
Cô dùng sức đánh lên giường, khiến giường run lên. Tiễu Mỹ Nữ mở to hai mắt nhìn cô, dường như mới bị dọa sợ nên mau chóng nhảy từ giường xuống đất…
***