Yêu Như Vậy, Hận Là Như Thế

Chương 24: “Anh giúp tôi đi, anh muốn tôi làm gì cũng được…”




Edit: Linh Le

Beta: Minh Nghi

***

Mộc Lương Tây đứng tại chỗ, nhìn người đẹp tóc vàng mắt xanh xấc láo cười ầm lên. Mà toàn thân cô lại đổ mồ hôi lạnh, chân cẳng cũng cứng ngắc lại. Cô hối hận vì đã xuất hiện ở đây. Giờ đây cô giống như một gốc cây sống trong bóng râm, hàng năm sinh trưởng ở nơi không có ánh mặt trời. Cho dù có yếu đuối đến nhường nào, cô cũng đã quen thuộc cách sống như vậy, càng ngày càng sợ ánh sáng, nghĩ thầm chỉ muốn trốn vào tháp ngà của mình.

Lúc trước, trong đầu cô chợt có một ý nghĩ, cả đời cô không thể cứ mãi như vậy được. Không có bạn bè, không có người yêu, thậm chí quên luôn cả cách nói chuyện, toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô. Trong một khoảng thời gian rất dài, cô nảy sinh một loại ảo giác, là cô đang sống ở một thế giới hư cấu, mọi người bên cạnh cô cũng đều là hư cấu, chỉ có mỗi mình cô thực sự tồn tại. Những người đó nói chuyện, ẩu đả, tranh cãi ầm ĩ, yêu đương, cười vang, hình ảnh có thể đánh sâu vào võng mạc của cô, âm thanh cũng có thể kích thích lỗ tai của cô. Nhưng cô luôn cho rằng tất cả những sự vật này đều là hư vô, cách cô rất xa rất xa, thế giới này thực ra chỉ có một mình cô, người bên ngoài chỉ là ảo giác.

Bị loại cảm giác kỳ lạ này trói buộc, tinh thần cô càng ngày càng sa sút, đến nỗi rất lâu rồi cô không còn mở miệng nói chuyện. Cô muốn thay đổi cách sống hiện tại của mình một chút, thay đổi thái độ với cuộc sống này. Trong lúc xúc động liền đi tới nơi này, ở đây có vũ hội, hẳn là sẽ có rất nhiều người.

Tới nơi, quả nhiên có thật nhiều người. Bỗng nhiên cô cảm thấy sợ hãi, thậm chí hối hận, cô thà rằng bản thân một mình trốn trong phòng đóng cửa không ra, cũng không muốn ở lại đây. Rất nhiều người đang nhìn cô, những ánh mắt này giống như trở thành vũ khí, khiến cô muốn chạy trốn thật nhanh.

“Hi, rất hân hạnh được gặp cô…” Lục Diên Chiêu mới vừa tới gần cô, thì phát hiện cô như bị trúng độc mà nhìn chằm chằm mình.

Lương Tây xoay người muốn trốn, cô hối hận, vô cùng hối hận.

Lục Diên Chiêu bắt lấy cánh tay của cô không cho chuồn đi. Trong tư liệu của y có viết cô rất nhút nhát và mắc chứng sợ đám đông… Qủa là danh bất hư truyền.

“Mộc tiểu thư, cô tính chạy đi đâu vậy?” Lục Diên Chiêu mở miệng cười, ánh mắt nheo nheo lại.

Lương Tây từ trong tay y giãy dụa muốn thoát ra, dùng ánh mắt thù địch trừng y, nhưng nghĩ lại, đột nhiên nhớ tới y kêu mình là “Mộc tiểu thư”, sắc mặt nhất thời thay đổi. Cô đã suy nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, y có thể là một tên khốn nạn, y xuất hiện ở đây là để hại mình, có lẽ ai đó đã thuê y đến để hại cô… Trong vô số loại khả năng đó, chỉ có một khả năng bình thường hơn một chút, chính là y biết cô.

“Anh… Sao anh lại biết tôi?” Cô nói ra những lời này, trong giọng nói thỉnh thoảng run run, mồ hôi trên trán nhỏ giọt chảy ròng ròng, từng giọt từng giọt túa ra.

Vốn dĩ thái độ ban đầu của Lục Diên Chiêu là hứng thú, nhìn bộ dạng cô như trúng phải độc, đúng là cũng cảm thấy giỡn rất nhây. Y chỉ trỏ đám bạn bên kia cách đây không xa của mình, “Tôi đang cược với đám bạn, cần cô giúp đỡ. Nếu cô đồng ý, thì tôi sẽ nói cho cô sao tôi lại biết cô, Mộc Lương Tây tiểu thư.”

Mộc Lương Tây mở to hai mắt nhìn y, quan sát y hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng, “Anh muốn tôi giúp cái gì?”

Lục Diên Chiêu chỉ vào mặt mình, “Nào, hôn tôi một cái đi, tôi sẽ trả lời cô.”

Mộc Lương Tây đáp trả y bằng cách nhanh chóng xoay người chạy trối chết. Giờ khắc này cô xem y như dã thú, nếu không nhanh chóng chạy thoát, thế thì cô có thể sẽ bị thương tổn đến mức không thể tưởng tượng.

Lục Diên Chiêu bị phản ứng của cô làm cho sửng sốt hai giây, chợt nghe tiếng cười ầm của đám bạn, y cũng không ảo não, buông ly rượu xuống, lập tức đuổi theo. Tốc độ của y rất nhanh, hai ba bước đã bắt được Mộc Lương Tây, nét cười trên mặt y dần phai nhạt, sắc mặt y bình tĩnh, chỉ có ánh mắt hơi thâm trầm, “Mộc Lương Tây, tôi cam đoan, hôm nay cô mà cứ bỏ đi như thế, tuyệt đối sẽ hối hận cả đời.”

Lương Tây không nghe thấy y nói cái gì, chỉ lo giãy dụa, muốn từ trong tay y vùng ra.

Yếu đuối như vậy, so với một con thỏ còn không bằng, Lục Diên Chiêu bắt đầu cảm thấy chán ghét, y mạnh mẽ đẩy cô một cái, tiếng nói lạnh băng đánh úp về phía cô, “Nếu cô không bận tâm an nguy của người nhà mình, không để ý cơ nghiệp mấy chục năm của cha cô, muốn một ngày nào đó cửa nát nhà tan, vậy thì cô cứ đi đi, tôi xem cô trốn được bao lâu…”

Đúng vậy, Mộc Lương Tây muốn chạy đi, muốn nhanh chóng thoát ra, nhưng cô chỉ đi được hai bước liền ngừng lại. Lục Diên Chiêu nhắc đến cha mẹ cô, đó là những người yêu thương cô nhất, hiểu rõ cô nhất đời này, nếu không có cha mẹ, có lẽ cô căn bản sống còn không nổi. Cô còn sống đến giờ, là vì muốn làm cho cha mẹ mình an tâm. Cô một mình tới nơi này, đã phải sử dụng rất nhiều dũng khí mà không ai biết được. Trước đó, khi vẫn còn ở trên máy bay, cô vẫn luôn chảy nước mắt, có lẽ cô là loại phụ nữ yếu đuối đến mức vô cùng, từ lúc bắt đầu khóc trên máy bay, mãi cho đến khi xuống máy bay vẫn còn đang khóc thút thít. Cô không dám đem tình trạng của mình nói cho cha mẹ biết, chỉ có thể một mình chấp nhận, một mình đến đất nước xa lạ này, để cho bản thân tự sinh tự diệt…

Nếu nói trên thế giới này còn có cái gì đáng giá để cô lưu luyến, thì nhất định chính là cha mẹ cô. Cuộc đời này của cô thật có lỗi với hai người họ, bọn họ đem tất cả yêu thương dành cho cô, nhưng cô lại không thể hồi báo được điều gì.

Giờ khắc này, cô bàng hoàng, lo lắng, sợ hãi… Cô biết chính bản thân mình thật bệnh hoạn, ngay cả việc tiếp xúc với người khác cũng có thể sợ đến như vậy, giống như ngoài cô ra, tất cả mọi người là thú dữ đáng sợ.

Cô xoay người, chậm rãi chống lại ánh mắt của Lục Diên Chiêu, không phải cô không sợ hãi, chỉ là cô nghĩ, nếu có thể vì cha mẹ của mình, cho dù vượt qua giới hạn gì cũng đều có thể, thậm chí cho dù y đang nói dối cũng không sao cả.

“Anh… Có ý gì?” Cô run run hỏi y.

Lục Diên Chiêu không phải là người có tính nhẫn nại, thái độ của cô vừa rồi đã chọc giận y, giờ phút y xem cô như một con thú cưng, không đúng, là xem cô giống như một truyện cười, hắn híp mắt nhìn cô, một kẻ yếu đuối, không xứng được người khác thương hại cùng giúp đỡ. Y chỉ chỉ mặt mình, không ai có tư cách đòi hỏi người khác phải giúp đỡ, cô muốn y giúp thì phải trả giá, vừa rồi y bị mất mặt trước đám bạn mình… Cô phải để y lấy mặt mũi của mình về, có vài kẻ nhiều chuyện cũng đã chạy tới hóng hớt, y biết rõ.

Lương Tây sắp bật khóc, Lục Diên Chiêu lại càng nổi giận, bao nhiêu phụ nữ vây quanh y, y đều keo kiệt không thèm phản ứng, chuyện tốt này rơi trúng người cô, cô lại có cái kiểu giống như y muốn giết cô vậy…

Lương Tây nhanh nhẹn hôn phớt nhẹ lên mặt y,  “Lời nói vừa rồi, anh có ý gì?”

Lục Diên Chiêu đã từng được người ta hôn qua rất nhiều lần, cũng đã thử qua rất nhiều kiểu hôn, nhưng lúc này đây, nụ hôn không được tính là hôn này, khắc sâu vào trí nhở y, y ngoài việc cảm thấy mặt hơi lạnh một chút, còn lại cũng chẳng có cảm giác gì. Trong lòng còn âm thầm hoài nghi, cô thật sự là một khối băng ư, làm sao có thể lạnh như vậy…

Y vươn tay sờ lên mặt mình, “Có người nhắm vào Mộc thị, trước tiên có thể nói để cha cô chuẩn bị sẵn sàng rồi đấy.”

Lời này nói cũng là dư thừa, Lục Diên Chiêu đã từng phân tích, dựa theo tốc độ với thủ đoạn thu mua hai xí nghiệp trước của Lạc Minh Khải, thì đối với Mộc thị, tuy rằng tình hình của Mộc thị có phức tạp hơn một chút, nhưng nếu Lạc Minh Khải đủ tàn nhẫn, tuyệt đối có thể thu mua Mộc thị trong vòng ba năm. Y nói lời này, chỉ là để hoàn thành giao dịch vừa rồi của y cùng Mộc Lương Tây “Trả giá và thu hoạch”.

Thấy y muốn bỏ đi, Lương Tây lại chủ động tiến lên giữ chặt lấy cánh tay y. Lục Diên Chiêu hừ một cái, không có ý định cùng cô dây dưa, căn bản không bận tâm tới cô, tiếp tục trở lại cuộc vui. Lương Tây cũng không mở miệng mà đi theo sau y, Lục Diên Chiêu không thèm để ý đến cô, Lương Tây lại càng gắt gao đi theo y.

Lục Diên Chiêu cùng đám bạn quẩy đến rạng sáng, uống không ít rượu, còn cùng mấy người đẹp nhảy vài điệu. Rốt cuộc chờ mãi đến khi y muốn đi về, lại phát hiện Mộc Lương Tây vẫn  như trước đi theo mình, không kiềm được tức giận, “Cô muốn cái gì?”

“Vì sao chứ?” Bây giờ cô đã rất bối rối, thầm nghĩ nếu y có thể nói cho mình mấy tin tức này, vậy thì y chắc chắn phải biết rõ ràng ai muốn hại gia đình cô, nhất định y biết rất nhiều chuyện.

“Anh làm sao biết có người cố ý nhắm vào Mộc thị? Người đó là ai, tại sao phải nhắm vào người nhà của tôi… Làm sao anh biết? Lúc nãy anh nói đùa cho xong đúng hay không… Không đúng, chắc chắn anh biết rất nhiều, anh nói cho tôi biết được không, anh nhất định rất rõ ràng…”

Sắc mặt cô trắng bệch, nhưng vẫn như cũ kéo y không buông.

Lục Diên Chiêu không phải là người thích làm việc thiện, nhắc nhở cô một câu cũng đã xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, dựa vào cái gì còn phải phá lệ tặng kèm phúc lợi? Y lại đẩy cô một cái, có trời cao làm chứng, y thật sự chỉ dùng có một chút sức, thế mà cô lại ngã mạnh về phía sau, lảo đảo vài bước, vất vả lắm mới đứng vững, lại còn nôn mửa một trận…

Lục Diên Chiêu muốn đi cũng không được, mà không đi cũng chẳng xong, rõ là cô gái phiền toái đến cực điểm. Bây giờ y đang tự trách mình tự dưng lại đi trêu chọc cô, y đến gần cô, thấy cô rốt cục nôn xong rồi, sắc mặt cô như vẫn trắng bệch không chút huyết sắc, lệ trong mắt như dòng suối chảy xuống.

Cô nhìn y, ánh mắt không còn bùng cháy mãnh liệt nữa, đến nỗi khiến y cảm thấy nó chẳng có tiêu cự. Cô giống như bị người ta ném vào trong đám dân du cư, không thuộc sở hữu của ai, chỉ có thể lưu lạc mà tự sinh tự diệt, Lục Diên Chiêu bỗng nhiên có chút mềm lòng.

Y kéo cô, chẳng hể bận tâm cô đang giãy dụa, “Tôi đưa cô về.”

Y thỏa mãn yêu cầu của cô, đem hết thảy tin tức mà y biết được nói cho cô nghe. Lấy thủ đoạn của Lạc Minh Khải, anh ta đã đem hai xí nghiệp nuốt chửng không chừa, thì đối với Mộc thị chỉ càng thảm hơn. Ai bảo Mộc Chính Nguyên là người lúc trước khởi xướng đưa Lạc gia vào tròng? Không đúng, phải là xem như chủ mưu, ngay cả ở trong pháp luật, chủ mưu cũng là tội nặng nhất.

Lương Tây hỏi y có nhầm hay không, có phải tất cả đều là y đoán hay không, sự thật thực ra có thể không phải như vậy.

Lục Diên Chiêu lại chỉ cười lạnh, “Mộc Lương Tây, bây giờ Thịnh Á đang trong thời gian im hơi chờ thời cơ. Cô tin không, chờ Lạc Minh Khải qua thời gian yên ắng này rồi về nước, hắn sẽ trực tiếp cầu hôn cô? Cô chắc chắn sẽ đồng ý, như vậy có thể khiến Mộc thị nhanh chóng tan tành, giảm bớt nhiều phiền toái cho Lạc Minh Khải, người nhà cô cũng không thể từ chối, dù sao kết quả cũng giống nhau cả…”

Cô lại khóc, Lục Diên Chiêu chưa từng gặp người nào lại ưa khóc như vậy.

Lục Diên Chiêu sẽ không hầu hạ phụ nữ, mang cô về nhà đã là hết lòng hết sức, cô ở trong phòng hắn vẫn không ngừng khóc. Trước kia y nghe nói nước mắt của phụ nữ có thể phá Trường Thành, chỉ cảm thấy người khác sao có thể khoa trương  đến như vậy, nước mắt sao có thể khóc phá Trường Thành, nay sau khi thấy Mộc Lương Tây khóc, y liền nghĩ việc này tuyệt đối là thật…

Mộc Lương Tây khóc mệt, lại từ trong phòng đi ra, cô bước đến trước mặt Lục Diên Chiêu, “Anh có biện pháp có thể cứu được gia đình tôi, đúng không?”

Nếu là người bình thường, làm sao có thể biết được ý đồ của Lạc Minh Khải, huống chi là sự việc của Lạc gia chắc chắn đã được che đậy, Lục Diên Chiêu có thể điều tra được, y nhất định có biện pháp.

Lục Diên Chiêu ném cho Mộc Lương Tây vài tiếng cười châm chọc, “Đừng hỏi tôi có cách nào không. Đầu tiên, dựa vào cái gì? Tôi dựa vào cái gì mà phải giúp cô? Chúng ta không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì để mà tôi phải phí công đi lo chuyện nhà các người?”

Buồn cười thật đấy, vô duyên vô cớ ai cũng  có thể tới cửa nhờ y giúp.

“Anh giúp chúng tôi, anh muốn cái gì cũng đều có thể…”

Lục Diên Chiêu lại cười lên một cách hèn mọn, “Nhưng tôi không thích tiết mục bán mình cầu vinh.”

Y đánh giá bộ dạng của cô một chút. Xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng cái tính cách này, không phải loại y thích. Dáng người cũng không đẹp lắm, ngực không đủ lớn, mông không đủ cong, tiến vào showbiz cũng chỉ có thể đóng khung trong cái hình tượng ngọc nữ thuần khiết mà thôi…

Cô lại khóc, Lục Diên Chiêu thật sự hết sức lực, chỉ có thể lấy tay đỡ trán.

Đến khi cô khóc làm y phiền chán đến cực điểm, y mới mở miệng nói:

“Mộc Lương Tây, trên thế giới này không có ai nên giúp ai. Muốn làm cái gì, chỉ có thể dựa vào chính mình!”

***