"Ngay lúc này, anh chỉ muốn đè em ra và mây mưa cho đến khi anh thoả mãn mới thôi. Nhưng anh không muốn làm em tổn thương thêm một lần nào nữa" Nathan vuốt cằm, chìm trong suy nghĩ “Brenna, anh muốn bắt đầu lại từ đầu. Chúng ta hãy làm lại thật từ từ, chỉ làm những thứ em thích và muốn, và sau đó, một khi em đã tin tưởng anh hơn, anh cũng tin em sẽ thành thật chia sẻ với anh”
Brenna nhìn hắn chằm chằm, choáng váng, đầu óc chẳng thể suy nghĩ nổi điều gì, như một chiếc máy tính bị đơ vậy. Có lẽ hắn đã quá để tâm đến việc đã làm tổn thương cô lần trước, hắn đang lo lắng, nhưng Brenna không thể nhìn rõ hắn khi cả hai đang bị bao vây trong bóng tối căn phòng như thế này.
Hắn cũng muốn ánh sáng, nhưng Brenna cũng không dám đảm bảo hắn sẽ làm điều đấy cho cô. Brenna cũng không rõ có phải cô thực sự không thích bóng tối - nơi hắn đang sống hay không, hay đơn giản tất cả nỗi sợ đó đều xuất phát từ tình yêu của cô dành cho Finn. Đôi khi Brenna cũng thích bóng tối, như ngày xưa khi cô còn ở cùng hắn vậy. Dù vậy, chỉ duy nhất đêm nay, cô muốn được ở cùng người đàn ông này bất kể là vì lí do gì.
"Nathan, có lẽ anh đã quá để tâm vấn đề làm em tổn thương rồi"
Khuôn mặt hắn xám xịn lại "Không phải chỉ có việc làm trái tim em tổn thương đâu, điều anh vẫn lo lắng nhất đó chính là thế giới của anh, nó quá tăm tối so với em. Anh không muốn ép buộc em phải chấp nhận anh, càng không muốn sau đêm nay cả hai chúng ta sẽ phải vương vấn vì nhau"
Brenna ngồi thừ ra, quan sát hắn một chút rồi nói: "Đúng là em rất sợ, em không thể đùng một phát nhào tới với thế giới của anh được" Cô áp sát vào hắn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt sầu não đó "Nhưng em có thể từ từ tiến tới mà"
Hai tay hắn nắm chặt vào nhau, hắn cúi gầm mặt xuống "Kể từ khi làm em tổn thương, cuộc sống với anh như là địa ngục vậy. Tất cả bản năng trong anh đều bảo anh rằng phải để em đi, rằng anh không xứng với em, thế giới của anh không dành cho em. Nhưng khi anh chứng kiến những ánh mắt của mấy gã đàn ông đó khi nhìn em, đặc biệt là thằng chó đó..." Hắn nghiến răng, khuôn mặt càng trở nên đau đớn hơn "Ánh mắt của thằng Kai khi nhìn em... Dù vậy trông em lại vô lo và xinh đẹp. Không phải bây giờ em không xinh đẹp, nhưng em ngồi đây, và anh có thể nhìn thấy nỗi đau của em. Thật khó khăn khi biết rằng anh là người đã làm em đau như thế. Nhưng anh là người đàn ông ích kỷ. Anh đã muốn em kể từ ngày em lạc bước vào tâm trí anh. Em tinh tế, chân thành, nồng nhiệt, mạnh mẽ, hấp dẫn, danh sách này còn kéo dài vô tận. Cũng chính em là điều làm nên con người anh hiện tại, anh thay đổi, anh cố gắng mọi thứ. Anh choáng ngợp trước em. Anh muốn em, và ý nghĩ có kẻ nào khác sở hữu em giống như con dao đâm xoáy vào tâm hồn tối tăm của anh vậy.” Cơ mặt hắn thả lỏng ra, như vừa trút ra được hết mọi gánh nặng thầm kín bao lâu nay.
Miệng Brenna khô khốc. Nếu đây không phải là một tuyên ngôn tình yêu thì cái gì mới phải đây? Và rồi từ ngữ tuôn ra khỏi miệng cô cũng bắt đầu như nước tràn bờ.
“Nathan, có thể anh có nhiều nỗi buồn, nhưng anh là một người đàn ông tốt. Em có thể thấy điều đó... anh rộng lượng, tử tế,... Vậy mà em đã không cố gắng hết mình. Đêm hôm đó, quả thực là một cú sốc với em, và kể cả vụ nổ súng ban tối, em biết em không còn là người phụ nữ dành cho anh như ngày xưa nữa, em không thể cùng anh đồng cam cộng khổ vì giờ em đã có Finn. Và rồi, sau khi ra đi, em đã hiểu rằng cho dù anh có làm tổn thương em bao nhiêu lần cũng không thể sánh với nỗi đau khi để mất anh. Em rất muốn chúng ta có thể bắt đầu lại mọi thứ... nhưng khó quá”
“Không ai trên đời này xứng đáng để trở thành người phụ nữ của anh ngoài em” Hắn thì thầm. “Anh phải nói điều ấy với em bao nhiêu lần nữa đây?”
“Em không bao giờ biết anh đang nghĩ gì. Đôi khi anh quá khép kín... như một hòn đảo vậy. Anh làm em sợ, thế giới của anh làm em lo. Thế nên em im lặng. Em không biết tâm trạng của anh sẽ đi đến đâu. Nó quay ngoắt 180 độ chỉ trong một phần nghìn giây, điều đó khiến em bối rối. Anh cũng quá xa cách trong khi em rất muốn bộc lộ cho anh biết rằng em yêu anh rất nhiều”
Nathan chớp mắt trong bóng tối, Brenna thận trọng nghĩ, và cô không thể kháng cự lại hắn thêm được nữa. Cô đưa người nhoài vào lòng hắn, khiến hắn sững lại. Cô ôm lấy mái đầu hắn trong hai tay mình.
“Em yêu anh, Nathan. Anh đã chuẩn bị tất cả những thứ này cho em, anh lao tới bảo vệ em khi có nguy hiểm. Em mới là người không xứng đáng, em xin lỗi vì đã không thể thấu hiểu và tiến vào cuộc sống của anh ngay. Có thể với thời gian... em không biết nữa... nhưng vâng, em không muốn về, chỉ muốn ở bên cạnh anh”
Nathan vòng tay quanh người Brenna và siết cô vào lòng "Brenna, dù đã biết ở bên cạnh anh em sẽ gặp nguy hiểm đến mức nào, nhưng em vẫn quyết định ở lại bên cạnh anh. Nghĩ đến điều nay anh thực sự vui đến phát điên"
"Thật ư? Vậy mà em không hề hay biết"
Hắn vừa thở gấp vừa vùi mũi vào tóc cô. Sau đó, lại chậm rãi ngậm lấy cằm cô, nâng lên, để hắn tiến sâu xuống cổ. Môi hắn mơn qua cổ họng Brenna, hôn, mút, cắn nhẹ từng miếng nhỏ ở chân cổ. Cơ thể Brenna bắt đầu rộn rã khắp mọi nơi. Cám giác về lần các ngón tay hắn mơn trớn ban nãy làm da cô hiện tại siêu nhạy cảm. Máu nóng dồn xuống bụng dưới, giữa hai chân, rồi ngay đó. Hắn nhẹ nhàng đẩy cô nằm ngữa xuống giường.
Tay hắn lần xuống người cô, chạm đến ngực, trong khi môi hắn vẫn đang chìm đắm trên cổ cô. Hắn dụi chóp mũi vào quanh cổ Brenna rồi bắt đầu một cuộc thám sát đầy vui thú bẳng miệng, tiến xuống, theo đường của bàn tay, vào giữa ức cô. Hắn hôn từng bên ngực một, ngậm dịu dàng, đầu ngực cô căng lên nhè nhẹ. Hông Brenna bắt đầu động cựa và chuyển động nhịp nhàng, đáp lại nhịp điệu của miệng hắn trên cơ thể cô.
Đến rốn, hắn sẩn lưỡi vào sâu trong rốn, nhẹ nhàng nhay bụng dưới Brenna giữa hai hàm răng. Cơ thể cô oẳn lên trên giường.
"Hmm. Em thật ngọt ngào, Bren"
Mũi hắn dụi dọc theo đường giữa bụng dưới và mu, nhè nhẹ cắn cô, cù cô bằng lưỡi. Thói quen dọn dẹp lông vùng kín của Brenna có lẽ đã cứu vãn tình hình oái oăm này, cô không hề hay biết bọn họ có thể sẽ làm đêm nay. Bất thần ngồi dậy, hắn quỳ trên gối, nắm lẩy hai mắt cá, dạng rộng chân cô sang hai bên.
Hắn bắt lấy chân trái, gập gối cô lại, nâng bàn chân cô lên, đưa vào miệng. Quan sát và ước lượng từng phản ứng của cô, hắn dịu dàng hôn từng ngón chân, cần nhè nhẹ từng ngón chân từ phía lòng bàn chân. Đến ngón út, hắn cắn mạnh hơn, Brenna quay cuồng chấn động, rền rỉ. Hắn liếm lên mu bàn chân – và khuôn mặt hắn khuất sau chân cô, Brenna không còn thấy được hắn nữa. Brenna cháy bừng trong mọi hành động gợi tình của hắn. Brenna khép mắt lại và hưởng thụ những cảm giác hắn đang dấy lên. Hắn hôn lên mắt cá chân, rê những chiếc hôn từ bắp chân lên gối, lên chút nữa rồi dừng lại. Hắn bắt đầu lại toàn bộ cử chỉ gợi tình và bỏng cháy ấy với chân phải.
"Uhm..." Brenna rên lên khi hắn cắn vào ngón út, hành động ấy làm cho đâu đó sâu trong bụng dưới cô quặn thắt lại.
"Những chỗ này vẫn là nơi nhạy cảm của em nhỉ"
Brenna đỏ mặt ngại ngùng, cô không nghĩ hắn vẫn còn nhớ những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô. Brenna cũng cảm thấy mừng vì căn phòng này khá tối, có lẽ hắn sẽ không thấy được biểu hiện phấn khích của cô hiện giờ.
Lần này, hắn không dừng lại ở gối, cứ tiến dần mãi lên giữa hai đùi, đẩy đùi cô mở rộng ra. Brenna chợt hiểu hắn sắp làm gì, phần nào đó trong cô muốn ngăn hắn lại bởi cô có một chút thấy ngượng và bối rối. Hắn sẽ hôn cô ở đó. Dù vậy, một phần khác lại đầy háo hức. Hắn chuyển sang đầu gối bên kia, dời những chiếc hôn êm ái lên đùi, hôn, liêm, mút và rồi hắn ở giữa hai chân, dụi mũi lên rồi xuống vào cô, rất nhẹ, rất êm. Brenna rít lên.
Hắn dừng lại, đợi cho cô bình tĩnh. Brenna khẽ nhấc đầu lên nhìn hắn, miệng cô hé mở, trái tim vẫn còn đập dồn trong lồng ngực đang tìm cách dịu lại.
"Có biết mùi của em kích thích đến chừng nào không, Bren?" Hắn nói, rời mắt khỏi Brenna rồi tiếp tục dụi mũi vào mu, hít thật sâu.
Toàn thân Brenna đỏ nhừ, cảm thấy sắp ngất đi được, cô nhắm tịt mắt lại. Căn bản cô không thể nhìn hắn làm thế được.
"Anh thích thế này. Có lẽ chúng ta sẽ giữ thế này chăng." Hắn nói, những ngón tay vẫn rê nhẹ nhàng quanh chỗ đó của cô, lướt nhẹ nhàng trên làn da đang nhạy cảm của Brenna
"Xin anh..." Brenna xấu hổ van nài.
"Em đã bắt anh đợi quá lâu, nên bây giờ anh rất thích nghe em van xin anh, Bren"
Brenna bật rên lên.
"Có qua có lại không phải là cách chơi ưa thích của anh, Bren" Hắn vừa thì thầm, vừa thổi vào cô, lên rồi xuống. "Nhưng hôm nay em đã làm anh vui và em được thưởng."
Brenna nghe thấy nụ cười ranh mãnh trong giọng nói hắn. Và khi cơ thể cô đang ngân nga hòa với từng lời của hắn, lưỡi hắn ta bắt đầu xoay chầm chậm quanh cô bé của cô, trong khi tay hắn nắm lẩy mặt sau đùi Brenna.
"A!" Brenna bật kêu lên, cơ thê căng cứng và chấn động theo từng cái động chạm của lưỡi hắn.
Chân cô cứng lại, hắn đấy ngón tay vào trong cô, cô nghe thấy tiếng thốt khàn đục của hắn.
"Ồ, thật hoài niệm. Anh yêu cách em ướt đẫm vì anh."
Cơ thể Brenna van nài được hồi phục và cô không thể từ chối điều đó được nữa. Cô phó mặc, không còn ý muốn đương cự nữa khi cơn cực khoái đã chộp được cô, quặn thắt trong cô lần này rồi lần khác. Cả thế giới chìm lỉm rồi biến mất trước mắt, cơn cực khoái ập đến, mọi thứ khác đều vô nghĩa lý.
Hắn bắt đầu trườn cả cơ thể lên người cô. Brenna nhấc tay vòng qua cổ hắn, giữ hắn ở tư thể dễ chịu nhất có thể. Khoảnh khắc đó, Brenna biết cô có thể làm tất cả mọi thứ ho người đàn ông này. Sự kinh ngạc mà hắn đã mang đến cho cô vượt xa những gì cô tưởng tượng. Và hắn vẫn còn muốn đẩy nó đi xa, thật xa đến một nơi mà với sự ngu ngơ của cô, không thể nào tưởng tượng nổi.
Hắn chống khuỷu tay, gượng dậy, nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm.
Suy nghĩ của cô cứ ngân nga theo từng cử chỉ của hắn. Nathan dúi mũi hắn ta lên chóp mũi Brenna. Cô vẫn còn chấn động với những phản ứng thể xác trác tuyệt của hắn, cứ nhìn hắn trỗng rỗng, cố bắt lấy một ý nghĩ nhịp nhàng.
Bất ngờ, cả hai đều chợt nhận ra những giọng nói vọng từ sảnh ngoài sang phòng ngủ. Cả hai đều phải mất một lúc định thần để hiểu được mình đang nghe thấy gì.
"Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài, ngài Redmond. Bên phía Alex có thông tin gấp cần bàn bạc với ngài ngay" Là giọng của Free.
Hắn nhăn mặt, chìm trong suy nghĩ một lúc. Sau đó miễn cưỡng thở hắt ra một tiếng "Được rồi, anh đi trước đi"
"Vâng"
Tiếng bước chân của Free bắt đầu xa dần. Hắn lại chăm chú nhìn Brenna, ánh mắt có chút tiếc nuối, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng mỉm cười với cô "Shit... có lẽ hôm nay chúng ta phải dừng lại ở đây rồi Bren" Hắn vẫn cười, dù vậy khuôn mặt vẫn rõ nét đau khổ.
Brenna cũng hơi nhíu mày, nếu có gan chắc cô đã giết cái tên phá đám này ngay lập tức rồi. Ngay cả bước dạo đầu còn chưa thực sự xong. Brenna đưa tay, siết chặt lấy cổ hắn, như không muốn dừng lại. Quả thật cả hai chẳng ai muốn dừng lại cả.
"Brenna, em làm thế này thiệt dễ thương quá" Hắn cười toe toét "Nhưng phải dừng lại thôi, chẳng phải sáng em còn đi đón Finn nữa sao?"
"Phải rồi!" Brenna bật giật, lồm cồm với lấy cái điện thoại để xem giờ. Trời sắp sáng rồi, có lẽ sẽ chẳng ngủ được bao nhiêu tiếng, nhưng buổi trưa cô còn có ca làm. Nếu cứ cố gắng vật lộn với hắn bây giờ ngày mai có thể cô sẽ chết vì kiệt sức mất.
Brenna bĩu môi, ngậm ngùi chấp nhận số phận. Hắn gỡ cô ra khỏi người. Brenna cuộn người lại. Còn hắn ngồi bật dậy.
"Đến đây, mặc quần áo vào"
Hắn cười toe, bước ra khỏi giường, xỏ quần jean vào – không có đồ lót. Brenna cũng gượng ngồi dậy. Hắn chồm sang phía Brenna, nhìn cô trìu mến. Trông hắn đầy vui thích với nụ cười rộng. Hắn hôn nhanh lên trán Brenna rồi lại cười tươi rói. Hôm nay hắn cười thật nhiều, thật thoải mái. Brenna có thể ngồi thẫn ra tại đây nhìn ngắm hắn cười cả buổi cũng được.
Brenna thất vọng mặc lại bộ pajama lên người. Hắn lại gần, nắm tay Brenna rồi lại đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ.
"Anh sẽ chở em về"
"Nhưng còn việc của anh...?"
"Có thể đợi"
"Vậy tại sao không để nó đợi đấy rồi... làm tiếp" Brenna xấu hổ lí nhí trong vô thức. Cô không nghĩ cô sẽ thốt câu này ra khỏi miệng.
Hắn bất ngờ, Brenna càng ngượng chín người hơn nữa, cô xấu hổ quay mặt đi.
"Chở em về sẽ nhanh hơn ngủ với em. Dù sao anh cũng rất vui vì em muốn thế Brenna, em thật dễ thương"
"Anh đừng nói em dễ thương nữa, em không phải con nít" Brenna đỏ mặt nhăn nhó.
"Được rồi, đi nào" Hắn nắm tay kéo cô ra phía hành lang rồi trở xuống nhà xe.
Bỗng một cuộc điện thoại gọi tới "Đợi em một chút"
Hắn nhíu mày "Thằng Kai à?" Hàm hắn nghiến lại, mắt sáng lên.
Brenna chớp mắt nhìn hắn "Từ lúc chuyển ra ngoài bọn em đã không nói chuyện với nhau nữa rồi. Chỉ là Maris gọi thôi mà. Từ lúc nào anh lại chở nên nhạy cảm vậy?"
"Anh không muốn chia sẻ đâu, Bren. Nhớ đấy." Biểu cảm điệu kiệm lời và lạnh lùng ấy là một lời cảnh báo. Sau khi dừng giây lát cái nhìn lạnh lùng lên Brenna, hắn quay người về phía tủ quần áo.
Brenna muốn bắt máy nhưng sự lạnh lùng bất ngờ ấy làm cô cứng đờ người. Cô không biết chuyện gì vừa xảy đến với người đàn ông rộng lượng, thư thái và hay cười, vừa mới ân ái với cô cách đây chưa đến nửa giờ. Brenna cúp máy, dù gì cô cũng đã sắp về, chỉ ngán mỗi việc phải giải thích thế nào với cơn tò mò của Maris.
Nathan đã lấy lại kiểu cách lạnh lùng, lịch thiệp, dễ cáu bẳn, hắn đã đắp lại lên mặt chiếc mặt nạ và đang phô nó ra. Hắn khoác nhanh một chiếc áo da đen. Với bộ quần áo này, trông hắn không hề có vẻ của một tỷ phú rất nhiều tỷ đô-la. Hắn giống như các cậu bé của những khu xóm lao động, một tay ngôi sao nhạc rock hay một người mẫu có hành vi văn hóa kém. Brenna thầm chép miệng, ước gì cô có được một phần mười sự bình tĩnh mà hắn có, điềm đạm và tự chủ.
Khalid từ đâu xuất hiện.
"Vậy mai nhé." Hắn nói, Khalid gật đầu.
"Vâng, thưa ngài. Ngài sẽ đi xe nào?"
Hắn nhìn qua Brenna một thoáng.
"R8."
"Thượng lộ bình an, ngài Redmond, cô Harding" Khalid nhìn Brenna rất trìu mến dù hình như sâu trong mắt anh ta vẫn thoáng một nỗi ái ngại.
Brenna không nghi ngờ gì nữa, anh ta hẳn đang nghĩ rằng Brenna đã tiêu tùng vì những hành vi tình dục khó lường của Nathan. Brenna thầm chau mày, cô không được tâm sự với bọn Maris và Jóse, nhưng cô cũng không biết là do cô không dám tâm sự với họ rằng "bạn trang tôi là mafia" hay vì lí do nào khác, bởi vì hắn cũng không có nói rằng không cho cô công khai với ai. Vấn đề này vẫn chưa được giải quyết, giữa bọn họ còn quá nhiều chuyện cần phải thẳng thắn với nhau. Brenna chau mày chìm trong suy nghĩ, nếu thật sự muốn tiếp tục xem chuyện này sẽ đi tới đâu, điều họ cần làm bây giờ là sẽ phải có một bữa tối, cùng nhau nói thẳng về những vấn đề. Đó chính là hầu như tất cả những điều Brenna muốn thổ lộ cùng hắn. Hoàn toàn tự nhiên nếu cô muốn tâm sự chuyện đấy với người nào đó – và cô không thể nói chuyện với hắn được vì mới phút trước hắn vừa cởi mở thì phút sau hắn đã lạnh tanh.
"Chuyện gì vậy, Bren?" hắn hỏi.
Brenna khá bất ngờ vì hắn có thể nhìn được cô đang có điều gì đó băn khoăn trong đầu. Hắn tiên tới và kéo trễ cằm cô xuống.
"Đừng cắn môi nữa, không thì anh sẽ làm chuyện đó với em ngay tại hành lang này mà không cần biết có ai đi tới hay không"
Brenna đỏ mặt nhưng rõ là trên môi hắn cũng thoáng một nụ cười. Cuối cùng, tâm trạng hắn có vẻ đã dịu lại.
"Nathan, em có chuyện...."
"Sao nào?" Hắn tỏ vẻ quan tâm.
"Uhm... Liệu em có thể tâm sự với bọn Maris về chuyện chúng ta?" Brenna bối rối
Hắn đưa mắt nhìn cô "Anh thật sự không hoan nghênh điều đó"
"Tại sao?" Brenna có một chút thất vọng. Hắn chỉ đáp trả lại cô bằng một cái nhún vai. Có lẽ mối quan hệ giữa cô và hắn có thể ảnh hưởng đến công việc, cũng có thể vì bất cứ lí do nào đó mà Brenna không thể hiểu được vì cô vốn chưa vào sâu trong thế giới của hắn, căn bản là cô không thể hiểu. Nhưng còn hắn, đôi mắt xa xăm, Brenna đoán có lẽ hắn đang suy tính điều gì đó. Brenna thông cảm cho mối tình nghiệt ngã này, vì vậy cô quyết định tạm thời không đào sâu những lí do nữa.
Brenna thì thầm "Vậy... Mối quan hệ của chúng ta… ừm.. tạm thời sẽ như thế này sao?"
"Đúng thế" Hắn đáp.
"Em hiểu rồi."
"Còn ngoài ra, em có muốn gì ở anh nữa không?" Hắn thấp giọng, nói thêm.
Brenna thật sự nghi ngờ điều ấy "Sẽ là một bước đại nhảy vọt đây." Cô nói.
"Đúng thế." Hắn khẽ nhắm mắt lại và khi mở ra, đôi mắt hắn to, dứt khoát. "Brenna, em phải lắng nghe lòng mình. Không phải em không biết ở bên cạnh anh em sẽ nguy hiểm cỡ nào, vì vậy hãy suy nghĩ thật kỹ có nên tiếp tục hay không, anh rất vui được bàn bạc với em bất cứ điều gì. Anh sẽ ở đây đến thứ sáu, sau đó anh có việc phải đi xa một chuyến, trong trường hợp em muốn nói chuyện trước thời điểm dự kiến." Từng lời hắn xô nhau đến với Brenna. "Hãy gọi anh, có thể chúng ta sẽ cùng ăn tối, xem nào, thứ Tư? Anh rất muốn làm chuyện này. Chính xác là anh chưa từng ham muốn làm chuyện gì như làm chuyện này với em."
Sự chân thành và khao khát của gã mafia quyền lực này ánh lên trong đôi mắt. Và đó cũng chính là điều lớn nhất Brenna không hiểu. Tại sao lại là cô? Nghĩ tới đây, Brenna mới cảm thấy rùng mình. Một người quyến rũ xinh đẹp như Katy đã từng hấp dẫn được gã này mà còn phải đón nhận thảm cảnh đáng thương chỉ vì một lòng si tình như thế, vậy còn Qwen? Dù bọn họ có ngàn lần, vạn lần ngang ngược nhưng chung quy cũng chỉ là một người phụ nữ bìnht hường si tình mà thôi.
"Em muốn biết gì nào?" Hắn hỏi, đưa tay mơn man những ngón dài từ má xuống cằm, đẩy nhẹ đầu Brenna ra sau để hắn nhìn thẳng vào mắt cô.
Nội tạng Brenna đột quặn lên, cô nuốt ực một cái "Lúc này thì không có gì cần hỏi ạ." Brenna khẽ đáp.
"Vậy thì để lên xe cho yên tĩnh đã nhé?"
"Được ạ." Brenna ngẩng lên cười với hắn, an tâm.
Hắn khẽ nhếch môi với cô rồi lắc đầu "Em càng sớm dấn vào chuyện này càng tốt, rồi chúng ta có thể chấm dứt tất cả." Hắn nói.
"Chấm dứt tất cả gì cơ?"
"Em, ghét bỏ anh."
Hắn nghiêng xuống, ngậm cằm Brenna rồi đặt lên môi cô một nụ hôn vội và ngọt ngào, rồi hắn nắm tay cô, cùng bước ra hầm để xe.
Brenna ngẩn người ra quan sát hắn, cố gắng đọc thấu suy nghĩ của hắn nhưng bất thành. Người đàn ông này mới phút trước còn hy vọng về một mối tình túp lều tranh với hai quả tim vàng, bây giờ lại nói ra một câu mà Brenna chẳng thể hiểu được nghĩa của nó là gì. Cô không biết cô sẽ phải ghét bỏ hắn như thế nào, cho dù hắn đã làm nhiều chuyện tồi tệ với cô, cho dù biết rằng ở bên hắn rất nguy hiểm. Nhưng việc cô có thể làm chỉ là giận hắn, chứ chưa từng có phút giây nào Brenna ghét hắn cả, cho dù cô có ước như thế.
Xuống hầm, Brenna thấy chiếc Rolls Royce bốn chỗ nhưng khi hắn bấm vào móc khóa, thì một chiếc xe thể thao đen bóng bật cửa và nhá đèn. Đây là kiểu xe nên có một chân dài, tóc vàng, không mặc gì trừ một dây nơ trên eo, ngồi vắt vẻo trên nắp xe.
"Xe đẹp quá." Giọng Brenna khô khốc.
Hắn liếc cô rồi cười toe.
"Chứ sao." Hắn đáp và trong một phần trăm giây, Nathan ngọt ngào, trẻ trung và vô lo vừa trở lại. Điều đó sưởi ấm trái tim Brenna.
Brenna nhìn hắn phấn khởi, giống như các cậu bé và những món đồ chơi. Cô lại liếc nhìn hắn, không thể ngăn bản thân mỉm cười. Hắn mở cửa cho cô rồi bước vào. Hắn xoay người ngồi vào xe một cách thành thục rồi thư giãn cơ thể to lớn một cách duyên dáng ở ghế bên. Brenna tự hỏi sao hắn có thể làm được như thế.
"Đây là loại xe gì thế?"
"Audi R8 Spyder đấy. Em có muốn mở mui ra không?"
Hắn chỉ vào ngăn để đồ lặt vặt. "Nếu thích thì ở đây có hai cái mũ lưỡi trai, có cả kính mát nữa, nếu em cần."
Brenna hơi cong môi, bây giờ trời vẫn còn tối, kính mát với nón vốn dĩ chẳng có công dụng gì vào lúc này, nếu có thì cũng chỉ là che bớt cảm xúc của đôi mắt cô lại thôi.
"Không cần mở đâu, em còn thấy lạnh lắm"
Hắn khởi động máy, động cơ rú lên phía sau bọn họ. Cũng chỉ với một phím vặn. Hắn cười toe với Brenna rồi phóng xe ra khỏi hãm đỗ, vượt qua đoạn dốc đứng, dừng lại một lúc chờ cho cửa mở.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã ở trong buổi bình minh của Los Angeles tháng hai. Dù chỉ mới bình minh nhưng đường xá cũng đã có kha khá người rồi. Trên đường, mọi người nhìn theo bọn họ. Ban đầu, Brenna nghĩ mọi người nhìn Nathan, nhưng xe thì đóng cửa sổ kín mít và cuối cùng cô hiểu ra rằng, đó là vì chiếc xe. Brenna liếc nhìn hắn, Nathan dường như xa lạ, chìm đắm trong những suy tư riêng.
Đường thông thoáng và bọn họ nhanh chóng tiến vào cao tốc. Nathan liếc sang Brenna. Hắn đang đeo chiếc kính Ray-Ban nên cô không thể đoán dược hắn đang cảm thấy thế nào, có lẽ hắn cố tình đeo như thế để Brenna khỏi phải bận tâm cảm xúc của hắn. Khóe miệng hắn run run, hắn hơi nghiêng qua, đặt tay lên đầu gối cô, xoa nhẹ nhàng. Hơi thở Brenna sâu hơn.
"Được rồi, em còn gì muốn hỏi không?"
Đường từ chỗ hắn về nhà cô khoảng một tiếng lận, vì vậy không thể cứ im lặng mãi được. Dù sao cô cũng có ý định làm rõ mọi chuyện, vậy nên Brenna không ngần ngại liên tục tuôn ra những khúc mắc của cô.
"Uhm... Đã có bao nhiêu người phụ nữ ở đó rồi?"
Hắn nhoẻn miệng cười "Mười bba"
Brenna há hốc miệng, ngây người ra một lúc rồi nói "Nhiều phụ nữ ghê" Cô quay mặt qua bên phải, tránh nhìn vào hắn. Brenna bắt đầu suy nghĩ lan man, thế chắc chắn cô là người thứ mười bốn trong bản danh sách của hắn, cảm thấy bản thân không khác gì những người tình của hắn, Brenna hơi khó chịu nhíu mày. Cô không muốn trách, vì kẻ như hắn hiện tại muốn gì đều được nấy, mọi cô gái đều sẽ xà vào lòng những tên giàu có cho dù không có nhan sắc hoặc dù bị yếu sinh lý. Nhưng còn hắn, hội tụ đầy đủ tất cả trừ cái tính nết cộc cằn thô lỗ. Liệu cô có bị vướt bỏ như những người phụ nữ kia hay không, liệu cô có nhận được kết cục như Qwen hoặc Katy hay không là những câu hỏi khiến cô bận tâm nhất hiện giờ. Nhưng Brenna không thể mở nổi miệng ra nói tiếp được gì nữa.
"Anh đã nói rồi, nếu em muốn dừng lại..."
Brenna bực dọc cắt lời "Em không muốn dừng lại, chỉ là em không hẳn nóng lòng chớp lấy cơ hội được tiến vào thế giới của anh như họ"
"Em không cần phải vội vàng. Như anh đã nói, cho dù như thế nào anh cũng nhất định sẽ bảo vệ em. Vì vậy em hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định bắt đầu một mối quan hệ với anh"
Brenna im lặng, đảo mắt một lúc. Đây chẳng giống như tỏ tình, mà giống như một bản hợp đồng hôn nhân không xác lập tư cách vợ chồng. Nếu thực sự như thế thì mối quan hệ này sẽ đi đến đâu? Brenna nhắm nghiền mắt khổ sở.
"Chuyện gì đã xảy ra vói mười ba người kia?" Brenna thì thầm. Hắn nhướng mày ngạc nhiên rồi khẽ lắc đầu.
"Những người biết điều thì phải tự mình biến mất bóng, không biết điều như Qwen thì sẽ có người của anh xử lí"
"Có người xử lí?!" Brenna ngạc nhiên, có chút hoảng sợ. Hắn gật đầu một cái, khuôn mặt vẫn điềm đạm.
"Vậy nếu em làm gì trái ý anh, sẽ có kết cục như những cô người tình của anh à?"
"Nếu biết thế thì em hãy ngoan ngoãn đi" Hắn nhoẻn miệng cười châm chọc, rồi trở nên nghiêm túc hơn một chút "Nhiều chuyện lắm, không vì công việc thì cũng chỉ vì giải khuây" Hắn nhún vai.
"Vậy em là gì trong hai lí do đó?"
"Có lẽ vì chỉ có mình em thoả mãn được anh" Hắn nhoẻn miệng cười
Brenna đỏ mặt "Đừng đùa với em như thế, em nghiêm túc đó"
"Anh đang rất nghiêm túc"
"Anh không gặp ai trong số những người ấy nữa sao?"
"Không, Bren" Hắn xoa gối cô lần nửa, rồi thu tay về vô lăng, thả chân ga. Brenna bĩu môi, ngồi sâu vào ghế.
Cô lại liếc nhìn hắn. Trí nhớ bất thần tái hiện lại hình ảnh gã ta trong chiếc quần thun ôm lấy hông. Đẹp phát cuồng lên được. Brenna ngọ quậy khó chịu, cô vẫn cảm thấy nuối tiếc khi phải ra về trong khi chưa xơ múi được gì. Hắn bỗng xoay qua nhìn, thế là Brenna đỏ mặt.
"Em đang nghĩ gì thế?" Hắn hỏi. Cô càng ngượng chín người. Hắn mỉm một nụ cười ranh mãnh.
"Mừng là anh không đọc được ý nghĩ của em." Brenna cố tỏ ra bình thường hết mức có thể.
"Ý nghĩ của em á? không, Bren, cơ thể em thì có – đó là thứ anh đã biết khá rõ từ ban tối."
Giọng hắn đầy mời gọi. Cô không hiểu sao hắn có thể quay ngoắt từ trạng thái này sang tâm trạng khác. Cô chẳng thể nào theo nổi cái tính nắng mưa mới lạ này của hắn, quả thật hắn đã thay đổi rất nhiều.
Khoảng thời gian còn lại bọn họ không nói thêm bất cứ điều gì nữa, cả hai đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Dù cho có cố gắng gỡ rối những khúc mắc, nhưng Brenna không hiểu vì sao càng gỡ lại càng rối. Mỗi câu trả lời của hắn, mỗi cái nhìn của hắn luôn ẩn chứa một điều gì đó mà cô cảm thấy cô sẽ mãi mãi chẳng thể hiểu được. Brenna cảm thấy vô vọng với mối quan hệ này, nhưng dù sao cô vẫn muốn thử, vẫn muốn cố gắng.
Dạ dày cô xoay tít, cố tiêu hóa tất cả lượng thông tin ngày hôm nay gặp hắn, cả một đêm cô thức trắng ở cùng hắn rồi, đầu cô lơ mơ vì mệt. Đôi mắt Brenna dần dần khép lại.
Khi hắn dừng xe trước căn hộ, đồng hồ chỉ sáu giờ sáng. Hắn đưa tay vuốt ve má của Brenna "Bren, Bren"
Brenna lờ mờ mở mắt, chẹp miệng mệt mỏi "Xin lỗi" Cô mò mẫm nút mở seat belt. Brenna ngó lên cửa sổ, tầng phòng của cô, đèn sáng - có lẽ Maris đang ở nhà. Cũng có thể có Leo, hoặc Jóse.
Hắn tắt máy xe và Brenna chợt hiểu ra đến lúc cô phải tạm biệt hắn. Hắn chui ra ngoài và giữ cửa xe mở cho Brenna.
Đợi Brenna xuống xe, hắn cúi người về phía trước rồi nâng cằm cô lên. Miệng hắn lơ lửng vờn phía trên miệng cô, rồi hắn nhắm mắt, lướt một nụ hôn dài từ khóe mắt tới khóe miệng cô.
Một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi miệng Brenna cùng lúc trong cô như tan chảy và căng ra.
“Thứ tư nhé? Anh sẽ đón em ở chỗ làm, hay ở đâu?" Hắn khẽ nói trong hơi thở.
"Thứ Tư..." Brenna thì thầm, bắt đầu suy nghĩ linh tinh “À, vâng, chỗ làm” Brenna bỗng nghe thấy ham muốn dâng lên trong giọng.
Hắn mỉm cười “Em vào đi,” giọng điệu ra lệnh.
"Anh muốn vào không?" Brenna hỏi. Cô không hề muốn hắn đi, chỉ muốn kéo dài khoảng thời gian bên nhau.
"Không. Anh còn có việc phải làm." Hắn trả lời đơn giản, mắt nhìn Brenna, vẻ mặt hắn vẫn không thể đoán nổi.
Brenna đan mấy ngón tay vào nhau, mắt chăm chú nhìn xuống tay cô. Bỗng dưng cô thấy cảm động. Hắn sắp đi. Hắn tiến đến, cầm một bàn tay Brenna rồi đưa lên môi, dịu dàng hôn, một cử chỉ ngọt ngào và truyền thống, có chút phần sến súa nhưng lại lãng mạn. Trái tim Brenna xao xuyến.
“Gặp em sau nhé” hắn gọi với theo, rồi quay gót và bước một cách thong dong uyển chuyển về phía chiếc xe.
Bỗng dưng Brenna thấy hoàn toàn bị tê liệt. Một nỗi nghẹn ngào chắn ngang cổ họng. Cô không muốn để hắn thấy cô trong tình trạng ấy. Nặn ra một nụ cười, mệt mỏi biết rằng sẽ phải đối diện với Maris. Trước khi bước vào căn hộ, Brenna ngoái lại nhìn hắn. Cô tự động viên bản thân, và ngẩng cao đầu lên
"À… nhân tiện, em đang mặc quần lót của anh."
Brenna cười, tay kéo trễ cạp quần ra để hắn thấy. Cằm Nathan như rơi xuống vì sốc. Tâm trạng Brenna thay đổi tức thì, cô cố đi thật từ tốn vào nhà mà không nhảy cẫng lên, đấm tay vào không khí, nữ thần nội tại ngoáy mông khoái trá.
Bóng dáng của Brenna đã khuất nhưng Nathan vẫn còn đứng ngơ ngác ra đấy vì sốc. Hắn đưa tay bụm miệng cười khúc khích rồi bước lên xe trở về với thế giới của hắn.
Maris đang ở phòng khách, không rõ làm gì đó với cái laptop trên bàn.
"Em đây rồi Brenna! Lúc đi làm về chị lo lắng cho em nên có vào phòng em nhưng lại chẳng thấy đâu. Chị cố gắng gọi nhưng em lại chẳng thèm bắt máy. Em đã đi đâu thế? Có sao không?" Giọng Maris đầy lo âu, sốt ruột, cô ấy nhào đến phía Brenna, giữ chặt lấy vai cô, quan sát tận mặt Brenna cả phút đồng hồ trước khi cô kịp chào lại.
"Em ổn Maris, em đã ở cùng với anh ấy"
Giờ thì Brenna phải đối mặt với sự kiên trì và khả năng đeo bám của Maris, trong khi cô chẳng muốn tiết lộ gì về gã bạn trai mafia, một mớ bòng bong hay hớm.
"Sao rồi, chuyện thế nào? Chị không thể thôi nghĩ về em, sau khi Leo đi khỏi, vậy đó." Cô ấy cười toe toét ma mãnh.
Không chủ ý nhưng nụ cười và sự tò mò nôn nao của Maris dường cũng nhảy sang Brenna nhưng bỗng lại làm cô e thẹn. Brenna đỏ mặt, tất cả những chuyện này quáá riêng tư và phức. Cho dù bọn họ đã có một đêm ở cùng nhau, xém chút là làm những chuyện của những cặp đôi hay làm. Nhưng mối quan hệ thì chưa thực sự chính thức. Biết và hiểu những gì Nathan không muốn chia sẻ. Nhưng Brenna phải kể gì đó với Maris nếu không, cô ấy nhất định không để Brenna yên đến chừng nào cô kể thì thôi.
"Tuyệt, Maris. Rất tuyệt vời, theo ý em." Brenna thì thầm, cố nén nụ cười bối rối muốn-kể-hết.
"Theo ý em á?"
"Em chẳng có gì để so sánh với chuyện đó cả, biết sao được?" Brenna nhún vai vẻ tiếc nuối.
"Anh ta có làm em lên đỉnh không?"
Brenna chau mày, không ngờ Maris lại tò mò thô lỗ đến thế, nhưng cô biết rõ tính tình của Maris - một cô nàng cực kỳ tò mò.
"Có." Brenna ậm ừ cho qua chuyện, mặc dù sự thực lại khó chịu đến phát điên.
Maris lôi tuột Brenna ra ghế bành, ngồi xuống. Cô ấy xiết chặt tay Brenna.
"Vậy là tốt nhỉ." Maris nhìn Brenna bán tín bán nghi. "Cuối cùng em cũng có nơi nương tựa, Finn cuối cùng cũng có một gia đình trọn vẹn" Maris không giấu nổi cơn xúc động.
"Bọn em vẫn còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, chị hẵng khoan nói gì với Finn đấy"
"Rồi rồi" Maris vui vẻ tiến về phía gian bếp.
Brenna lại bắt đầu chìm trong suy nghĩ. Nếu Maris là cấp dưới của một đống cấp dưới của hắn, vậy liệu những người như Maris có biết về thân phận thật sự của hắn? Có biết về Qwen? Dù gì thì bữa tiệc gặp mặt lúc đó tổ chức cũng rất rình rang, không thể nào không ai biết được. Brenna nuốt nước bọt "Maris, chị làm việc cho anh ta, vậy chị có biết anh ta có người phụ nữ nào không?" Cổ họng Brenna đau nhói, cô căn bản không muốn trực tiếp hỏi Maris những chuyện này, nhưng cô buộc phải làm thế nếu không cô sẽ mãi đau đầu vì suy nghĩ. Để tiến gần hơn đến Nathan, Brenna buộc phải có niềm tin vào hắn, cô không thể cứ luôn hoài nghi hắn như thế được.
Maris bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, dù vậy vẻ mặt của Maris có gì đó rất bình tĩnh. Nếu cô ấy biết Nathan cắm sừng Brenna, thì thật sự chẳng biết cô nàng sẽ nổi cơn điên gì nữa.
"Chị chẳng biết gì hết, tất cả bọn chị chỉ biết anh ta là một ông chủ độc thân, đẹp trai và lắm tiền"
Brenna ngây người ra một lúc, rồi cố gắng thốt ra từ mà cô không muốn nói nhất "Chị có biết Qwen là ai không?"
Maris khui lon bia trên tay, uống ực một phát. Cô nàng chép miệng lắc đầu "Không, nữ doanh nhân gì hay sao? hay ca sĩ diễn viên?"
Brenna hở miệng, chuyện này thật vô lý. Bữa tiệc đó được tổ chức vốn rất công khai, không lí nào người làm như Maris lại không biết chuyện đó. Cho dù không rõ Qwen là ai, thì cũng phải biết hắn ta đã có vợ. Quả thật càng cố gắng gỡ rối khúc mắc, Brenna lại càng có nhiều thắc mắc hơn nữa. Brenna nhíu mày, quay mặt đi để Maris không phải trông thấy rồi thêm tò mò.
"Diễn viên thôi đó mà, em phải đi đón Finn đây" Kiếm đại một lí do cho xong chuyện, Brenna lật đật cầm cái áo khoác vắt trên ghế rồi trở ra ngoài.
***
Nathan chạy xe thẳng vào cổng chính, đỗ bừa tại sân vườn nhà hắn. Hắn bước xuống xe, quăng chìa khoá cho một gã đàn ông nào đó để hắn cất xe - công việc thường ngày của anh ta.
"Mừng gài trở về ngài Redmond" Aldo tiến lại gần hắn và khoác lên trên người hắn một chiếc áo khoác măng tô hắn thường mặc. "Thomas vừa nhận được tin Kai Havertz đã trở về Los Angeles"
Ngay tại đó, chiếc Rolls Royce màu đen đã được chuẩn bị sẵn để Nathan lên đường. Aldo nhanh nhẩu tiến lại mở cửa xe cho hắn. Sau khi đã yên vị trên xe, Aldo cũng nhanh chóng lên ngồi phía ghế lái.
"Tại sao lại gần với thời điểm Black Horizon như vậy" Nathan chau mày, trầm tư suy nghĩ "Hắn ngang nhiên trở về, tức là Cosa Nostra đã vực dậy thành công rồi"
"Bây giờ chúng ta đang phải đối đầu với MS13, lại đề phòng Black Horizon. Nếu đối địch luôn cả Cosa Nostra thì khả năng thắng của chúng ta chỉ có con số không" Aldo tỏ vẻ lo sợ, đồng thời nhấn đạp ga, di chuyển vô lăng rời gỏi căn nhà.
"Điều này sao tôi lại không biết. Được rồi, có lẽ như tôi phải đích thân đi gặp tên Kai Havertz này một chuyến. Aldo, hãy bảo mọi người sắp xếp cho tôi" Nathan nhếch miệng cười khinh thường. Aldo ngoan ngoãn gật đầu nhận lệnh.