Yêu Nhầm Gã Tội Phạm

Chương 3: Cuộc sống mới




• BRENNA'S POV

Anh là một gã tồi, không có lợi nhất định anh sẽ tuyệt tình không dùng tới tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân mình có ích với một ai đó, dù cho chỉ là một 'dụng cụ' cũng đc.

Tôi ngồi dậy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, tôi tiến tới bồn rửa tay và nhìn hình ảnh mình trong gương: cổ tôi hiện rõ cả bàn tay của hắn, nó dần đỏ lên xung quanh cở tôi, tôi băng bó quanh cổ và đi ra ngoài.

Anh đang hút thuốc, mùi thuốc nồng nặc làm tôi không thể ngừng ho, nhưng gã ấy lại nhìn tôi bằng ánh mặt khinh khỉnh và chỉ đáp lại tôi bằng một tiếng tặc lưỡi. Tôi chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, không có quyền để yêu cầu anh ấy bỏ thuốc.

"Phải rồi, tôi vẫn chưa biết tên anh, anh tên gì? Bao nhiêu tuổi?" - Tôi tò mò hỏi.

"Cứ gọi tao là Nat, hai tám. Nhìn mày nhỏ xíu như vậy chắc mới là học sinh nhỉ?" - Hắn vừa hút vừa nói, không ngừng chỉa điếu thuốc vào tôi và cười khinh bỉ.

"Tôi đây cũng mười chín rồi đấy, tôi phải gọi anh là ông chú luôn mới đúng, có gì mà tự hào" - Tôi bực tức đáp.

"Mười chín tướng nhỏ mà ngực cũng khá to đấy nhỉ." - Hắn vừa cười vừa không ngừng dùng những lời nói châm chọc tôi.

"Mày yên tâm, anh mày chả hứng thú với con gái" - Nói rồi hắn lại quay mặt đi hút tiếp điếu thuốc trên tay.

"Gọi tôi là Bren." - Tôi thở dài nói.

Chỉ cần nhìn căn phòng là tôi đủ để biết, hắn chỉ dùng tiền mình cướp đc cống hiến hết vào rượu bia, thuốc lá, đóng tiền phòng, đói thì chắc chỉ mua toàn đồ ăn ngoài,... Thậm chí không có bàn ăn, không có ghế ngồi. Tôi liền mở lời với hắn: "Này! Tôi có thể đi mua vài thứ cần dùng cho căn phòng không?"

"Cái chung cư tồi tài này đi ra đi vào mày chỉ toàn gặp bọn giống như tao, mày tốt nhất hạn chế đi lung tung đi." - Hắn nói với vẻ mặt bình thản.

"Tôi chỉ đi mua một chút thôi, sẽ về ngay."

"Đừng gây rắc rối cho tao." - Hắn nói với vẻ mặt bình thản rồi quăng cho tôi đống tiền.

Tôi cầm mớ tiền của hắn đi ra ngoài, căn phòng thực sự quá nhỏ, tôi không thể sắm bàn ăn, chúng tôi có thể ăn dưới đất, dù gì cũng chẳng cần thiết lắm. Tôi cũng không thể mua nệm riêng vì phòng khá chật chội, để thêm một cái nệm quá khó đi nên lại thôi.

Tôi vừa đi vừa suy nghĩ: Bây giờ thứ tôi cần ưu tiên mua chính là đồ ăn nước uống cho cả một tuần, sau đó sẽ là những thứ linh tinh như bàn chải đánh cộng thêm kem đánh răng, lược, chổi, cây lau nhà, v..v. Nhà hắn ngoài game, tv bia và thuốc lá ra hầu như chẳng có cái vẹo nào nữa cả. Tôi thở một hơi thật dài vì suy nghĩ nhiều thứ.

Tiến vào một siêu thị lớn, tôi mua nào là cá, rau, thịt, nước, v..v tiếp theo đến quầy dụng cụ lặt vặt,... Tôi mua rất nhiều thứ đến nỗi khi tính tiền tôi chẳng biết liệu mình có xách về nổi không. Cuối cùng thì tôi vẫn phải cố gắng để tự mình xách về, không thể bảo nó ship tới tận nhà được, chúng tôi phải sống kín đáo hết mức có thể. hai tay tôi cầm biết bao nhiêu là bịch đồ, đau gần hết cả hai cánh tay. Trên đường về tôi vô tình đi ngang một cửa hàng quần áo. Cửa tiệm trông khá nhạt nhẽo, chủ yếu là màu trung tính. Anh ta chỉ có đúng ba bốn bộ đồ đã cũ, giày thì chỉ có đúng một đôi gần như sắp bị anh ta bào mòn. Tôi quyết định tiến vào và mua vài thứ cho hắn. Một gã như hắn chắc chắn sẽ thấy rất phiền nếu mặc quá nổi, hắn cũng rất lười chưng diện, càng không thích mặc quần hay áo ngắn... Tôi chọn mua hai chiếc quần denim đen, một denim nâu và một denim xám; bốn năm chiếc áo thun trắng và đen, anh ấy thích kín đáo nên tôi lấy cả ba bốn cái áo hoodie màu tối (đen, trắng, xám, xanh đậm,...),v...v. Có vẻ nhiêu đây đã đủ. Ngoài bản chải đánh răng và lược, tôi hầu như chẳng mua gì cho tôi cả.

Hai cánh tay treo đầy những bịch đồ, khó khăn lắm tôi mới leo lên được tầng ba, tay tôi gần như sắp lìa vậy. Tiến gần tới cuối hành lang thì bỗng có tiếng dăm ba thằng trẻ trâu gáy: "Em gái đi đâu đó? Xách nặng vậy để tụi anh giúp cho!"

Tôi quay đầu lại nhìn bọn trẩu đó với cặp mắt khinh bỉ. Một tên thì đầu vàng chóe dựng ngược lên, hắn bị nghiện xỏ lỗ hay sao mà cả cái đầu hắn gần như chỗ nào hắn cũng xỏ được, người thì gầy nhom như bọn xì ke mà còn xăm trổ; tên còn lại thì cũng dơ đéo kém... Gần tới nơi rồi không thể cho tôi yên sao? Tôi không thể kêu tên hắn để giúp tôi, tôi đã hứa sẽ không gây ra rắc rối cho hắn vậy mà... Tôi bây giờ phải dồn hết chất xám lên não để giải quết cái đống rắc rối này. Tôi đứng im nhưng vẫn chưa biết phải nói gì, xử lí ra sao thì bọn chúng đã tiến lại gần và đặt mấy bàn tay bẩn thỉu đó lên vai tôi. Bất ngờ tôi nghe tiếng đạp cửa rõ to sau lưng, không cần quay đầu lại tôi cũng có thể hình dung ra khuôn mặt của tên ác ma đó trông như thế nào. Tôi đã hứa không gây rắc rối rồi vậy mà...

"Con nhỏ đó ở với tao, biết điều thì tránh ra ngay" - Giọng nói giận dữ của hắn làm tôi run hết cả người.

"Uầy ra là bạn gái sao, người như mày mà cũng hốt được một bé xinh đáo để nhỉ, bây giờ Tiếp tụi tao đàng hoàng đi chứ" - Thằng tóc vàng gáy.

"Chẳng phải tụi mày gọi tao nói có chuyện sao, cút khỏi đây rồi nói."

Dứt câu anh ấy liền đi ngang qua tôi và kéo hai thằng trẩu đó đi không một chút ngó lấy tôi, mà... cũng chả sao. Tôi đã gây ra rắc rối rồi, chắc tí nữa lại bị hắn hành đây.

Tôi một mình bước vào phòng và ngay lập tức bỏ những túi đồ xuống đất, hai cánh tay tôi tê dại gần như chẳng còn cảm giác. Tôi ngồi ngó lên trần nhà vừa thở dài vừa đợi cho đôi tay lưu thông lại vừa suy nghĩ những chuỗi ngày tiếp theo, nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi sẽ như thế nào với tên đó.

Tay đã dần lưu thông lại, tôi sắp xếp những thứ đã mua gọn gàng đâu vào đấy. Trời cũng đã xế chiều, tôi xắn tay áo vào bếp và làm một bữa cơm cho hắn. Một bữa ăn đạm bạc với canh thịt bình thường, tôi tự hỏi liệu nó có ngon không, hắn có thích không, mà... cũng chả sao. Tôi đậy lồng bàn lại và bật tv xem, cũng đã bảy giờ rồi, chẳng biết khi nào hắn về.

Tôi dần thiếp đi cho đến lúc hắn về. Đã 9h hơn rồi, hắm đạp mạnh cửa bước vào làm tôi tỉnh giấc, người hắn đầy vết thương, máu khắp nơi.

"Này còn sống không? Xảy ra chuyện gì vậy?" - Tôi hốt hoảng lao tới hỏi.

"ỒN ÀO QUÁ!!! ĐÂY CŨNG ĐẾCH PHẢI LẦN ĐẦU MÀ CUỐNG CẢ LÊN, PHIỀN PHỨC, TRÁNH SANG MỘT BÊN CHO TAO KẺO TAO ĐẬP CMM!" - Hắn bực tức quát.

Tôi chỉ biết im lặng mà nhìn hắn. Hắn cởi ngay chiếc áo thun trắng đầy vết máu ra và tự băng bó cho mình, hắn còn chẳng thèm rửa hay sát trùng nó, thật là một tên ngu đần mà.

"Hãy để tôi giúp anh!" - Tôi lấy hết can đảm để nói.

Hắn bất ngờ túm đầu tôi, mắt hắn trừng lên nổi cả gân xanh. Trông hắn cứ như một con quái vật vậy: "Tao đây đếch cần, hay là mày chán sống rồi nhỉ?"

Chân tôi run hết cả lên, tay không ngừng vịn chỗ tay hắn đang túm tóc tôi: "Tôi xin lỗi, nếu cứ như vậy vết thương sẽ bị nhiễm trùng... Hãy để tôi làm, tôi hứa sẽ không nói dù nửa lời..."

Hắn bất ngờ hất tôi một cái, cái hất của hắn mạnh đến nỗi làm tôi té bổ nhào xuồng sàn. Hắn tặc lưỡi rồi ngồi bẹp xuống đất, mất khoảng mấy giây hắn mới cất lời: "LÀM NHANH ĐI, MÀY MÀ MỞ MIỆNG NÓI TAO TÁT ĐẾCH TRƯỢT PHÁT NÀO!"

Tôi vội vàng sát trùng vết thương cho hắn và băng bó... Suốt khoảng thời gian đó chúng tôi chẳng ai nói dù một lời. Bỗng tiếng ọt ọt bụng hắn reo lên phá vỡ bầu không khí yên lặng.

"Tôi đã làm cơm rồi, anh như này không thể tắm được, tôi hâm cơn lại cho anh ăn luôn." - Tôi khúc khích cười và nói.

Cái lườm của hắn đã làm tôi chết đứng, tôi vội vàng lao vào gian bếp hâm nóng đồ ăn và dọn ra cho hắn, chúng tôi ăn trong im lặng, tôi thật sự rất muốn biết nó có ngon không, vừa miệng hắn không nhưng không thể mở lời. May mắn thay hắn cũng đã ăn hết sạch, chắc là vì đói. Tôi trải nệm và sắp xếp mền gối ra sàn, hắn liền nằm thẳng lên giường ngủ luôn. Tôi dọn dẹp chén đũa đi thì cũng đã mười một giờ. Cả ngày hôm nay đều là những điều mới mẻ đến với tôi khiến tôi suy nghĩ khá nhiều, tôi cũng khá mệt là và chui luôn vào mền ngủ. Chúng tôi ngủ một mạch tới sáng trong yên bình.

Hết một ngày dài lạ lùng, tôi có lẽ sẽ phải cố gắng thích nghi mới cuộc sống mới này, con người mới này, một tương lai không có kết quả đang đón chờ tôi...

TO BE CONTINUED

_ Lần đầu tiên viết, có gì sai sót thì mọi người comment cho mình xin ý kiến để rút kinh nghiệm nhé! Nếu hay thì comment động viên và tặng một nút đề cử để mình có thêm động lực nhé 🙌🙌🙌 Cảm ơn mọi người.