Nếu căn cứ theo trí nhớ siêu phàm của tôi thì các bạn ạ, từ đầu truyện tới giờ chắc chắn tôi chưa hề tiết lộ cho hết thảy bạn đọc ở đây biết thêm một bí mật. Đó là ngoài việc ăn khô bò nhiều sẽ bị đỏ mắt, hay tật ngủ mà không nhắm mắt hồi còn nhỏ ra, tôi còn mắc thêm một cái tật là… mới ngủ dậy thường sẽ rất ngu.
Ngu ở đây đúng nghĩa đen, tức là đần thối!
Thật vậy, không biết các bạn như thế nào chứ nếu nhìn vào cả hai họ nội ngoại nhà tôi, thì xui xẻo thay chỉ mình tôi là có… diễm phúc được tạo hóa ban tặng cho hiện tượng “siêu nhiên” này. Đại khái là kể cả giấc ngủ trưa hay ngủ tối, cứ hễ lúc nào tỉnh dậy là trí óc tôi sẽ ngu đi trong một vài chốc. Hồi còn chưa biết điều đó, tôi thường có những hành động mà cả nhà tôi đều phải phát hoảng khi thấy thằng con, thằng em mình đột nhiên giở chứng sau giấc ngủ.
Ví dụ đơn cử như hồi lớp bốn, ngủ trưa dậy tôi lôi bịch sữa Vinamilk không đường trong tủ lạnh ra uống. Uống xong, tôi ra trước nhà ngồi… nôn hết toàn bộ trước ánh mắt ngạc nhiên của ông Phúc. Sang lớp bảy, sáng ngủ dậy tôi mặc quần áo chỉnh tề, cặp sách đầy đủ. Nhưng tôi không xách cặp đến trường như bao bạn bè đồng trang lứa, mà tôi xách cặp… lên giường ngủ tiếp. Lớp chín, kết thúc mười lăm phút ngủ trưa, việc đầu tiên tôi làm sau khi bước xuống nhà dưới là táng vào mặt Sơn đen đang đợi đi đá banh, chỉ vì trong mơ nó vừa tát tôi bôm bốp.
Còn nhiều lắm nhưng tôi không nhớ nổi để mà kể ra, vả lại viết đến đây tự tôi cũng thấy vẫn còn nhục. Và tôi gọi cái tật đó, là một thất bại của mẹ thiên nhiên.
Biện pháp để tôi khắc phục thất bại này chính là ngủ dậy, tôi không tót ra ngoài liền mà vẫn ngồi lặng lẽ trên giường. Mắt lim dim, tay chân bó gối, rồi tôi… ngủ ngồi. Thường thì tôi sẽ tự biết khi nào tôi hết ngu, tức là tôi đã tỉnh, và tôi có thể yên tâm vén mùng bước xuống giường, yên tâm là sẽ không phun sữa tràn lan ra đường như hồi lớp bảy.
Nhưng khốn nỗi tật xấu khó bỏ, tuy giờ tôi đã vào cấp ba, đã gần rất gần đến năm cuối cùng của quãng đời học sinh, thậm chí đã có người yêu, vậy mà hôm nay tôi lại tái phạm.
Tệ hơn nữa là chính tôi vừa lọc cọc đạp xe chở cô người yêu của mình sang nhà mình vào đêm qua. Vâng, đến đây các bạn đều đã biết tôi đang ở trong tình cảnh nào.
Có thể tóm lược tình cảnh này một cách đơn giản nhất, đó là sáng nay tôi ngủ dậy và đang ở trạng thái “ngu”. Dĩ nhiên, lúc này Tiểu Mai đang ở nhà tôi, mà cụ thể là nàng ở dưới bếp.
- Ồ… sáng rồi… oáp! – Tôi vươn vai ngáp dài một tiếng, lò dò thả chân xuống giường, đủng đỉnh đi xuống dưới nhà.
Cứ thế tôi đầu tóc bù xù, mặt mũi lem nhem, mình trần quần đùi, tay xoa bụng tay gãi đầu, chân đi lệch bệch, đã thế cái mồm lại há ra ngáp tiếp:
- Oáp… sáng nay ăn gì, mẹ ơi?
- Anh ngủ… ơ… AH… AHHHHH!
Nghe tiếng la thất thanh này quen quen, tôi giật mình dụi mắt, mặt đần ra:
- Ủa, ể? Sao…?
- Ahhhh… má ơi! – Tôi tá hỏa tam tinh, cũng la lên theo.
Rồi vác quần chạy biến lên phòng mình, bỏ lại sau lưng một người con gái đỏ mặt tía tai quay đi đầy hốt hoảng.
Độ ba mươi phút sau, tức là thời điểm tôi đã ăn mặc đàng hoàng ngồi tại bàn ăn trong nhà bếp, Tiểu Mai mới bối rối mở lời:
- Anh… ăn sáng đi chứ!
Tôi thì vẫn còn ngượng không biết để đâu cho hết, sự cố “ăn lông ở lỗ” khi nãy đúng là bách nhục xuyên tim. Mới sáng ra đã gặp xui, mà sao tôi ngu thế không biết, rõ ràng tối hôm qua chính tôi tiễn nàng đến tận phòng mình, vậy mà chỉ ngủ qua một đêm đã quên béng.
Mải lầm bầm tự rủa thầm trong bụng, tôi cứ vậy ngồi đực ra mà không nghe thấy lời Tiểu Mai.
- Nam, anh làm sao đó? – Tiểu Mai lay lay vai tôi gọi lớn.
- Hơ… hả? Anh có làm sao đâu! – Tôi giật bắn người vội đáp.
- Ăn sáng nè, anh ăn món gì? – Nàng hỏi lại.
- Được chọn món nữa hả? – Tôi ngơ ngác thấy hơi lạ, vì bình thường tôi toàn ra ngoài ăn cho gọn. Hôm nào mẹ nấu thì chỉ nấu một món, chứ ăn sáng ai lại nấu nhiều làm gì.
Tiểu Mai mỉm cười, nàng chỉ tay lên hai cái nồi trên bếp:
- Thật ra sáng nay em chỉ nấu súp thịt thôi, nhưng thấy nhà còn cơm nguội hôm qua nên chiên cơm thêm, sẵn làm món trứng cuộn cơm luôn. Anh dùng súp trước nhé, cơm để em chiên qua một lần nữa rồi ăn sau!
- Vậy giờ em kiêm phần nấu bếp nhà anh rồi à? – Tôi cười cười, lòng dậy lên một cảm giác ấm áp đầy hãnh diện.
- Sao chứ, hai bác cho em ở cùng rồi, giúp được gì thì em giúp thôi. Hay là anh thấy bất tiện? – Tiểu Mai lườm nhẹ tôi một cái rồi đặt chén súp thơm nghi ngút xuống mặt bàn.
Tôi bị đồ ăn ngon thu hút, vớ ngay lấy cái muỗng cạnh bên, cố nói thêm một câu trước khi cho phép bản thân mình ngập chìm trong chén súp thơm nhất tôi từng biết.
- Bất tiện thiệt, vì em chỉ nấu cho cả nhà anh có mấy ngày hè, phải chi vô năm học cũng được vậy luôn là đảm bảo anh mập như Ma-Bư!
Tiểu Mai hứ một tiếng, nàng xoay người tiếp tục đảo cơm chiên qua lại với thao tác thuần thục như đầu bếp nhà hàng ba sao Michelin.
- Anh thì chỉ biết có ăn với ngủ!
- …! – Tôi giơ ngón cái lên, ý bảo súp ngon số một.
- Biết rồi, khen hoài! – Rõ biết là tôi nịnh đầm nhưng Tiểu Mai vẫn tủm tỉm cười.
Sau súp, tôi thảo phạt cơm chiên, tấn công trứng cuộn:
- Quá cha, sao cuộn trứng được hay vậy, cơm nằm trong trứng nè? Y chang trong mấy chương trình ẩm thực nước ngoài trên ti vi!
- Gọi là Omurice, trứng cuộn cơm kiểu Nhật đó. Anh thử xem! – Tiểu Mai hấp háy mắt, nàng lau tay rồi kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.
Phải nói là cái món cơm chiên cuộn nằm trong trứng này ngon quá xá quà xa. Tôi dùng muỗng ấn nhẹ xuống là lớp trứng tách sang để lộ những hạt cơm vàng óng và nóng hổi, từng làn khói lưa thưa toát ra phất phơ từ bên trong.
- Ngon…! – Tôi chỉ thốt ra được một từ rồi im bặt, cắm mặt vào món Omurice ảo diệu này.
- Anh tốt nhất là nên chê em một lần đi, vầy hoài em sinh ra tự kiêu, khổ lắm! – Tiểu Mai lắc đầu cười khúc khích, không rõ là giỡn chơi hay nói thật.
- Mà sáng nay cả nhà anh đều ăn như vầy hết à? – Tôi hỏi cho có chuyện, chứ làm thiệt chê Tiểu Mai nấu dở thì có khi đang ăn ngon lại dính cái xoong vô đầu.
- Dĩ nhiên, anh Phúc còn ăn cơm chiên đến hai lần kìa! – Nàng kể, mắt ánh lên vẻ rạng ngời mà tôi hiếm khi thấy được.
- Nhắc mới nhớ, ổng đi đâu rồi cà? – Tôi đưa mắt nhìn quanh quất, sực nhớ là từ lúc mình ngủ dậy đến giờ không thấy ông anh đâu cả.
- Hình như đi với bạn bè, lúc sáng em có thấy. À, anh Phúc có dặn em nói lại với cả nhà rằng sẽ không về ăn cơm trưa!
- Hừ, tiếc thật!
Trông thấy tôi hừ mũi đầy bực dọc, Tiểu Mai thắc mắc:
- Sao vậy? Hai người cãi nhau à?
- Còn hơn cả cãi nhau, anh phải đập ổng một trận mới đã tay! – Tôi gầm gừ buông chén xuống.
- Ơ…?! – Tiểu Mai hoàn toàn bị bất ngờ trước bộ dạng hùng hổ này của tôi, nàng hỏi dồn. – Gì thế? Có chuyện gì từ từ nói chứ, hay là… do em?
Tôi lắc đầu giải thích, cố tỏ ra trên mặt mình một vẻ nhăn nhó đầy khó chịu:
- Không liên quan tới em. À không, có một chút, thật ra là liên quan cả hai đứa mình!
- Em vẫn không hiểu?
- Có gì mà không hiểu, chiều qua em còn nhớ chứ? Lúc anh bị ba tra hỏi, ổng đứng ngoài bơm đểu liên tục. Dám chắc lúc đó ổng thấy khoái lắm, đồ anh mắc dịch. Lâu ngày về nhà chơi với thằng em cũng tranh thủ phá!
Tôi tuôn luôn một tràng hận thù liên tu bất tận và kết thúc với đỉnh điểm bằng một cú đập bàn mạnh như… ruồi đập cánh:
- Để xem chiều về biết tay ông!
Trái ngược với sự mong đợi của tôi rằng Tiểu Mai sẽ hoảng hốt sợ chứng kiến cảnh huynh đệ tương tàn nên níu tay tôi xin bớt giận, nàng chỉ thản nhiên thở hắt ra rồi đứng dậy, quay trở lại phía bếp:
- Ồ, vì anh hùng hổ như vậy nên chắc là em sẽ không can dự gì được rồi. Đã tính nóng mà võ công lại còn cao, thật đáng lo cho anh Phúc!
- Ơ… em bênh ổng à? – Tôi nghệch mặt ra.
- Đâu có, phải là em đang lo cho anh mới đúng!
- Tại sao? Anh… võ công à!
- Nhưng cái uy của anh thấp, trong gia đình anh là nhỏ nhất. Nên trường hợp này gọi là, anh Phúc không năn nỉ anh đánh anh ấy thì thôi còn ngược lại em nghĩ anh chẳng hề có cơ hội thể hiện bản lĩnh!
- Một chút cũng không có?
- Một chút cũng không, đặc biệt là với em!
- …!
Tiểu Mai vẫn là nhạy bén, tôi vừa nãy ra oai quả thực chỉ muốn thị uy với nàng, kiểu như “dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về”, mượn tay ông anh để thể hiện bản lĩnh. Nào ngờ đâu tôi đã hạnh phúc rước phải một cô người yêu đi guốc trong bụng mình, biết tất tần tật mưu đồ ám thị mà tôi phải bỏ cả đống thời gian trong khi tắm để bày vẽ.
Nháy mắt một cách kín đáo, Tiểu Mai thoáng cười:
- Ăn xong rồi thì đứng dậy làm việc của mình đi, để em dọn dẹp!
- Làm gì là làm gì? Mới sáng ra mà, cả nhà đi hết, mình cũng đi chơi thôi chứ! – Tôi ngơ ngác nhưng cũng kéo ghế đứng dậy.
- Giờ thì chưa được đâu, bác gái có hẹn em chút nữa đi chợ rồi, để chiều nghen! – Nàng nhún vai đáp, không quên nở một nụ cười tình như ngầm bảo rằng sáng nay em đã bận, anh đừng có xớ rớ chi ất công.
- Vậy… anh làm gì đây? – Tôi thở dài đầy chán ngán, thất vọng khi kế hoạch café ngắm biển buổi sáng đã vỡ tan như sóng xô bờ đá.
Tiểu Mai ung dung nói trong khi bước lùi ra để mèo đần Leo chạy ù tới quấn lấy chân mình:
- Việc của anh sáng nay là dạy kèm cho Minh Châu, sau đó buổi chiều có thể gặp Uyển Nhi hoặc Khả Vy. À, đừng quên chở mèo cưng của em đi dạo cùng nhé, bất cứ khi nào!
- Hả? – Tôi há hốc mồm tưởng mình nghe lầm. – Tại sao?
- À, vì theo em nhớ thì trong thời khóa biểu của hai đứa mình không hề có sự hiện diện của ba người họ. Vậy nghen, anh có một ngày để giải quyết xong đó!
- Ủa… ủa khoan, em kêu anh giải quyết là sao? Tại sao phải đi gặp… mấy nhỏ đó? – Tôi lúng túng khi ngăn mình không gọi đích danh Minh Châu, Uyển Nhi và Khả Vy.
Đến đây thì Tiểu Mai đành phải tạm ngưng công việc dọn bàn, nàng lau tay vô tạp dề rồi đưa mắt nhìn tôi:
- Thứ nhất, cả em và anh đều chưa biết được nguyên nhân vì sao hôm qua Minh Châu và người mà anh gọi là Uyển Nhi lại đến đây cùng một lúc. Thứ hai, tại sao Khả Vy lại gọi điện cho anh cũng trong ngày hôm qua, ngày mà hai cô gái kia đến cùng nhau. Em không cho đó là ngẫu nhiên vì tính theo lời anh kể hồi tuần trước, Uyển Nhi không thân với Minh Châu và hoàn toàn không biết gì về Khả Vy. Vậy nên, em muốn biết lí do chính xác về chuyện của ngày hôm qua. Cuối cùng như em đã nói, mình đã có kế hoạch hết rồi, thời khóa biểu ùa hè đầu tiên chỉ có hai đứa, anh hiểu chứ?
Nói ra thì có vẻ dài nhưng lúc này thì đầu óc tôi hoạt động như máy, đã ngoan ngoãn hiểu rõ mọi điều Tiểu Mai nói một cách thông suốt nhất. Tôi gật gù:
- Ừm, anh cũng đang thắc mắc về chuyện đó. Được rồi, giờ anh sẽ gặp… ủa mà không được, hôm nay không phải là ngày anh dạy kèm!
- Hôm qua nghỉ, hôm nay dạy bù cũng được mà!
- Lỡ không được thì sao? Hay là để mai cho tiện!
- Không có gì là bất tiện thì anh thật sự muốn giải quyết, hơn nữa em cũng nghĩ Minh Châu hôm nay rất muốn đi học kèm!
Và Tiểu Mai kết thúc luôn chuyện “phân phối công việc” cho tôi bằng hành động nhấc bổng mèo đần lên đặt vào tay tôi:
- Nhớ, hôm nay em bận, chăm sóc Leo dùm nghen!
Nhìn con mèo mập ngóc đầu quanh quất, tôi phì cười:
- Anh thấy nó thích ở với em hơn. À mà… cho anh hỏi một câu?
- Ừ, anh hỏi gì?
- Em… bộ lúc ở nhà anh, cũng phải mặc váy à? Sao không… quần đùi át?
Có lẽ thắc mắc của tôi cũng là thắc mắc của các bạn. Đúng vậy, hẳn mọi người còn nhớ bé Trân khi ở nhà tôi, ngày đầu tiên đã suýt làm tôi ngất xỉu khi mặc nguyên quần đùi khoe chân thon trắng muốt chạy nhong nhong trong nhà. Thế nhưng tôi đối với Trân, xem chuyện ăn mặc đó cực kì bất tiện.
Nhưng đối với Tiểu Mai thì… thú thật là tôi có vài phần thích thú vì chả mấy khi… e hèm! Nhưng sáng nay tôi lại rất bất ngờ vì nàng hiện giờ ngoài chiếc tạp dề của nhà tôi ra, vẫn là đang mặc trang phục như mọi khi. Áo thun ngắn tay cùng váy hồng chạm gối, một phong cách không lẫn vào đâu được của Tiểu Mai.
Ngờ đâu vừa nghe tôi hỏi xong, Tiểu Mai đã đỏ bừng mặt rồi đùng đùng nổi giận:
- Đồ dê cụ, tôi không có ăn mặc giống như anh hồi sáng đâu mà tưởng bở. Lê-Ô, cắn hắn cho chị!
Mèo cưng quả thật là mèo cưng, rất hiểu ý chủ. Con Leo vừa được hiệu triệu đã nhảy phốc xuống đất, bất chấp thân hình múp míp mà dí tôi ba chân bốn cẳng chạy có cờ.
- Anh biết lỗi rồi, anh đi giải quyết công việc đây, bái bai!!!!!
Tôi ù té chạy lên nhà trên, sau lưng vẫn còn nghe tiếng Tiểu Mai cười khúc khích:
- Đi sớm về sớm, hôm nay nhiều món ngon lắm đó!