Trân chạy theo sau, tôi và Tiểu Mai chung một xe đi trước, tất cả đang dạo qua lại cung đường biển quen thuộc trước khi đến nhà chú Ba, tiễn Tiểu Mai trở về Nhật Bản.
Dọc đường đi, dù bé Trân biết ý đã chạy tụt lại phía sau một quãng khá xa nhưng cả tôi và Tiểu Mai đều không biết phải nói với nhau những gì, bất giác khoảng lặng giữa hai đứa lại xuất hiện.
Tôi cũng không biết Tiểu Mai đang nghĩ gì, nàng có vẻ chỉ là đang ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường, từng chiếc ghế đá công viên hay đến từng trụ đèn xen lẫn những hàng cây cối.
Bất chợt từ đằng sau, nàng khẽ giật áo tôi:
- Nè!
- Hở? – Tôi ngạc nhiên.
- Ở nhà ít ăn khô bò thôi nhé, phần còn lại em gửi trong giỏ của Trân đấy!
- Ừ, nhớ rồi!
- Cũng hạn chế chơi game đi, tập thể thao hay chơi bóng đá cho khỏe người, nha?
- Ừm, biết luôn!
Còn hai ngã rẽ nữa là đến nhà chú Ba.
- Gì cũng nói biết nói nhớ, mà có chịu làm không? – Rất dịu dàng.
- Có, em yêu cứ yên tâm! – Rất rất quý giá sự dịu dàng ấy.
Cung đường biển vẫn dài, và hai đứa đi ngang qua mái hiên năm nào…
- Chăm sóc mèo cưng của em nhé!
- Ờ… ok!
- Hứa chứ?
- Rồi… anh hứa, mèo cưng của em sẽ như Miêu Vương, sung sướng một đời.
- Hì hì, vậy được rồi!
Tôi giảm tốc, rẽ vào đường nhà chú Ba, từ đằng xa đã trông thấy chiếc Camry đang đậu.
- Này….!
- Sao em?
- Ở đây không có em, nhớ… đừng có để mắt tới ai khác đấy…!
- Ừm, mà lỡ có thì sao?
- Em không về Việt Nam nữa, ở Nhật vĩnh viễn! – Cương quyết và nói như thật.
- Thôi giỡn mà, anh không có ai khác đâu! – Hoảng hốt, vội chữa lời.
- Nhớ đó nghen!
- Ừ, anh biết mà, em cũng vậy, không có để thằng nào nó tán đâu nhé!
- Họ tán kệ họ, em không thích là được!
- Ừm… vậy cũng tốt!
- ………!
- ……………!
Vậy là sắp phải tạm biệt thật rồi sao….?
- ……..!
- …………!
Gió biển thổi nhẹ mát, khẽ đưa tiếng rì rào từ xa vọng đến tầm nghe của hai đứa, rất an lành như bao buổi chiều mà cả hai cùng ngồi hóng gió trên thảm cỏ xanh rì của Đồi Dương.
- ………..!
- Yêu em nhiều… cực kỳ nhiều, vậy nên… nhớ về lại nhé, anh đợi!
- Dạ… sớm thôi, em sẽ về!
- …………….!
******
Buổi sáng hôm ấy, trước khi Tiểu Mai bước vào xe nàng có ngoái nhìn lại đằng sau thêm một lần nữa. Và tôi dù rất buồn nhưng cũng cố nặn ra một nụ cười tiễn biệt để nàng an tâm về nhà, dù có hơi tự hỏi rằng không giơ tay vẫy chào như bé Trân là có thất lễ quá không.
Cả tôi và bé Trân đều đứng nhìn đến khi chiếc xe của chú Ba chở gia đình Tiểu Mai vào Sài Gòn, đến sân bay Tân Sơn Nhất khuất xa tầm mắt rồi thì hai đứa mới lững thững đạp xe quay trở về nhà. Dọc đường đi, tôi cũng chẳng buồn nói với Trân câu nào vì cảm giác buồn tẻ và trống rỗng đang rất nhanh lấp đầy tim tôi như một loại chất lỏng đang được rót vào ly tách.
- Ding… ding… ding…!- Tiếng chuông điện thoại như tiếng thủy tinh của chuông gió va vào nhau phát ra từ trong túi quần khiến tôi giật thót người.
Sao vừa đi mà Tiểu Mai đã gọi tôi sớm thế nhỉ? Hay là nàng quên gì đó?
Vội lôi chiếc điện thoại màu bạc của nàng ra, tôi nghe máy ngay:
- Alô, em yêu mới đó đã nhớ anh hay sao mà gọi sớm thế?
- Anata… dare?
- Em… nói gì vậy?
- Tút…tút…tút…….!
- Alô… anh nghe nè… alô!
Quái, rõ là Tiểu Mai vừa gọi vào chiếc điện thoại này cơ mà, sao nàng nói gì lạ lùng thế nhỉ? Hay là gọi nhầm cho ai đó? Chứ lí nào vừa gặp mình đây mà giờ đã gọi được?
Hay là gọi cho bạn bè để báo tin nàng sắp về, nhưng nhầm gọi qua ình, mà có ba mẹ ở cạnh nên Tiểu Mai ngại, không gọi lại giải thích? Hoặc là ngồi trong xe nên… mất sóng?
Cố nghĩ mãi mà cũng không được gì, tôi đành tặc lưỡi nhét điện thoại vào túi quần rồi lên xe chạy tiếp, lòng lại miên man khi nghĩ đến ba tháng hè tới xa Tiểu Mai, tôi biết phải làm gì đây.
- Chị Mai hết hè lại về mà, trông cái mặt anh cứ như là chị đi luôn không bằng! – Trân lên tiếng.
- Ờ…! – Tôi đáp vu vơ, chả buồn tranh luận với con bé.
- Được hôn xong lại không thích, làm mặt đần ra, y chang con mèo trên giỏ xe anh!
- Ê ê… em không được hôn thì đừng có xài xể nha. Á à… không được nuôi con Leo nên giờ quay sang chửi nó đần chứ gì?
- Miao…!
- Không có, em mắng anh đần vì… mặt anh lúc này đần thiệt!
- Con nhỏ… đứng lại đó, lần này chết với ông!
- Ngon rượt theo em nè, bleu! – Trân thè lưỡi trêu rồi đạp xe nhanh hơn.
Tôi cũng không chịu thua kém, vội dốc sức đuổi theo để mong cốc được vào đầu con bé bướng bỉnh tinh quái này vài cái cho bõ tức. Trước tốc độ đạp xe hiện giờ của tôi thì khá là nhanh, dự là tính theo đường… chim bay thì tôi chẳng mấy chốc có thể cốc được vào đầu Trân rồi.
Xe chạy nhanh, gió thổi ngược lại mát rượi làm mèo Leo đang ở trong giỏ xe của tôi thích chí kêu lên mấy tiếng rõ to.
- Mi..aoooo!!!!!!!!!!!!
Tôi có nên cảm ơn bé Trân vì đã làm tôi hết buồn trong một thời gian hơi bị nhanh không nhỉ?
******
Ngày tạm biệt Tiểu Mai tính từ lúc nàng ra đi thì chỉ còn vài sự kiện đáng để kể sơ qua. Đầu tiên là khi gia đình tôi biết tin tôi nhận nuôi mèo đần giùm Tiểu Mai thì ba tôi không nói gì, ý bảo tôi muốn làm gì làm. Mẹ tôi cũng không hẳn là đồng ý, tuy nhiên sau một hồi được cả tôi, Trân và chị Diễm năn nỉ thì bà cũng hơi xuôi xuôi mà gật đầu, vậy là xong luôn qua ải.
Bữa tối hôm đó cũng là bữa cơm chia tay bé Trân, sáng mai là ba tôi sẽ nhờ xe đến dọn đồ của Trân về lại nhà con bé. Suốt bữa ăn tối ấy, mẹ tôi cứ tỏ ý khá là buồn lòng khi mấy tháng vừa qua bà đã gần như hoàn toàn xem Trân như con gái út trong nhà. Tình hình lại thêm bi đát khi mà không rõ là giả vờ hay thật tình mà con bé Trân lắm trò lại còn… sụt sịt, xúi luôn cả mẹ tôi gọi điện năn nỉ cô Nguyệt cho nó ở đến hết hè.
Dĩ nhiên chị Diễm đời nào chịu, và thế là sau một hồi an ủi vỗ về các kiểu, có cả dọa nạt thì Trân mới thôi ý định ở lại nhà tôi mà ngoan ngoãn chịu lên lầu thu xếp quần áo. Tôi thì không có ý kiến, vì thực tình một nửa trong tôi muốn Trân đi ngay lập tức bởi… con bé hay cằn nhằn tôi suốt ngày. Mà nào có phải tội gì lớn lao, con bé cứ toàn canh mắng tôi khi dậy trễ, tối không đánh răng, trước khi ăn không rửa tay,… vân vân và vi vi hàng tỉ những thứ nhỏ nhặt mà tôi trước giờ cứ tưởng chỉ có là mẹ tôi thì mới nhắc nhở như vậy. Riết tôi cũng đâm bực chứ, cứ nhây ra đó, có bữa tôi vừa đi đá banh về là ăn cơm luôn, khỏi có rửa ráy gì sất.
Nhưng một nửa còn lại trong tôi thì muốn Trân… cứ ở nhà tôi đi, vì dù sao con bé cũng biết chăm mèo đần Leo chứ không có hờ hững như tôi. Với lại thật tình mà nói thì… có con bé trong nhà cũng vui, mẹ tôi cũng vui.
- Sao nãy anh không năn nỉ em ở lại? – Trân dỗi khi hai đứa ngồi trên sân thượng buổi khuya.
- Ôi dào đi dùm con nhờ bà ơi, về nhà của bà mà ở đi! – Tôi giỡn.
Nào ngờ Trân giận thật, con bé như không tin được nó vừa nghe gì, cũng không kịp cho tôi có cơ hội giải thích mà vùng vằng bỏ đi luôn một mạch xuống dưới.
- “Hây dà…”! – Tôi lắc đầu thở dài ngao ngán.
Còn lại một mình, tôi khẽ ngoắc mèo đần chạy tới:
- Qua đây, Leo đần!
Mèo đần được tôi kêu tới thì mừng lắm, hí hửng phóng tới ngay. Nào ngờ bị tôi dùng tay đập nhẹ hều một phát vô mặt, con mèo lỡ trớn té lăn quay ra đất, nằm luôn tại chỗ.
- Ha ha, mày đần dễ sợ!
Nói rồi tôi nắm hai chân trước kéo nó lại gần rồi khẽ nhấc bổng nó lên, nhẹ ôm vào lòng mà vuốt ve thủ thỉ:
- Đùa tí thôi, đàn ông đừng có giận dai, mai tao mua cá khô ày ăn!
- Méo! – Mèo đần kêu lên, chắc là vẫn còn bực vì bị cậu chủ nó chơi đểu.
Hơi gõ nhẹ những ngón tay của tôi lên trán nó, rồi đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm bao la trước mặt, tôi bất chợt trông thấy ánh đèn tín hiệu chớp xanh chớp đỏ của một chiếc máy bay đêm trên trời. Khẽ nựng con Leo, tôi thì thầm:
- Giờ này chắc cô chủ của mày đang ở trên máy bay rồi, không biết có nhớ tao với mày không nhỉ? Leo nhỉ?
- Meo…. Meo….!
Tôi không biết hai tiếng meo meo của con Leo có nghĩa gì, tôi chỉ biết là lúc này đây, tôi đang thầm cầu chúc cho gia đình Tiểu Mai được thượng lộ bình an mà thôi…
- “Đi sớm về sớm, em nhé…!”
Ngồi hóng gió đêm trên sân thượng thêm một chút nữa rồi tôi bồng mèo đần xuống dưới nhà, trở vào trong phòng mình mà đặt Leo lên bàn học, vỗ vỗ vào đầu nó:
- Thích ngủ chung với tao không? – Tôi chỉ tay vào tấm nệm vừa êm vừa ấm.
- ……! – Mèo đần nhìn ngang ngó dọc, đã dợm chân định nhảy xuống.
Dè đâu tôi lại búng chóc vô trán nó mà cười khì:
- Mơ đi, tối nay mày qua ngủ với bé Trân!
Thế là tôi ôm mèo đần một mạch sang phòng Trân và chị Diễm để nhờ cho con mèo đần này tá túc một đêm rồi trở về phòng mình, lăn ra đệm ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy đã nghe rào rạo ở phòng bên cạnh, dụi mắt mở cửa ra thì thấy chị em bé Trân đang bê thùng đồ cuối cùng ra và chuyển xuống trước nhà để chất lên xe. Tranh thủ hất đại ít nước vô mặt cho tỉnh táo rồi tôi cũng ra trước nhà đứng xem, khá ngạc nhiên khi mèo đần giờ này cũng đang lăng xăng chạy ngoài hiên nhà mà đuổi bắt chuồn chuồn ra chiều thích thú lắm.
Tầm mười lăm phút sau thì hành lí đã được dọn xong xuôi lên xe, và chị em nhà Trân thì lễ phép chào ba mẹ tôi hết một lượt, còn hứa hẹn thỉnh thoảng sẽ đến nhà chơi rồi chị Diễm mới dùng xe của Tiểu Mai để chở Trân về. Suốt từ sáng đến lúc đó, tôi để ý tuyệt nhiên thấy Trân không hề nhìn tôi lấy một lần, chắc là con bé còn đang giận tôi vì vụ tối hôm qua.
- “Thây kệ, con nít mà, mau giận cũng mau hết, chả sao!” – Tôi nhún vai rồi quay vào trong nhà.
Đến trưa, khi đang nằm đọc truyện thì chợt điện thoại di động rung lên, tôi hơi ngờ vực rồi cũng nhấc máy, và quả nhiên là giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên:
- Bắt máy nhanh quá hen! – Tiểu Mai đang cười.
- Ôi dào, anh mà lị, về rồi à em? – Tôi mừng rỡ.
- Ừa, về lúc sáng, giờ em mới gọi anh nè! – Nàng đáp.
- Thế… cả nhà khỏe hết chứ? Em có mệt không? – Tôi lại hỏi.
- Khỏe, mọi người vui lắm. Mà… anh ở bên đó sao rồi?
- Bình thường, đang đọc truyện!
- Ừm, Trân về nhà rồi à?
- Nó với chị Diễm vừa về hồi sáng!
- Thế… con Leo đâu?
- Đang nằm kế bên anh nè, ngủ rồi!
Thật vậy, mèo Leo múp máp giờ nằm chễm chệ luôn trên mặt bàn ghỗ cạnh tôi, mắt nó nhắm nghiền và ngủ say như chết sau bữa trưa quá trời là cá khô chiên được tọng vô bụng.
- Hì, nó dễ nuôi lắm, chăm cẩn thận nghen!
- Ừ, anh nhớ mà!
- Vậy… bye ha, em cúp máy có chút việc, khi khác lại gọi về nhé!
- Ừa, bye em, nghỉ hè vui nhé!
- Anh cũng vậy!
Vậy là xong, tôi lúc này đã có thể thở phào nhẹ nhõm vì Tiểu Mai đã về đến nhà an toàn, xem như tạm không còn lo nữa. Đưa tay vuốt đầu mèo đần đang ngủ, tôi ghé mắt nhìn ra cửa sổ trông bầu trời quen thuộc bên ngoài mà thầm nghĩ…
Mùa hè vậy là đã đến thật rồi!
******
Thực tình mà nói thì tôi muốn thừa nhận rằng tự dưng đùng một lúc cả hai người đẹp mà ngày nào cũng gặp đột nhiên biến mất cũng có để lại trong lòng tôi một sự hụt hẫng cao độ. Tiểu Mai về Nhật thì không nói, nhưng Trân cũng trở về nhà luôn và từ hôm đó cho đến hôm nay là vừa chẵn một tuần cũng chẳng hề liên lạc gì với tôi. Trong khi Tiểu Mai cứ đều đặn ba ngày một lần lại gọi điện cho tôi.
- Anh Nam hở?
- Anh chứ còn ai nữa, em yêu đang làm gì đó?
- Đang nói chuyện với anh yêu chứ làm gì, hì hì!
- Ồ ồ… sao quá dễ thương!
Thế đấy, để gọi là tạo cảm giác gần gũi và xóa đi quãng địa lí xa xôi cách nhau giữa Nhật Bản và Việt Nam thì Tiểu Mai rất hay gọi điện về hỏi thăm tôi, dù chỉ là mười hay hai mươi phút cũng đủ để hai đứa cảm thấy vui rồi.
Phần tôi thì khi Tiểu Mai và Trân đều không ở cạnh bên thì tôi quay trở lại “lối sống lành mạnh” của thanh niên nghiêm túc, đó là… rủ thằng Khang mập đi chơi game và rủ băng bọn bàn tròn đi đá bóng. Hết tung hoành ngoài bãi biển rồi lại đá lấn sân sang cả khu 36hecta, có mấy lần cả bọn dầm mưa mà vui hết lớn. Mùa hè thật sự đã đến với tất cả bọn học trò chúng tôi, từ sáng là tôi đã phóng xe ra đường chơi, trưa tạt về nhà ăn cơm, thi thoảng có dẫn mèo đần đi dạo mát, có lúc đi đá banh tôi cũng ôm nó theo luôn.
- Thằng Nam đá banh mà ôm mèo chi thế? Cược tiền chứ đâu có cược mèo? Hay túng quá nên đem bán luôn? – Tuấn rách thắc mắc hỏi.
- Cục cưng của vợ tao đó, lỡ hứa rồi, phải đem theo thôi! – Tôi tặc lưỡi rồi quay sang dặn mèo đần. - Ở yên trong giỏ xe nha mậy, tao đá banh xong chở mày về!
Và đúng thật theo như lời Tiểu Mai nói là con mèo Leo này rất dễ nuôi, mà dễ nuôi ở đây có nghĩa là… nó vừa đần vừa lười. Nó lười đến mức suốt ngày chỉ lê lết vác thân mập mà đi loanh quanh trong nhà, đợi đến giờ ăn là sà mặt vào mà táp, no nê thì lăn ra ngủ, ngủ rồi lại ăn. Chính vì lẽ đó nên tôi rất yên tâm là dù có thả nó ra đường thì nó cũng ngồi yên luôn một chỗ mà xem tôi trổ tài đá bóng, nó cũng được ra ngoài hóng gió, xem như là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng cũng có hôm khi tôi đá bóng xong rồi quay lại xe thì chẳng thấy nó đâu, gọi mãi cũng không nghe thấy nó trả lời, cả đám hội bàn tròn A1 có túa ra tìm cả buổi cũng không thấy. Đến khi trời gần sập tối, khi mà tôi đã thiếu điều muốn mếu mặt ra đến nơi vì không biết phải ăn nói sao với Tiểu Mai thì nó lại mò về, trên miệng vẫn còn ngoạm một cành trúc Hawai.
- Trời đất… đừng nói với tao là mày… vừa phi vô nhà cô chủ mày nghen? – Tôi há hốc mồm.
Nhưng có vẻ thật vậy, dường như quá nhớ… nhà cũ hay sao mà nó đã phóng một mạch từ biển ra đến nhà Tiểu Mai rồi phóng vào như hồi còn nhỏ, quậy bung bét khu vườn một hồi rồi mới quay trở lại với tôi.
- Cái… con đần này, chắc tao đem rô-ti mày quá! – Tôi nghiến răng ken két.
Nóng giận là thế nhưng nhìn cái bản mặt… dốt dốt mà lại hơi ngẩn ngơ của nó, tôi lại đâm ra mủi lòng khi biết chắc là nó đang nhớ cô chủ lắm. Vậy là chiều hôm sau, tôi hoãn một kèo đá banh mà chở nó sang nhà Tiểu Mai để cho nó được tung hoành chốn cũ một bữa, nhân tiện tôi cũng quét sân nhà nàng luôn.
- Leo ơi là Leo, hôm qua mày quậy đến thế này đây hử? – Tôi lắc đầu ngao ngán khi mà đất trong vườn nhà bị mèo đần xới tung tóe, văng cả lên thềm gạch.
Xắn tay áo lên, è lưng ra mà dọn dẹp một hồi thì tôi mới hài lòng nhìn sân vườn nhà Tiểu Mai trở lại sạch đẹp như trước. Xong xuôi đâu đó, tôi vào phòng tắm rửa mặt rồi mới dắt xe ra, không quên bế mèo đần như cục bông gòn bỏ vào giỏ xe.
- Đi về mầy, tuần sau qua chơi tiếp! – Tôi cười cười vỗ đầu nó, khóa cửa nhà rồi phóng xe đi.
Trên đường về tự dưng có vẻ hôm nay mát trời hay sao mà tôi lại nổi cơn… thèm phá lấu. Thế là tôi quay ngược đầu xe rẽ về hướng khu di tích Dục Thanh để đến tiệm phá lấu quen của nhà tôi mà mua… vài kg về ăn cho bõ thèm.
Sang đến khu di tích Bác, khi tôi còn đang định đạp thẳng xe lên lề luôn để chạy cho nó… quậy một chút thì chợt trông thấy một bóng dáng rất quen thuộc đang ngồi ở ghế đá dọc khu di tích mà… nức nở.
Gì vậy? Hình như có người đẹp đang khóc?
Đôi mắt Sharingan của tôi cực nhạy, gì chứ gặp gái xinh là cảm ứng ngay, phát hiện được mục tiêu là tôi theo phản xạ mà phóng xe tới. Thế nhưng càng đến gần thì tôi lại càng tá hỏa khi nhận ra đó là… Dạ Minh Châu, hoa khôi trường Phan Bội Châu đang ngồi cúi gằm mặt, vai rung lên mà khóc.
- “Chết mồ… vụ gì gay cấn nữa đây?” – Tôi bối rối nghĩ thầm.
Giờ sao…? Thà không thấy thì thôi, chứ thấy mà… bỏ đi thì kể cũng hơi ngại, hơn nữa dù gì thì tôi… vẫn còn nợ một lời hứa với cô bạn ấu thơ này kia mà!
Vậy là thu hết can đảm, tôi xuống xe dắt bộ, lững thững đi lại gần phía Minh Châu đang ngồi khóc. Ánh mặt trời lãng đãng về chiều như càng làm cho bóng của cô gái này thêm phần cô độc và… thê lương đang in trên thềm đất.
Không nói, hay đúng hơn là không biết nói gì, tôi chỉ lẳng lặng dựng xe và ngồi xuống cạnh Minh Châu. Đợi đến khi cô nàng ngạc nhiên khi phát hiện ra có người ngồi cạnh mình mà nhướn đôi mắt xinh xắn đã nhòe đi vì khóc mà nhìn sang thì tôi mới...
- E hèm… sao khóc vậy?
- Hức…hu hu hu….!
Nào ngờ vừa gặp tôi thì Minh Châu lại càng khóc to hơn nữa, nức nở hệt như… vừa bị phụ bạc tình yêu.
- Ế ế… chuyện đâu còn có đó… gì vậy..? – Tôi đâm quíu, gì chứ nước mắt con gái thật là có quyền năng cực kì lợi hại.
- Hu hu….! – Minh Châu vẫn ôm mặt khóc, cắn môi đầy tức tưởi mà không lý gì đến tôi.
Lúc đầu thì tôi còn có hơi bối rối, nhưng lâu dần lại đâm ra bực mình vì người đi đường đã bắt đầu nhìn tôi, hơn nữa tôi là chúa ghét con gái ưa khóc dai, thế là tôi nói như sẵng giọng:
- Khóc, khóc hoài, có giải quyết được gì đâu? Nhìn tui nè!
- ……….!
Và Minh Châu nhìn tôi thật, cô nàng đưa mắt nhìn tôi, lệ vẫn tuôn tràn trên đôi bờ mi thanh mảnh ngay lập tức xua đi ác khí trong tôi. Rồi… cô nàng đứng dậy, ôm tay mà bỏ đi một mạch.
- Ế ế… đi đâu đó?
Vừa hỏi tôi vừa vội dắt xe đi theo, hơi nhẹ cốc đầu mèo đần ý bảo ngồi yên trong giỏ cho tao rồi tôi chạy theo Minh Châu, được vài bước chân thì cũng sực nhớ ra là nhà cô nàng cũng gần đây vì cửa tiệm mà tôi mua hoa hồng trắng tặng Tiểu Mai ngày trước giờ đang ở trước mặt.
- “Hóa ra là về nhà, vậy cũng tốt, chắc khóc mệt nên giờ đói bụng, về ăn cơm xong ra lấy sức khóc tiếp đây mà! “ – Tôi tếu táo trộm nghĩ.
Nhưng Minh Châu chưa kịp bước vào nhà thì đã sững người đứng ngây lại trước cổng vì có một tiếng quát khá to từ trong nhà vọng ra, giọng người đàn ông này nhất thời cũng khiến tôi phải giật mình vì bất ngờ:
- Ngày trước anh nói với em rồi thấy chưa, nếu con bé nghe lời anh thi vào trường Chuyên thì điểm Toán giờ nó đâu có thấp vậy. Em cứ chiều nó, đồng ý cho nó vào cái trường kia, giờ thi học kỳ xong mới thế này đây. Học hành như vậy đấy, trong khi con nhà người ta, mà nói đâu xa, nhà ông anh Hai kìa, hai thằng con ổng đứa nào cũng thi học sinh giỏi Toán!
- Thôi mà anh… con nó nghe được lại buồn!
- Buồn gì, nó học hành vậy thì làm ba như tôi không buồn à? Điểm thi không trên nổi trung bình, nó ngày xưa nghe tôi thi vào trường Chuyên, gửi cho thầy Hùng thì có phải giờ tốt hơn không? Con cái mà cãi lời cha mẹ là hư vậy đấy, hư, hư hết!
- ………!
Đến đây thì Minh Châu lại khóc, vai cô nàng run lên mà cả người thì gần như khuỵa xuống khiến tôi phải quẳng xe mà nhảy bổ đến đỡ lấy.
- Bình… tĩnh….!
Tôi chỉ kịp nói như thế rồi Minh Châu hoàn toàn tựa hẳn vào lòng tôi mà khóc, cô nàng trong cơn tức tưởi dường như còn có cả… đấm vào ngực tôi liên hồi như một lời trách cứ mà không bao giờ được hồi đáp.
Mèo đần như biết điều, nó len lẻn chui ra khỏi giỏ xe mà chạy đến gần, im lặng nhìn quanh quất rồi ngồi xuống cạnh luôn hai đứa tôi.
- Hu hu….!
Từng tiếng khóc, từng cử chỉ run rẩy của Minh Châu lúc này cũng như từng nhát búa dội vào tôi, dội vào thằng nhóc con năm nào đã từng mạnh miệng tuyên bố rằng:
- “ Tui không có thi trường Chuyên đâu, vào lớp chọn Phan Bội Châu là ngon rồi, nên bà cũng phải như tui mới được, rồi tui dẫn bà đi chơi cho biết Phan Thiết!”
Như vầy thì… là lỗi của tôi hay là sao?
Và… mùa hè năm nay đã được mở đầu như thế đấy, không có Tiểu Mai ở cạnh bên và tôi phải tự thân chống chọi với nhiều sóng gió không thể lường trước được, nhưng cũng không hề kém đi chút nào… nhiều khoảnh khắc rung động đầy lãng mạn của những ngày từ cơn mưa sinh ra.