Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 327




Người nói ra câu vừa rồi không phải ai khác hơn mà chính là con nhỏ tóc bồng bềnh quyến rũ, mang màu mắt xanh đại dương không thể lẫn vào đâu được.

- Nhìn, lại nhìn, có chơi CS không? Tui host cho!– Con nhỏ nói như gắt trước ánh mắt thao láo của tôi.

Sẵn đang bực mình vì cần xả trôi cái mớ căng thẳng hỗn độn trong đầu mình lúc này, tôi chả cần quan tâm là tại sao lại có sự trùng hợp đến vậy, cũng không cần biết sao mình lại nhè cái máy ngồi cạnh con nhỏ này, tôi ra quyết định ngay, hất hàm nói:

- Chiến luôn, solo AWM!

- Hi hi, được thôi, thích thì chiều hà! – Con nhỏ khoái chí cười tít mắt rồi quay về màn hình của mình, lọ mọ click chuột vào biểu tượng game Counter Strike.

Vâng, chỉ là vì vô tình mà con nhỏ lặp lại đúng y nguyên cái câu nói của tôi vừa nãy đã nói với Tiểu Mai, “thích thì chiều “. Chính vì vậy mà vừa nghe xong thì tôi lại càng sôi gan hơn nữa, nhớ lại chuyện cũ mà máu nóng bốc lên đầu. Tôi chả cần biết đất trời hay ga-lăng là cái quái gì nữa, chỉ nhìn đăm đăm vào mục tiêu trước mắt đó là cái màn hình máy tính, và tôi cần phải trút cơn bực tức này đi hết cho bằng được.

Vào trận game, như đã giao kèo thì tôi hốt ngay cây AWM huyền thoại sở trường của mình từ nhỏ đến lớn. Lần này thì tôi quên hẳn luôn cái kết quả 49-50 hôm trước mà xem như là mình không phải đang phục hận con nhỏ mắt xanh vậy, tôi chỉ cần biết là nhân vật trong game của tôi đang vác súng chạy lăn xả và nã đạn điên cuồng.

- Đoành!

- Uỳnh… đoàng….!

- Huỵch… huỵch…. Đoàng…. Terrorist Win!

Dường như là do bực tức làm cho tay chân tôi trở nên lanh lẹ hẳn hay sao mà hôm nay tôi chơi CS như có thánh nhập, bắn đâu trúng đó khiến con nhỏ mắt xanh liên tục đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

- Oh god…..!

- Woa… sao bữa nay… ôi thôi…..!

- Hừ, được lắm nhóc tì, xem chị…. Ahhhhhhhh!

Tình thế hôm nay đã thay đổi hoàn toàn bằng một cách không thể nào tin được, sau hơn trăm hiệp giao chiến thì tôi đã thắng con nhỏ thần sầu CS này với tỉ số áp đảo, tôi ăn hơn 70 ván liền, trong đó có gần 20 ván ăn trắng không gỡ.

- Đoành…..! – Tôi ngắm chuẩn và click chuột, nhân vật con nhỏ bị xuyên táo ngay tắp lự.

- Haizzz… nghỉ, chán rồi! – Con nhỏ buông bàn phím, thở hắt ra dựa hẳn vào thành ghế.

Kết thúc trận so tài trong mơ, tôi cuối cùng đã có thể “báo thù “ với một chiến tích không thể đẹp hơn được nữa. Những tưởng con nhỏ mắt xanh dễ thương kia sẽ vì thế mà bực tức không thèm nói chuyện với tôi nữa,nhưng không, lúc này con nhỏ chồm người sát kế bên tôi rất tự nhiên không hề có thái độ ngại ngùng như bao bạn gái đồng trang lứa.

Con nhỏ hỏi qua hơi thở, đưa màu mắt xanh nhìn tôi đầy mê hoặc:

- Hôm nay ông chơi hay quá vậy?

- Ờ… thì… hên thôi! – Tôi gãi đầu bối rối, khẽ dịch người sang bên theo phản xạ.

- Hứ, tui thấy ông chơi rõ ràng mà hên gì! Ông bắn lại tui xem đi, phải có cách nào đó mới khiến thao tác của ông anh hơn tui! – Con nhỏ huých vai nó đẩy qua vai tôi cái độp.

Vậy là theo lời yêu cầu của con nhỏ mắt xanh, tôi đành thực hiện lại đúng những gì mà tôi thường làm khi chơi CS. Mà có gì đặc biệt đâu, xưa nay tôi bắn AWM thì cứ quen cái tật là vừa lao ra thì click chuột phải để ngắm mà như không cần ngắm, bởi ngay sau vài phần ngàn giây là tôi lại bật click trái nổ đạn. Thế là “đoành “, đối thủ của tôi ngã ngửa ra, và tôi thì lại đổi sang vũ khí phụ là dao găm, sau đó lại thuận tay chuyển sang vũ khí chính là AWM, tính ra thì tiết kiệm được 1 giây lên đạn. Mà nói trắng ra thì tôi chơi AWM xưa nay ít khi ngắm, tất cả chỉ dựa vào một từ “cảm giác “ mà thôi, cảm thấy ăn được thì bắn, không được thì cứ… “lăng ba vi bộ “ mà té thôi!

Nhưng không như tôi vẫn tưởng là xưa nay bất kì thằng nào chơi CS cũng đều như tôi, con nhỏ mắt xanh lúc này cứ gọi là ngạc nhiên hết lớn, nó thẫn thờ một hồi rồi thốt lên:

- Ông biết bắn Snap Sniper kìa, hèn gì!

- Hả? – Đáp lại là tôi cũng há cái mồm tôi ra vì chả hiểu mô tê gì sất.

- Kĩ thuật Snap đó, ông vẩy súng chuẩn ghê, tui chịu…không nhanh tay như ông được! – Nói rồi con nhỏ rầu rầu gõ gõ mấy ngón tay trên mặt bàn.

- HẢ? – Tôi lại đần mặt ra một lần nữa.

- Mệt quá, nghe giải thích nè, cái đồ khờ, đang xài Snap mà cũng hông biết Snap là cái gì, kĩ thuật Snap là kĩ thuật hay được áp dụng trong Sniper…..!

Vậy là trước bài giảng thao thao bất tuyệt của con nhỏ về một cái kĩ thuật mà nó gọi là Snap, tôi chỉ còn biết ngồi dỏng tai lên mà nghe. Thế quái nào mà hóa ra cái cách tôi chơi quen tay thì các game thủ CS trên thế giới gọi đó là Snap mới ghê chứ, hèn gì mà tôi cứ cảm thấy cách ngắm súng của tôi có một quy luật nhất định và lâu dần thành thói quen.

- Got it? Ông vẩy súng hoàn toàn là dựa vào cảm giác đó, chơi riết sẽ có! – “Cô giáo” mắt xanh nghiêm mặt hệt như đang truyền bá tư tưởng cho con chiên mộ đạo.

- Ờ… ra cái đó gọi là Snap ha! – Tôi gật gù như thể ta đây đã hiểu hết rồi, dù rằng tôi chả có để ý xì-náp hay xì-niếc gì sất, tôi chỉ biết là sau buổi so tài hôm nay thì con nhỏ dễ thương này đã nhìn tôi bằng một ánh mắt khác.

Kết thúc buổi thuyết giáo về Snap Sniper, tôi nhún vai ngang tàng:

- Kĩ với chả thuật, nhớ làm gì ệt, cứ thành đẳng cấp rồi thì ngon!

- Ờ, thắng rồi thì nói sao chẳng được hơ! – Con nhỏ thè lưỡi.

- Chứ… bà bắn cũng giỏi mà, có thua tui mấy đâu! – Tôi bối rối thừa nhận.

- Hê, đừng có tưởng thắng rồi muốn nói gì nói nha nhỏ, chị không có happy đâu! – Con nhỏ cười cười, tiện tay búng tai tôi cái chóc.

- Ơ….! – Quá bất ngờ và cũng quá gần nên tôi không kịp né, mặt khác là mãi nhìn gương mặt xinh xắn lạ lùng của con nhỏ nên tôi giờ chỉ biết ôm tai nhăn nhó. – Chứ bà mấy tuổi mà đòi xưng chị với tui?

- Tui mấy tuổi kệ tui, lớn hơn ông là cái chắc! – Con nhỏ nhướn đôi mắt xanh nói giọng kênh kiệu thách thức.

- Lớn cái cùi chỏ tui nè, bà nhiêu tuổi?

- Tui sinh năm 90 đó, sao?

- Hê hê, thế mà cũng đòi làm chị, rõ vớ vẩn!

- Chứ ông bao nhiêu?

- Cũng 90, đúng tuổi thiên mã thần thông!

- …….!

- Sao? Còn muốn làm chị nữa không?

- Vô bắn ván nữa, ai thắng làm chị!

- Điên, tui là con trai, làm chị bà sao được?

- Khùng, you’re mad, ông thắng tui kêu ông bằng anh!

- Á à…!

Cũng không hiểu lí do tại làm sao mà buổi chiều hôm ấy tôi lại có thể trêu nhau một cách trẻ con như vậy với con nhỏ mắt xanh này. Dù gì thì tôi cũng đã gần học xong lớp 11 rồi, tuy là có đôi lúc nhí nhố đùa giỡn nhưng đó là chỉ khi tôi giỡn với Tiểu Mai, chứ còn ngoài mặt đối nhân xử thế thì tôi luôn tỏ ra đạo mạo bề trên. Ấy vậy mà trước cách nói chuyện ngang ngược có phần… vênh váo của con nhỏ mắt xanh thì tôi lại đâm ra cứ muốn cãi ngược lại hoài. Mà cũng lạ lùng, tận trong thâm tâm tôi luôn cảm thấy con nhỏ này rất quen, nhất định là tôi đã gặp nó ở đâu rồi mà nghĩ mãi cũng không thể nhớ ra được là tôi đã gặp ở đâu.

Cơ mà thôi kệ, trị được con nhỏ này cái vụ “xưng chị hô em “ với tôi vậy là được rồi. Còn bây giờ là tôi có việc phải làm, đó là không dại gì đem danh dự ra mà đánh cược vào một ván CS được. Thế là tôi vội trớ ngay:

- Thôi nghỉ, không chơi nữa!

- Why? – Con nhỏ ngạc nhiên quay sang.

- Bận rồi! – Tôi đáp.

- Chơi tí đi, phân định chị em xong rồi nghỉ! – Con nhỏ nằn nì.

Thật tình là nếu như đang ở trạng thái bình thường, tức là tâm tư vui vẻ thì rất có thể tôi sẽ nổi máu làm liều mà chấp nhận luôn lời thách đấu này, vì dù gì hôm nay tôi cũng đang thắng thế so với con nhỏ kia mà. Thế nhưng vì vướng phải chuyện không mấy vui vẻ với Tiểu Mai khi nãy nên giờ nghe con nhỏ rủ rê chơi thêm nữa mà tôi đâm ra lại… chán gì đâu. Hứng khởi một chốc rồi buồn trở lại, bây giờ tôi chỉ muốn được yên tĩnh, và dĩ nhiên nơi tôi tìm về với yên tĩnh không đâu khác ngoài biển Đồi Dương.

Vậy là tôi lại lắc đầu từ chối:

- Thôi khi khác, giờ có việc phải làm!

- Chán vậy… ông bận gì ế? – Con nhỏ thoáng xụ mặt xuống rồi lại đưa đôi mắt xanh nhìn tôi đầy tò mò.

- Thì… bận chứ là bận gì, bà hỏi làm chi? – Tôi khẽ nhăn mặt.

- Bận lí do chính đáng thì tui cho đi, không thì ngồi đây thêm vài phút, phân rõ chị em xong mới để ông đi! – Con nhỏ cười cười nhưng vẻ như là đang nói thật.

Thế là tôi lại trớ ra ngay một lí do mà đoán chắc rằng khi nghe nói tới, bất kì đứa con gái nào cũng sẽ chán ngán ngay tắp lự:

- Tui… đi tập đá bóng rồi!

Và đó là sai lầm của tôi, bởi ngay khi tôi vừa nói ra thì con nhỏ đã mắt sáng rỡ:

- Là soccer ấy hả? Tui chơi với!

- Không… là football mà! – Tôi chưng hửng.

- Mặc kệ, sao cũng được, cho tui chơi với, tui tập với ông nhá!- Con nhỏ lúc lắc đầu.

- Bà… con gái mà, đá banh gì được! – Tôi sửng sốt, ngờ ngợ là mình vừa phạm sai lầm.

Nào ngờ con nhỏ chỉ buông một câu gọn lỏn:

- Okie, let’s see!

Và nhỏ này đứng dậy ngay lập tức, bước đến chỗ ông chủ quán đang ngồi và trả luôn tiền cho cả hai máy của hai đứa, không kịp để cho tôi có ý kiến gì sất. Xong xuôi đâu đó, mặc kệ cho tôi đang lớ ngớ chưa biết làm sao cho phải phép thì con nhỏ đã lại búng tai tôi rồi nói:

- Xe đâu? Chở đi, tập ở đâu?

- Ơ… tập ở… ngoài biển..! – Tôi lắp bắp, đầu óc đang hoang mang tợn.

- Rồi, biển Đồi Dương tui ra hoài, dắt xe đi! – Nhỏ nói như ra lệnh.

Cứ thế, quãng đường vài bước chân từ quán ra đến chỗ để xe mà tôi cứ luôn mồm hỏi:

- Chứ xe bà đâu?

- Ba tui chở tới mà, đi xe ông đi!

- Rồi tí… ba bà tới rồi sao?

- Tui nhắn tin rồi, no problem, tí tui đi taxi về nhà cũng được!

Để rồi đến lượt con nhỏ hỏi lại:

- Ông nói đi tập bóng, mà bóng đâu?

Dĩ nhiên là tôi làm gì có đem trái banh nào theo chứ, cãi nhau với Tiểu Mai xong là tôi tót luôn ra quán net thì sao có thời gian banh với chả bóng, thế là bất đắc dĩ lại nói dối:

- À… để ở nhà, giờ về lấy!

- Thôi khỏi, dưới đường biển có tiệm thể thao mà, ra mua luôn! – Con nhỏ phất tay phớt lờ đi, làm như nó biết là tôi đang nói dối ấy.

- Mua? Chơi sang vậy! – Tôi trố mắt ra vì ngạc nhiên quá xá cỡ.

- Ôi dào, trái bóng có nhiêu tiền đâu mà, mua về chơi dài dài, lo gì! - Nhỏ nhún vai nói tỉnh khô, lại còn có ý định “chơi dài dài”.

Và lúc này thì tôi mới lại nhận ra rằng con nhỏ này dường như có phong cách ăn mặc “mát mẻ “ hay sao ấy, gặp nhau hai lần thì hết hai lần tôi thấy nó mặc quần short khoe đôi chân trắng trẻo ra ngoài cho thiên hạ nhìn. Nhưng tôi không vì thế mà lấy làm thắc mắc đến nỗi đem ra hỏi, bởi qua cách nói chuyện thì tôi đoán nhỏ này sống ở nước ngoài, thế nên bị nhiễm lối sống tự do của phương Tây cũng không có gì là lạ.

Biển Đồi Dương hôm nay vắng người, có lẽ một buổi chiều giữa tuần với mây đen vần vũ trên bầu trời không làm người ta có ý định ra biển chơi. Ngoại trừ vài cặp đôi lúc này đang nắm tay đi dạo hay ngồi bờ cát tán dóc thì tôi và con nhỏ mắt xanh là hai đứa duy nhất lúc này đứng ôm bóng trên tay.

Con nhỏ quay sang hỏi tôi:

- Ông tập thế nào đấy?

- HẢ? – Tôi lơ ngơ hỏi.

Quả tình là tâm trạng tôi bây giờ thập phần hỗn loạn, bị đan xen giữa cuộc cãi nhau “nho nhỏ “ với Tiểu Mai khi nãy, sau đó còn chưa hết ngạc nhiên và mừng khi tôi hạ sát ván con nhỏ CS, giờ định ra biển ngồi chơi thì phải đèo thêm nhỏ này ra… đá bóng cùng. Vậy nên tôi nhất thời chưa định hình được mình nên làm gì trong lúc này.

- Khổ, bình thường ông tập bóng như nào? How? – Con nhỏ đá vào chân tôi.

- Ấy… từ từ nói! – Tôi kêu lên the thé, con nhỏ đá không đau, nhưng chân nó dính cát biển nên làm chân tôi như bị tóe lửa.

Thông thường, tôi ít khi tập bóng một mình, sự thật là như vậy. Bởi từ nhỏ, có tập thì tôi tập với Sơn đen, không thì sau này tập với hội bàn tròn. Chứ tập một mình thì tôi chỉ có tập dốc bóng theo hình zic zac để luyện “xỏ kim “, hoặc vừa chạy vừa sút bóng vào bờ đê bên cạnh để tập nhận bóng và rẽ bóng.

Vì vậy, sau khi ậm ừ gật đầu giải thích với con nhỏ một hồi thì tôi bắt đầu màn tự tập của mình. Tôi đặt bóng xuống bờ biển, chầm chậm dốc bóng rồi sút bóng vào phần tường bên trái mình, sau đó bóng dội ra thì tôi lại nhận bóng, cứ thế tôi vừa chạy vừa sút, thoắt cái đã cách xa nơi con nhỏ đang đứng cả một quãng dài.

- Chán phèo, tập thế vô ích! – Con nhỏ kêu lên như hét ở phía bên kia.

- HẢ? -Tôi giật thót người.

Con nhỏ không trả lời mà chạy đến chỗ tôi, nhanh chóng giành bóng từ trong chân rồi nó dậm bóng xuống cát, hai tay chống hông cười thách thức:

- Tập vậy chán lắm, biết tranh bóng đối kháng không?

- Biết! –Tôi tự tin gật đầu, tưởng gì chứ lừa bóng là sở trường của “Tia chớp vàng”.

- Thế tui tập với ông, okie e on baby! – Con nhỏ đập hai tay vào nhau ra hiệu.

Không biết tại sao chứ nói thật là cái kiểu tự tin thái quá có phần vênh váo như vậy của con nhỏ lại khiến tôi… như bị rung động, tim đập binh binh với một cảm giác tò mò, thích thú. Chẳng cần thắc mắc thêm cái quái gì nữa, tôi quyết định nhập cuộc chiến luôn, dẫu sao tôi cũng là ‘Tia chớp vàng “ trứ danh toàn trường cơ mà, có lí nào lại chịu thúc thủ trước con nhỏ lai Tây này cơ chứ.