Những ngày sau đó, cứ học xong buổi sáng thì đến trưa tôi lại chở Tiểu Mai về nhà mình với lí do là nàng muốn chăm sóc cho cô em gái của mình được khỏi bệnh, vả lại mẹ tôi cũng không thể ở nhà suốt. Sau khi đến trường xin phép cho bé Trân tạm thời nghỉ học một tuần là mẹ tôi lại bận suốt, vậy nên bà rất vui khi Tiểu Mai đến nhà tôi thường xuyên.
- Ừ, con chăm nhỏ Trân giúp bác nhé! - Mẹ tôi cười tươi.
- Dạ, được mà! - Tiểu Mai gật đầu nhã nhặn.
Vậy là những buổi trưa này đối với tôi có một lợi điểm, đó là luôn được ở cạnh Tiểu Mai, đôi lúc có cảm giác hai đứa tôi ngày càng quấn quýt nhau không rời. Thế nhưng Tiểu Mai lại khác, nàng hạn chế tình tứ với tôi hơn khi ở cạnh Trân, chỉ khi nào về lại nhà nàng rồi thì mới tay nắm tay nói cười như trước.
- Sao phải như vậy? – Tôi thắc mắc bèn hỏi.
- Ngốc, lúc anh bệnh thì có muốn người khác tình tứ như chỗ không người ở trước mặt mình không chứ?! Huống hồ là bé Trân nữa! - Tiểu Mai nhíu mày đáp.
- Trân thì sao cơ? – Tôi ngơ ngác.
Thoáng bối rối, Tiểu Mai sững người lại một vài giây rồi thở dài:
- Thì... con bé đang buồn chuyện của Sơn, giờ thấy tụi mình có đôi có cặp, lại càng buồn hơn chứ sao!
- Ừ ha… anh quên mất! – Tôi thơ ngây gật đầu ngay.
Nhưng những thắc mắc của tôi không dừng lại ở đó, bởi có những lúc khi bé Trân sốt cao thì lại nói lẩm bẩm một mình, và dĩ nhiên là Tiểu Mai nghe hết, nhưng tôi thì lại chả thể nghe gì. Bởi lẽ Tiểu Mai luôn bảo tôi ra ngoài mỗi khi nàng thay đồ cho Trân, mà chả hiểu sao Trân thì lại toàn nói mớ những lúc đó.
Và tôi lại tiếp tục làm “người hay hỏi “:
- Bé Trân nói mớ gì vậy em?
- Chuyện con gái, anh tò mò thật! - Tiểu Mai nhăn mặt.
- Ơ hay… bệnh mà cũng là chuyện con gái! – Tôi chưng hửng.
- ……….! – Nàng nhún vai lặng im không đáp.
- Thế hồi anh sốt nằm viện, lúc đó em bảo là anh nói mớ, vậy anh nói những gì thế?
Ngay sau câu hỏi của tôi thì Tiểu Mai chợt ửng hồng đôi gò má, nàng quay sang nhìn tôi:
- Thôi… em… quên rồi!
- Quên thế quái nào được, em có trí nhớ siêu phàm, thông minh tuyệt đỉnh thế kia mà! – Tôi cười gian xảo tranh thủ nịnh nàng.
- Quỷ sứ, không phải đến mức vậy đâu! – Nàng phì cười.
Nhận thấy thời cơ đã điểm, tôi liền chớp ngay cơ hội:
- Vậy lúc đó anh nói gì, mà sau đó em lại khóc?
- Em… có khóc đâu chứ! - Tiểu Mai lại càng đỏ mặt hơn nữa.
- Ừ thì không khóc, thế anh đã nói gì? – Tôi gạt qua luôn.
Đến đây thì Tiểu Mai vẻ như bó tay trước sự ngoan cố và ham “tìm hiểu “ của tôi, nàng thở hắt ra mỉm cười bẽn lẽn:
- Lúc bị sốt, anh nói…!
- Nói gì? – Tôi hỏi dồn.
- “Khô bò đâu hết rồi? “
- Hả? Đang bệnh mà nói vậy làm gì?
- Em đâu biết, là anh tự nói đấy chứ!
- Có vậy thôi hở?
- Còn… nữa!
- Tiếp, lẹ coi!
- Anh nói… “ Tiểu Mai đem khô bò lại đây đi mà… “, rồi… “ rồi anh thương “!
- HẢ??????
Lần này thì tôi giật bắn cả người, vì nếu đúng như lời Tiểu Mai kể lại nguyên văn thì từ hồi lớp 10, ở cái đêm tôi còn nằm viện thì đã dám cả gan tỏ tình với Tiểu Mai một cách gián tiếp, và lại còn… lớn mật xưng “anh “ với nàng.
Nhìn Tiểu Mai đang lắc đầu cười, tôi lúng búng chữa thẹn:
- Anh… nói vậy thật à?
- Ừa, đã bệnh rồi lại còn nhớ khô bò! - Rồi bất thần nàng nghiêm mặt lại. – Anh đấy, sốt mà còn ăn khô bò thì mắt đỏ hơn rồi sao?
- Nhưng… là mơ mà, rốt cuộc anh có ăn được đâu, ai đem à ăn?! – Tôi bối rối gãi đầu.
Và Tiểu Mai thẹn thùng đan tay vào nhau, nàng lí nhí nói:
- Nhưng sự thật là… lúc nghe anh nói vậy… chiều hôm sau em lại mang khô bò lên….!
- HẢ??? – Tôi lại sốc tập hai.
- Mà mẹ anh thì cứ ở cạnh bên… nên em đành phải đem về…! – Nàng lại càng nói nhỏ hơn nữa.
Dù chuyện đã qua nhưng tôi vẫn ôm đầu tiếc nuối:
- Trời ạ, cứ đưa ra, anh giấu dưới gối rồi tối moi ra ăn, trời ơi dở quá!
- Thôi đi ông tướng, may mà em không đưa cho anh gói khô bò đó, không thì có khi anh sốt còn cao hơn! - Tiểu Mai thở hắt ra.
- Ôi dào, có người đẹp chăm sóc kế bên thì anh bệnh hoài cũng được! – Tôi lại mồm mép trơn như bôi mỡ một cách đột xuất.
- Hi! – Nàng tủm tỉm đập vai tôi. – Nói gở, bậy bạ không!
Rồi chợt trong đầu tôi lại dậy lên một thắc mắc nữa:
- Mà… lỡ lúc đó anh nói mớ nhầm qua tên Khả Vy, hay là Minh Châu thì sao ta? Chắc em khóc sướt mướt cả ngày, hé hé!
Nào ngờ vừa mới dại mồm hỏi như thế thì Tiểu Mai đã từ một cô nàng dịu dàng thục nữ vụt biến thành một bà la sát chính hiệu, nàng gằn giọng:
- Thì tôi lôi đầu anh ra ngoài cửa sổ, ném luôn xuống đất!
- Hơ… là lầu 5 đó chị hai… tui lúc đó nằm ở lầu 5 đó……! – Tôi rùng mình.
- Kệ, tôi kéo anh lên lầu thượng rồi thả xuống cho biết thân! – Nàng thản nhiên nói không một chút ngại ngần.
- Em… đối xử với người bệnh như vậy sao? – Tôi cười nhăn nhở dù đã toát mồ hôi hột.
- Ờ, vậy nên sau này có bệnh thì liệu hồn mà ngậm miệng lại cho đỡ nói nhảm, kẻo đang mơ mộng tơ tưởng rồi gọi tên một cô nào đó MÀ KHÔNG PHẢI TÔI, thì anh đừng có hỏi tại sao là đang ở trên giường lại bay luôn xuống đất! - Tiểu Mai cười lạnh, nhẹ nhàng đáp mà tôi nghe như chớp giật đùng đùng, sét đánh vào tai.
- ………..!!!!!
Sau lần dại mồm dại miệng hôm ấy, tôi đã sợ hãi nhận ra một sự thật kinh hoàng rằng đừng bao giờ ngu dốt đem mấy trò thử ghen ra mà chọc Tiểu Mai, bởi lẽ dù tôi biết nàng chỉ nói đùa nãy giờ nhưng biết đâu đùa lại thành thật thì sao chứ?! Nhất là con gái thì dễ như vậy lắm chứ chẳng chơi, dám yêu dám hận mà lị. Mà thân tôi thì cỏm rỏm còm ròm, gió thổi cũng bay chứ đừng nói là bị quăng từ trên tầng thượng xuống, đảm bảm thân xác tôi tanh bành té bứa luôn là cái chắc.
Nhưng trừ những lúc đe dọa hay nổi giận ra, thì với tôi, Tiểu Mai luôn là một cô người yêu cực kì hoàn hảo và lí tưởng, đẹp không tì vết, hiền không chịu được. Bằng chứng là nàng luôn dịu dàng chăm sóc cho bé Trân dù có lúc ngủ gục luôn bên giường bệnh, có khi tôi phải đánh thức nàng dậy để đưa về nhà.
- Em mệt thì cứ về, thế này sao ngày mai đi học nổi? – Tôi khẽ trách.
- Nhưng… Trân như vậy mà đi về thì em không yên tâm lắm! - Tiểu Mai dụi mắt, nàng chừng như hãy còn buồn ngủ, nhìn lơ đãng ra hai bên đường.
Quả thật tôi ít khi có dịp được thấy Tiểu Mai trong lúc buồn ngủ, phải nói là rất hiếm là đằng khác, mà đã nhìn một lần rồi thì ngất ngây luôn tới già. Bởi lúc nàng buồn ngủ thì trông dễ thương như mèo con, những lọn tóc mai phủ hờ lên đôi gò má cao kiêu hãnh, hàng mi dài liễu rủ khép lại nhưng cứ cố mở ra, môi hồng nhướn lên vừa bướng bỉnh vừa phụng phịu như chỉ muốn về ngay đến nhà là ngủ luôn đến sáng vậy, đã vậy lại còn vòng tay qua người tôi mà tựa đầu vào nũng nịu, nhìn yêu không thể nào tả nổi.
- Anh về đây, nhớ khóa cửa cẩn thận rồi mới ngủ đấy! – Tôi dặn dò, vẫn chưa yên tâm lắm khi Tiểu Mai đang mệt.
- Dạ… anh ngủ ngon! – Nàng uể oải gật đầu rồi đóng cửa lại, chả buồn nghe tôi chúc thêm nữa.
- Hây dà…..! - Khẽ lắc đầu rồi tôi phốc lên xe đạp về nhà, trên đường về không quên ghé hiệu thuốc mua thêm toa nữa cho bé Trân theo lời dặn của mẹ.
Về phần bé Trân thì bệnh tình đã khá hơn hẳn nhờ sự chăm sóc tận tình của mẹ tôi và Tiểu Mai, con bé giờ đã có thể tự ngồi dậy được và ăn uống được. Nhưng điều này cũng không làm tôi cảm thấy yên tâm về Trân, bởi lẽ con bé cứ sau khi tỉnh dậy là lại nắm chặt chiếc vòng đá như sợ bị ai lấy mất. Ngoại trừ những lúc tắm rửa thì Tiểu Mai buộc con bé phải tháo chiếc vòng ra, còn lại thì Trân giữ chặt di vật của Sơn đen bên cạnh mình suốt ngày.
Với tôi mà nói thì đây là điều có thể dễ hiểu được, bởi tôi nghĩ Trân thật sự có tình cảm với Sơn đen nên con bé mới bi lụy đến nỗi phát bệnh. Nghĩ vậy nên tôi không thắc mắc gì thêm nữa, mặc dù thật sự thì Trân vẫn cố tình tránh mặt tôi. Những khi con bé mê man trên giường bệnh, Tiểu Mai túc trực chăm sóc kế bên, tôi thì chạy tất tả đủ nơi để mua thứ này thứ nọ, phóng ngược lên xuống khắp nhà để phụ giúp mẹ và Tiểu Mai. Thế nhưng khi Trân tỉnh dậy, nhìn thấy tôi là con bé lại mệt mỏi cố nhìn sang chỗ khác, điển hình như hôm tối vừa rồi chẳng hạn.
- Em uống nước nè, đỡ chưa? – Nói rồi tôi định sờ tay mình lên trán con bé xem đã bớt sốt chưa.
- ……..!!!
Thế nhưng Trân lại cố đưa người rời ra bàn tay của tôi, khiển cả tôi lẫn Tiểu Mai đều nhất thời bất ngờ sửng sốt:
- Sao… vậy? – Tôi ngơ ngác.
- ……….! – Trân không nói gì, cố nhắm mắt lại như ý nói rằng em mệt lắm rồi, anh đừng phiền em nữa.
Không biết làm gì hơn, tôi đành gượng cười giả lả rồi gật đầu với Tiểu Mai và bước ra ngoài phòng, trong lòng dậy lên một cảm giác khó tả, một phần thương cảm và một phần giận điên.
Nhưng một chốc sau, khi tôi lại bước vào phòng để bê tô cháo mẹ vừa nấu lên thì từ ngoài cửa, tôi đã thấy Tiểu Mai đang ôm Trân vào lòng, nàng vỗ về hết mực trong khi bé Trân thì khóc nức nở, muốn nói mà cứ tiếng nấc cứ chen tiếng nói làm tôi không tài nào hiểu được là hai người con gái này đang nói những gì.
- Em… hức… em khổ…. hức hu hu… quá… hức……!
- Ngoan, chị hiểu mà, em ngoan …..!
- Nhưng… hức…. chị đừng như vậy… hu hu… em…xin chị……!
- Không sao, sẽ không sao mà, chị hứa!
Chợt thấy tôi đang bê khay cháo đứng đần mặt ra ở sau lưng, Trân vội rời khỏi Tiểu Mai và ngừng khóc, quay mặt sang chỗ khác mà dụi mắt thút thít. Tiểu Mai nhẹ đặt người Trân xuống giường, nàng đưa mắt buồn yêu thương nhìn Trân rồi mỉm cười:
- Em nằm nghỉ một chút đi, đợi cháo nguội rồi hãy ăn!
- Dạ……!
Kể từ lúc đó, Tiểu Mai bảo tôi tạm thời bây giờ đừng cố bắt chuyện với Trân để không làm con bé khó xử, dù rằng rất thắc mắc muốn biết hai người vừa nói gì nhưng tôi cũng không tiện hỏi, thế là đành bỏ xuống phòng khách ngồi ngẩn ngơ ôm bụng đầy thắc mắc. Bẵng đi vài tiếng sau, khi thấy trời đã về đêm rồi thì tôi mới lên phòng định bảo Tiểu Mai về thì mới thấy nàng đã ngủ gục bên giường bệnh, cạnh đó là bé Trân đang ngủ an lành.
Nhìn Tiểu Mai chăm sóc cho bé Trân hệt như em ruột của nàng mà lòng tôi dậy lên một niềm cảm phục và ngưỡng mộ. Để Tiểu Mai ngủ thêm nửa tiếng nữa thì tôi mới đánh thức nàng dậy và đưa về nhà. Và giờ đây, tôi đang cầm phần thuốc buổi tối của bé Trân trong tay mình mà cứ đứng tần ngần trước giường con bé, mà mẹ tôi thì lại vào nhà ngoại mất từ đời nào rồi, có lẽ do bà thấy Trân đã ngủ nên tạm yên tâm mà rời đi.
Không biết có nên gọi con bé dậy để uống thuốc hay là cứ để cho ngủ, rồi khi nào tỉnh dậy thì nhắc cũng được hay là không, nên thành thử ra tôi cứ lúng túng một hồi rồi tặc lưỡi ngồi xuống luôn cạnh bên, tay với lấy quyển truyện kế bên mà đọc cho giết thời gian.
Nhưng tôi chỉ đọc truyện được một hồi, bởi lẽ khi đang chúi mũi vào quyển truyện quá hay này thì mắt tôi tự dưng cứ nhíu lại mà mở mãi không lên, có vẻ như tôi cũng đã mệt suốt ngày giống như Tiểu Mai, nàng buồn ngủ thì giờ tôi cũng đã đến giới hạn của mình, và gục đầu luôn xuống giường bệnh.
Không biết là tôi đã ngủ quên mất bao lâu, nhưng khi đột nhiên giật mình tỉnh dậy, vội ngồi bật lên thì thấy bé Trân vẫn còn say ngủ. Phần thuốc trên bàn đã biến mất, chứng tỏ trong lúc tôi ngủ gật thì Trân đã thức giấc mà uống thuốc rồi, dù rằng bây giờ con bé đã ngủ lại, đôi mắt nhắm nghiền yếu ớt, dù tay vẫn nắm chặt chiếc vòng bằng đá.
Nhưng điều kì lạ tiếp theo mà ngay sau đó tôi nhận ra chính là trên vai mình có gì đó nằng nặng, định thần nhìn lại thì hóa ra đó là tấm chăn giường của bé Trân. Không khó để biết được rằng vừa nãy khi Trân tỉnh dậy, nhìn tôi đang ngủ gục cạnh bên thì con bé đã dùng chăn của mình để khoác lên người tôi.
- Ngốc này….!
Thoáng phì cười, tôi đắp lại tấm chăn cho bé Trân đang nằm thu người lại vì hơi lạnh, khẽ đặt tay mình lên trán con bé thì thấy nhiệt độ đã giảm hẳn, chứng tỏ rằng Trân đã bớt sốt. Thế nhưng khi tôi còn đang nhận thức được vấn đề về nhiệt độ thì đã thấy tay mình bị Trân nắm lại, và con bé vẫn không nhìn tôi, nằm nghiêng một bên mà nói:
- Anh… đừng tốt với em quá, được không?
- Bé con… tỉnh rồi hả? Sao lại nói vậy? – Tôi khá bất ngờ trước tình huống này, nhất là khi tay mình vẫn còn đang đặt lên trán của Trân, và tay Trân thì lại giữ lấy tay tôi, và… chiếc vòng đá lại cũng đặt lên trên ấy.
- ……..!
- Này… em sao thế?
Và rồi Trân ngồi dậy, con bé vẫn giữ chặt lấy tay tôi, khẽ vén tóc qua tai rồi nhìn tôi và hỏi bằng một giọng qua hơi thở:
- Nếu em sinh sớm hơn một năm, thì anh có yêu em không?
- Hơ….?
Một câu hỏi quá đỗi bất ngờ được thốt ra giữa một cô bé con xinh xắn đang mệt mỏi vì bệnh, với một đứa con trai đang cứng đờ cả người vì sửng sốt, tay hai đứa vẫn nắm chặt lấy nhau, duy chỉ có một chiếc vòng đá được đặt lên trên đó.
Bé Trân vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi, con bé như nín thở chờ đợi một câu trả lời:
- ……!
- …………..!
- Nếu là vậy, thì anh có yêu em không?
- Anh… nhưng……!
Bất chợt Trân đặt một ngón tay lên môi tôi ra dấu im lặng khiến tôi trong phút chốc cứ ngỡ như Tiểu Mai đang ngồi trước mặt mình.
- Yêu em như một người anh trai yêu một đứa em gái, có vậy chứ?
- Ừ… ừ… dĩ nhiên là vậy rồi…!
Khẽ mỉm cười, Trân quệt nước mắt đã lăn dài trên gò má mình tự lúc nào:
- Hi, vậy là em vui rồi!
- Ừ……!
- Vậy anh hai phải cưng em gái nghen, em hay nhõng nhẽo lắm đó!
- Ừ… em muốn gì anh cũng chiều mà… nhưng đừng có khóc…!
- Hi… em… đói bụng… nên khóc… hu…!
- Em… em ngồi đó đi… anh xuống dưới nhà múc cháo lên….!
- Dạ…..!
- Ừ… ngồi đó đi…..!
Rồi tôi bối rối đứng dậy, nhìn Trân vẫn đang cố gạt đi những giọt nước mắt ánh lên dưới ánh đèn, vừa thút thít… và lại vừa cười, một nụ cười đẹp như thiên thần vậy!
Vậy đấy, khi tôi luôn xem Trân là em gái thì con bé lại có một tình cảm khác trái ngược với những gì tôi nghĩ, nhưng khi Trân hỏi tôi câu hỏi của ngày hôm ấy, khi tôi đang định trả lời theo phương diện tình cảm nam nữ với nhau, thì con bé lại tự xác nhận rằng đó chỉ là tình cảm giữa anh trai và em gái.
Ôi… bé con dễ thương, nay đã lớn thật rồi ….!
Có những lúc trong cuộc sống, khi chứng kiến một ai đó phải mỉm cười với nỗi đau, với những giọt nước mắt đang lăn dài thì cũng là lúc ta biết giọt lệ ấy, là lệ đổ trong tim.