Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 308




Sau bữa cơm tối hôm nay thì theo lời Tiểu Mai lúc chiều, tôi canh lúc bé Trân vừa định trở về phòng là lao ra đứng án ngữ ngay ở cầu thang:

- ……! – Trân đưa mắt ngạc nhiên nhìn tôi.

- Nè, chiều mai em học xong thì qua nhà chị Mai chơi nhé, vừa rủ đó, chơi xong tới tối anh em mình về chung! – Tôi đề nghị ngay.

- Em bận rồi! – Con bé lắc đầu đáp, cố tình đi ngang qua tôi.

- Học xong thì bận gì nữa? – Tôi ngẩn tò te.

- Bận làm bài ở nhà, anh để em lên phòng đi!

Nói rồi Trân gạt tay tôi ra và bước thẳng lên cầu thang, chẳng thèm đoái hoài gì đến lời đề nghị của tôi thêm nữa. Thầm chán nản vì chả biết làm cách nào để rủ được bé Trân cùng qua nhà Tiểu Mai chơi cho con bé bớt buồn, đến khuya tôi gọi điện sang kể hết với Tiểu Mai:

- Vậy đó, anh chả biết nói gì nữa!

- Ôi… anh rủ như vậy thì con bé không chịu là đúng rồi! - Tiểu Mai thở dài.

- Chứ sao nữa? Em dặn vậy mà! – Tôi ngơ ngác hỏi lại.

- Thì lúc Trân không đồng ý, anh có thể nói là em qua nhà anh cũng được mà! – Nàng đáp lại, vẻ như hơi bị chán với cái tính ngu lâu dốt bền khó đào tạo của tôi khi ở trước mặt con gái.

- Thế… sao giờ?

- Em cũng… không biết!

- Uầy…. ấy mẹ anh xuống, thôi cúp máy nha!

- Ừa, hì, anh ngủ ngon!

- Ừ… ừm, em yêu cũng vậy!

Vội cúp điện thoại xuống bàn, tôi mở tủ lạnh lấy chai nước ra rồi phóng ngay lên trên phòng khách khi mẹ tôi vừa đặt chân xuống:

- Ủa? Mẹ thức à? – Tôi vờ ngạc nhiên.

- Ừm, sao hơn 12 giờ rồi còn không ngủ đi? Nãy con nói học bài hết rồi mà? - Mẹ tôi thắc mắc.

- Dạ… con khát nước, xuống xong rồi lên ngủ lại! – Tôi gãi đầu lấp liếm.

- Vậy ngủ đi, mai sáng còn đi học! – Bà lắc đầu nói.

- Dà…dạ…!

Chạy bổ lên phòng rồi nằm phịch xuống giường mà tôi nghe tim mình vẫn còn đập thình thịch vì hú vía, khi nãy mẹ mà phát hiện ra tôi đang nướng điện thoại với Tiểu Mai thì thể nào bà cũng nạt ột trận, tệ hơn là mách ba tôi biết chứ chẳng chơi. Nằm trong phòng nhưng tôi vẫn chưa thể ngủ được, cứ suy nghĩ vẩn vơ một hồi mà mắt chả thể nào nhắm lại, tôi cứ thế lăn tới lăn lui trên giường. Một lát sau, chợt tôi nghe có tiếng cách vặn chốt cửa phòng bên cạnh, rồi tiếng bước chân ở ngoài hành lang, len lén dòm qua khe cửa thì tôi thấy đó là bé Trân đang đi ra ngoài hướng ban công nhà tôi.

- “Đêm hôm con nhỏ ra ngoài làm gì vậy kìa? “ – Tôi thắc mắc nhủ thầm trong bụng, nhưng lại nghĩ là không nên tra hỏi quá nhiều.

Thế nhưng nằm thêm một hồi lâu nữa mà hai con mắt vẫn mở thao láo, tôi vẫn chưa hề nghe có động tĩnh gì vẻ là Trân đã quay trở lại phòng. Thế là ôm cái áo khoác ra ngoài phòng hờ sương đêm xuống lạnh, tôi lò dò bước lên sân thượng, y chóc là bé Trân đang ngồi ở trên đó.

Dưới ánh trăng của một đêm xuân, Trân ngồi lặng lẽ đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, đôi tay khẽ mân mê chiếc vòng đá đủ màu sắc. Bỗng dưng khoảnh khắc đó, tôi trông con bé đẹp lạ lùng, khắp người như được tắm dưới ánh sáng thanh mát của mặt trăng vậy.

- Nửa đêm không ngủ, bé con lên đây làm gì vậy? – Tôi mỉm cười hỏi khẽ rồi ngồi xuống bên cạnh Trân.

- …………! - Vẫn không trả lời tôi, nhưng bé Trân tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi như thể tôi vừa ở trên trời rớt xuống rồi vội quay sang chỗ khác.

- Gì thế? – Tôi chưng hửng.

Vừa hỏi xong thì không cần đợi Trân trả lời, tôi ngớ người tá hỏa tam tinh phát hiện ra mình… đúng là thằng đại ngu. Vội cởi áo khoác ngoài ra và tôi chìa về phía Trân, ngượng ngập nói:

- Ừm… mặc vô đi… tối… trời lạnh…!

- ………!

Một lát sau, khi tôi đang còn lầm bầm chửi rủa loạn xị trong đầu biết vậy đừng có mò mặt lên đây để bây giờ lạnh run cầm cập thì bé Trân đã mở lời trước:

- Anh mệt thì vào ngủ đi…!

- Không, đâu có, mệt gì chứ! – Tôi vội chối ngay.

- Vậy chứ anh ra ngoài đây làm gì? – Trân khẽ nhíu mày.

Như được vặn trúng đài, tôi áp dụng ngay câu mà trong phim thường nói:

- Câu này anh hỏi em mới phải, nửa đêm tự dưng lại leo lên trên sân thượng làm gì?

- Em muốn làm gì cứ phải xin phép anh hay sao?

Bao giờ cũng vậy, tôi luôn là thằng bị con gái kê tủ đứng vào miệng, cứ ngắc nga ngắc ngứ chả biết nên nói thế nào cho phải. Đã vậy lại còn bị Trân đang nhìn mình chằm chằm, thế là tôi đành nói theo bản năng:

- Ừ thì… em gái có gì buồn cứ tâm sự với anh trai mới phải chứ!

Nào ngờ tôi vừa nói như vậy xong thì Trân đã thở hắt ra cười lạnh:

- Anh nói gì? Em nghe không rõ!

Thấy thế thì tôi lại càng hoảng vía hơn vì chả rõ Tiểu Mai có truyền tuyệt kỹ “lạnh lùng sương giá “ cho Trân hay không mà lúc này đây tôi đã thấy lạnh gáy, nhưng trót đâm lao phải theo lao, lại một lần nữa tôi để mồm mình nói trước khi trí óc kịp suy nghĩ:

- Thì… em nhỏ tuổi hơn, lại ở chung nhà, nên anh cũng như chị Mai vậy đó, đều xem em là em gái trong nhà mà. Nên… có gì khó nói thì cứ nói ra… ừm… anh biết em còn buồn chuyện của… thằng Sơn. Nhưng mà….!

Và lần này thì tôi không có cơ hội nói hết câu, bé Trân đã cắt lời ngay:

- Anh thì hạnh phúc sung sướng rồi!

- Đâu….!

Định chối lại vì thật lòng tôi không có ý so sánh rằng giữa tôi và Trân ai sướng hơn ai, nhưng khi thấy mắt con bé đã ngân ngấn nước thì tôi chỉ biết há hốc mồm:

- Sao… sao tự dưng…?

- Anh chỉ biết đến bản thân anh thôi… ích kỉ …!

Và Trân chạy xuống khỏi sân thượng, vụt vào phòng mặc cho tôi còn đang ngơ ngáo giữa đêm mà chẳng hiểu mô tê gì sất.

Sáng hôm sau, khi đem chuyện này kể lại với Tiểu Mai thì nàng cũng nhíu mày nhưng lại nói một câu không hề ăn nhập gì đến điều tôi đang thắc mắc:

- Lạ thật… em hỏi nhưng con bé nói không có mà!

- Có gì là có gì? – Tôi lại càng ngạc nhiên tợn.

Tiểu Mai thoáng giật mình rồi nhoẻn miệng cười, bỏ cặp vào giỏ xe rồi ngồi ra đằng sau yên xe:

- Hì, không có gì, đến trường thôi anh!

- Rõ là có gì đó! – Tôi tò mò.

- Từ từ rồi anh sẽ biết thôi, giờ chưa phải lúc! - Tiểu Mai nháy mắt nhìn tôi rồi đập nhẹ vào vai. – Không nhanh là trễ học bây giờ đó!

- Ừm….!

Trên đường đến trường, quả thật là tôi cứ thắc mắc mãi, không phải vì chuyện của Trân tối hôm qua, hay là thái độ lạ lùng của Tiểu Mai sáng nay, mà chính là tôi ngày càng có cảm giác như Tiểu Mai đang giấu tôi một điều gì đó rất mơ hồ, không rõ ràng. Đến cả mối quan hệ giữa Tiểu Mai và Trân nữa, hình như giữa hai người bọn họ như có một điểm chung nào đó mà tôi khó có thể nào biết đích xác được.

Mải suy nghĩ những điều đó mà tôi giật thót tim khi thằng Khang mập đập vai tôi vào giờ ra chơi:

- Ê, chiều nay tới lượt mày trực phòng hành chính đó!

- Nhanh vậy? – Tôi sửng sốt.

- Nhanh gì nữa, xoay vòng lại đến mày rồi! – Nó nhún vai đáp.

- Ừm, tao trực với ai? – Tôi hỏi thừa thãi.

- Hề hề, nhỏ Phương, nhưng tao biết mày sẽ trực với ai cơ mà! - Thằng mập cười đểu.

Và từ ở dãy bàn trên, tôi trông nhỏ Phương cũng đang hấp háy mắt cầu tài và thì thầm to nhỏ với Tiểu Mai. Thở dài một tiếng, tôi nghĩ thầm trong đầu:

- “Vậy là chiều nay anh lại trực với em rồi, Tiểu Mai! “

Sở dĩ có chuyện này là vì theo như các bạn đã biết thì đời học sinh ai cũng phải trải qua những lần trực trường, và tôi cam đoan các bạn còn thích trực trường hơn là đi học. Bởi cảm giác bạn thì tự do đi lại trong sân trường vắng lặng, từ dãy các phòng học vang lên tiếng các học sinh đang bù đầu học tập thì đó đúng là một cảm giác rất khoan khoái. Công việc trực trường cũng khá là nhàn hạ, đại loại như quét lá trong sân hay dãy hành lang, hoặc phụ ghi tên với bác bảo vệ, hoặc là đi dọc theo các hành lang mà chấm điểm vệ sinh các lớp. Và khối buổi sáng thì trực buổi chiều rồi ngược lại, khối buổi chiều trực trường buổi sáng.

Thế nhưng đó là ở các lớp từ A3 trở đi thì mới phải trực trường, còn hai lớp chọn A1 và A2 ở trường tôi thì sẽ trực phòng hành chính, tức là… ngồi phòng máy lạnh xem tivi cả buổi đến hết giờ rồi về. Thỉnh thoảng thì có đi bưng bê sổ sách, hay rót nước cho các thầy cô đến phòng hành chính làm việc, còn không thì thường là bọn tôi tót ra ghế đá ngồi chơi tán dóc cho hết buổi.

Và như đã thành lệ, cứ hễ một lần tôi được phân công trực phòng hành chính với ai thì y như rằng đứa đó sẽ lon ton chạy đến mà nhờ Tiểu Mai thay vào vị trí của nó. Dĩ nhiên là Tiểu Mai đồng ý, và tôi cũng đồng ý bởi hai đứa tôi luôn muốn được ở cạnh nhau, và cái đứa thứ ba nhờ cậy thì lại càng vui hơn nữa khi nó không phải đi trực. Bởi thế nên cứ đứa nào nghe đến lượt mình trực phòng hành chính chung với tôi thì lấy làm sung sướng lắm, bởi tụi nó biết tôi sẽ đến nhà Tiểu Mai và rước nàng đi trực cùng, thay vào chỗ của nó.

Chính vì vậy mà chiều hôm nay mới có chuyện Tiểu Mai cầm quyển sổ đánh giá vệ sinh từng lớp mà đi cạnh tôi trên dãy hành lang các lớp học.

- Hây dà… đang ngồi ghế đá mát mẻ thì giờ lại phải lội bộ mỏi chân! – Tôi vừa đi vừa làu bàu.

- Cằn nhằn hoài, thanh niên trai tráng mà đi có một chút đã than thở! - Tiểu Mai cau mày.

- Chứ ngồi bóng mát không sướng hởn sao? Hay là em thích đi bộ à? – Tôi cười đểu.

- Có sao đâu, đi bộ tốt cho sức khỏe thôi! – Nàng thản nhiên đáp.

- Vậy em đi một mình nha, anh ra căn-tin ngồi chơi trước!

Dẫu biết là tôi nói đùa nhưng Tiểu Mai vẫn trừng mắt nhìn tôi đầy băng giá:

- Anh giỏi, đi thử em xem!

- Hề hề, giỡn chút mà nàng làm căng quá! – Tôi vội gãi đầu cười cầu hòa.

- Giỡn hoài… ơ… lớp của Trân đây nè! – Đang nhíu mày gắt tôi thì Tiểu Mai chợt thốt lên.

Trước mắt hai đứa lúc này là phòng học của lớp 10A1 khối chiều, đúng vậy, đó là lớp mà bé Trân đang theo học.

- Ừ, con bé ngồi ở đâu nhỉ? – Tôi hỏi nhỏ.

- Bên kia kìa! - Tiểu Mai khẽ đưa tay về bên trái.

Tính từ vị trí hai đứa tôi đang đứng ở cửa sổ nhìn vào thì bé Trân ngồi ở dãy bàn bên trái của lớp, vừa nhìn theo hướng chỉ tay của Tiểu Mai là tôi nhận ra ngay, bởi không thể nào lầm được bé Trân xinh xắn với mái tóc cột búi cao thanh tú.

Thế nhưng đập vào mắt chúng tôi không phải là hình ảnh một học sinh đang chăm chỉ học hành, mà là bé Trân đang tựa cằm đưa mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa lớp.

- Trời đất… xem nó kìa! – Tôi chưng hửng.

Tiểu Mai khẽ kéo tay tôi, nàng còn chưa kịp nói câu gì thì từ trong lớp học đã có tiếng giáo viên gọi giật tên bé Trân:

- Trân, em đọc cho cô đoạn hai của bài nhé!

Trái lại với sự chờ đợi của tôi và Tiểu Mai thì bé Trân vẫn cứ ngó đâu đâu, chả có vẻ gì là vừa nghe thấy giáo viên đang gọi tên mình. Và phải đến khi nhỏ bạn cùng bàn lay mấy lần thì con bé mới giật thót người mà hốt hoảng đứng dậy.

- Thấy chưa, anh nói bé Trân dạo này lạ lắm! – Tôi khẳng định chắc như đinh đóng cột khi hai đứa dắt xe ra về vào cuối giờ.

- Để chút tối em chạy qua nhà anh vậy! - Tiểu Mai thở hắt ra đáp.

- Mà… lúc nãy, nhìn nó giống em nhỉ! – Tôi bồi hồi nhớ lại quãng thời gian Tiểu Mai cũng từng lơ đễnh trong giờ học như vậy, chính là sau đêm mưa đầu tiên tôi từ chối nàng.

- Thì… chị em mà, hì! – Nàng lắc đầu cười gượng gạo.

Chiều hôm đó, đưa Tiểu Mai về nhà xong thì tôi phóng thẳng vào nhà sách khi biết hôm nay truyện Conan có ra tập mới, định bụng mua về tặng Trân để con bé bớt buồn. Với niềm hi vọng rằng tình yêu dành cho truyện tranh của Trân sẽ lấn át đi nỗi buồn trong tim con bé, tôi khấp khởi nhét cuốn truyện vào túi xách rồi hăm hở chạy về nhà.

Thế nhưng khi tôi về nhà, còn chưa kịp dắt xe vô thì mẹ tôi đã gọi giật:

- Nam, chạy sang nhà y sĩ Thanh mời bác qua đây mau lên, con bé Trân bị sốt cao lắm!

- Dạ… mà sao vậy mẹ? Sao Trân lại sốt? – Tôi hỏi một câu ngớ ngẩn.

- Cái thằng này, sốt thì sốt, nhanh đi! - Mẹ tôi gắt.

- Dạ…. dạ….!

Không dám chần chừ thêm phút giây nào nữa, tôi vội vã phóng xe đi sang con phố bên kia để mời y sĩ Thanh vốn quen biết với nhà tôi để nhờ bác qua khám bệnh giùm bé Trân. Theo như chẩn đoán của bác Thanh thì Trân chỉ đơn thuần là bị sốt, có thể những ngày vừa qua đang ở thời khắc giao mùa nên sức để kháng yếu là dễ bị nhiễm bệnh.

- Chị cần phải túc trực nhé, vì sốt cao thế này dễ có biến chứng bất ngờ lắm, ngày mai tôi sẽ đến khám lại! – Bác Thanh tháo ống nghe ra rồi dặn dò.

- Dạ… cảm ơn bác! - Mẹ tôi gật đầu lo lắng.

Tối hôm đó, trong lúc mẹ tôi đang nấu cháo dưới bếp thì Tiểu Mai ngồi trong phòng Trân, nàng nhẹ nhàng đặt từng chiếc khăn chườm mát lên trán con bé. Tôi thì không biết làm gì hơn, chỉ đứng đực mặt ra ở đó để phụ việc lặt vặt, khi thì ra ngoài mua đồ, khi thì chạy lên chạy xuống theo lời mẹ và Tiểu Mai mỗi khi có chuyện nhờ.

Bé Trân nằm đó, gương mặt xinh xắn của con bé giờ lấm tấm mồ hôi và đỏ rực lên, có đôi lúc tôi bắt chước Tiểu Mai đưa tay vào trán con bé thì thấy nóng hâm hấp.

- Haizz… tối nào cũng lên sân thượng thế này thì bảo sao không bệnh! – Tôi thở dài ái ngại.

- Anh xuống dưới thay nước giùm em đi! – Tiểu Mai lắc đầu nói.

Bê chậu nước nhỏ từ tay Tiểu Mai, tôi đưa mắt nhìn bé Trân đang nằm mê man trên giường một lần nữa rồi mới bước ra khỏi phòng. Để rồi ít phút sau, khi tận mắt nhìn Tiểu Mai dìu Trân ngồi dậy, đút từng thìa cháo vào bờ môi khô của con bé, nhìn gương mặt tiều tụy vì sốt, mệt mỏi vì những cơn nóng lạnh đang hành hạ trong người mà tay con bé vẫn nắm chặt chiếc vòng đá của Sơn đen thì tôi thoáng cay đắng nhận ra một điều. Đó là hình ảnh một bé Trân xinh xắn dễ thương, cười nói hoạt bát và rất đỗi lém lỉnh thông minh hiện giờ đã không còn nữa, và có lẽ sẽ còn rất lâu về sau thì tôi mới có thể được thấy lại bé Trân của ngày ấy, cái ngày mà tôi còn sang nhà con bé dạy học và thường hay giật mình mỗi khi Trân tựa đầu phụng phịu:

- Thầy ơi thầy, lát nữa về anh nhớ mua truyện cho em đấy nha….!