Đần mặt ra mà cố nặn thêm mấy chữ trong trí nhớ để xem lúc trước mình có từng học qua nước Nga vào năm 1917 hay không, thế nhưng dù có gắng đến mấy thì tôi vẫn chả thể đào ra được một chữ nào trong óc mình.
Cô giáo thở dài ngao ngán, bèn nhìn tôi hỏi:
- Vậy Nam cho cô biết tại sao nước Nga lại bảo vệ thành công chế độ xã hội chủ nghĩa?
Dĩ nhiên là tôi cũng chả biết lí do quái gì mà đất nước lạnh giá này lại thần kỳ đến vậy, nhưng khi cả lớp đang thích thú chăm chú đổ dồn toàn bộ ánh mắt vào tôi hệt như các khán giả đang xem Gala cười mà dòm Xuân Bắc hay Tự Long trên sân khấu vào chương trình Táo quân mùa Tết vừa rồi vậy.
- Dạ…. nước Nga bảo vệ thành công chế độ xã hội chủ nghĩa là bởi vì… nước Nga rất là mạnh! – Tôi bắt đầu nói bừa.
- Tại sao? – Cô giáo tròn mắt ngạc nhiên.
Dưới lớp, chị đại Yên ù đã bắt đầu cười hú hí, mặc dù cố bụm miệng lại nhưng tiếng cười của nhỏ này vẫn như sấm động nam bang:
- Hớ… hớ hớ…!
- Yên trật tự nào! – Cô giáo cau mày nhắc nhở làm nhỏ Yên im bặt, rồi cô quay sang nhìn tôi. – Em trả lời câu hỏi của cô đi!
Nặn cả óc để cố nhớ ra là tôi có từng xem trên tivi từng nhắc gì đến vụ này không, liên hệ cả đến tình hình chiến sự hiện nay của thế giới như quân Mĩ đã đổ bộ đến Iraq để truy tìm Binladen, hay là Palestine và Israel lại đánh nhau toạc đầu chảy máu. Nhưng vẫn như trước, đầu óc tôi vẫn là một vùng hỗn mang mơ hồ về câu hỏi dễ dàng này của giáo viên.
Túng thế làm liều, tôi đành muối mặt trả lời theo bản năng:
- Dạ… vì nước Nga có nhiều xạ thủ, và theo tương quan lực lượng trong quân đội thì… một xạ thủ có thể một chọi một trăm. Và cũng vì… nước Nga thường bị các lực lượng thù địch canh me phá hoại chế độ xã hội chủ nghĩa thiêng liêng cao quý… thế nên nước này đã đào tạo ra một lực lượng… quân đội đặc biệt, chuyên dùng để… bảo vệ xã hội chủ nghĩa!
- Hả? – Cô thốt lên đầy kinh hoàng.
- Tức là… đối chọi với súng AWM thần thánh của nước Mĩ thì nước Nga cũng có khẩu Dragunov huyền thoại một phát chết luôn. Và mỗi xạ thủ bắn tỉa trong lực lượng đặc biệt đều được phát… cây Dragunov này… thế cho nên lực lượng bắn tỉa đã hạ không biết bao nhiêu kẻ thù… rồi dẫn đến…..!
- Dẫn đến điều gì?
- Dẫn đến một điều là…… dạ… em không có học bài… cô ơi!
Chấm dứt câu nói thú nhận đầy lãng xẹt của tôi là một tràng cười khủng bố lại tiếp tục nổ ra ở 11A1 trong cùng một ngày, và cùng một nguyên nhân đó là tôi. Ôm nguyên con điểm 0 kiểm tra to tướng, tôi xấu hổ đi về chỗ ngồi trong ánh mắt ràn rụa của bạn bè, không phải vì khóc thương mà là vì cười quá nên mũi dãi thòng lòng và nước mắt lưng tròng.
- Để tao đếm xem nào, đầu tiên là On your mark tuyệt kỹ, rồi Da lông móng sừng bí kíp, bữa nay là Từ ngoài vô trong chân lí, cuối cùng là Dragunov huyền thoại. Mày bá đạo rồi Nam ơi! – Luân khùng cười hềnh hệch nhìn tôi.
- Dẹp mày đi….! – Tôi đổ quạu, gục đầu xuống bàn.
- Hê hê, nhờ mày mà anh em được cười xả láng, để tao trích quỹ lớp tặng cho diễn viên hài của năm, hê! – Khang mập thở hổn hển vì cười đau cả bụng.
Kết thúc ngày xui xẻo hôm đó, “Tia chớp vàng “ hai lần bị triệu hồi lên bảng thì trọn cả hai lần đều có mặt trong bảng phong thần. Và cô chủ nhiệm đã đích thân thông báo với tôi trước cả lớp rằng, nếu còn một lần bị ghi tên vào Death Note vì cái tội không học bài nữa thì cô sẽ mời phụ huynh đến gặp mặt.
Ngay trong buổi chiều, theo lời Tiểu Mai thì tôi lò dò ôm sách vở đến nhà nàng để nàng kèm cặp gắt gao. Nhìn tôi trông bộ dạng thảm thương, Tiểu Mai lắc đầu thở hắt ra:
- Em không biết anh sao nữa, lúc thì thông minh quá mức, lúc thì… thiệt tình, câu trả lời ngớ ngẩn vậy mà anh cũng nói ra cho được!
- Thì… bí quá nên mới vậy! – Tôi vụng về chống chế.
- Thôi đi… anh không chịu học bài gì cả! – Nàng khẽ cau mày gắt lên.
- Ừm….! – Và tôi cũng không dám hó hé gì thêm nữa, cụp mắt xuống ra vẻ biết lỗi.
Và hậu quả là suốt từ lúc ấy đến tận tối khi tôi ra về, thì liên tục trong gần sáu giờ đồng hồ từ 3 giờ đến 9 giờ của những buổi chiều sau đó, tôi phải tọng vào đầu biết bao nhiêu là kiến thức học thuộc lòng của các môn Sử, Địa, Sinh, Văn, Anh và kể cả Công Dân hay Kĩ Thuật nông nghiệp lẫn công nghiệp.
Và tôi lại càng biết thêm một điều nữa, đó là Tiểu Mai đáng yêu của tôi bình thường rất dịu dàng, nhưng một khi nàng đã nổi cơn tam bành lên thì hệt như… chị hai của tôi vậy.
- Anh tập trung học đi chứ… đừng có giỡn mặt em!
- Ngồi yên đó, em tự lấy nước cho anh!
- Rửa mặt gì mà lâu quá vậy? Ngủ luôn trong đó à?
- Từ giờ đến 5 giờ anh mà không thuộc đoạn này thì biết tay tôi!
- Bỏ về đi, xem tôi treo cổ anh lên!
Cũng có lúc tôi đâm nhục, bèn nổi sùng lên mà hùng dũng cự lại:
- Dẹp, chỉ là học bài thôi mà mắng hoài vậy!
- Ừ, vậy em không mắng nữa, gọi điện về ẹ anh biết nha! - Tiểu Mai lạnh lùng nói.
Chỉ một câu nói thôi mà Tiểu Mai đã đâm vào tử huyệt của tôi bằng cách không thể chính xác hơn nữa. Đánh rắn phải đánh dập đầu, đối với một thằng bướng bỉnh như tôi thì chỉ có hai vị phụ mẫu mới trị được, và Tiểu Mai biết điều đó.
- Uầy…. thì học…! – Tôi xuôi xị ngay tắp lự.
- Liệu hồn anh đấy! - Tiểu Mai trừng mắt nhìn tôi.
Rõ ràng là đối phó với tôi thì chỉ có kỉ luật thép của Tiểu Mai là mới phát huy tác dụng, dù không muốn thừa nhận trực tiếp nhưng tôi cũng phải đồng ý rằng hoàn toàn nhờ nàng mà tôi đã không còn bị thầy cô viết tên vào Death Note nữa. Đến chiều thứ sáu, Tiểu Mai khá vui vẻ khi tôi nhận được con điểm 7 trong giờ Công Dân nên hôm đó nàng cho phép tôi nghỉ từ chiều đến hết cuối tuần, và trên hết cũng là để tôi tập trung vào trận bán kết vào chủ nhật sắp tới.
Chiều hôm đó, tôi ôm bóng sang nhà Tiểu Mai rồi cả hai đứa bước ra phía bãi đất trống cạnh nhà nàng, tôi dùng phấn vẽ lên phần vách những vòng tròn thật lớn.
- Làm chi vậy anh? – Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi.
- Khung thành đấy! – Tôi nhún vai đáp.
- Vậy sao anh vẽ nhiều vòng tròn thế? Khung thành chỉ có một thôi mà? – Nàng lại thắc mắc.
- Ừ, để anh tập sút “Lá vàng rơi “ đấy! – Tôi cười trả lời.
Liền ngay sau đó, Tiểu Mai tròn mắt nhìn tôi như thể không tin vào điều tôi vừa nói:
- Anh… tập sút bóng ư?
- Ừm, anh hứa với thằng Sơn rồi, từ giờ anh phải biết sút bóng! – Tôi gật đầu.
Đặt quả bóng tròn xuống sân cát, tôi lùi lại vài bước để lấy đà, hai tay chống hông và đưa mắt nhìn những vòng tròn được vẽ trên tường. Thoáng một cảm giác bồi hồi khi đã lâu lắm rồi tôi mới đứng lại trên khoảng đất này, ngày ấy tôi sút bóng vào nhà Tiểu Mai, và bây giờ nàng đang ngồi cạnh bên dõi theo tôi, ngày ấy còn có thằng Sơn đen……
“Lá vàng rơi “ là một tuyệt kỹ sút bóng mà sử dụng lực vuốt bóng thật mạnh ở phần dưới để tạo độ xoáy, sau đó bóng sẽ bay theo hình cầu vòng với tốc độ cao vượt hẳn hàng rào, thế nhưng khi đến gần khung thành thì bóng lại hạ thấp độ cao đột ngột rồi chui luôn vào góc cao khung thành như chiếc lá rơi theo chiều gió khiến thủ môn trở tay không kịp. Đó là tuyệt kỹ sút phạt rất lợi hại do Didi sáng tạo, Zico nâng cấp để rồi giờ đây, tôi quyết tâm sẽ thực hiện bằng được nó.
Chạy lấy đà vài bước, tôi chầm chậm lao đến rồi tung chân thật nhẹ vào bóng để lấy cảm giác và tư thế, thêm vài lần nhá hàng như vậy nữa thì tôi đã bắt đầu sút nhè nhẹ.
- Viu….! – Tôi sút rõ ràng nhắm bên phải, thế mà bóng bay từ má ngoài rồi tèo luôn sang trái.
- Hì hì…! - Tiểu Mai tủm tỉm cười ở băng ghế trước nhà.
- Uầy… rồi em xem! – Tôi mạnh mồm tuyên bố để đỡ quê.
- Ừa, thì em ngồi xem nè! – Nàng nhoẻn miệng cười, cạnh bên là bình trà đào ướp lạnh để sẵn sàng cho những khi tôi khát nước.
Có người yêu xinh đẹp theo dõi mình tập luyện, khát là chạy tới sẽ có món trà ngon lành thơm phức mát lạnh dâng tận miệng, chuẩn quá rồi còn gì nữa, phải tập trung vào tập sút thôi. Nghĩ là làm liền, tôi đầu tiên tôi sẽ tập sút “Lá vàng rơi “ khi bóng cố định, khi đã thuần thục hơn rồi thì tôi sẽ sút khi bóng di động.
- Viu…. bộp! – Có tổng cộng là 7 vòng tròn to tổ tướng trên tường, nhưng tôi lại sút chả vô được cái vòng nào.
- Véo…..! - Lần sút này, bóng lao thẳng luôn vào lùm cây khiến lá rơi lả tả.
- Cười gì? Lá rơi rồi đấy thôi! – Tôi ngượng chín người chữa thẹn khi thấy Tiểu Mai ngồi cười khúc khích.
Mất gần một tiếng đồng hồ để tôi phải biết được cảm giác ngờ ngợ thế nào là sút bóng, mất thêm một chập nữa để tôi cố ghi nhớ cảm giác của một cú sút là như thế nào thì tôi mới quệt mồ hôi mà ngồi xuống băng ghế cạnh Tiểu Mai để tạm nghỉ ngơi ít phút.
- Hì, của anh nè! – Nàng chìa cốc trà mát lạnh ra cho tôi.
- Ừm….! – Tôi vừa cầm cốc là tu luôn một hơi hết sạch.
- Từ từ thôi! - Tiểu Mai lắc đầu cười.
Ngồi tựa hẳn ra ghế, đưa mắt nhìn tán cây xanh um bên trên, thi thoảng có những hạt nắng rơi xuống xuyên qua từng kẽ lá, tôi phì cười nhắc lại:
- Cũng tức cười, lần đầu tiên hai đứa mình gặp nhau cũng là ở đây nhỉ, và chẳng có yên bình gì hết!
- Hi, do anh thôi! - Tiểu Mai vui vẻ đáp.
- Ừm, mà thực là anh cố ý đó, không như vậy thì sao làm quen được với em! – Tôi cười cười thú nhận.
- Phá hoại nhà người khác mà còn cười được, hứ! – Nàng khẽ véo vào hông tôi.
- Hề hề, anh cũng ở lại phụ em dọn dẹp rồi còn gì!
- May cho anh là cũng biết điều đó nha!
- Èo… dọa nữa…!
Đang định lảng đi để nói sang chuyện khác thì bỗng sực nhớ ra một chuyện rất lạ lùng của buổi chiều ngày hôm đó, tôi vội quay sang hỏi ngay:
- Nhưng mà nè, sao cái lúc đầu ấy, lúc bóng đèn bị bể thì anh phụ em dọn, lúc đó thấy em hiền khô, nhưng sao lúc em xuống trả bóng thì lại ném luôn vào mặt anh vậy? Khác nhau một trời một vực luôn ấy!
Tiểu Mai đưa mắt hiền ngây thơ nhìn tôi trong một giây ngắn ngủi rồi nói:
- Thì… nhà bị vỡ bóng đèn, em… cũng hơi bực, rồi vừa vào trong làm việc nhà thì anh lại gọi lần hai… nên chạy lên chạy xuống mất công, hì!
- Thế là ném luôn trái banh vô mặt anh? – Tôi thè lưỡi.
- Hì, mà đâu có đau, đúng không? – Nàng tủm tỉm.
- Đau sao không trời, em không thấy anh té bật ngửa luôn ra đất à? – Tôi sửng sốt.
- À… hì, vậy xin lỗi chàng hen!
Nhìn điệu bộ xin lỗi của Tiểu Mai bằng môi hồng chúm chím mà tôi hết ham bắt lỗi nữa, tự dưng thấy bối rối đành ngượng ngập quay mặt sang chỗ khác.
- Em… lâu lâu đừng có dễ thương như vậy chứ!
- Ha ha, anh đang khen đó à? – Nàng cười khúc khích.
Cảm thấy nếu còn ngồi đây thêm một phút nào nữa, và Tiểu Mai mà cứ đáng yêu quá mức như vậy nữa thì tôi sẽ đánh liều mà hôn vào đôi môi nàng ngay tắp lự mất, đành vụt đứng dậy:
- Anh tập tiếp đây!
- …….! - Tiểu Mai bất chợt im lặng.
- Sao thế? – Tôi ngạc nhiên nhìn nàng.
- Không biết nữa… thấy anh tập sút bóng, em… buồn sao đó! – Nàng bĩu môi.
- Sao buồn trời? Đội bóng thua là còn buồn hơn nữa đấy cô nương!
- Nhưng… mình quen nhau cũng là do anh không biết sút mà, đúng không?
- Ừm….!
Ra vậy, hóa ra lí do Tiểu Mai tự dưng rầu rĩ đột xuất là do nếu mà tôi cứ tập sút mãi thì sẽ giỏi, và có lẽ theo cảm nhận của con gái thì kỉ niệm lúc đầu bao giờ cũng rất tốt đẹp, và nếu mà tôi cứ biết sút như vậy thì nàng sẽ cảm thấy tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa. Nhưng biết làm sao được chứ, tôi đã hứa là mình sẽ tập sút “lá vàng rơi “ rồi mà!
Ngồi xuống trước Tiểu Mai, tôi đưa mắt lên nhìn nàng:
- Hì, em buồn gì chứ, anh có tập sút thế nào thì cũng vẫn là anh thôi mà!
- Em biết….! – Nàng đã hơi mỉm cười chấp nhận.
- Thôi đừng lo, từ giờ đến lúc anh biết sút thì hãy còn lâu lắm, he he!
- Ừa, hì!
Nói rồi tôi bước ra sân, lại căng mắt chú tâm vào khung thành rồi cố nhớ lại cảm giác sút bóng ban nãy, và tung chân vào phần dưới bóng với niềm hi vọng sẽ thực hiện được cú sút lá vàng rơi huyền thoại.
- Hây… xem đây! – Tôi hét lên, cố ý cho Tiểu Mai nghe thấy.
- Viu…. xoảng…..!
- Ơ……! – Tôi đần mặt ra, đứng bất động luôn tại chỗ.
- Hức…….! - Tiểu Mai lắc đầu, nhìn tôi dở cười dở khóc.
Vâng, đây đúng là cầu được ước thấy, nhắc phát có liền. Tôi chỉ vừa nhắc đến lần tôi sút bể bóng đèn nhà Tiểu Mai của ngày xưa, và nàng cũng vừa mong muốn rằng tôi mãi là anh chàng không biết sút bóng của cô nàng thì ngay lập tức tôi đã thể hiện liền điều đó: tôi không biết sút và lại sút bể bóng đèn tròn trên trụ cổng của nhà Tiểu Mai.
Buổi chiều tập sút “Lá vàng rơi “ hôm đó của tôi kết thúc sớm hơn dự kiến khi mà tôi phải tạm gác lại vụ tập tành bóng bánh mà xắn tay vào phụ Tiểu Mai dọn dẹp mớ thủy tinh vỡ tung đang vương vãi ra khắp sân nhà.
- Xin lỗi… để mai anh hỏi ba rồi gọi thợ đến thay nha…! – Tôi lí nhí nói khi dùng chổi quét những mảnh thủy tinh vào cái ki chứa rác.
- Hức… anh định phá nhà em hoài hay sao vậy? - Tiểu Mai thở hắt ra.
- Thôi mờ… anh đâu cố ý chứ! – Thấy Tiểu Mai buồn, tôi cũng rầu theo.
Nhưng cả hai đứa chỉ thoáng buồn đúng vài giây, vì sau đó bỗng dưng Tiểu Mai lại cười khúc khích:
- Hi, giống hôm đó ghê, anh ha!
- Ừm… hì hì, giống thật! – Thấy Tiểu Mai cười, tôi mừng húm hùa theo ngay.
- Vậy… chút nữa em có ném bóng vô mặt anh nữa không nhỉ?
- Ngốc ạ… dĩ nhiên là…….!
- Là gì? – Tôi ngẩn người ra thắc mắc.
- Là có rồi, ha ha! - Tiểu Mai cười tươi rồi chạy vội đến chỗ quả bóng, nhặt nó lên ném về phía tôi.
Lẽ dĩ nhiên là tôi đâu thể bị đường bóng nhẹ hều này trúng vô mặt được, nhưng cũng vờ ôm mặt mà rú lên:
- Ối giồi ôi… vỡ mặt anh rồi….!
- Hi hi…. chừa nhé, phá hoại nhà người!
- Đau quá… chừa rồi……!
Chiều mát, bầu trời trong xanh không một gợn mây, bên dưới tán cây xanh um của căn nhà có cổng sắt màu đen, hai đứa tôi vừa chạy giỡn vừa hồi tưởng lại những ngày đầu hai đứa mới quen nhau.
Đúng vậy, cũng gần thời gian này của hơn một năm về trước, ngay tại đây, tôi đã sút vỡ bóng đèn của một ngôi nhà, và có một cô tiểu thư nhặt bóng rồi ném vào mặt tôi…. Cô nàng tiểu thư kiêu kỳ khi ấy, giờ đang cười thật xinh như hoa như ngọc trên từng giọt nắng nhảy nhót trên đôi vai gầy hờ hững. Và tôi dù vờ ôm mặt rú lên khi bị nàng nhéo, nhưng cũng kịp nói thầm một câu trong đầu mình...
Ôi… nàng rất ư là đẹp!