Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 271




Đêm hội Kouyasai tại trường, quanh ánh lửa lúc dịu nhẹ lúc mãnh liệt giữa khoảng sân rộng là các cặp đôi đang khiêu vũ cùng nhau, và ai cũng biết chắc chắn rằng sau lần nhảy này, cặp đôi nào đó trên sân lúc này sẽ chính thức hẹn hò cùng nhau suốt những năm cấp 3 sau đó, và có thể là lên cả đại học để bắt đầu một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc.

Trước ánh mắt không mấy ngạc nhiên và chờ đợi của tất cả mọi người lúc này, Akira đứng giữa sân trường như tâm điểm của sự chú ý, rồi cậu ra chìa tay về phía Tiểu Mai:

- Khiêu vũ cùng mình, nhé?!

Không ai sửng sốt vì lời mời này cả, bởi ai nấy đều biết cả rồi, Akira và Tiểu Mai gần như là cặp đôi đẹp nhất đêm nay, và mọi người đều chắc chắn rằng họ sẽ được thấy hai người khiêu vũ. Ai cũng chắc chắn như vậy, và…. chỉ trừ một người…

Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên như không tin vào mắt mình, nàng gần như hoảng sợ trước đám đông, và… có cả thất vọng:

- Cậu………!

- Khiêu vũ với mình, nhé? – Akira kiên nhẫn lặp lại, và mọi người hồi hộp chờ đợi.

- Mình… cậu…. trước đây đã nói đây chỉ là… lời nói đùa thôi mà? Phải không?.......!

Đó thật sự là một trường hợp tình ngay lí gian mà người ngoài không ai có thể hiểu được.

Chính Akira bảo với Tiểu Mai rằng chuyện hai người cứ lẳng lặng không nói gì mà vờ cặp kè cùng nhau chỉ là nhằm mục đích giảm đi sự làm phiền từ mọi người ở hai phía, cũng chính Akira đã nói đó là lời nói đùa. Về phần Tiểu Mai thì nàng cũng không xác nhận rằng sẽ vờ là bạn gái cậu ta, và cũng không… phủ nhận. Tiểu Mai của tôi lúc ấy chỉ nghĩ đơn giản rằng cả hai không nói nhưng cùng biết, nàng chỉ nghĩ rằng khi nàng xem Akira là bạn thì cậu chàng kia cũng sẽ nghĩ y chang như vậy….

Và mọi sự đổi khác khi đó chỉ là một phía, Tiểu Mai xem Akira là bạn, trái lại thì Akira đã có cảm tình với Tiểu Mai từ rất lâu rồi.

Mọi người xung quanh không hiểu được điều đó, hầu hết những người có mặt đêm hôm ấy đều cho rằng Tiểu Mai đùa giỡn với tình cảm nghiêm túc của Akira, và phản bội lại cậu này. Quả thật chính lời nói của Tiểu Mai khi ấy đã gây hiệu ứng trái ngược, đã phản tác dụng lại với những gì nàng muốn giải thích, và… đã vô tình buộc nàng không còn cơ hội để giải thích bất cứ điều gì. Bởi một lẽ, sau đêm hôm ấy, trừ một số lượng nam sinh cho rằng mình vẫn còn cơ hội ra, thì hầu hết số đông còn lại và nữ sinh toàn trường đều quay sang căm ghét Tiểu Mai.

- Mọi người… đều xì xào, bàn tán mỗi khi thấy em… và kể từ đó, họ đều cho rằng mọi thành tích em đạt được, kể cả những giải thưởng đều là nhờ vào gia đình, chứ em thực sự chẳng… ra gì cả….! – Tiểu Mai buồn bã nói.

- ………….! – Tôi thẫn thờ không biết phải nói gì.

- Sau hôm đó, Akira cũng đã đến nhà xin lỗi em… thật ra em cũng không… trách cậu ấy, nhưng… người ngoài không ai biết chuyện cả. Và… không biết vì lí do gì, một tuần sau đó, Akira bị xe chở hàng sượt qua người khi đang băng qua đường ở một đoạn đường không có đèn tín hiệu…!

- ………………!

- Cậu ấy chỉ bị… gãy tay, nhưng đối với một Pitcher tài năng như cậu ấy thì đây như là một cú sốc tinh thần nặng nề vậy, bởi có thể sau khi tay lành lại thì cậu ấy không hẳn sẽ đạt được phong độ như trước nữa. Và nếu chỉ dành những năm cấp 3 để hồi phục hay tập lại thì chắc chắn… Akira không thể tham dự Koshien được, bởi giải Koshien là…ước mơ của mọi tuyển thủ bóng chày…!

- Akira giải thích rằng lỗi do cậu ấy không để ý vì khi đó đang nhìn một cậu bé vừa trượt ngã bên kia đường nên mới vội băng sang…. Thế nhưng…..!

- ………..!

- Nhưng mọi người xung quanh không tin điều đó, họ cho rằng chính em từ chối Akira phũ phàng nên cậu ấy mới buồn mà ra cơ sự như vậy, thậm chí có người còn… ác nghiệt đồn đãi rằng Akira lao đầu vào xe tải, may mà chỉ bị thương nhẹ. Nhưng ai cũng biết với một tay ném bóng thì gãy tay là điều rất tệ hại….!

- ……….!

- Bạn bè bắt đầu chì chiết em, họ nhìn em như thể… một người gì đó hiểm ác và luôn tỏ ra cao giá lắm… họ không làm khó em ra mặt vì nể ông ngoại, nhưng lại… làm nhiều điều sau lưng, có lúc…họ lén gắn kim vào phím piano, hay giấu cặp của em…. Nhưng em có thể chịu được những điều đó… chỉ là… không thể chịu đựng được những lời nói, lời bàn tán của bọn họ….!

- ……………..!

Đôi mắt Tiểu Mai lúc này đã hoe đỏ, tôi có thể cảm giác rằng nàng dường như đang cố lắm để không bật khóc khi nhắc lại kỉ niệm đau buồn này.

- Em không sao… anh cứ để em nói…! – Nàng mỉm cười gạt tay tôi ra khi tôi có ý ngăn lại.

- ………..!

- Chuyện lan đến gia đình em, và khi ông ngoại biết chuyện thì mọi sự vỡ lở ra, thế nên cả gia đình em mới sang xin lỗi nhà Akira. Trái ngược với những gì em lo lắng, thì hai bác nhà cậu ấy đều không trách gì em cả, em nghĩ… họ có thể hiểu được em. Cả Akira cũng vậy, mỗi khi em sang thăm mà chỉ im lặng chẳng biết nói gì, thì cậu ấy đều cười thôi… cười an ủi bảo em đừng lo lắng, rồi cậu ấy sẽ mau chóng bình phục, sẽ lại chơi bóng chày… sẽ đến được Koshien, sẽ….xứng với em hơn!

- Ừm… anh hiểu!

- Em không thể nói được gì cả, không thể từ chối vì sợ Akira buồn, nhưng… cũng không thể đồng ý…!

- …….!

- Akira không biết chuyện trên trường ra sao, cậu ấy lo cho em rằng sẽ bị các nam sinh tán tỉnh trở lại… nhưng em không ngại điều đó, em chỉ buồn vì… các bạn trường em có người mừng, có người ghét khi em từ chối Akira. Còn các bạn trường khác thì rất ghét em, khi mà vì em nên Akira mới không thể tham dự vào giải đấu mùa hè, làm cho đội tuyển trường họ mất đi cầu thủ chủ lực!

- …………!

- Những ngày đó, em chỉ lẳng lặng lên học rồi về, có ngày bị kim đâm khi tập đàn, có ngày phải tìm cặp của mình thật lâu mới thấy, có lúc… bị mọi người nói móc, bị soi mói……!

- ………….!

- Em rất sợ… chuyện phim giả tình thật….. thật sự rất ghét….!

- …………!

- Hết cấp 2… em quyết định chuyển trường mặc cho gia đình ngăn cản, mặc cho… Akira luôn bảo rằng cậu ấy không sao… cậu ấy sẽ bảo vệ em trở lại như trước….!

- …………!

- Được ba hết lòng ủng hộ và cho phép, em về Việt Nam quê nội để học tiếp bậc phổ thông!

- ……!

- Tránh xa tất cả mọi thứ… xa tất cả những điều em không muốn gây ra… nhưng lại phải gánh chịu…..!

- …………!

- Rồi em đến nơi này, và… yêu anh….!

- …….!

- …………..!

- ………………..!

Khoảng lặng quen thuộc giữa hai đứa lại xuất hiện khi Tiểu Mai kết thúc câu chuyện của nàng, câu chuyện về tất cả, về tuổi thơ, về Akira, tôi cuối cùng đã biết nhiều điều hơn. Thế nhưng biết nhiều hơn thì sao? Lúc ban đầu tôi cứ tưởng mình sẽ ghen tức hơn khi được kể nghe xong, nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy trào dâng trong mình là một nỗi thương vô hạn, nỗi thông cảm, và hơn lúc nào hết, tôi yêu Tiểu Mai thật nhiều.

Tôi yêu người con gái có tuổi thơ không lấy làm mấy vui vẻ khi phải học tất cả mọi thứ, trong khi bao bạn đồng trang lứa khác được hưởng những tháng ngày vô tư và hồn nhiên nhất cuộc đời. Nếu phải đánh đổi thì tôi ước gì Tiểu Mai đừng học nhiều như thế, giỏi giang nhiều thì tốt thật đấy, nhưng liệu có phải là tốt nhất ột bé gái ở lứa tuổi đó? Khi mà không được hưởng những gì mình đáng được hưởng?

Tôi yêu người thiếu nữ mà thường ngày tôi vẫn hằng nghĩ rằng nàng rất đỗi thông minh và cư xử hoàn hảo, thế nhưng giờ đây tôi biết nàng cũng từng có yếu điểm, từng ngây thơ khi nghĩ rằng con trai cũng suy nghĩ phức tạp được như con gái.

Yêu cô gái đang gần như bật khóc, những giọt nước mắt chỉ chực trào ra nếu như tôi ôm lấy nàng… nếu như…..

Tôi nhẹ ôm lấy Tiểu Mai, dìu nàng tựa vào người mình, thì thầm thật khẽ vào tai:

- Em có thể khóc, nhưng chỉ được trên bờ vai anh, và chỉ khóc lần này cho những chuyện đã qua, vì chúng đã trôi qua thật sự!

- ………! – Nàng vẫn lặng yên không nói, cứ như là đang không thở được nữa.

- Em không khóc, giữ trong lòng thì bức bối lắm đấy! – Tôi kiên nhẫn.

- ……..! – Vậy mà….vẫn tựa yên vào lòng tôi.

Rồi tôi…. bất giác cốc khẽ vào đầu nàng, như một người đang vỗ về một bé gái, vờ hăm doạ nhưng cũng thật đầy nét yêu chiều:

- Ngốc ạ, sống mãi với quá khứ thì không lớn lên được đâu!

- Hức….hu……..!

Lần này thì Tiểu Mai khóc thật, đây là lần thứ ba tôi thấy nàng khóc, vẫn một cách chân nguyên mộc mạc nhất, nàng oà lên lúc ban đầu rồi dần nín khẽ về sau, chỉ còn những lời thổn thức đang thì thầm theo gió biển ngày xuân, theo ánh tà dương sắp tắt nơi đại dương mênh mông, nơi sóng vỗ rì rào vào bờ cát….

- Lúc khóc cũng đẹp, ôi…!

- Đừng trêu em…hic…!

- Hì hì, ướt cả vai áo anh, đền bù để em được cười không được sao?

- Ngốc…..!

Tiểu Mai của tôi có lúc lạnh lùng băng sương nguyệt lãnh, có lúc lại phụng phịu như một cô bé con, và tôi biết chắc rằng dáng vẻ đang dụi mắt lúc này của nàng chỉ có mỗi tôi được biết mà thôi. Bởi Tiểu Mai không cho phép nàng yếu đuối trước bất kỳ ai khác, kể cả gia đình mình, vì nếu chỉ cần nàng khóc thì sẽ bị… gọi về nhà ngay tắp lự. Cũng phải thôi, một cô con gái như thế thì ai mà chả cưng, chả quý!

Hoàng hôn dần buông xuống, vầng dương đang chậm chạp lười biếng lặn sau đường chân trời, sau làn nước lấp lánh ánh sáng của buổi cuối ngày. Tiểu Mai tựa hẳn vào người tôi thật gần, nàng tuy hãy còn hơi buồn nhưng đã trông có vẻ thanh thản và nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi tự dưng đâm ra quỡn chí, biết rằng mình phải đùa vui gì đó để nàng cười vui trở lại.

- Uầy… sao mà anh thấy số anh khổ quá đi! – Tôi vờ than thở.

- Sao mà khổ chứ…? – Nàng ngạc nhiên nhướn mắt nhìn tôi.

- Thì cậu Akira kia đó, đẹp trai học giỏi, lại còn là tuyển thủ tài năng, còn anh thì sao? Học hành làng nhàng chả ra cái thể thống gì! – Tôi kể lể.

- Anh đá bóng giỏi mà, cũng đâu thua gì Akira! – Tiểu Mai nhíu mày.

- Ờ, giỏi mà hai lần sút vào nhà em!

- Hì… nhờ vậy mình mới gặp nhau chứ!

- Kể như… có duyên nhỉ, Akira cạnh em lâu như vậy mà… còn anh mới hơn một năm đã được… làm bạn trai em rồi!

- Thì sao?

- Kiểu như… không xứng ấy… em vừa đẹp vừa giỏi, con nhà danh giá, anh nhìn lè phè…như thằng bần ấy…hic!

- Đừng so sánh như vậy chứ, mỗi người mỗi khác mà!

- Khác thế quái nào, rõ là Akira… hơn đứt anh rồi!

Ừ… quả thật là tên Akira ấy giỏi hơn tôi thật… nghe kể mà thấy… ghen tị gì đâu!

Tiểu Mai phì cười tát nhẹ vào má tôi:

- Anh ngốc, nếu vậy thì em yêu anh là sai lầm à?

- Bậy… là quyết định cực kì…cực kì chính xác nhất của em! – Tôi vội chữa lời.

- Sao là chính xác? Giải thích em nghe xem, có khi lại…thay đổi ý định không yêu anh nữa ấy chứ! – Nàng vờ nheo mắt hỏi.

Thế là tôi hoảng vía bắt đầu… tự hão ngay:

- Anh… thân thế tốt đẹp, thông minh vô đối, tài năng trong mọi lĩnh vực, ứng biến nhanh không ai bằng, rồi……!

- Rồi gì nữa?

- Anh… giỏi võ nữa, siêu giỏi, ai cũng chả ngán!

- Ừa, ghê há!

- Chứ sao, anh đá bóng siêu đẳng nhé, lừa banh xỏ kim thì có mà như Pele tái thế!

- Ừm, giỏi ha!

Giai đoạn tự hão kết thúc, quay trở lại giai đoạn…tự kỷ:

- Nhưng…haizzz, nói thật đấy, anh thấy… anh chả có gì đặc biệt cả, bình thường lắm… con trai Việt Nam thua con trai bên Nhật nhiều nhỉ, cùng tuổi mà Akira giỏi hơn anh nhiều, cũng….!

Tiểu Mai đưa tay lên môi tôi ra ý không nói, rồi nàng nhoẻn miệng cười:

- Em yêu anh, vì bản thân anh đã là điều đặc biệt rồi, đâu cần phải so sánh với ai!

- ………..!

- Ngốc ạ, từ khi sinh ra thì anh đã là bản chính duy nhất trên đời rồi, đâu thể nào có người thứ hai, đúng không?

- Vậy…à?

- Ừa… khờ quá đi chứ!

Nàng phì cười rồi lại rúc vào lòng tôi, như tránh những cơn gió biển đang thổi mạnh dần về đêm:

- Hè vừa rồi, lúc về Nhật thì em được biết là Akira đã hoàn toàn bình phục rồi, và chuẩn bị đấu trận chung kết khu vực để giành vé tham dự Koushien đấy!

- Ừm, cũng tốt, vậy mới là con trai chứ!

- Hì, anh cũng cố gắng nhé!

- Cố gì….? Anh có mỗi cái học tiếng anh còn chưa xong….!

- Em dạy cho, anh thông minh mà!

- Phải không? Thiệt à?

- Ừa, em không nhìn lầm người đâu, anh giỏi hơn em đấy!

- Anh… chỉ cần giỏi hơn Akira thôi, còn em thì… anh chịu thua!

- Em giỏi hơn Akira mà!

- Vậy….à….?

Tiểu Mai nói đến đây thì tôi đỏ bừng cả mặt, may mà đang ở bãi biển về đêm chứ không thì đã được một phen quê độ vì bị chọc ghẹo rồi. Thế nhưng nghe nàng nói xong thì tôi bỗng dưng thấy… nhuệ khí bừng bừng, hệt như vừa được cổ vũ hết lòng vậy, cảm giác tôi sẽ có thể làm được mọi thứ chỉ cần mình cố gắng là được.

Chốc sau, tôi chầm chậm đạp xe đưa Tiểu Mai dạo một vòng quanh đường biển Đồi Dương để tận hưởng không khí cuối ngày mồng một Tết rồi mới chở nàng về nhà:

- Vậy nhé, anh về đây! – Tôi quay xe ra cổng.

- Ừa, về cẩn thận rồi nghỉ ngơi đi nhé, nhậu say cả hôm qua rồi đấy! – Tiểu Mai ân cần dặn dò.

- Nhớ mà, cho anh gửi lời cảm ơn ba em nhé, hẹn bữa sau tái ngộ! – Tôi tiếp lời.

- Không cho anh uống nữa, say xỉn ghê gì đâu! – Nàng nhăn mặt.

- Hơ… giờ anh biết tửu lượng anh cao lắm, có khi lần tới anh uống bia hạ nốc ao ba em luôn đó, hì hì! – Tôi cười khì dóc tổ để trấn an Tiểu Mai.

- ………! – Tiểu Mai không tỏ thái độ gì sau câu bá láp vừa rồi của tôi, nàng chỉ khẽ cắn môi ra chiều…ái ngại.

Chỉ bởi vì… hoạ vô đơn chí vào lúc cuối ngày, khi mà mải nói dóc tôi chả hề phát hiện ra rằng ba của Tiểu Mai nãy giờ cũng đang lững thững dạo bộ quanh khu gần nhà, và đến đứng ngay sau lưng tôi vào lúc tôi đang… báng bổ ba vợ.

- E hèm… lớn giọng quá he, thằng nhóc con!

Hình như sau lúc ấy là tôi đứng tim rồi lăn đùng ra đất xỉu luôn chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa, các bạn ạ!

Những ngày Tết còn lại sau đó là chuỗi ngày tôi liên tục lạy hồn, lạy… như chưa từng được lạy, đầu tiên là ở nhà Tiểu Mai:

- Dzô con! – Ba Tiểu Mai nâng cái ly lên.

- Con.. ấc… lạy bác… con xỉn…..! – Tôi nấc cụt nói không thành câu.

- Hơ, uống ít vậy giang hồ coi ra gì? – Bác trai vừa sửng sốt, vừa cố nín cười.

- Bữa đó… con lỡ mồm…ấc… con lạy…bác tha cho….! – Rồi tôi buông luôn cái ly mà nằm vật ra ghế, ngủ cái ót chả biết gì sất.

Kế tiếp là đến ông anh bá đạo:

- Mày dạo này ngon ta, xỉn say về nhà, tao về nói ba mẹ mới được!

- Em… lạy anh… ấc…. em lỡ dại… đừng nói….! – Tôi vừa lè nhè vừa mếu máo.

- Muốn tao không nói thì ngày mai tao thèm ăn gì là phải mua đó, biết không con trai? – Vừa nói ổng vừa dứ dứ nắm đấm vào đầu tôi.

- Dạ…em nhớ mà… huynh…! – Tôi mừng rỡ gần như quỳ thụp xuống.

May phước là những ngày này ba mẹ tôi thường hay sang nhà họ hàng với bạn bè để chúc Tết, chứ nếu ở nhà mà biết tôi say xỉn thế này thì tôi có mấy cái mạng cũng không đủ sống.

Sau đó là đến bọn Khang mập sang nhà rủ đi chơi:

- Đi chơi Nam ơi, Tết nhất gì ngủ ở nhà không vậy mậy? – Thằng mập đạp tôi lăn khỏi giường.

- Tao lạy tụi mày, để tao ngủ…mệt quá! – Tôi lè nhè nói

- Đi mày, anh em qua rủ đi một bữa, không đi là không nể mặt! – Nói rồi nó kéo đầu tôi ra ngoài.

Ít phút sau, tôi nhăn nhó mà đạp xe loạng choạng:

- Tụi mày chạy.. chậm chậm thôi, tao lạy tụi mày… chóng mặt quá! – Tôi than thở khi chầu nhậu lúc trưa vẫn còn dư âm trong cái đầu đang váng vất lúc này.

- Bố khỉ cái thằng bệnh hoạn, mới nứt mắt đã bày trò nhậu nhẹt! – Luân khùng nóng gáy.

- Bày trò cái đầu mày… tao nhậu với ba vợ nhá….! – Tôi lè phè quờ quạng đáp.

- Tao không cần biết, anh em tụ họp là phải đi! – Dũng xoắn hừ mũi rồi xung phong nhảy qua chở tôi.

Kết quả của lần khăng khăng rủ đi chơi hôm mồng năm Tết lần đó là Tuấn rách được một phen mất vía khi tôi thay vì ném cái phi tiêu vào hồng tâm thì lại ném cái vèo sượt qua đầu nó rụng mấy cọng tóc ở khu công viên trò chơi, rồi lại quờ quạng dắt xe hất đổ nguyên nồi chè nóng của người bán quán ở gần khu ăn uống, rồi tôi còn thiếu điều xắn tay áo lên mà định múc luôn hai nhỏ con gái chạy xe ngang qua mặt tôi đột ngột làm hết hồn mà té lăn ra đất:

- Thằng xỉn này, đi về! – Khang mập xách đầu tôi trở về nhà.

- Uống bia không ku? Tao dạo này… ấc… thấy bia ngon hơn Sting! – Tôi lại giở giọng lè nhè say xỉn.

- Dẹp mày đi, ngủ cho đã rồi vài bữa đi học lại! – Nó tống cổ tôi vào nhà rồi hậm hực bỏ về sau khi tốn hơn trăm ngàn tiền đền bù cho nồi chè tôi hất đổ.

Và lại tiếp tục lạy qua điện thoại:

- Anh lạy em… anh mệt lắm rồi, bữa khác đi!

- Không, anh chưa đền bù vụ em giúp anh đó nha! – Bé Trân giãy nảy.

- Để bữa khác anh đền, thế nha, cúp máy ngủ đây! – Tôi nhăn nhó.

- Ơ…này….! – Trân sửng sốt.

Rồi cuối cùng, kết thúc chuỗi ngày chỉ biết lạy và lạy, tôi lúc này chắp tay đứng trước Tiểu Mai:

- Anh… lạy em… đi nhanh về sớm, đuối lắm rồi!

- Đưa tôi đi chơi mà nói đi nhanh về sớm? Anh hay nhỉ? – Nàng lừ mắt nhìn tôi.

- Không… đùa đấy…. đi nào, tới khuya cũng được! – Tôi hoảng hồn tỉnh ngay tắp lự.

- Uống cho lắm vào, liệu hồn tôi! – Nàng lạnh lùng đe doạ.

- Thì… ba em rủ uống mà….! – Tôi ngớ người khiếp vía.

- Đừng có bênh nhau, ba cũng nằm say khướt ở nhà, một mực bảo là anh rủ ba uống đấy! – Tiểu Mai hừ nhạt đáp.

- Cái…gì….? – Tôi há hốc mồm ngạc nhiên không để đâu cho hết vì không dè mình bị…bán đứng như vậy.

Mãi đến khi ba tôi bê chậu hoa mai lên sân thượng cất trở lại, và thủng thẳng hỏi bằng một giọng điệu khó hiểu mà khiến tôi điếng hồn lạnh gáy, thì tôi mới biết rằng mùa Tết năm nay đã chính thức kết thúc một loạt những ngày say xỉn của tôi:

- Sao năm nay bia nhà mình hết nhanh thế nhỉ? Đứa nào túng quá chôm đem đi bán rồi à?

Buổi sáng của ngày đi học đầu tiên vào học kỳ mới, tôi tranh thủ dậy sớm rồi phóng xe sang nhà Tiểu Mai để đón nàng đi học. Cảm giác uể oải vẫn còn trong người, phần vì những chầu say bí tỉ vừa qua, phần vì hơi oải… sau khi nghỉ Tết thả giàn lại phải vào học tiếp.

Đến trước nhà nàng, tôi dừng xe ở cổng rồi đưa tay nhấn chuông cửa:

- Kính…coong….!

Tiểu Mai trong tà áo dài tinh khôi bước liền ra ngay sau đó:

- Đúng giờ ghê hén? – Nàng hấp háy mắt.

- Ừ, không trễ học thì khốn! – Tôi đáp.

- Trễ sao được, từ đây chạy qua trường mất mười phút chứ mấy! – Nàng tiếp lời.

- Thế nên mới lo, bữa nay anh không chạy nhanh được! – Tôi vờ rầu rĩ.

- Tại sao? Anh chạy bình thường cũng kịp giờ mà, đâu cần phải chạy nhanh!

- Phải chạy chậm chứ, bạn gái anh yếu đuối cần được chở che, chạy nhanh gió bay mất bạn gái anh thì cô đơn tội nghiệp anh lắm!

- Quỷ sứ, giỏi chọc người!

- Hì hì, lên xe đi!

Tôi gãi đầu cười khì rồi nhìn lom lom vào trong nhà:

- Ba em đi thật rồi à?

- Ừa, vừa ra sân bay hôm qua, sao anh lại hỏi vậy?

- Èo… lần gặp nào mà ba em cũng rủ nhậu vậy chắc anh chỉ có nước trốn!

- Thách anh trốn, xem có... hối hận không?

- Sao phải hối hận?

- Vì độc thân suốt kiếp, hì hì!

Đường phố sáng sớm hãy còn vắng người qua lại, tôi chầm chậm đạp xe đưa Tiểu Mai đến trường trên con đường quen thuộc hằng ngày. Các học sinh khác lúc này vẻ như cũng có phần uể oải khi phải đi học trở lại sau những ngày Tết nghỉ ngơi thoải mái.

Tôi lúc này bất chợt nhớ ra một thắc mắc mà tôi hôm giờ vẫn định hỏi thế mà cứ gặp Tiểu Mai là lại quên béng đi mất:

- À… em về đây học cấp 3, vậy những giải thưởng Piano thì sao? Cũng bỏ không thi luôn à?

- Ừa, em học đàn vì yêu thích chứ đâu phải vì giải thưởng! – Nàng cười đáp.

- Tiếc nhỉ! – Tôi tặc lưỡi gật gù.

- Vậy anh tiếc dùm em đi, để em đỡ tiếc, hì! – Nàng lém lỉnh trả lời.

- Rồi… sau này học hết cấp 3, em định sẽ thế nào? Về Nhật học tiếp đại học à?

- Cũng chưa biết được, nhưng nhiều khả năng là vậy!

- Ừm….!

- Sao thế?

- Thì… lúc đó …. ở xa chứ sao!

- Có thể, nhưng quan trọng gì chuyện khoảng cách địa lý nếu anh yêu em?

- Ừ…há….!

Đúng vậy, quan trọng gì chuyện đó chứ, chỉ cần tôi yêu Tiểu Mai thì dẫu nàng có ở xa cách mấy đi nữa thì chuyện khoảng cách đâu phải là vấn đề. Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết mà thôi, giờ tôi chỉ cần biết rằng sáng hôm nay tôi đang đưa người yêu tôi đi học, và những ngày sau này cũng sẽ vẫn là như vậy, chỉ thế là đã đủ lắm rồi!

Vào đến trường, tôi xuống xe dẫn bộ, Tiểu Mai vẫn ôm cặp đi cạnh bên mặc cho ánh nhìn soi mói của bàn dân thiên hạ xung quanh. Giờ thì tôi đã hiểu rằng lí do vì sao mà Tiểu Mai có thể làm ngơ với những tình huống như vậy, bởi nàng đã quá quen với cảnh này từ hồi cấp 2 rồi.

Phòng học hôm nay vắng hơn bình thường, mọi khi đến giờ này là cả lớp đã có mặt gần đủ rồi, có lẽ vì một số vẫn còn đang ngủ nướng ở nhà trong tiết trời lành lạnh của mùa xuân. Nhưng mặc kệ điều đó, cửa sổ lớp tôi vẫn xanh mướt những tán lá cây vừa được tái sinh, vẫn hắt ánh nắng của buổi sớm mai như làm khoan khoái tinh thần những học sinh có mặt lúc này.

- Hết xỉn chưa mầy? Trả tiền tao nồi chè, mau! – Khang mập rống lên khi thấy tôi bước vào lớp.

- Suỵt….tổ bà….! – Tôi hoảng vía ra dấu im lặng vì Tiểu Mai đang đi cạnh bên.

- Nồi chè nào vậy anh? – Nàng ngạc nhiên hỏi sau khi nghe thấy.

- À… hôm bữa… anh đói quá nên … ăn hết nguyên nồi chè nhà nó! – Tôi ngớ người dóc tổ, vì nếu để Tiểu Mai biết được tôi quậy phá bên ngoài là xem như xong đời.

Tiểu Mai tưởng tôi nói thật, nàng chỉ phì cười lắc đầu rồi ôm cặp bước vào chỗ ngồi. Tôi cũng không mong gì hơn thế, vội phóng xuống dãy bàn của mình mà nắm tai thằng mập:

- Mày chơi tao hả? Muốn ăn Vịnh Xuân buổi sáng không? – Tôi nói giọng như muốn ăn tươi nuốt sống thằng bạn.

- Ái… tao giỡn… ái thả ra….! – Khang mập la oai oái.

- Coi chừng mày đấy, tí tao trả tiền! – Tôi dứ dứ nắm đấm vào đầu nó.

- Hê, mày mà gây sự là tao không báo tin mừng ày bây giờ! – Thằng mập phủi tay.

- Tin gì? – Tôi ngơ ngác hỏi.

- Không nói! – Nó hừ nhạt đáp.

- Á cái thằng này, nói mau không tao…..! – Tôi gằn giọng vờ đe doạ.

- Tao nói, tao nói…. Để tao nói! – Nhưng hổng dè thằng mập nhát như thỏ đế, vừa dằn mặt tí nó đã sợ vã mật.

- Sao? Chuyện gì?

- Tí nữa mày sẽ biết, tao thông báo trước lớp luôn!

- Cái.. đệch mày giỡn mặt tao à?

Tôi rú lên thì phi thẳng vào người thằng mập, thế nhưng chưa kịp thực hiện ý đồ hành hung lớp trưởng thì Luân khùng đã ra tay cản lại:

- Dừng tay, đã có Triển hộ vệ, ai dám hành thích Bao đại nhân?

- Triển cái đầu mày! – Tôi méo mặt nhìn bộ dạng võ ruồi của thằng Luân.

- Tin tốt lành sẽ sớm được thông báo, mày nên ngồi yên đi! – Nó húng hắng nói.

- Tin gì? Sao mày cũng biết nữa à? – Tôi hỏi dồn.

- Ờ, chỉ cán bộ lớp mới được biết thôi! – Luân khùng cười đểu cáng.

- Tao cũng cán bộ lớp nè, sao tao không biết?

- Mày là cán bộ quèn, tao mới là viên chức thứ thiệt!

- Ơ cái thằng này, mày cán sự Lí, tao cán sự Toán, hơn tao à?

- Ngu thế, tao là lớp phó học tập, mày mới cán sự môn thôi, giống như thằng Khang trưởng lớp là chủ tịch nước, tao là… phó chủ tịch nước vậy đó!

- Thế tao là gì?

- Mày….là chủ tịch xã, ha ha!

Luân khùng dứt lời thì Khang mập cũng phá ra mà cười lăn bò càng, tôi quê quá bèn tức khí ngồi hẳn xuống ghế:

- Dẹp, tin vui quái gì, tao chả quan tâm!

- Hê, đảm bảo tí nữa tao thông báo, mày không quan tâm mới lạ đó! – Khang mập ra vẻ bí mật.

- Vớ vẩn! – Tôi nhếch mép đáp.

Và thằng mập nói đúng thật, khi mà tin tức nó sắp nói ra sau đây đúng thật là làm tôi không thể nào không quan tâm được. Ít phút sau, khi trống đánh báo hiệu vào lớp bắt đầu 15 phút đầu giờ thì Khang mập mới thủng thẳng bước lên bục giảng, nhìn xuống cả lớp rồi trịnh trọng tuyên bố:

- E hèm, mấy bạn chú ý nha, mình thông báo một chuyện quan trọng!

- Vụ gì ế? Mới đầu năm có chuyện rồi!

- Chắc là bữa nay được nghỉ học!

- Điên, mắc quái gì nghỉ?

- Thầy cô thích ăn Tết thêm vài ngày nữa đấy, làm gì nhau!

- Im nghe nó nói kìa, tụi bây ồn quá!

Phớt lờ những lời bàn tán đồn đoán bên dưới lớp học, thằng mập tiếp lời:

- Mình vừa nhận được tin từ cô chủ nhiệm, rằng Minh Huy cán sự Toán lớp mình đã chuyển vào Sài Gòn để chuẩn bị qua Mĩ du học!

- Quá cha, sao mà đi gấp gáp vậy?

- Không lời từ biệt luôn, thằng này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh!

- Ôi… thần tượng của tui, hic hic!

- Từ giờ biết hỏi bài ai đây trời!

Lúc này chỉ riêng tôi, Tiểu Mai và hội bàn tròn mới biết được lí do tại sao thằng Minh Huy phải chuyển đi đột ngột như vậy. Nhưng cá nhân tôi cũng không ngờ rằng nó lại quyết định như thế, bởi sau trận đánh hôm nọ cả về mặt chiến tích lẫn tinh thần thì tôi dù toàn thắng nhưng cũng thọ thương không kém gì nó, cứ tưởng nghỉ Tết vào xong là lại một phen quyết chiến tiếp tục với những trò mèo của nó chứ. Tôi cũng nhơn nhơn tự đắc nghĩ rằng mình sắp được xem xem cái mặt thằng Huy sẽ như thế nào khi biết được Tiểu Mai giờ đã là bạn gái của tôi. Ấy thế mà thằng này sau trận thua tan tác ngày đó đã quyết định bỏ cứ mà đi hệt như thằng Phệ đầu lãnh năm nào.

- Quả này thì mình thắng toàn diện rồi mày ạ! – Luân khùng quay sang tôi nói.

- Ừ, tao còn tưởng nó chưa chịu thua nữa chứ! – Tôi gật gù đáp.

Đợi ọi người trong lớp bớt đi ồn ào tán chuyện vì tin giật gân này thì thằng Khang mới đưa tay ra hiệu im lặng để nói tiếp:

- Và chức vụ cán sự Toán nay đã bị bỏ trống, thế nhưng theo sự tiến cử của bạn Trúc Mai với cô chủ nhiệm thì…..! – Thằng mập cố tình lấp lửng giữa chừng để tạo sự hồi hộp.

- Thì sao? Nói lẹ lên! – Cả lớp nhao nhao trở lại.

Thằng mập quay xuống nhìn tôi cười đểu, tôi quay nhìn về phía Tiểu Mai, nàng cũng khẽ gật đầu tủm tỉm. Như vậy… có lẽ nào….

- Chức cán sự Toán sẽ do bạn Trí Nam đảm nhiệm trở lại, vỗ tay! – Thằng mập nói như hét.

- Quá đã, thánh Nam đã tái sinh! – Dũng xoắn đập bàn đứng dậy.

- Bỏ xừ rồi, thằng Nam mà cán sự quái gì, nó bảnh thấy mồ! – Một vài ý kiến không đồng tình.

- Hê, tao thấy nó làm được hơn, chứ thằng Huy giả tạo quá! – Lại có người phản bác.

Tôi lúc này thì chả để tâm gì đến mấy lời nói xung quanh nữa, chỉ thấy như cả người mình lâng lâng sung sướng như đang bay trên mây vậy.

Tôi được phục chức rồi, tôi lại làm quan rồi…..!

Thành sự thật rồi, tôi là cán sự Toán, Tiểu Mai là cán sự Anh, cả hai đứa tôi từ đây sẽ trở thành cặp đôi quyền lực nhất A1 rồi, sẽ nắm quyền khuynh thế sự trong tay, chắc chắn luôn!

Mang tâm trạng khoái chí đó đến tận giờ ra chơi, gương mặt tôi vẫn tươi hơn hớn vì chỉ trong một ngày mà hai tin vui liên tục báo về, một là thằng Huy đã bị hội tụi tôi quất một trận đá luôn ra đảo chơi với chim với cá, hai là tôi lại được làm cán sự Toán bảnh bung xà beng.

- Cảm ơn em, tiến cử hồi nào vậy? Anh không biết đấy! – Tôi quay sang hỏi Tiểu Mai khi cùng nàng đi xuống căn-tin uống nước.

- Mới hôm qua thôi, cô Thảo gọi điện đến nhà em hỏi chuyện! – Nàng cười đáp.

- Ừ, thế rồi lúc em nói cho anh làm lại thì cô có nói gì không? – Tôi tò mò hỏi.

- Không, dù gì học kì vừa rồi anh cũng tiến bộ mà, cô cũng xem qua điểm của anh năm trước nữa! – Nàng trả lời.

- Hì, vậy ổn rồi, khoái ghê! – Tôi cười toe toét.

- Coi mà học hành cho đàng hoàng đó nghen! – Tiểu Mai nhắc nhở khi thấy tôi đang có phần quá khích.

- Nhớ mà, yên tâm đi! – Tôi gật đầu lia lịa.

Ngày hôm nay quả tình là vui hết biết, đúng là xuân đến thì cuộc đời tươi đẹp ngay tắp lự mà, dễ làm con người ta vui vẻ sảng khoái gì đâu. Đúng thật ấy chứ, lúc này thể chất tôi đang trên đà của phong độ tốt nhất luôn, bằng chứng là khi đi ngang 11A2, cảm giác rằng sắp có người vụt ra bất ngờ nên tôi vội kéo tay Tiểu Mai rồi lách người né sang một bên.

Biết ngay mà, lại con nhỏ hậu đậu này, may mà…..

- Hì, hôm nay mình không có bê chậu nước nữa, xin lỗi hai bạn nha! – Dạ Minh Châu, hoa khôi 11A2 cười tươi bước vội ra, trên tay là quyển sổ đầu bài.

- Ờ, hên quá ta! – Tôi đáp bằng cái giọng không thể bất lịch sự hơn.

- ……..! – Minh Châu trông thế bèn sững người lại, rồi đứng yên ra vẻ áy náy biết lỗi.

- Có gì đâu, bạn nhắc hoài, hì! – Tiểu Mai khẽ véo tôi rồi cười với Minh Châu.

- Ừm….! – Nhỏ này gật đầu mừng như được tha bổng.

Trong khi tôi còn đang lầm bầm rủa thầm, mặt nhăn như khỉ ăn ớt vì chỉ tại con nhỏ này mà giờ phải ăn véo của Tiểu Mai thì từ đằng sau, thằng Tuấn rách hối hả chạy tới:

- Ê…Nam… Trí Nam, tao nói nghe nè!

- Cái gì nữa? – Tôi làu bàu quay lại.

- Nãy giờ gọi sao không nghe mậy? Tao còn tưởng nhầm người, he he! – Tuấn rách cười toét mang tai.

- Nhầm thế nào được mà nhầm, trên đời này chỉ có một không hai, chính tao đây chứ còn ai đâu nữa! – Tôi vỗ ngực hống hách.

Vừa lúc đó thì Minh Châu cũng bất thần mở to mắt ngạc nhiên, rồi hỏi bằng một giọng như không tin được nhỏ này đang hỏi gì:

- Trí… Nam…?

Cả tôi lẫn Tiểu Mai cũng nhất thời chả hiểu nhỏ này đang làm gì sất:

- Ừ, sao…? – Tôi ngớ người hỏi.

- Bạn… có vết sẹo… gần bả vai sau lưng… phải không? – Nhỏ lại hỏi tiếp.

Ngay sau đó đến lượt tôi điếng hồn vì đúng thật là tôi có một vết sẹo từ lâu ở đằng sau lưng của vai trái, thế nhưng việc này ngoài số ít người ra thì cả đám bạn thân lẫn Tiểu Mai đều không hề hay biết bởi tôi chưa nói chuyện này cho ai bao giờ.

Vậy thì… sao nhỏ Minh Châu này lại biết được chứ? Vì rõ là tôi chả hề quen con nhỏ này một chút nào cả, không có ấn tượng gì luôn ấy chứ!

- Phải vậy…không? – Nhỏ Minh Châu lại hỏi tiếp, giọng đã gần như run lên.

- Ừ… nhưng… sao bạn biết? – Tôi trả lời mà trong lòng đã bắt đầu hoang mang tợn.

Cả Tiểu Mai lẫn Tuấn rách lúc này cũng đang ngơ ngác không kém gì tôi vì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng sau khi nghe tôi gật đầu xác nhận đúng là tôi có vết sẹo ở bả vai thì nhỏ Minh Châu bèn nhìn tôi đầy căm ghét và buông một câu… không thể nào bất ngờ hơn được nữa:

- Đồ phản bội!

Rồi con nhỏ quay ngoắt bỏ đi thẳng một mạch, để lại cả ba đứa tôi lúc này đang thừ người ra như trời trồng giữa hành lang dãy lầu học.

Đếch… hiểu gì luôn!!!!