Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 262




Sáng hôm sau là ngày nghỉ đầu tiên trong kỳ nghỉ Tết nguyên đán kéo dài hơn một tuần lễ của tất cả học sinh, những tưởng ngày hôm nay sẽ như mọi năm, tức là tôi sẽ nằm ngủ thả giàn đến tận gần trưa mới lò dò xuống ăn cơm trong sự càu nhàu của mẹ. Thế nhưng năm nay lại không có như vậy, chỉ hơn 8 giờ sáng là tôi đã bật dậy ra khỏi giường, dợt qua vài đường quyền lả lướt rồi tắm rửa sửa sang, đúng 9 giờ tôi thay quần áo bảnh bao rồi ra phòng khách ngồi đợi…. đến 9 giờ 30 phút của ngày.

Sở dĩ tôi siêng năng bất tử như vậy không phải là do tôi muốn, mà là do ngẫu hứng, và sự ngẫu hứng đó lại bắt nguồn từ cuộc điện thoại sang nhà Tiểu Mai của buổi tối hôm qua. Đầu đuôi là do sau cú véo mũi đầy yêu thương của nàng, về đến nhà tôi vẫn còn tẩn ngẩn tần ngần mãi, cuối cùng sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định nhấc máy gọi sang nhà Tiểu Mai:

- Em à? – Tôi hỏi ngay khi đầu dây bên kia được nhấc máy.

- Anh về nhà nhanh vậy? – Tiểu Mai biết ngay là tôi.

- Ừ, siêu tốc độ mà, chạy vèo cái là tới nhà! – Tôi tự hào khoe.

- Nhanh cho lắm, từ từ mà về có sao đâu! – Nàng khẽ trách.

- Hê, trẫm vẫn bình an, ái phi à!

- Gì cũng nói được, mà khuya rồi sao còn chưa ngủ?

- Ờ, gọi qua để biết em ngủ chưa đấy mà!

- Hứ, em ngủ rồi!

- Ơ hay, em ngủ rồi thì anh đang nói chuyện với ai nhỉ?

- Với một người đã ngủ nhưng vẫn lo là anh đã về nhà chưa, hì hì!

Kế hoạch gài hàng kê tủ đứng Tiểu Mai thế là tan tành mây khói, tôi cứ tưởng mình hỏi một câu thông minh lắm, ấy thế mà thề là nghe nàng nói xong câu này, tôi đỏ bừng mặt, cứ ấp a ấp úng gãi đầu như gà mắc tóc, báo hại ông anh đang xem phim kế bên cứ dòm chừng nhìn qua bàn điện thoại khiến tôi vội chỉnh giọng sửa lại tư thế… nghiêm trang như lúc đầu:

- Ừm… vậy à……!

- Vậy có gì nữa không nè? – Tiểu Mai chắc là đang tủm tỉm ở nhà mà cười trêu tôi.

- Thì… chúc ngủ ngon! – Tôi lúng búng nói.

- Hì, anh cũng vậy ha! – Nàng trả lời.

- À….khoan….!

- Hở? Sao nữa, chàng?

- Hê hê, em bảo là ngày mai cho anh ngủ nướng đúng không?

- Ừa, thì đến 10 giờ qua đón em đi chợ là được rồi!

- Thế lỡ… anh ngủ quên thì sao?

Tôi cười đểu thì thầm vào điện thoại, chắc mẩm rằng Tiểu Mai sẽ giãy nảy lên mà năn nỉ tôi đừng có ngủ quên để còn qua sớm, thế nhưng….

- Đúng 10 giờ không sớm không trễ, cứ sai lệch là tui treo ông lên trước cổng, nhé?

- Gì…ghê vậy….?

- Ngủ i, cứ ở đó tán chuyện thì sáng mai đừng bảo là em không báo trước, vậy nhé!

- Ớ……!

Nói rồi Tiểu Mai cúp máy, mặc tôi đang há hốc mồm ra vì bất ngờ trước phản ứng của nàng, vì không dè… nàng trả lời hắc ám đến như vậy, cứ hở một chút là lại doạ đem tôi lên mà treo mà tùng xẻo.

- Hiền đệ, lại đây xem phim hay lắm nè! – Ông anh tôi ngoắc lại gần.

- À… đệ ngủ trước nhé đại ca! – Tôi đưa tay quệt mồ hôi lúc này đã lấm tấm trên trán.

- Cái thằng này, mới có 10 giờ hơn, mày được nghỉ học rồi mà? – Ổng chưng hửng.

- Ngủ sớm, mai em có việc rồi! – Tôi thè lưỡi đáp.

- Việc gì? Tao định sáng mai rủ mày đi uống café tán dóc chứ! – Ông anh tôi trố mắt.

- Uầy… em qua nhà Mai chơi rồi! – Tôi lắc đầu khổ sở nói.

- A cái thằng, anh em trước gái sau mà mày chơi vậy đó hả?

- Đâu có, tại em hẹn trước rồi mà!

- Được, phắng gấp cho bố, nhớ nhá con trai, lảng vảng ở đây tao tát vỡ mồm!

- …………..!

- Phắng, ngay và luôn!

- Dạ….dạ….. em đi ngay!

Thế là tôi cuống cuồng phóng vèo lên phòng để tránh ánh nhìn toé lửa cùng Phong thần cước trứ danh của ông anh bá đạo, suốt từ lúc đó đến lúc đặt lưng xuống nệm giường, tôi mới gác tay lên trán mà trằn trọc:

- “ Không lẽ sau này mình lấy một cô vợ hắc ám vậy sao ta? “

Chính vì vậy mà sáng hôm nay, khi chỉ mới 9 giờ 30 mà tôi đã quần áo tươm tất ngồi chầu chực sẵn dưới phòng khách, chỉ còn đợi giờ lành linh thiêng là phóng xe đi ngay.

- Hiền đệ, dậy sớm thế? – Ông anh tôi mắt nhắm mắt mở, lò dò bước xuống cầu thang.

- Hê, tối qua ngủ sớm mà huynh! – Tôi cười khoái chí.

- Cặp kính tao để đâu rồi kìa? À, mày ra ngoài mua dùm tao ổ bánh mì ăn sáng coi! - Ổng quờ quạng tìm mắt kính.

- Thôi… giờ đệ đi rồi! – Tôi nhảy dựng lên vì sắp sửa bị sai vặt như hồi trước.

- Nhớ nha con, phắng ngay cho tao! – Không ngoài dự đoán, ông anh tôi hổ báo ngay lập tức.

- ……………!

Không thể chậm trễ hơn, tôi nhảy tọt ra khỏi ghế để né cái cốc đầu của ông anh rồi phóng vội ra sau nhà dắt xe đạp lên đường… tị nạn.

- Em đi nhé đại huynh, chiều về em mua Sting dâu cho! – Tôi cười toe khi thấy mình đã an toàn ở bên ngoài cổng nhà.

- Khỏi cần, tao uống nước lọc là được rồi, thằng bất nghĩa, vì gái quên anh em! – Ông anh tôi buột miệng chửi đổng.

Toét miệng cười khoái trá vì mới sáng ra đã chọc được ông anh giận điên lên, tôi sung sướng đạp xe khởi hành sang nhà Tiểu Mai, trong lòng phơi phới chuẩn bị đón nhận một ngày mới đang chờ với nhiều thật nhiều những niềm vui. Khung cảnh đường phố xung quanh dường như cũng vui cùng với tôi, khi mà những dãy chợ Tết đã được bày ra khắp nơi trên phố, mang lại một không khí đông đúc tấp nập mà không thể lẫn vào đâu được mỗi khi xuân về. Những chậu mai Tết nổi bật giữa những loài hoa khác, đang e ấp với những búp non xanh mơn mởn, hứa hẹn sẽ nở rộ thành những khóm mai vàng vào đúng những ngày mồng một mồng hai Tết, những quầy hàng bánh mứt và vật dụng trang trí được dùng mỗi độ xuân sang cũng thêm phần tất bật với từng khu vực riêng của mình. Tất cả hợp lại thành một bầu không khí bận rộn nhưng tràn đầy sức sống của những ngày giáp Tết mà ngay từ nhỏ tôi đã rất khoái, đó gọi là chỉ khi ở tại những ngày giáp Tết, bạn mới thấy đó thực sự là Tết Nguyên Đán.

Vừa thong thả đạp xe vừa thưởng hoa ngoạn cảnh, đúng 10 giờ kém một phút là tôi đã dừng xe ngay trước cổng nhà Tiểu Mai, đưa tay bóp thắng xe đạp cà tàng một cái kít rõ to mà hệt như đang bóp còi chiếc Lamborghini Murcielago đến rước tiểu thư đi chơi vậy:

- Còn 5 giây! – Tôi đưa tay nhìn đồng hồ rồi bắt đầu đếm ngược.

- 4…3…2…..một… 10 giờ sáng... Happy new… hour!

- Kính coong….! – Tôi đưa tay nhấn chuông cửa.

- Đúng giờ quá ha? – Giọng nói của Tiểu Mai ngay lập tức vang lên làm tôi lạnh cả tóc gáy, vì cứ như xuất phát tự đâu đâu trên thinh không ấy, chẳng phải từ trong nhà vọng ra.

- “ Chết tía… vợ con biết bay…..! “ – Tôi thót tim nhìn quanh quất tìm nơi xuất phát chất giọng dễ thương của Tiểu Mai.

- Nhìn đâu vậy? Trên đây nè!

Theo phản xạ nhạy bén từ đôi tai thần thánh cung cấp dẫn đến cho bộ não thiên tài xử lí, tôi nhanh như cắt đưa mắt ngước lên cao nhìn qua cánh cổng sắt màu đen:

- Hi! – Tiểu Mai đang tựa cằm vào khung cửa sổ, nàng đưa tay hấp háy chào tôi.

- Uầy… giật mình! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.

- Đợi em xuống mở cổng! – Nàng mỉm cười rồi khuất sau ô cửa sổ.

Đến đây thì tôi mới ngớ người phát hiện, hoá ra tính từ cánh cổng sắt nhà Tiểu Mai chệch vào bên trong vườn một chút, nhìn lên trên cao là một tầng lầu khuất sau những tán cây hoa sữa đang xoè rộng ra. Và nơi Tiểu Mai đứng khi nãy là một căn phòng có hai khung cửa sổ nhìn thẳng xuống là thấy ngay người nào đang đứng trước cổng. Chỉ đơn giản là vậy, thế mà trước giờ tôi vào nhà nàng mấy lần mà chẳng bao giờ để ý chỉ vì cây hoa sữa trong vườn cứ xoè rộng tán lá mà che khuất tầm nhìn bên trên. Mà kể ra ở nhà Tiểu Mai cũng thích thật, thử tưởng tượng mới sáng sớm mở toang cửa sổ đón nắng mai cùng làn gió mới trong lành với hương hoa sữa dịu nhẹ là tôi đã khoái mê tơi rồi.

- Chào buổi sáng, hi! – Tiểu Mai sáng nay vận áo pull màu trắng đơn giản với váy xanh mở cổng bước ra.

- Sáng ra đã hù người, em cũng ghê thật! – Tôi phì cười.

- Hay nhỉ, em đợi anh thôi chứ có gì mà hù! – Nàng bĩu môi rồi đứng tránh sang một bên để tôi dắt xe vào sân.

- Thì đúng giờ là anh tới, có gì mà phải đợi!

- Tưởng anh ngủ quên, hì hì!

- Thôi không dám, sợ bị treo lủng lẳng trước cổng lắm!

- Em doạ mà cũng tin!

Tiểu Mai nói xong, tôi trố mắt nhìn nàng trân trối:

- Haizz, em doạ mà như thật ấy!

- Thì như đã nói, phải dữ mới trị được anh mà! – Nàng đan tay khúc khích cười.

- Ơ mà Trân chưa qua à? – Tôi nhìn vào trong thắc mắc.

- Chưa, mình đi chợ rồi về nhà, lát sau em sẽ gọi Trân tới! – Tiểu Mai đáp.

- Ừ, vậy giờ đi luôn chứ nhỉ? – Tôi hỏi tiếp.

- Đợi em thay đồ chút! – Nàng nhún vai trả lời.

Đến đây tôi lại càng ngạc nhiên tợn, cứ nhìn nàng mà nhăn nhở, Tiểu Mai thấy vậy bèn nghiêng mái đầu nhìn tôi hỏi:

- Làm gì… nhìn người ta dữ vậy?

- Thì… em mặc đồ này cũng đẹp mà, đi chợ có sao đâu! – Tôi ấp úng nói.

- Ngốc ơi, ai lại mặc váy đi chợ! – Tiểu Mai lắc đầu ngao ngán.

- Ừ…nhỉ…! – Tôi bối rối đáp.

Tiểu Mai bật cười thành tiếng trước điệu bộ ngắc ngứ của tôi, nàng hỏi:

- Vậy anh ăn sáng chưa? Vào nhà ngồi đi!

- Rồi, mới vừa nãy! – Tôi trả lời.

- Thế đợi em chút nhé! – Nàng nói rồi bước vội lên lầu.

Tôi ngồi tựa người ra ghế, ngồi nhớ lại mấy bộ phim mà mình vẫn thường xem, rùng mình nhớ lại một câu nói được đúc kết từ những bộ phim đó:

- “ Khi bạn đến nhà con gái, hễ họ nói đợi một chút rồi biến mất, điều đó có nghĩa bạn sẽ phải đợi cô ấy trang điểm sửa soạn ít nhất là nửa tiếng đồng hồ, và có khả năng dao động đến gần một tiếng chứ chẳng chơi! “

Chỉ mới nghĩ có nhiêu đó thôi mà mặt tôi lúc này đã chảy dài ra như trái dưa leo, gì chứ ngồi yên một chỗ mà đợi với chờ là chán ngán đến tận cổ. Thế nên tôi đành tặc lưỡi nhìn quanh quất trong nhà nàng xem có gì để nghịch chơi hay đọc cho đỡ buồn, mà chung quy lại cũng chả có gì để tôi giết thời gian được. Tôi đang ngồi trên ghế sopha ở phòng khách, cạnh bên là chiếc bàn gỗ, nhìn xéo một chút là những chậu hoa cảnh trang trí, trên tường là vài bức tranh phong cảnh, gần cửa sổ là bộ đàn Piano, kế bên đó là cây Guitar nhãn hiệu Lakewood thần thánh mà đã thuộc quyền sở hữu của tôi, ngoài ra chẳng có sách báo gì sất.

Không lẽ giờ lại lôi Guitar ra dạo vài nốt, nhỡ Tiểu Mai biết được thấy tôi đàn sai nốt nào lại bắt tập đi tập lại thì có mà tèo đời, thế là tôi nổi hứng chuyển sang nghịch…Piano.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế bốn chân lót nệm màu đen, quan sát cây đàn dương cầm đen tuyền bóng loáng một màu, ở gần nắp đàn có nhãn hiệu Kawai, đưa tay nhấc nắp lên, một dãy những phím đàn trắng đen lộ ra hàng loạt.

- Chóc! – Tôi ấn đại một phím đàn.

Một âm thanh rất ư là quý tộc vang lên trong không gian căn phòng, tôi khoái chí nhấn thêm vài phím nữa, rồi nổi điên lướt tay hết một lượt trên toàn bộ các phím đàn.

- Chà… Guitar chưa xong lại lo Piano rồi? – Tiểu Mai bước từ trên lầu xuống.

- Ớ…sao nhanh vậy? – Tôi giật thót người quay lại.

- Nhanh chuyện gì? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.

- Anh tưởng…….! – Tôi ấp úng nói không hết câu.

- Tưởng em trang điểm lâu thật là lâu chứ gì? – Nàng phì cười.

- Ừ….! – Tôi gãi đầu thú nhận.

- Hì, đi chợ chứ có phải đi chơi đâu mà kiểu cách! – Nàng lắc đầu nhìn tôi trêu.

Trước mắt tôi, Tiểu Mai mặc áo pull trắng, quần jean đơn giản rồi thêm áo khoác nhẹ bên ngoài, tay đeo chiếc túi xách nhỏ xíu mà các vị con gái hay đeo một bên tay để đựng đồ đạc son phấn lỉnh kỉnh các thứ, chỉ đơn giản là vậy.

Và chính vì thế, tôi rút ra được một kinh nghiệm của ngày hôm nay, đó là bạn gái tôi, Diệp Hoàng Trúc Mai, nàng đã xinh đẹp sẵn rồi nên có kiểu cách hay không thì sự thật vẫn vậy, tôi từ sau này chẳng cần phải lo mỗi lần sang nhà sẽ phải đợi nàng trang điểm lâu lắc như những quý bà điệu đà thường thấy trên phim ảnh nữa.

Kinh nghiệm này, e hèm… về sau có sai đứt đuôi một số lần, tức là… thỉnh thoảng tôi cũng có những lúc nghệch mặt ra mà đợi dài cả cổ.

- Vậy đi thôi, 10 giờ hơn rồi, anh hẹn mọi người khi nào? – Tiểu Mai hỏi.

- Tầm 4 giờ chiều là tụi nó tập trung ở nhà thằng mập, rồi chắc khoảng gần 5 giờ tụi nó mới đến nhà mình! – Tôi “ hồn nhiên “ đáp.

- Nhà…mình? – Nàng tròn mắt nhìn tôi.

- Sao? – Tôi vô tư hỏi lại.

- Mình… là mình nào? – Tiểu Mai tủm tỉm.

- Thì… tụi mình….a…. nhầm, là nhà em… nhà em! – Tôi ngớ người mất một giây rồi hú vía đính chính lại.

- Tưởng anh muốn sang ở rể, hi hi! – Nàng khúc khích cười.

- Đi… chợ thôi…! – Tôi đỏ mặt chống chế.

Đợi Tiểu Mai khoá lại cổng ngoài thì tôi mới gạt tó xe mà dắt xuống lề đường:

- Rồi, chợ ở đâu? – Tôi hỏi.

- Chợ Lớn chứ đâu, anh ở đây mà còn hỏi! - Tiểu Mai đập vai tôi.

- Ớ… lúc này đang là chợ Tết đấy, đông lắm, vào là phải gửi xe! – Tôi nhăn nhó.

- Thì vậy chứ sao! – Nàng đáp.

- Hay em… vào chợ mua gì thì mua, anh ở ngoài đợi!

- Không, vào mang đồ phụ em chứ!

- Mua nhiều lắm hay sao mà phụ?

- Hay nhỉ, là nấu ăn cho gần mười người đấy ông tướng!

- À… quên….!

- Kế hoạch là em mua đồ, anh mang đồ, về nhà mình cơm trưa xong thì khoảng 1 giờ trưa bé Trân sẽ qua, rồi nấu ăn đến chiều đợi mọi người qua là vừa!

- Còn anh làm gì?

- Phụ bọn em một tay!

- Anh không biết nấu, phụ gì được trời!

- Thì… em nhờ gì anh làm được thì làm, ôi…..!

- Hic, mở tiệc tùng chi ệt vầy!

- Thôi đừng có than thở nữa, đạp xe dùm em đi!

Tôi nhăn nhó đưa chân đạp pê-đan xe, lòng thầm rầu rĩ vì chỉ lát trưa thôi là tôi buộc phải làm một chuyện mà tôi không thích chút nào, đó là lăng xăng chạy quanh quẩn dưới bếp như một thằng bị sai vặt chính hiệu, mà tôi thì có thích làm bếp chút nào đâu chứ!

- À quên, tiền mua đồ hết tất cả bao nhiêu thì em nói, để tụi mình chia đôi nha! – Tôi nhắc.

- Được rồi, có bao nhiêu đâu mà! – Tiểu Mai mỉm cười lắc đầu.

- Không, bảo chia đôi là chia đôi! – Tôi cương quyết nói.

- Anh còn học sinh mà, tiền cứ giữ mà tiêu vặt! – Nàng tiếp lời.

- Em cũng là học sinh chứ hơn ai! – Tôi hừ mũi đáp.

- Rồi, thì chia đôi vậy!

- Hề hề, anh bảo thì phải nghe chứ!

Tôi khoái chí trả lời, phải vậy chứ, dù là tiệc tùng đãi bạn nhưng tuyệt đối không được để Tiểu Mai gánh phần tiền hết một mình, chứ nếu cứ im im ăn xong cắp mông đi về thì nhục chết đi được. Vả lại chuyện đi chợ mà tiền bạc hai đứa cùng góp vào làm tôi cảm thấy vui vui thế nào ấy, cứ như là… vợ chồng mới cưới vậy.

Thế nhưng tôi chỉ sung sướng tự hào về cái sự oai phong của mình được vài giây, vì ngay sau đó Tiểu Mai đã tủm tỉm nói:

- Cũng tốt, anh chia bớt tiền chợ thì sẽ giảm được thời gian lang thang ở mấy tiệm internet, hay là sẵn dịp bỏ hết mấy trò game online vô bổ mà phí tiền luôn nhỉ?

Ngay tức thì tôi đờ người ra vì bất động, mặt đần thối như thằng bù nhìn giữ ruộng dưa:

- “ Ôi… đệch! “