Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 251




Ngay sau khi thằng Huy thổi tắt những ngọn nến sinh nhật của nó, mọi người đều vỗ tay ồ lên rôm rả, rồi đèn nhà lại được bật lên sáng trưng, tiệc sinh nhật theo đó cũng bắt đầu.

- Cảm ơn các bạn, giờ chúng ta nhập tiệc nào! – Thằng Huy cười trịnh trọng.

Thức ăn được dọn ra kế sau đó, tiếng dao nĩa ly tách chạm nhau leng keng hình thành nên một không khí rất riêng của những buổi tiệc tùng. Mặc kệ các món ăn dù có ngon đến cỡ nào, tôi vẫn chỉ ngồi nhấm nước mà bình tĩnh đợi xem bất ngờ của thằng Huy nói là gì.

Và nó không để tôi đợi lâu, chỉ khi món cà-ri được dọn ra bàn tiệc, nó đứng dậy vỗ tay bôm bốp để thu hút mọi ánh nhìn về phía mình, rồi bắt đầu trịnh trọng nói:

- E hèm, mình muốn nói với mọi người rằng mình rất vui vì ngày sinh nhật của mình lại có nhiều bạn đến dự như vậy, và mình sẽ lại vui hơn nữa, khi được nói ra một điều bất ngờ!

- Bất ngờ gì vậy?

- Chà, hồi hộp ghê!

Rồi trước ánh mắt chờ đón của tất cả mọi người đang đổ dồn về phía mình, thằng Huy thoáng nhìn tôi cười đắc ý rồi tiếp lời:

- Lời nói này, mình muốn dành cho… Trúc Mai!

Ngay sau câu nói của nó thì hết thảy những ai đang có mặt trong bữa tiệc đều quay nhìn về phía nàng, và tôi trông Tiểu Mai cũng đang rất ngạc nhiên vì chẳng hiểu là thằng Huy đang định nói gì, nàng tròn mắt lắc đầu nhìn thằng Huy ra ý không hiểu:

- Hi, nhân buổi sinh nhật của mình hôm nay, bạn Trúc Mai, có thể nhận lời làm bạn gái của mình không? – Thằng Huy khẽ nghiêng mình rồi kéo tay Tiểu Mai đứng dậy.

Khỏi phải nói tất cả tụi tôi ngạc nhiên đến cỡ nào, vì quả thực là chiêu này của thằng Huy quá cao tay, nó tỏ tình với Tiểu Mai ngay trước đám đông để tạo sức ép dư luận, ngay sinh nhật nó để tạo thời cơ tâm đắc, khiến người được tỏ tình gần như là không thể chối từ, bởi nếu gạt đi thì sẽ là làm bẽ mặt nhân vật chính của lễ sinh nhật tức là thằng Huy, mà đồng ý thì cũng….

Tôi nghe trống ngực mình đập binh binh vì bất ngờ này của thằng đê tiện Minh Huy, thiếu điều đứng bật dậy mà cản lại chuyện này, bởi Tiểu Mai người con gái tôi thích đang ngượng ngùng đứng trước một tình huống khó xử.

- “ Bình tĩnh… bình tĩnh nào… đã đến nước này thì chỉ còn trông vào Tiểu Mai thôi! “

Và dĩ nhiên không chỉ mỗi riêng tôi là trông chờ vào câu trả lời của Tiểu Mai mà là hết thảy mọi người trong phòng tiệc đều đang hướng ánh nhìn về phía nàng.

- “ Bình tĩnh… Nam….! “ – Tôi cố điều hoà lại nhịp thở.

Tiểu Mai lúc này đã thôi vẻ ngại ngần bất chợt ban nãy, nàng nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh thường thấy rồi mỉm cười nói:

- Cảm ơn Huy, nhưng…như vậy thì quả thật là mình đang rất bất ngờ!

- Hi, vậy câu trả lời của Mai thì sao? – Thằng Huy cười đắc thắng.

- Mình… hỏi Huy một câu được không? – Tiểu Mai khẽ cắn môi.

- Ừ, Mai cứ hỏi! – Thằng Huy tự tin đáp.

Rồi trước ánh mắt trông đợi của mọi người, Tiểu Mai từ tốn hỏi một câu mà thoạt nghe qua thì có vẻ khó hiểu được ý của nàng:

- Mình muốn hỏi là, liệu rằng… câu trả lời của mình có phải là một món quà dành cho Huy không vậy?

- Ừ, dĩ nhiên rồi, mà mình chắc chắn món quà này sẽ rất tuyệt vời đó!

- Lúc nãy… mình có tặng quà cho Huy rồi, nhỉ?

- À… hộp quà của Mai thì mình đem vào phòng rồi!

- Vậy… thật ra là, mình chưa thấy ai tặng một lúc hai món quà sinh nhật ột người bao giờ, và mình cũng thế, cho nên… câu trả lời này, mình sẽ nói vào lúc khác!

- Ơ… nhưng… vậy món quà kia mình không nhận đâu, mình cần câu trả lời hơn! – Thằng Huy ngớ người ra.

Tiểu Mai mỉm cười kín đáo rồi tiếp lời:

- Hi, bạn không nhận quà của mình thì mình sẽ buồn đấy!

- Nhưng….! – Thằng Minh Huy lắp bắp.

- Vậy ha, mình cảm ơn, nhưng sẽ trả lời Huy vào lúc khác!

- Ừ…..!

Nói rồi Tiểu Mai thản nhiên ngồi xuống, mặc cho bao nhiêu người xung quanh hãy còn đang ngạc nhiên không kém gì thằng Huy lúc này. Và tôi thì khỏi phải nói, chỉ biết cố kìm lại nỗi vui sướng đang gần như khiến mình nhảy cẫng lên lúc này mà gắng ngồi yên tại vị. Thế rồi chuyện gì đến phải đến, thằng Huy ê mặt ngồi xuống theo trong tràng pháo tay “ an ủi “ của mọi người, tôi dám cá rằng tiếng vỗ tay lúc này cũng đang đồng nghĩa với câu nói “ Chúc bạn may mắn lần sau! “ vậy, ê hê hê!

Sao nhỉ? Phải nói rằng cách Tiểu Mai từ chối thằng Huy quả là sáng suốt, tôi ở tình huống như nàng thì chẳng thể nào giữ được bình tĩnh mà nghĩ ra nổi, chắc chỉ đơn thuần lựa chọn giữa hai phương án là nhận lời hoặc không. Đằng này Tiểu Mai vừa gián tiếp từ chối mà lại không làm bẽ mặt thằng Huy giữa đám đông bạn bè người nha của nó, thế này thì xem như là cư xử vẹn toàn quá rồi. Tôi lúc này đã yên tâm thở phào nhẹ nhõm, vì hoá ra bất ngờ thằng Huy dành cho tôi đã được chính Tiểu Mai đưa tay hoá giải can qua, khiến tôi như được tiếp thêm tự tin àn đối đầu sắp tới.

Để bị từ chối cơ hội ngàn vàng, thằng Huy trông có vẻ bực tức nhưng nó vẫn phải cố nén lại mà cười giả tạo với mọi người xung quanh. Thế nhưng tôi biết rằng mục đích của nó mời đám tụi tôi đến đây không chỉ có thế, bởi nó tỏ tình Tiểu Mai trước mặt tôi, mà trước đó lại chìa mặt tôi ra cho lũ đàn em của nó nhìn, thì cũng chẳng khác nào một lời đe doạ trực tiếp, rằng mày mà còn léng phéng với Tiểu Mai là tao sẽ cho đàn em xử mày đấy. Vậy mà giờ đây khi thằng Huy đã thất thủ rồi thì tôi biết cơ hội của mình đã tới, vội húng hắng giọng bắt chuyện ngay:

- À Huy ơi, tao cũng có thể hỏi một câu xem như là món quà không?

- Ừm… hỏi đi! – Nó lừ mắt nhìn tôi.

- Mày có đoán ra được, quà tao tặng là gì không? Hi! – Tôi cười tươi rói.

- Dĩ nhiên là không! – Nó hừ mũi.

- Hê, là một mô hình xe đạp đấy!

- Xe đạp?

- Ừ, tao thấy mày có vẻ thích những gì liên quan đến xe đạp mà, với lại cũng hơi tiếc là mô hình tao tặng không được sống động lắm. Phải chi có thêm mấy thằng người như Lego cưỡi xe đạp là vui rồi, cho tụi nó tông nhau, đạp qua lại thì khoái phải biết!

- Nói như mày thì hỏng hết đồ chơi à?

- Ui dào, xe đạp đồ chơi, mình làm hỏng thì chính tay mình phải bắt tay vô sửa chứ!

- Ha ha, là mày nói đấy nhé!

Dĩ nhiên trong bàn tiệc lúc này chỉ có một số những người có liên quan là hiểu tôi với thằng Huy đang nói những gì, đám thằng Khang tròn mắt nhìn tôi, thêm cả tụi bè lũ thằng Huy ở bàn kế bên cũng đang thấp thỏm như sắp té ra đập nhau đến nơi vậy. Tôi biết điều đó, thế nhưng thằng Minh Huy vẫn giữ được bình tĩnh, nó lại nói tiếp:

- Mà hôm 20-11 thấy mày cũng biết võ, chắc có học qua rồi à?

- Dĩ nhiên là Nam phải học qua rồi chứ! – Nhỏ Huyền chen vào.

- Ừm, tao có học, nhưng sao giỏi bằng bạn Huy đây được! – Tôi vờ gãi đầu cười hoà nhã.

- Không, mày vậy là khá lắm rồi, tao thì ít khi ra tay lắm, nên giờ cũng nhát đòn quá! – Thằng Huy tiếp lời.

- Ừ, gì chứ văn ôn võ luyện, phải trau dồi thường xuyên, chứ ngồi một chỗ mà nhờ người khác ra tay giùm thì sa sút là cái chắc! – Tôi cười khẩy.

- Quá đúng, ý tao cũng vậy đó, đang định hôm nào ra tay cho biết! – Thằng Huy tấm tắc.

- Hai ông nói gì vậy? Tui nghe chả hiểu, hê hê! – Chị đại Yên ù ngơ ngác.

- Ra tay? Hôm nào là hôm nào? – Tôi lại hỏi tiếp.

- Để coi sao đã, hay bữa nào tao với mày thử nhau cho biết, sẵn dịp học hỏi luôn, hả? – Nó nheo mắt dò ý.

- Chà, chuẩn quá, tao cũng đang định vậy mà! – Tôi gật đầu ngay.

- Vậy mới được chớ, đúng là bạn tốt mà, cụng ly! – Nói rồi thằng Huy cười khẩy giơ cái ly lên.

- Cạn ly, hảo bằng hữu! – Tôi nhếch mép.

Người ngoài nhìn vào lúc này dám cá rằng tôi với thằng Huy đang là đôi bạn thân chí cốt thật sự lắm, bởi cách hai thằng nói chuyện với nhau là cực kì bình thường, và hơn cả bình thường ở chỗ là khen ngợi lẫn nhau, lại còn đề nghị qua lại, đúng thật là hảo huynh đệ ấy chứ.

Thế nhưng sự thật là tôi với nó đang kình nhau quyết liệt:

- À Nam ơi!

- Hửm?

- Đúng thiệt tao với mày có duyên ghê, tao té ghế hồi bữa đau gần chết, thì bữa sau mày lại bị gì nhỉ? Băng tay ấy?

- À, tao té xe, bong gân, may là chỉ bị nhẹ thôi!

- Mày phải cẩn thận chứ, dạo này ngoài đường xe cộ nguy hiểm lắm, với cả mấy thành phần bất hảo nữa, toàn canh me học sinh tụi mình thôi!

- Chứ sao, tao biết mà, nên tụi thằng Khang thằng Dũng tao cũng dặn y hệt vậy, tại tụi nó cũng vừa bị nè!

Nói đến đây tôi nheo mắt quan sát thái độ thằng Huy, rõ là nó cười gằn lại và tiếp tục “ đàm thoại “ song phương:

- Thì đó, thằng Bon bạn tao, bữa vừa mới ra khỏi trường là bị thằng nào nó đánh nhầm hay sao ấy, phải không?

- Ừ, tao trông thằng đó quen lắm! – Thằng Bon ở bàn bên kia lên tiếng.

- Vậy à? Mày coi cẩn thận đó, nó đánh lần một thì dễ có lần hai lắm! – Tôi cười đáp.

- Thôi đổi chủ đề đi hai người, nói toàn chuyện gì đâu ấy! – Nhỏ Phương nhăn mặt.

- Hì hì, thì đổi, tại hai đứa tui lâu ngày tâm đầu ý hợp, nói chuyện vui quá đấy mà, đúng không Nam? – Thằng Huy đứng dậy.

- Dĩ nhiên, đúng là con gái chả hiểu chuyện! – Tôi cũng đứng dậy nhoẻn miệng cười.

Như đã bàn trước, thằng Sơn đen ở bàn bên kia cũng bước sang:

- Nam đúng không? Tao trông mày quen lắm nè!

- Quen? Có à? – Tôi vờ nghi hoặc.

- Ừ, có thể đó, thằng Sơn nó hay kể tao nó có thằng bạn giống mày lắm đó Nam, mà dạo này hai đứa đang xích mích, gây nhau hoài! – Thằng Minh Huy cũng bước lại gần tôi.

- Ây dà, đừng nói là mày sắp gây với tao nha! – Tôi rụt cổ.

- Hê hê, không có đâu, nhận mặt nhau thôi mà! – Sơn đen vỗ vai tôi nói.

- Ừ, coi nhìn rồi nhớ kĩ, kẻo sau này nhìn lầm nữa thì khổ! – Thằng Huy cười xảo trá.

- Sao mà lầm được? Tao với nó chơi game chung với nhau mà! – Sơn đen tiếp lời.

- Phải không mậy? Sao tao không nhớ ta? – Tôi đưa tay gãi đầu, vờ nhíu mày suy nghĩ.

- Haizz, con Võ Đang Thanh Long Nhân của mày sao rồi? Tao, nick “ tiểu tử vô danh “ nè! – Sơn đen nhắc bài.

Ngay tức thì tôi sáng mắt ra, đập tay chan chát:

- Ah, thằng Xẻng, phải mày không?

- Tao chứ ai, Xẻng đây, ngoài đời tao tên Sơn!

- Sao… hai đứa mày…? – Thằng Huy sửng sốt.

- Hê, tụi tao chơi với nhau lâu rồi, mà hồi đó nó khác giờ nên nhìn không ra! – Tôi vỗ vai thằng Huy cười “ hoà nhã “.

- Khác chỗ nào? – Sơn đen vờ thắc mắc.

Liền sau đó, tôi lôi từ trong chiếc bọc của thằng Khang mập để bên ghế ra một cái mũ kết màu đen, rồi đội lên đầu thằng Sơn “ Xẻng “, kéo sụp xuống che nửa khuôn mặt:

- Đây nè, hồi đó mày đi đâu cũng đội cái mũ này hết, ai cũng gọi mày là thích khách mũ đen, hê hê, thế này là tao nhận ra ngay!

Thằng Minh Huy há hốc mồm bước lùi lại, và bè lũ bên nó từ bàn kế cạnh lập tức đứng dậy thành vòng tròn bao quanh hai thằng tôi. Cũng phải thôi, bởi đối với tụi nó thì “ thích khách mũ đen “ đã quá quen mặt rồi, đặc biệt là với thằng Beo tóc vàng và thằng Bon xấu số.

Sau chiêu ngửa bài, tôi vẫn thản nhiên vỗ vai thằng Sơn:

- Sao? Dạo này vẫn còn chơi hả? Có gì hay kể tao nghe coi!

- Hì hì, để tí tao kể ày nghe, tao biết nhiều cái hay lắm! – Sơn đen vừa cười vừa đưa mắt nhìn thằng Huy đầy ẩn ý.

Và không ngoài dự đoán của tôi, thằng Huy hất tay ra hiệu cho đám đệ của nó ngồi yên trở lại, sau đó nó cố nặn ra một nụ cười hiếu khách mà bước lại gần hai thằng tôi:

- Nãy giờ không nói là hai thằng mày biết nhau trước, làm tao mất công giới thiệu!

- Chà, thì tao cũng vừa nhớ ra thôi mà! – Tôi cười khẩy. – À mà tao vừa nhớ ra một chuyện nữa!

- Chuyện gì vậy? – Thằng Huy gằn giọng hỏi.

- Là… tụi tao có việc gấp, nên chắc giờ tao về trước nha! – Tôi nhún vai đáp.

- Ừm…! – Nó lừ mắt trả lời.

Thế rồi sau cái hất đầu ra hiệu của tôi, hội bàn tròn cũng đứng dậy theo và lục tục bước ra ngoài, trước khi đi tôi không quên quay lại nói:

- Cảm ơn mày nha, sinh nhật vui vẻ!

- Ừm, mày giỏi! – Nó gằn giọng nói nhỏ, đủ để mình tôi nghe thấy.

- Mày cứ nói thế, bạn tốt! – Tôi nhún vai cười đểu.

- Tao cũng về, lâu ngày gặp bạn cũ, he he! – Sơn đen tháo nón ra, quay lại nói.

- Ừ, gặp nhau hàn huyên tâm sự đi nhé, kẻo không ngày mai lại hối hận! – Thằng Huy quắc mắt.

Vậy là mặc cho cái nhìn tức tối của bè lũ Minh Huy đang chiếu thẳng vào mình, hội bàn tròn tụi tôi vẫn ung dung dắt xe ra khỏi cửa nhà nó, vừa đi vừa tán chuyện cười nói rôm rả. Mãi đến khi rời khỏi tiệc sinh nhật, nhà thằng Huy đã khuất ở góc đường rồi thì tôi mới đưa tay quệt mồ hôi trán lúc này đang vã ra như tắm:

- Xong, phù!

- Ngửa bài xong, ngày mai bắt đầu nè! – Dũng xoắn ái ngại.

- Ừm, giờ phải đợi xem chừng nào nó xử tao! – Sơn đen trầm giọng đáp.

- Cũng có thể nó chưa xử mày vội trong ngày mai đâu, dám chừng nó nghĩ đám tụi mình đang giăng bẫy phục kích nó lắm! – Luân khùng nhận định.

- Ha ha, tao trông cái mặt thằng Huy bữa nay ngu đến hai lần, một là lúc Trúc Mai từ chối nó, hai là lúc thằng Nam đội cái nón đen cho thằng Sơn, cứ như nó muốn nổi điên lên ấy! – Khang mập phá ra cười ha hả.

- Điên lên thì nó cũng không dám làm gì manh động đâu, sinh nhật đông người mà, với lại có cả ba nó ở đó, không đánh được tụi mình! – Tôi hừ nhạt.

- Vậy là giờ biết mặt nhau hết rồi đó, từ mai anh em cẩn thận! – Thằng Chiến nói.

- Chẳng biết nó định làm gì mình nhỉ? – Thằng Xung lo lắng đưa mắt nhìn tôi.

- Không sao đâu, tuỳ cơ ứng biến thôi! – Tôi cười trấn an nó.

Quả thật là vậy, ngày hôm nay cả hai phe đều đã nhận rõ mặt nhau, cuộc chiến về sau là không thể tránh khỏi, màn tiếp chuyện trực tiếp vừa nãy đã là phát súng mở đầu cho trận đánh cuối cùng, trận đánh mà tôi đã khai cuộc bằng một viên đạn bạc. Và lần này, viên đạn bạc của tôi vẫn là trong kế có kế, mang danh là thích khách mũ đen mà lại không phải là thích khách mũ đen, dù rằng đám thằng Huy chắc chắn vẫn đang nghĩ rằng, Sơn đen hôm giờ đã vừa là nội gián vừa là thích khách liên tục quấy rối bên nó, bảo sao kế hoạch nào của tụi nó cũng đều bị tụi tôi biết hết và phản pháo ngược trở lại.

Tối hôm nay, tính ra mọi chuyện đều suôn sẻ và nằm trong tầm dự đoán của tôi, ngoài việc nhờ Tiểu Mai cứu được một bàn thua trông thấy từ đòn đánh tinh thần nặng nề đầy bất ngờ của thằng Huy. Quả thật là lúc nãy toàn cuộc thắng thua của trận chiến lần này đều phụ thuộc vào câu trả lời của Tiểu Mai, vì giả như nàng nhận lời thằng đểu giả kia thật thì chắc tôi sẽ suy sụp tinh thần mà buông xuôi tất cả hết mất, bởi còn lí do nào mà tranh đấu nữa nếu Tiểu Mai sẽ là bạn gái của thằng Huy chứ. Haizz, chung quy thắng thua thế sự, lẽ thường cũng là phụ thuộc vào hai từ “ nữ nhân “, xưa đến nay vẫn vậy, bất di bất dịch sự không đổi dời.

Đưa tay nhìn đồng hồ, tôi thầm nghĩ bụng rằng một tiếng đồng hồ vừa nãy quả thật là rất dài, tưởng như đã là nửa ngày rồi chứ không kém. Giờ này ắt hẳn là thằng Huy kia đang tức tối lắm đây, cũng phải thôi, ngày hôm nay là ngày nó thất bại toàn diện rồi mà!

Thế nhưng…. tôi chợt nhớ đến chuyện khi nãy:

- “ Kẻo không ngày mai lại hối hận! “

Câu này của mày là sao đây? Minh Huy!

………………………!

9 giờ 30 phút ngày 7 tháng 2 năm 2007, Hồng Môn Yến kết thúc!