Tuần thứ 3 của tháng đầu tiên trong năm 2007, nhận thấy không thể kéo dài tình hình thêm nữa, tôi quyết định bàn bạc kĩ lưỡng với các chiến hữu để chuyển sang mặt trận áp lực tinh thần:
- Làm như vầy có hơi nguy hiểm vì bây giờ mỗi thằng tụi mình sẽ bị nó ghét thêm, A Lý về rồi thì lại phải tự lực cánh sinh mà bảo đảm an toàn bản thân, tụi mày nhớ nhé! – Tôi đưa mắt nhìn cả bọn nói.
- Mà sao phải làm vậy? Cứ đợi đến lúc A Lý vô cũng được mà? – Thằng Quý thắc mắc.
- Không, A Lý tháng sau mới vào lại, trong lúc này mình đánh thằng Huy ở mặt tinh thần! – Tôi trầm giọng đáp.
- Để làm gì? Đập nó à? – Khang mập hỏi.
- Đập nó thì dễ, cái chính là phải lôi được nó ra ngoài thì mới đập được! – Tôi tiếp lời.
- Làm sao lôi nó ra ngoài? – Dũng xoắn ngẩn tò te.
- Tao nói rồi, thằng đầu sỏ chỉ lộ mặt khi nào nó tức điên lên, quyết định phải tự mình ra tay thì là lúc nó lộ mặt! – Tôi nhăn mặt trả lời.
- Vậy… khi nào tiến hành? – Thằng Chiến thì thào hỏi.
- Ngay bữa nay, kể từ giờ bắt đầu phá nó! – Tôi quyết định.
Vậy là y theo kế hoạch, buổi sáng chào cờ hôm đó, khi quốc kỳ được kéo lên, trong khi toàn trường đang hát quốc ca thì tôi đưa mắt nhìn sang thằng Chiến ra ý chuẩn bị. Sau lệnh nghỉ của thầy bí thư Đoàn trường, toàn trường được phép ngồi xuống, và tôi nháy mắt với thằng Chiến, nó ngay lập tức dùng chân khều cái ghế thằng Huy dịch lùi ra sau:
- Oạch! – Thằng Huy không hay biết điều đó, nó ngồi phịch xuống rồi té lăn đùng ra đất.
Một tràng cười khe khẽ rộ lên từ hàng ghế sau, và cả đám hội bàn tròn tụi tôi ngay lập tức làm một khuôn mặt tỉnh bơ nhưng rõ là có khắc lên dòng chữ “ tụi tao là thủ phạm nè “ ở trên mặt. Thằng Huy giận tím cả mặt nhưng đang ở giữa sân trường với các lớp khác xung quanh, nó không dám làm gì khác ngoài việc chấp nhận đây là một tai nạn ngẫu nhiên.
Sự vụ chưa hết ở đó, khi mà giờ ra chơi, tôi vừa trông thằng Huy bước ra khỏi lớp là bảo Dũng xoắn ngay lập tức chạy ùa ra cầu thang, giả vờ như đang có việc rất gấp mà hất người thằng Huy đâm sầm vào bức tường bên cạnh:
- Bốp! – Thằng Huy chỉ kịp lách người sang bên, thế là phần sau đầu nó ập mạnh vô tường.
Dũng xoắn vờ như không biết, nó bỏ chạy luôn, ít phút sau nó quay trở lại bàn tôi, khuôn mặt nửa hồ hởi nửa lo lắng:
- Đã quá, tao nhìn cái mặt điên tiết của nó mà khoái rồi!
- Ừ, hề hề! – Tôi cười gật gù.
- Mà lúc nãy tưởng nó nhào vô đánh tao luôn chứ?
- Yên tâm, lúc đó tao sẽ ngăn lại, nó không dám oánh với tao trong trường đâu!
- Hê, lỡ nó chờ ra về mới sai người đập tao thì sao?
- Thì… mày nhắm đánh không lại phải cố mà bỏ chạy chứ sao, đã chấp nhận chiến thuật này rồi!
- Ừ…ừ…!
Thật vậy, chiến thuật của tháng này tôi gọi là đánh mạnh vào phương diện tinh thần, tận dụng lợi thế an ninh trường học mà tiến hành tất cả những mưu chước thủ đoạn để chọc điên nhằm vào duy nhất một đối tượng là chính thằng Minh Huy. Tôi muốn trong 2 tuần còn lại của tháng, nó phải mất bình tĩnh mà để lộ ra sơ hở, dựa vào đó Sơn đen nằm vùng trong lòng địch sẽ có nhiều cơ hội khai thác hơn, để rồi khi mà thằng Huy phát hiện ra trong phe nó có nội gián thì mọi chuyện đã quá muộn. Thằng Huy càng tức điên, nó càng muốn đích thân bỏ tối ra sáng mà tự tay trừng phạt địch thủ, đây gọi là “ dụ cọp rời hang “, dần dần kéo thằng đầu sỏ ra ngoài ánh sáng.
Đổi lại cho kế hoạch tinh thần này là cái giá phải trả khá đắt khi mà tâm lí của hội bàn tròn luôn ở trạng thái nơm nớp thấp thỏm lo sợ vì đã vuốt râu cọp, chẳng biết khi nào mình sẽ bị phục kích bất ngờ. Nhằm hạn chế điều đó, tôi cắt cử thằng Đóm tiếp tục theo dõi Minh Huy, riêng thằng Bờm sẽ dựa theo tin tức tình báo của Sơn đen mà âm thầm đi sau hỗ trợ ục tiêu bị chỉ điểm.Và quả đúng như vậy, nhờ đặc vụ nằm vùng Sơn đen mà hầu như những vụ trả thù ám toán sau lưng của tụi thằng Huy đều bị hội bàn tròn lựa thời cơ mà tẩu thoát ngoạn mục, hạn chế đến mức thấp nhất những thương tích có thể xảy ra.
Thế nhưng lần này tôi đã phạm phải một nước cờ tính toán sai lầm, đó là chọc thằng Huy quá mức thì nó không còn muốn “ dưỡng hổ di hoạ “ nữa mà quyết định tiến hành đón đánh thủ lĩnh bàn tròn là tôi.
- Vậy… ngày mai tới tao à? – Tôi hỏi lại để khẳng định mình không nghe lầm.
- Ừm, nó quyết định rồi… thằng Beo sẽ ra tay! – Sơn đen trầm ngâm.
- Mày… bày kế cho nó à? – Tôi thắc mắc.
- Không, tao có hỏi sao không tiếp tục đánh mấy thằng lâu la, thì nó bảo bữa giờ mày phá nó quá, phải dằn mặt mày thêm một lần nữa!
- Rồi nó có ra mặt không?
- Không… chỉ có mỗi thằng Beo!
- Hả? Khinh thường tao quá vậy? – Tôi sửng sốt.
- Vậy mới ghê đó, nếu là đánh mày thì nó sẽ cử theo hai ba thằng cho chắc, còn lần này chỉ có một thằng thì chắc là đánh lén đó, mày coi cẩn thận đi!
- Ờ…ờ…! – Tôi thấp thỏm.
Buông máy điện thoại xuống bàn, tôi lăn đùng ra giường gác tay lên trán suy nghĩ, đúng là cái vụ phá xe thằng Huy hôm qua đã là đỉnh điểm của kế hoạch chọc điên nó, thế nên bữa nay nó quyết định dứt sữa tôi là cũng đúng thôi, vậy mà trước giờ tôi cứ nghĩ thằng Huy sẽ không động đến tôi vì là miếng mồi ngon cuối cùng chứ. Cái chính bây giờ là phải tận dụng thời cơ, biến quyết định tấn công này của nó thành điều có lợi cho tôi mới được.
Đang suy nghĩ cách biến chuyển tình thế cho ngày mai thì chuông điện thoại lại reo lên:
- Chắc lại tin gì mới đây! – Tôi nghĩ bụng là Sơn đen lại gọi.
- A nô! – Tôi đưa tay nhấc máy.
- Anh Nam, em Đóm nè, có chuyện! – Là giọng thằng Đóm.
- Gì thế? – Tôi hồi hộp.
- Ngày mai anh bị bên kia nó phục kích đó, cần em theo sau không?
- À, thằng Xẻng vừa nói tao biết rồi, không sao đâu, cứ theo dõi thằng Huy đi, có gì còn phụ thằng Xẻng nếu nó bị lộ!
- Vậy… thôi, à anh ơi, có vụ này mà hôm bữa em quên nói!
- Sao nữa? – Tôi nhăn mặt, thầm nghĩ thằng này quên trước quên sau, lỡ mà tin cũ có lợi trôi qua lỡ thời cơ thì chắc tôi… treo cổ nó quá.
- Bà chị Mai ấy mà!
- Ừ, sao?
Tôi điếng hồn khi nghe thằng Đóm lò dò kể lại:
- Bữa tối Noel, em thấy bà chị này qua nhà thằng Huy làm gì ấy, khoảng 7 giờ hơn!
- Hả? Rồi…rồi sao? – Tôi hỏi như gắt.
- Em đâu biết, nhưng thằng Huy thì em biết lúc đó nó ở quán bi- da gặp tụi đệ chứ không ở nhà, đến gần 11 giờ nó mới ra khỏi quán đó!
- ………..! – Tôi sững sờ đứng bất động luôn tại chỗ.
- Vậy thôi nha anh, em báo tin vậy đó, giờ em ra chỗ bi- da đây! – Nói rồi nó cúp máy.
Tôi đờ người ra tại bàn điện thoại, trong đầu tràn ngập hàng trăm câu hỏi cùng một nỗi hoang mang lo sợ về những gì có thể xảy ra.
- “ Tiểu Mai qua nhà thằng Huy làm gì vậy chứ? “
- “ Nàng cũng không nói ình biết, mà rõ là bữa Noel chỉ nói là đi lễ xong ghé qua chỗ coffee, không nhắc gì tới nhà nó, vậy là sao….? “
- “ Sao Tiểu Mai lại giấu mình chuyện này chứ? Có gì bất ổn không thể nói à? “
Những câu hỏi không lời giải đáp cứ lởn vởn trong đầu tôi, đến mức có lúc tôi chỉ muốn cầm máy gọi ngay đến nhà Tiểu Mai để hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện. Thế nhưng tôi buộc mình phải bình tĩnh trở lại, bởi dẫu sao … chúng tôi vẫn chưa là gì của nhau, không có gì bắt buộc nàng phải kể mọi thứ cho tôi nghe.
Bình tĩnh nào, Tiểu Mai giấu chuyện nàng đến nhà thằng Huy hẳn là phải có lí do, tụi mình chỉ mới vừa quen nhau, không nên gặng hỏi mọi thứ, rồi sẽ đến lúc nàng giải thích ình nghe thôi, bình tĩnh nào!
Thế nhưng tôi chỉ bình tĩnh được có vài giây, bởi ngay sau đó tôi đã lạnh sống lưng xâu chuỗi ngay đến một tình huống…., đó là buổi tối hôm Noel, thằng Huy cũng không tham dự tiệc của lớp, theo lời thằng Đóm thì nó ở quán bi –da, thế nhưng có chắc như vậy không?
- “ Mình đã nghe đủ cho ngày hôm nay rồi! “
Tôi tỏ tình mà Tiểu Mai bảo là nghe đủ… không lẽ… hôm đó thằng Huy cũng tỏ tình với nàng sao? Vậy kết quả thế nào vậy? Chắc là nàng từ chối nó chứ nhỉ?
Tay tôi run run cầm điện thoại, trong đầu đã định nhấn số của nhà nàng mà gọi đến hỏi cho ra nhẽ, thế nhưng….
- “ Không được, Tiểu Mai chắc chắn phải có lí do, mình không được hồ đồ, bình tĩnh đi, việc lớn ở ngày mai! “
Nghĩ bụng như vậy, tôi quyết định giữ vững niềm tin kiên định của mình vào câu nói chờ đợi của Tiểu Mai mà cố công thực hiện cho được lời hứa của mình. Đúng vậy, nếu tôi đá đổ thằng Minh Huy thì chuyện này sẽ sớm kết thúc, và tôi sẽ thực hiện được lời hứa vào đêm Giáng Sinh hôm đó.
Là đàn ông con trai, lời hứa đã nói ra thì nặng tựa Thái Sơn, một người đàn ông mà không giữ được lời hứa của mình thì không bằng cả cầm thú, vậy nên đã không hứa thì thôi, còn hứa được thì phải làm được. Đó là lời dạy của ba từ khi tôi còn là thằng nhóc thò lò mũi xanh mà đến giờ tôi vẫn nhớ mãi. Vậy nên, tôi phải sớm kết thúc chuyện giữa tôi và thằng Huy, bởi đã hứa với Tiểu Mai như vậy, một lời này nhất ngôn vi định.
Ngày hôm sau, tôi rời trường trong tâm thế cảnh giác cao độ và sẵn sàng ứng biến với mọi tình huống có thể xảy ra. Và quả không ngoài dự đoán, khi tôi cố ý rẽ vào con hẻm đường tắt để về đến nhà, căng tai nghe ngóng thì nghe thấy có tiếng xe đạp chạy vù lên từ đằng sau:
- Rầm! – Vẫn là thằng tóc vàng, nó từ đằng sau chạy sát sườn tôi mà đạp mạnh vào xe.
Định liệu trước tình huống này, tôi buông xe lăn kềnh vài vòng vào lề đường theo thế ngã an toàn đưa vai và lưng tiếp đất, dù có hơi ê ẩm một chút nhưng tôi vẫn giả vờ ôm một bên tay và gượng đứng dậy. Thằng Beo thấy tôi vẫn còn đứng được thì nó dừng xe bước xuống thẩm định tình hình. Trông thấy nó lù lù đi tới, tôi đã nghĩ rằng trận này là không thể tránh khỏi. Đánh thì vẫn được, thế nhưng để lộ ra đòn tất sát kỹ lúc này là không cần thiết.
Được ăn cả ngã về không, tôi ôm vai vờ gượng đứng dậy, trừng mắt nhìn hung thủ đang tiến lại gần.
- ……!
- …………..!
Thằng Beo gượm đứng sững lại, nó lừ mắt nhìn tôi vài giây rồi chỉ ngón tay cái xuống đất ra ý khinh miệt, sau đó lên xe bỏ đi mất dạng.
- Phù…! – Tôi nhẹ nhõm ngồi phịch ra lề đất, thầm nghĩ khổ nhục kế vậy là đã thành công.
Sáng hôm sau, tôi đến lớp với một bên tay hoàn toàn lành lặn nhưng được băng bó lại, lúc đi ngang qua chỗ thằng Huy, tôi cố ý quắc mắt nhìn nó, và y chóc nó cười khẩy nhìn lại tôi rồi quay đi:
- Mày sao thế? – Luân khùng sửng sốt.
- Té xe! – Tôi nhún vai đáp.
- Phải.. không? – Nó lắp bắp.
- Ờ, bị đạp té xe, đừng hỏi nhiều nữa, có gì nói sau! – Tôi nói rồi ngồi xuống ghế.
Ngày hôm đó, thằng Huy ra chiều hể hả lắm vì vừa chơi được tôi một cú đến băng trắng cả tay, thế nên nó lại quay sang Tiểu Mai mà tí tởn đủ trò, tán chuyện đủ kiểu.
- “ Mày giận cũng là sơ hở, mà hả hê thì cũng là sơ hở thôi! “ – Tôi lừ mắt nhủ bụng.
Buổi trưa vừa dắt xe vào trong nhà, đang ngồi tháo băng ra vì cứ giả vờ băng bó đến nỗi nóng bức cả ngày, giờ về đến nhà là lưng áo sơ mi tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Vừa quẳng mớ băng gạc sang bên là chuông điện thoại lại réo inh ỏi:
- A lô! – Tôi làu bàu nhấc máy, thầm nghĩ trưa nắng lại có đứa ất ơ nào gọi đây.
- Nam hở? Tay Nam bị gì vậy? – Là giọng của Tiểu Mai, vẻ như nàng đang lo lắng lắm.
- À… không sao đâu! – Tôi toét miệng cười đáp.
- Đừng dối, băng hết cả tay kìa, trật khớp phải không? – Nàng hỏi liên tục.
- Không, bị… muỗi chích ấy mà… chích nhiều quá, toé máu nên phải băng! – Tôi nói giọng bông đùa.
- Không giỡn nữa, nghiêm túc đó, bị gì nói đi!
- Thì… té xe ấy mà, trầy xước sơ sơ thôi!
- Trời, chạy xe làm sao mà té? Vô ý quá vậy!
- Hì, mắt nhắm mắt mở thôi, vài bữa là lành ấy mà!
- Rồi… đã thay băng chưa? Để lâu coi chừng nhiễm trùng đấy!
- Ừ ổn mà, có mẹ Nam lo rồi!
Phải mất đến vài phút trấn an khô cả miệng thì tôi mới làm Tiểu Mai yên tâm rằng tôi chỉ bị trầy xước sơ sơ chứ không có trật triếc gì cả, dù là tôi thực chất chả bị làm sao, vẫn khoẻ như voi:
- Ừa, lần sau cẩn thận đó!
- Biết rồi, hi!
- Vậy thôi, Nam nghỉ trưa đi ha!
- Ừm…à này!
- Gì vậy?
Tôi thoáng chợt nghĩ xem có nên hỏi Tiểu Mai chuyện nàng qua nhà thằng Huy hồi Noel hay không:
- Không.. có gì, thôi Nam cúp máy đây!
- Ừ, ăn uống rồi nghỉ ngơi đi!
Vậy đấy, chỉ bằng một cuộc điện thoại hỏi thăm bình thường mà Tiểu Mai đã làm tan biến những nghi hoặc của tôi từ hôm giờ, để rồi như được tiếp thêm sức mạnh, hê hê, mà vào tuần sau tôi bình tĩnh đối mặt trực tiếp với kẻ thù số một Minh Huy.
Ngày đầu tháng 2 của năm, một bữa sáng nọ thằng Huy làm tưng bừng cả lớp 11A1 khi nó vừa cười vừa phát thiệp mời dự sinh nhật của nó cho từng người trong phòng:
- Nhớ tới dự nha!
- Hi, sinh nhật mình nhớ tới nha!
Và bất ngờ lớn nhất chính là hội bàn tròn tụi tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng thằng Huy vẫn đến từng thằng mà gửi thiệp:
- Sinh nhật tao, tới đi, có bất ngờ lớn dành ày! – Nó vỗ vai tôi cười nham hiểm rồi bỏ đi sau khi để lại tấm thiệp mời trên bàn.
Khỏi phải nói tụi tôi ngạc nhiên đến cỡ nào, cả đám tròn mắt nhìn nhau mà chẳng biết nói năng gì sất vì tình huống ngày đúng là ngoài dự kiến. Chiều hôm đó, tôi quyết định họp lại cả hội bàn tròn ở bãi biển:
- Sinh nhật nó, lí ra ở vị thế kẻ thù thì nó phải không mời tụi mình mới phải, vậy mà giờ mỗi thằng đều có thiệp trong tay. Theo lời nó thì có bất ngờ lớn, tức là sẽ có chuyện gì sắp xảy ra đây!
- Chuyện gì nhỉ? Hay là nó dụ tụi mình tới rồi bắt trói, dần một trận rồi bán sang Trung Quốc? – Dũng xoắn thấp thỏm.
- Có cả lớp tới mà, tao nghĩ nó định tuyên bố điều gì trước đám đông thôi, mà chắc chắn là có ảnh hưởng tới mình nên nó mới rủ tới! – Luân khùng nhận định.
- Đồng ý, vụ này gần như là nó muốn tuyên chiến trực tiếp trước mặt tụi mình, giống như Hồng Môn Yến rồi! – Tôi nhíu mày trầm ngâm.
- Hồng Môn Yến? – Khang mập sửng sốt.
- Ừm, đại khái là tuyên chiến núp dưới hình thức tiệc tùng, đọc Hán Sở tranh hùng thì biết! – Sơn đen vuốt mồ hôi.
Tôi đưa mắt nhìn hết một lượt tụi bạn rồi hỏi:
- Vậy, Hồng Môn Yến, đi hay ở?
- Tuyệt đối không đi, đã gọi là Hồng Môn Yến thì phải ở nhà! – Sơn đen can gián.
- Sao phải ở nhà? – Tôi nhíu mày hỏi nó.
- Thì là Hạng Vũ mời Lưu Bang tới chứ sao, mà mày biết ai bị ai chèn ép rồi đó! – Nó tiếp lời.
- Thế ai là Lưu Bang? – Tôi nheo mắt nghi hoặc.
- Là mày đó, thằng Huy là Hạng Vũ, thấy nó muốn đập ai là đập không! – Dũng xoắn sừng sộ.
- Vậy cuối cùng, Lưu Bang làm gì?
- Xưng đế làm Hán Cao Tổ, thì sao?
- Còn Hạng Vũ?
- Tử trận ở sông Ô Giang??!!
Thế là tôi cười nhạt khoát tay trước sự ngăn cản của đám bạn chí thân:
- Hồng Môn Yến, nhất định phải đi!
Rồi tôi khoác vai Sơn đen:
- Chờ gần 3 tháng rồi, giờ đến lượt mày đấy!
Thằng Sơn không nói gì, nó lắc đầu thở dài rồi đưa mắt nhìn xa xăm ra biển.
Đúng vậy, cơ hội bắn viên đạn bạc mở đầu trận chiến quyết định bấy lâu nay cuối cùng đã đến, Hồng Môn Yến lần này nhất định phải đi, dù là đấu trí hay đấu sức, tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là phải thắng, và tất cả phụ thuộc vào ngày diễn ra sinh nhật thằng Minh Huy, ngày của Hồng Môn Yến!