Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 235




Quả thật 3 vụ việc ám hại liên tiếp nhằm vào đám bạn thân chiến hữu do thằng Minh Huy chủ mưu đã giáng một đòn nặng nề vào tinh thần của tôi. Những ngày học sau đó là những ngày đầu óc tôi luôn trong trạng thái căng thẳng, mỗi buổi học nhìn thấy 6 thằng bạn của mình còn lành lặn là tôi đã mừng thầm trong bụng, rồi lại hồi hộp trên quãng đường từ trường về nhà và đợi đến ngày mai. Cả đám bọn tôi hầu như đều thấp thỏm chờ đợi trong tình thế bị động, hệt như chờ tai nạn xảy ra đến mình vậy.

Ba ngày sau khi hội bàn tròn tạm rã, một bữa nọ khi đang trong tiết Sinh học, thằng Luân ngồi đằng bên đưa tay khều tôi:

- Ê, Nam! – Nó thì thào.

- Gì? – Tôi quay sang nó.

- Bữa giờ mày có sao không?

- Không, bình thường!

- Ừm, mấy thằng kia cũng vậy, có điều tao vừa bị tối qua!

- Hả?

- Suỵt… nhỏ thôi!

- Mày bị gì?

- Tối qua mẹ tao nhờ tao ra ngoài mua đồ, lúc tao vào tiệm tạp hoá mua thì khi đang đứng chờ, tao thấy có thằng nào đó lọ mọ ở chiếc xe đạp của tao!

- Nó làm gì mày?

- Tao lật đật chạy ra rồi la lên thì thằng đó bỏ chạy, mà lúc đầu tưởng nó định phá khoá xe để ăn trộm, nhưng nhìn kĩ lại thì ổ khoá không bị sao cả!

- Ừm, hên đó!

- Hên gì, tí nữa tao sinh nghi nên kiểm tra xe kĩ lại một lần nữa thì mới biết là thắng sau xe tao bị cắt gần như là sắp đứt dây rồi, chỉ cần tao bóp nhẹ thắng một chút là đứt ngay. Hên là cái thắng trước nó chưa kịp cắt, vì tao ra kịp thời, mà rõ là thằng đó định hại tao, vết cắt ngọt lắm, như là nó dùm kềm cắt vậy!

- Đệch…. tụi mất dạy này!

- Nên tí nữa mày gửi giấy dặn tụi còn lại ra về nhớ kiểm tra xe cộ cẩn thận, từ giờ có gì là hối không kịp đâu đấy!

Nói rồi thằng Luân lại cắm cúi vào tập vở, còn lại mỗi tôi là đang trong trạng thái điên tiết cực độ, quả thực là thằng Minh Huy vẫn chưa chịu ngừng tay dù rằng hôm giờ bọn tôi đã tỏ rõ trạng thái đình chiến. Ở trên lớp và cả giờ tập văn nghệ, hội bàn tròn đã thôi phá nó, và tôi dù cay đắng nhưng cũng cố nhịn nhục mà nhìn thằng Huy cứ xáp lại gần Tiểu Mai mà tán hươu tán vượn. Đám 7 thằng tụi tôi cũng hạn chế những cuộc đối thoại riêng đến mức thấp nhất, chỉ có đường dây điện thoại ở nhà là an toàn, và bọn tôi liên lạc với nhau bằng cách đó. Ấy vậy mà nó vẫn muốn diệt cỏ tận gốc để dằn mặt mỗi thằng trong bọn tôi, quả thực là nó đê tiện hết sức rồi!

Cả về phần tôi cũng hạn chế gặp gỡ những người có liên quan đến mình, đối với bé Trân, tôi gọi điện sang nhà con bé lấy cớ tập văn nghệ nên sau này sẽ quay lại học tiếp. Còn những cuộc nói chuyện với quân sư Sơn đen thì cũng chuyển thành bàn bạc qua điện thoại, vì thằng Sơn vạn nhất không thể để lộ ra rằng nó với tôi đã từng gặp nhau, không là thân phận của kẻ nằm vùng bao giờ cũng là thê thảm nhất.

Và đối với Tiểu Mai, tôi càng ít gặp nàng hơn, không phải là tôi lo thằng Huy sẽ thấy thế mà tức giận xử tôi, bởi tôi biết khả năng rất cao rằng tôi sẽ là thằng cuối cùng bị tụi giang hồ vườn này ám hại, sau khi tụi nó đã dứt đủ 6 thằng bạn của tôi. Cũng tự dưng tôi lại đi có một hi vọng nhỏ nhoi rằng có thể Tiểu Mai sẽ không bị tụi kia làm gì cả, vì nàng phần là con gái, và phần là nàng đang bị thằng Huy tán tỉnh, chắc có thể nó sẽ không làm hại nàng như đối với bọn con trai tụi tôi.

Tiểu Mai không biết điều đó, qua vài ngày nàng đã cảm thấy lạ lùng khi có vẻ như tôi đang cố tình tránh mặt nàng. Giờ truy bài, nàng xuống chỗ tôi và hỏi:

- Dạo này Nam… sao vậy?

- Ừ… không sao! – Tôi lúng búng đáp, trong đầu thầm mong cho nàng mau mau về chỗ, bởi càng kéo dài cuộc gặp này bao nhiêu thì cả Tiểu Mai và đám bạn của tôi lại càng thêm nguy hiểm bấy nhiêu.

- Rõ là có nhé! – Nàng bĩu môi.

- Thì.. hơi mệt thôi, mình ôn bài đây! – Tôi vội trả lời rồi dán mắt vào tập vở.

Mặc kệ Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên vì thái độ bất lịch sự của mình, tôi vẫn chỉ cầu trời khấn phật cho nàng đứng dậy đi khỏi bàn tôi để tránh cho thằng Huy nổi cơn tam bành mà gây nên hậu hoạn gì đó khó lường hơn. Ấy vậy mà trời phật không phù hộ tôi, chỉ vì việc cỏn con đó mà sau 3 ngày không có gì xảy ra, ngay sáng hôm sau đến lượt thằng Khang mập nhăn nhó vác cái thân bị xây xước và dán cao dán gần như là hết phần thân tay phải:

- Đệch…..! – Tôi trợn mắt nhìn nó.

- Tao chịu hết nổi rồi, chiều qua đang xuống dốc cầu thì bị tụi nó bắn ná thun vào sau lưng, tao đau quá buông tay xe rồi té lăn cù… tổ cha nó….! – Khang mập nghiến răng. – Giờ tao tới đấm vỡ mặt thằng khốn đó ra cho rồi!

- Đừng… mày không có gì chứng minh là nó làm cả, giờ manh động gì là tình ngay lí gian, mày vừa bị phạt vừa bị nó dập thêm đấy! – Tôi vội cản lại.

- Chứ sao giờ? Tao tức quá rồi! – Nó thu nắm tay lại.

- Đợi! – Tôi thở dài.

Tôi không chỉ nói “ Đợi “ với mỗi Khang mập mà còn phải nói với những thằng khác, bởi cứ nhìn một thằng bị hại là tụi kia nóng nảy đòi dập hội đồng thằng Minh Huy ngay tắp lự. Tôi phải năn nỉ khô cả họng thì tụi nó mới cố nhẫn nhịn mà “ đợi “ theo lời của tôi.

Thế nhưng đợi gì đây?

Không phải là tôi sợ thằng Huy, mà là tôi ngại những thủ đoạn của tụi nó cứ liên tiếp nhắm vào bạn bè của mình, tôi sợ mình sẽ giận quá mất khôn. Đặc biệt bây giờ tôi vẫn chưa biết thái độ của nó như thế nào đối với Tiểu Mai, vạn nhất nàng mà có chuyện gì bất trắc thì tôi cũng không biết mình sẽ ra sao nữa. Nên tôi đang đợi những thông tin tình báo từ phía Sơn đen, để tôi có thể vạch ra một kế hoạch chống lại những mưu hèn kế bẩn, đâm thọt sau lưng này. Tôi đợi một cách nào đó khả dĩ có thể lật ngược tình thế, một chi tiết nào đó có thể làm bằng chứng lôi đầu được kẻ chủ mưu là thằng khốn Minh Huy ra ngoài ánh sáng chứ không phải là đám lâu la của nó.

- Sao rồi? Có gì không? – Tôi nói như gắt qua điện thoại.

- Vẫn chưa, đang khai thác, nó kín tiếng quá! – Sơn đen trả lời.

- Nó có nói sắp xử tiếp đứa nào không? – Tôi hỏi dồn.

- Không, nó chỉ nói bóng gió là mày sắp phải đau đầu nữa đấy! – Thằng Sơn đáp.

Mỗi ngày trôi qua, tôi lại thêm nóng ruột, đến lớp thì căng thẳng mà quan sát xem đám bạn thân của mình có bị gì nữa không, ở nhà thì tôi lo lắng Tiểu Mai sẽ bị thằng Huy giở trò, buổi tối thì tôi chả còn dám đi dạo cùng Tiểu Mai thêm nữa:

- Hôm giờ Nam lạ quá vậy? Có gì thế? – Giờ ra chơi, nàng chủ động ra ngoài gặp tôi.

- Không… không có gì đâu! – Tôi điếng hồn khi phát hiện thằng Huy vừa nhìn về phía hai đứa.

- Chứ sao hỏi gì cũng không trả lời? – Tiểu Mai nhíu mày.

Nếu còn kéo dài cuộc đối thoại này thêm nữa thì ngày mai, liệu rằng sẽ đến lượt thằng nào trong chúng tôi bị chơi bẩn nữa, tôi đành phải nói ra những gì tôi không muốn nói:

- Tiểu Mai nè! – Tôi dè dặt.

- Hở? – Nàng thắc mắc.

- Từ giờ… tụi mình hạn chế gặp nhau nhé, mình sẽ giải thích sau, nhé? – Tôi nói gần như năn nỉ mà nghe tim mình thắt lại.

- Tại sao? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.

- Không tiện đâu, Mai vào lớp đi! – Tôi vội xua tay.

Thoáng nhìn vào trong theo ánh mắt lo lắng của tôi, cuối cùng Tiểu Mai thở hắt ra, rồi buông một câu mà tôi nghe lạnh cả gáy:

- Dạo này Nam hay qua nhà Trân quá nhỉ? Ừ được thôi, mình vô lớp!

Rồi nàng quay trở vào phòng học bỏ mặc tôi đứng như trời trồng ngoài hành lang, quả thật lúc này tôi chỉ muốn lăn đùng ra chết giấc vì đầu óc đã đến giới hạn chịu đựng. Tôi bị thằng Huy đê tiện đánh đòn tâm lí đã lên bờ xuống ruộng rồi, giờ lại còn nhè ra chuyện tôi hay sang nhà Trân bị Tiểu Mai phát hiện nữa chứ. Không lẽ tôi đang từ chỗ chiến thắng tuyệt đối, đùng một phát mà trở thành mất tất cả hay sao vậy kìa? Quan trọng là tôi chưa hề kể cho Tiểu Mai nghe chuyện tôi sang nhà Trân học thêm Anh ngữ, và cả mấy hôm giờ tôi cũng không còn sang nhà Trân nữa để giữ an toàn cho con bé, vậy thì sao nàng lại biết?

Tôi phải làm sao đây? Trong tay bây giờ không có bằng cớ gì chứng minh rằng thằng Huy là chủ mưu đầu sỏ của những trò bẩn thỉu vừa qua, không có gì chống lại nó để diệt tận gốc mà vẫn đảm bảo an toàn cho những người khác. Cứ cho rằng tôi đánh gục thằng Minh Huy để dập tắt tình trạng hôm giờ, mà vậy thì rất có thể tôi sẽ bị đuổi học, mà chưa kể về sau nó sẽ còn nhằm vào bạn bè tôi mà trả thù nữa.

Cảm giác đối đầu với một thế lực mà mình không thể nào tố cáo với ai vì thiếu chứng cớ, nhưng không thể nhịn được những chuyện thằng chủ mưu làm quả thật không dễ chịu chút nào. Vì lực bất tòng tâm, muốn hành động mà phải nhẫn nhịn để đợi cơ hội, thế nhưng thời cuộc có cho tôi cơ hội để lật ngược ván cờ này không?

Việc chưa dừng lại ở đó, buổi trưa ngày hôm sau, vào giờ tan học, tôi đang ở trong cảnh dắt xe ra về mà chỉ muốn quăng xe đạp rồi lao đến đấm vỡ mồm thằng Minh Huy lúc này đang ton hót với Tiểu Mai ở phía sau. Đang lầm bầm rủa thầm nó, rủa thầm bản thân vì sự bất lực của mình thì tôi lại càng điếng hồn hơn khi vừa dắt xe ra khỏi cổng là đã thấy bé Trân đứng đợi đằng trước:

- Anh, hi! – Con bé vẫn vô tư tươi cười với tôi.

- Em… lớp em học buổi chiều mà? – Tôi sững sờ.

- Bữa nay em trực phòng hành chính, biết anh sắp về nên đợi luôn nè! – Trân lỏn lẻn cười.

Lúc đó, tôi chỉ biết chết đứng mà chả nói được câu nào, vì từ phía sau lưng, tôi biết cả Tiểu Mai lẫn thằng Minh Huy đều nhìn thấy bé Trân đang cười nói với tôi.

Đây, là một tình thế có một không hai từ trước đến giờ!

Trong ánh nhìn của thằng Minh Huy, nó cuối cùng đã biết được bé Trân có mối liên hệ nào đó với tôi, và tôi thì chẳng biết những cái đuôi của thằng Huy đang bám theo mình lúc này, liệu chút nữa tụi lâu la giấu mặt đó có làm gì gây hại cho con bé không!

Trong ánh nhìn của Tiểu Mai, nàng bây giờ hẳn là chả buồn đợi tôi đính chính hay cãi biện gì nữa, bởi bé Trân đã chủ động đợi tôi sau giờ học, thế này thì chả phải là tình ngay lí gian hay sao, dù tôi chỉ có tình cảm với mỗi mình Tiểu Mai thôi mà!

Và tình thế này đưa ra cho tôi hai sự lựa chọn:

Một là tôi muốn bảo đảm an toàn cho bé Trân, tôi phải tự thân đưa con bé về nhà, mà như vậy thì khác nào tự tố cáo với Tiểu Mai rằng tôi đang… là một thằng sở khanh bay bướm?

Hai là tôi muốn không có hiểu lầm giữa mình với Tiểu Mai, thì tôi phải làm ngơ bé Trân mà bỏ về, nhưng nếu như vậy thì lấy gì đảm bảo bé Trân sẽ không bị thằng Huy làm trò mất dạy nào đó để gây áp lực với tôi?

Bé Trân không biết điều đó, vẫn vô tư nhìn tôi:

- Anh sao vậy, về thôi chứ?

Tôi biết, mình không có nhiều thời gian để lựa chọn, tôi đành phải….

- Ừ… anh đưa em về! – Tôi gật đầu đáp, nghe tim mình đông cứng lại, dần mất đi nhịp đập của sự sống tự hôm giờ.

Và quả thực là tim tôi có lẽ ngừng đập thật rồi, khi mà tôi tan nát cõi lòng khi nghe bé Trân thản nhiên cười tươi:

- Ủa? Chị Mai nhìn mình kìa anh, qua rủ chị ấy về chung luôn đi!

Bằng một hành động yếu ớt vô lực, tôi lắc đầu thảm não:

- Thôi, về sớm đi, em ngủ trưa rồi còn chiều học!

- Dạ, hi! – Trân nghe vậy thì nhoẻn miệng cười rồi đi theo tôi.

Dọc đường về, tôi buộc phải tạm bỏ qua tâm trạng của mình mà hết sức đề cao cảnh giới xung quanh để đảm bảo bé Trân được an toàn. Và khi con bé đã tủm tỉm chào tôi rồi khuất sau cửa nhà rồi, tôi mới thẫn thờ buông mình luôn xuống ghế đá ven đường, mặc cho ánh nắng gay gắt của buổi trưa đang chiếu thẳng vào thân người đầy mệt nhọc.

Tại sao vậy? Những gì đường hoàng và chính đáng thì phải chịu thua những gì khuất tất, bạo lực hay sao chứ?

Ngày hôm ấy, chỉ bằng những trò tiểu nhân bỉ ổi nhằm gây áp lực tinh thần mà thằng Minh Huy đã dồn tôi vào tình thế khó xử nhất từ trước đến giờ, tạo cho tôi một nỗi uất ức mà chính tôi cũng phải thừa nhận rằng, nó thừa thủ đoạn và đáng gờm hơn tôi tưởng!