Tôi trước giờ có thừa tự tin rằng mình khá hiểu biết trong nhiều lĩnh vực, từ nhỏ tôi đã khoái xem tivi và sách báo, ngốn hàng đống kiến thức khoa học, thiên văn hay xã hội, lại suốt ngày luyện phim từ hài hước đến hành động. Thế nhưng hai thể loại truyền hình và báo chí thì lại không dạy về tâm tư con gái. Bởi vậy tôi thừa nhận mình dốt đặc cán mai trong cái khoản đoán ý nghĩ của các nàng, đặc biệt là đối với một người thông minh như Tiểu Mai. Vậy cho nên chiều hôm đó, khi đã về nhà rồi, nằm suy nghĩ mãi mà tôi vẫn không thể nào hiểu ra “ lời ngỏ chính thức “ của Tiểu Mai có nghĩa là gì.
Dù rằng tôi đã ngờ ngợ đoán ra đó có thể là….., nhưng tôi không dám xác nhận một cách chắc chắn, vì làm gì mà lại suôn sẻ mọi chuyện đến như vậy?
Muốn biết phải hỏi, thế thì tôi biết tìm ai để mà hỏi? Người đó phải hiểu rõ tính tình con gái, phải giảng giải dễ hiểu cho tôi nghe, và hơn hết nữa là phải… kín tiếng, biết giữ bí mật. Hỏi mẹ tôi thì là chuyện không tưởng rồi, khéo bà lại còn xách chổi rượt tôi chạy ra khỏi nhà vì cái tội yêu đương nhăng nhít chứ chẳng chơi. Mà hỏi ông anh bá đạo thì lại càng không nên, lão đang ở thành phố, chắc gì đã rảnh rỗi mà nghe tôi trút bầu tâm sự.
Bọn thằng Khang mập cũng không có cửa, vì tôi không muốn làm cái bia di động cho tụi nó chọc quê, nhỏ Huyền thì đụng chuyện gì cũng đồn ầm lên, vạn phần không được dây dưa đến nhỏ này. Còn Khả Vy thì…. không, hết rồi!
Suy đi tính lại, tôi chỉ thở dài rồi bỏ sách vở vào cặp, lẳng lặng đạp xe sang nhà… cô giáo Trân để thỉnh giáo cả chuyện học hành lẫn tình cảm. Vì dù sao Trân đối với tôi có vẻ tốt hơn những người khác, với cả con bé cũng là con gái, biết đâu lại hiểu được ẩn ý của Tiểu Mai thì sao!
- Ủa? Bữa nay anh tới sớm vậy? – Trân ngạc nhiên khi thấy tôi bước vào phòng.
- Ừ, bài nhiều nên học sớm! – Tôi gật đầu đáp.
- Em đã dạy anh đâu mà biết bài nhiều? – Trân sửng sốt.
- Thì… chắc nhiều đó! – Tôi lúng búng trả lời cho qua chuyện, chứ không lẽ nói toẹt móng heo ra bài vở hôm nay chính là… chuyện tình cảm riêng tư.
Thoáng ngạc nhiên rồi bé Trân gấp quyển truyện lại, kéo ghế ra bảo tôi:
- Vậy anh ngồi đi, giờ mình học luôn!
- Ừ! – Tôi mừng húm vì con bé không hỏi gì nhiều nữa.
Và suốt buổi học hôm đó, dường như được sức mạnh tình yêu hỗ trợ hay sao mà tôi học một hiểu mười, làm đâu trúng đấy khiến cho cô giáo Trân tròn mắt ngạc nhiên hết sức:
- Bữa nay anh giỏi đột xuất nha, chuyện lạ có thật!
- Ừ, nhờ em dạy giỏi đó thôi! – Tôi gãi đầu cười khì.
- Chứ sao, em mà, hi hi! – Con bé hấp háy mắt.
Nhưng thật ra là do tôi đang canh cánh trong lòng câu hỏi của mình nên mới cố sức mà học cho dữ, chứ học ngu thì có mà ăn chửi chứ ở đó có cửa được tư vấn miễn phí. Vậy nên buổi phụ đạo tối nay kết thúc sớm hơn dự kiến:
- Hết bài rồi, vui ghê là! – Trân cười tít mắt.
- Ừm, mà nè….! – Tôi chớp ngay thời điểm hợp lí, ngượng ngập hỏi.
- Sao anh? – Bé Trân thắc mắc.
- Anh nhờ em chuyện này nhé!
- Gì vậy? Anh cứ nói đi, được thì em giúp!
- Ừ, anh định hỏi em một chuyện, mà anh nghĩ hoài không ra!
- Đừng… có nói là môn Toán nha, anh còn chịu thua thì em cũng không biết đâu!
- Không…. cái này khác!
- Khác như nào? Nói lẹ đi!
Rồi trước ánh mắt tò mò của bé Trân, tôi nói ra mối thắc mắc của mình, và chầm chậm thuật lại diễn biến của vụ scandal “ thư tả cảnh ngụ tình “ và cuộc gặp riêng tư của tôi với Tiểu Mai chiều nay. Quá trình kể tôi có phần ngại ngần, thỉnh thoảng chột dạ vì tự dưng Trân lại cắn môi, nhíu mày ra chiều đang suy nghĩ dữ lắm. Thế nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao, tôi đành cố kể cho xong hết mọi sự để được trợ giúp:
- Là vậy đó, nên anh không hiểu…. lời ngỏ chính thức có nghĩa là gì?
- Ưm…!
Tôi đâm ra thấp thỏm trước bộ dạng suy tư của Trân, con bé nhăn hí mặt rồi đưa tay vuốt tóc, rồi lại nửa muốn nói nửa như không. Và sau cùng của vài mươi giây im lặng trôi qua là con bé phì cười, nhìn tôi như muốn trêu chọc:
- Anh ngốc!
- Hở?
- Là chị Mai muốn anh tỏ tình với chị ấy đấy!
- Hả…. thật không?
Dù đã dự liệu trước câu trả lời này nhưng tôi vẫn không giấu nổi vẻ bàng hoàng, há hốc mồm ngạc nhiên, và Trân lừ mắt nhìn tôi:
- Dĩ nhiên là thật rồi, em gạt anh làm gì chứ, chị Mai có tín hiệu tốt rồi, anh không chớp lấy là sau này hối hận ráng chịu à nghen!
- Nhưng……!
- Nhưng gì nữa? Rõ ràng vậy mà còn không hiểu!
- Anh… thì…..!
- Rồi, biết luôn, chưa tỏ tình bao giờ đúng hông?
Tôi giật bắn người vì Trân vừa phóng một mũi phi đao xuyên thẳng vào tim đen của tôi, bởi thực tình là từ nhỏ đến giờ tôi nào có biết tỏ tình là gì đâu chứ. Và cũng thoáng liên tưởng đến tình trạng của tôi với Khả Vy hiện giờ, âu cũng là tại tôi chưa hề một lần tỏ tình nào với em ấy, nên đâu có tư cách ràng buộc gì nhau. Vậy là, theo ý của Trân, để giải quyết gốc rễ vấn đề thì tôi phải tỏ tình với Tiểu Mai.
- Ừ…. anh chưa biết cách… ừm… tỏ tình! – Tôi lúng búng gật đầu thừa nhận.
- Tỏ tình thì làm gì phải có cách nào chứ, anh chỉ cần can đảm, nói lên những gì muốn nói là được rồi! – Trân bĩu môi, xua tay lia lịa.
- Làm sao mà nói?
- Thật chân thành vào, tự nhiên hay ngại ngần cũng được!
- Anh chịu, em nói thế thì bố ai mà biết được!
- Ngốc, anh dở tệ!
- Ừ thì anh dở, chứ đã tỏ tình bao giờ đâu mà có kinh nghiệm, bộ em tỏ tình với ai rồi à?
- Dĩ nhiên là chưa, nhưng cũng sắp, dù sao em cũng hơn anh!
Nói đến đây tự dưng đôi má Trân đỏ ửng lên, nhưng vẫn ra vẻ tự nhiên và hoàn toàn bình thản, quả tình là tâm tư của cô bé này khiến tôi chẳng biết đâu mà lần:
- Em hơn anh á?
- Ừ, hơn xa lắc xa lơ luôn, em mà đã tỏ tình thì dễ thương ghê lắm!
- Sao biết?
- Vì sắp rồi?
- Sắp….?
- Ừ, sắp nè!
Tôi ngây ra vì sửng sốt:
- Là sao?
Nhưng Trân không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười rồi thì thầm vào tai tôi:
- Là em thích anh mất rồi, thầy ngốc ơi!
Trân nói khẽ khàng mà tôi nghe như sét đánh bên tai, và mặt của hai đứa thì gần như tôi chỉ cần nhích người đến một chút là có thể… môi kề má ngay tắp lự. Giây tiếp theo của sự việc, tôi điếng hồn rồi đơ luôn tại chỗ, gần như là ngây người ra và bất tỉnh nhân sự:
- Sao đó? Im luôn! – Trân nhíu mày trêu.
- Em…..! – Tôi run lẩy bẩy.
- Em dễ thương quá đúng hôn? – Con bé cười tươi.
- Em… đùa vậy là không…. không vui gì… đâu…!
- Ai bảo em đùa, thật đấy chứ!
- Nhưng…. nhưng……!
Rồi Trân đưa tay véo mũi tôi cho tỉnh hồn, con bé phì cười:
- Ngốc, em vừa dạy anh tỏ tình đó!
- Hả…?
Tôi đần mặt ra vì sửng sốt, lắp bắp nói:
- Cái vừa…rồi là em dạy á?
- Ừ, chứ anh tưởng sao? – Trân nheo mắt nhìn tôi đầy tinh quái.
- Tưởng…..!
- Tưởng em tỏ tình thật với anh à?
- Thì… em……!
Rồi Trân cũng cười, cũng điệu bộ ghé sát vào tai tôi, và lặp lại câu nói của Tiểu Mai hôm nào:
- Đừng có mà tưởng bở … đó nha!
Và con bé phá ra cười ngặt nghẽo mặc cho tôi đang ngu người vì bị quay như quay dế, tôi lúc này đâm ra xấu hổ không chịu được, mà cũng có phần bực mình vì rõ là vừa rồi tôi có tưởng… bở thật. Nhưng đâu phải lỗi của tôi, là Trân chơi nước bài gài tôi đấy chứ!
- Vậy… đó là tỏ tình à? – Tôi lúng búng gãi đầu chữa thẹn.
- Dạ, đơn giản vậy thôi, mà đầy sức hút! – Trân tủm tỉm đáp.
- Nhưng….lúc đó đâu phải là… anh muốn tỏ tình…!
- Ơ… chứ anh muốn gì?
Rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của Trân, tôi thật thà thú nhận:
- Lúc đó, anh định nói với Mai là… anh muốn học Guitar trở lại!
Nghe tôi nói xong, bằng một động tác vỗ trán đầy chán ngán, bé Trân thở hắt ra:
- Anh khờ chết đi được, chị Mai đúng là hồng nhan bạc phận mà!
- ………….!
- Thôi anh về cho em nhờ, nhức đầu với anh luôn! – Trân đẩy vai tôi.
- Ừm… thì về! – Tôi ngẩn tò te rồi đứng dậy cất sách vở vào cặp.
Khi tôi đã dắt xe ra đến cổng nhà cô Nguyệt rồi, ngồi lên yên xe mà cảm thấy bữa nay nói lời tạm biệt với Trân sao mà khó quá, mọi bữa tôi chỉ cần “ Anh về nha, mốt gặp lại! “ là xong. Thế nhưng sau cái vụ “ dạy “ tỏ tình tối nay, tôi lại đâm ra ngượng ngập:
- Ừm…anh… về nhé!
- Thì về chứ sao, nói hoài, anh ngộ quá! – Trân nửa cười nửa mếu.
Rồi tôi toan nhấc chân đạp pê-đan phóng xe ra đường thì Trân gọi giật lại:
- Anh!
- Hở? – Tôi ngạc nhiên.
- Đừng có mà tưởng bở… đó nha, hi hi! – Con bé vẫn cố tình nhại lại câu nói của Tiểu Mai, lại còn cười tôi chế giễu.
- Rồi…. ai tưởng đâu mà nói! – Tôi nhăn mặt, thầm bách nhục vì cú tưởng tượng khi nãy.
Dọc đường về, tâm trạng tôi bị đan xen ngổn ngang giữa nhiều việc khác nhau, lúc thì bối rối chẳng biết có nên tỏ tình với Tiểu Mai hay không. Bởi nếu đúng như lời bé Trân nói thì nàng đang đợi tôi chính thức ngỏ lời, mà quả tình là hôm bữa tôi chỉ muốn… nói là tôi muốn học Guitar trở lại. Rồi khi đã được nàng dạy lại rồi, thì tôi mới từ đó mà dần dà tiến đến nói chuyện tình cảm với nàng, bởi hôm giờ tôi biết chuyện của hai đứa giờ là “ tình trong như đã, mặt ngoài còn e! “ rồi.
Nhưng giờ mà tỏ tình thì có hơi… vội quá không? Nhất là tôi đang học hành chưa tốt, Tiểu Mai là lớp phó gương mẫu, là cán sự giỏi giang, còn tôi chỉ là thằng vừa bị mất chức chuyển xuống thành thường dân. Mà vậy thì đâu có… môn đăng hộ đối? Tôi muốn khi tôi với nàng là một cặp, thì người ngoài nhìn vào phải biết chúng tôi là… cặp vợ chồng quyền lực nhất A1 kìa. Hay là… để nàng đợi thêm một thời gian nữa, khi tôi đã sút văng thằng Minh Huy và giành lại chức cán sự Toán, đến lúc đó sẽ danh chính ngôn thuận mà đường hoàng rước nàng về dinh?
Sự đã rối rắm lại còn thêm chuyện… dạy tỏ tình của Trân khi nãy, quả thực là lúc đó tôi cứ có cảm giác như con bé vừa tỏ tình với tôi thật sự ấy, bất ngờ ngoài sức tưởng tượng. Lạy trời là đúng như lời Trân nói, tức là vừa nãy chỉ là con bé dạy và tôi học, chứ nếu là thật thì… tôi chỉ có nước bị mẹ và cô Nguyệt đồng thời treo cổ vì cái tội dụ dỗ con gái nhà lành.
Mà kể ra, nếu bất cứ thằng con trai nào được Trân tỏ tình như vậy thì cũng… ngất ngây ấy chứ? May mà trong mắt tôi giờ đã có một Tiểu Mai băng sương nguyệt lãnh rồi, chứ nếu nói thật tình ra thì bé Trân cũng được xếp vào hàng xinh xắn dễ thương đấy chứ, nhí nhảnh hồn nhiên đúng chất con gái ở lứa tuổi đó. Và khác với Khả Vy, tôi cảm giác như Trân khó lường hơn tôi tưởng, buồn vui thất thường và hơn nữa là không bao giờ để lộ cảm xúc hay suy nghĩ thật sự ra ngoài, cứ thật giả lẫn lộn khiến tôi bao phen khốn đốn ngày trước, để rồi ngày nay lại thêm một phen tưởng bở đến bách nhục mới đau chứ!
- “ Không có chuyện vậy đâu, con bé chỉ là thích giỡn thôi, chắc chắn là vậy mà! “ – Tôi nhủ thầm tự trấn an mình.
Tạm gác qua chuyện của bé Trân, sáng ngày hôm sau tôi đạp xe đến trường trong một tâm trạng rối như tơ vò vì chưa biết phải làm sao, bởi Tiểu Mai thì đợi tôi tỏ tình, tôi thì… đợi ình học hành khấm khá phong tước Trạng Nguyên rồi mới muốn rước nàng về dinh. Vậy là thành thử ra sáng sớm hôm nay, khi tôi dắt xe cho Tiểu Mai vào bãi gửi mà cứ ấp úng vì thấy ngại ngần lúng túng:
- Nam sao vậy? – Vẫn là Tiểu Mai tinh ý, nàng biết ngay tâm tư tôi đang có vấn đề.
- Ừ… không có gì đâu, hì! – Tôi lắc đầu cười trừ.
- Hay là lại chưa ôn bài đó? – Nàng cười mỉm hỏi ý.
- Bậy… bữa giờ học dữ lắm! – Tôi thật thà đáp.
- Ừa, cố lên, coi chừng tí nữa Huy lại kêu Nam lên làm bài đó!
- Ôi xời, cái thằng thù vặt đó, kệ nó!
- Bộ hai người có thù hằn gì với nhau thật à?
- Có chứ sao không?
- Là gì vậy?
- Thì dĩ nhiên là…..!
Phút cuối may phước tôi chợt thông minh đột xuất, kịp nhận ra là Tiểu Mai đang dụ mình nói ra… điều mà hai đứa đều biết là điều gì đấy. Và rõ ràng là nàng đang vờ thơ ngây, tròn mắt nhìn tôi ra vẻ ngạc nhiên, thế nhưng tôi không dễ bị lừa đâu, liền nói trớ qua lí do khác ngay:
- Dĩ nhiên… là nó giành cán sự Toán với mình rồi, vẫn còn ức nè!
- Ừm, mình thì lúc trước cứ cho rằng Nam ứng biến thông minh, chủ động nhường chức cho Huy để sau này dễ bề lật lại chứ, hoá ra là không phải vậy!
Vâng, tôi lại thua nàng nữa, vì thật tình là tôi tính toán thông minh mà, chủ động từ bỏ chức vị để về sau tiếm quyền lại đấy chứ, đúng y như Tiểu Mai đã nhận định. Thế nhưng vừa nãy chính tôi thừa nhận là tôi tức thằng Huy, vậy cũng chính là tôi đâu có tính toán gì sất, vậy đâu khác nào tự nhận mình kém thông minh trước mặt Tiểu Mai. Nhưng mà… giờ phản pháo lại bảo rằng tôi đúng thật là đã chơi chiêu bài “ tiên hạ thủ vị cường “ thì khác nào tự tố cáo mình có tư thù với thằng Minh Huy bởi nó… dám giành Tiểu Mai với tôi.
Và thế là tôi đâm ra ngắc ngứ, chỉ biết nhăn mặt khổ sở:
- Đúng là…vậy…thật mà…..!
- Hì, ừ biết rồi! – Tiểu Mai lắc đầu cười ẩn ý, trông nàng vui hơn mọi khi.
- Biết gì vậy? – Tôi thều thào hỏi.
- Thì là biết chứ sao, vậy… chúc Nam chiến thắng nhé! – Nàng nhún vai đáp rồi quay vào lớp.
Ừ thì… dĩ nhiên là tôi sẽ thắng rồi, từ đầu đến giờ tôi toàn chiến thắng tuyệt đối trước thằng Minh Huy đấy chứ, nó có lật được tôi mẻ nào đâu. Thêm cả là Tiểu Mai đã có ý với tôi rồi thì nó sức mấy mà địch lại nữa, mặt trận thứ nhất xem như sẽ sớm khép lại khi tôi học hành tấn tới, chỉ còn việc giành chức cán sự và tỏ tình với Tiểu Mai mà thôi. Cả thiên thời, địa lợi lẫn nhân hoà tôi đều nắm trọn trong lòng bàn tay!
Nhưng đó là một suy nghĩ sai lầm và đầy chủ quan khinh địch của tôi, bởi một thời gian ngắn sau đó, thằng Huy đã lộ rõ bản chất thật sự và chứng minh với tôi rằng, khi ngôn từ trở nên bất lực thì bạo lực sẽ lên ngôi, cuộc chiến giữa tôi và nó bị kéo dài ra, gian hùng và đầy quyết liệt!