Tôi đến nhà Vy lúc 7 giờ tối, vai áo ướt đẫm vì cơn mưa lất phất tuy không nặng hạt nhưng dai dẳng, và cũng vì tôi cố gắng chạy thật chậm, tôi muốn cơn mưa rửa sạch đi những tâm tư của mình. Đợi chừng 5 phút thì Vy bước ra cùng với bác gái:
- Trời mưa sao con không mặc áo mưa Nam? – Bác ấy ngạc nhiên.
- Dạ, con….! – Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã bị cắt ngang.
- Kệ, hi, con đi học nha mẹ! – Vy nói rồi khoác vào người chiếc áo mưa, nhẹ tênh.
Khung cảnh hai bên đường vẫn như ngày xưa, vẫn một chiếc xe đạp, vẫn hai con người. Nhưng chỉ khác hai điều, đó là hôm nay trời mưa, và một người ướt, một người không.
Tôi nghe tim mình đau nhói khi Vy nói “ Kệ “, tôi nghe rạn vỡ trong lòng vì em ấy khoác áo mưa đằng sau, mặc tôi dầm mưa phía trước mà không một lời hỏi han. Hai đứa giờ đã ngăn cách nhau, dù ở cạnh bên nhưng tưởng như xa tận nơi đâu, vì một người thì ướt đẫm sương mưa, một người thì…. Giờ tôi đã cảm thấy lạnh, nhưng không lạnh bên ngoài, mà buốt đến tận tâm can, không còn cảm giác thế nào là ấm áp trong tiết lạnh nữa. Mà giờ đây là cái lạnh cùng cực của tinh thần đang đè nặng lên thể xác.
Và tôi cảm thấy đã không còn cần thiết để hỏi những gì mình muốn biết nữa, vì tôi sợ nếu nói ra thì tôi sẽ phá nát những phút giây, những điều mong manh dễ vỡ mà tôi chỉ có được lúc ở cạnh Khả Vy. Tôi không còn muốn biết lí do, không còn muốn biết bất cứ một câu trả lời nào nữa.
Vào đến lớp học, tôi dắt xe đến bãi gửi, bước ra vẫn thấy Vy đứng đợi mà chưa vào lớp.
- “ Em đợi tôi chỉ vì tôi đã chở em đến đây, như một thủ tục, như một phép trả nghĩa, hẳn là như vậy rồi, phải không? “
Hai đứa đi cạnh nhau, băng qua đường, xuyên vào con hẻm nhỏ đến lớp học toán, em ấy lặng lẽ đi lên bàn trên, tôi thẫn thờ ngồi xuống dưới cuối lớp.
- Mày làm gì mà ướt mem vậy? – Thằng Bá tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
- Tao tắm mưa! – Tôi cười buồn.
Giờ ra về, chúng tôi vẫn yên lặng như trước, tôi vẫn chở Vy qua những con phố ngày ấy, những đoạn đường của hồi ức và kỉ niệm. Tôi không muốn nói gì cả, vì tâm trạng trống rỗng, vì tôi sợ nếu nói gì đó sẽ nhận được câu trả lời mà tôi không muốn nghe.
Tôi muốn giữ riêng nỗi đau này cho bản thân, tôi đã biết điều này sắp xảy ra rồi, tôi biết. Tôi chỉ đơn giản rằng tôi đang cố tỏ ra mạnh mẽ trong mắt em ấy, cố thể hiện mình hãy còn bình tâm lắm, chẳng có việc gì đâu!
Chỉ có đã lạnh, nay lại càng thêm lạnh mà thôi!
Đưa Vy đến nhà, tôi chầm chậm dừng xe lại:
- Về nhé! – Tôi dịu dàng nói, hết mức có thể.
- Ừ! – Em ấy mỉm cười gật đầu rồi quay vào trong.
Tôi lặng yên nhìn theo bóng hình em ấy, cố ghi nhớ thật sâu rồi ngửa mặt nhìn trời cao, tự hỏi nếu đã mưa thì sao lại không mưa cho to, thế này cứ như là đang khóc cho tôi vậy chứ, rồi lặng lẽ đạp xe quay về.
Liệu bạn có nhất thiết phải biết đáp án của mọi nghi vấn, khi mà bạn đã biết rõ rằng nếu biết được câu trả lời rồi thì cả hai sẽ không còn có thể đối diện nhau nữa? Hay chỉ đơn giản rằng bạn muốn nghe câu trả lời mà cả hai đều đã biết, và được nói ra từ chính người bạn muốn nghe?
Với tôi thì không, tôi không muốn biết câu trả lời ấy, tôi cũng không muốn làm tổn thương người tôi yêu, thà rằng cứ để tôi một mình chịu đựng, vậy là đủ rồi!
Những ngày sau đó, tôi không còn sang nhà Vy chơi nữa, tôi cũng thôi gọi điện, và không còn đi học cùng em ấy nữa. Tôi chỉ đến lớp, học và về, đúng nghĩa vụ của một người học sinh, chỉ vì tôi đang đợi một điều.
- Sao bữa giờ mày với em Vy không đi chung nữa? – Thằng Bá thắc mắc.
- Ừ! – Tôi lại cười buồn.
- Hai đứa mày có chuyện gì à?
- Ừ!
- Ê, nhường em nó cho tao đi!
- Ừ!
- Thiệt không đó mậy?
- Ừ!
- ……………!
Ra về, tôi về trước, lẳng lặng đến bãi giữ xe và dắt ra rồi thong dong đạp về, tận hưởng không khí mát lạnh của phố biển sau mưa. Và biết chắc rằng sau lưng tôi giờ đã không còn bóng hình một ai đó nữa, nhưng tôi vẫn đợi!
- A lô, Nam hả, tao Sơn nè mày!
- Ừ, có gì không?
- Đi đá banh chứ chi, có kèo thơm lắm!
- Thôi, bye!
- ………….!
Tôi lại dắt xe ra ngoài, vẫn chạy lòng vòng quanh những con phố, qua những cung đường đầy ắp tiếng cười ngày trước. Và biết chắc rằng nếu tôi ngồi xuống một trong những băng ghế kia, sẽ không còn ai ngồi cạnh tôi nữa, ngày lại trôi qua, nhưng…. tôi vẫn đợi!
- Nam, đi chơi game mậy, vừa update phiên bản mới!
- Thôi mập, cho xin đi!
- ………..!
Tôi dạo trên khu bờ sông quen thuộc, thoáng nhìn quán nước mía “ chua lét “ hôm nào. Và biết chắc rằng nếu tôi dừng lại, bước vào gọi một ly, và bỏ thật nhiều nước chanh muối và đó, cũng sẽ không còn ai la the thé, nhăn mặt gạt mớ hỗn độn đó ra nữa, ngày lại qua ngày, nhưng… tôi vẫn đợi!
- Ê Nam, bữa giờ trốn tao hả mậy? Qua nhà tao đi, đang nướng mực nè, thơm lắm!
- Ừ, ăn đi, tao no rồi!
Tôi ngồi trên thảm cỏ xanh ở bãi biển Đồi Dương, khoan khoái đón làn gió mát rượi đặc trưng của biển, mỉm cười khi thấy một cặp đôi nào đó nắm tay nhau đi dạo trên làn cát trắng. Và biết chắc rằng nếu giờ tôi đứng dậy thì cũng sẽ chỉ là đi dạo bộ một mình, đã không còn em đi cạnh tôi như ngày nào nữa, và lại hết một ngày, nhưng… tôi vẫn đợi!
Tôi không muốn biết câu trả lời, vì tôi không muốn nghe em nói!
Tôi không hỏi, vậy nên em cũng sẽ không nói, đúng không?
Chúng mình không còn gặp nhau nữa, phải không em?
Bạn bè bảo với tôi rằng em có bạn trai khác, tôi không tin, đến tận bây giờ tôi vẫn không tin. Em biết vì sao không? Vì tôi tin em, chỉ vậy thôi!
Thế nên giờ đây, tôi đợi một sự xác nhận, ngày ngày tôi đợi những gì đến rốt cuộc cũng sẽ phải đến, vì ở nơi phố biển nhỏ bé này, những gì chúng ta muốn gặp thì sớm muộn cũng sẽ gặp thôi, phải không…em?
Chiều hôm ấy, tôi thẫn thờ đạp xe quay về sau nhiều ngày đợi chờ nhưng vẫn không nản lòng. Và rồi thề có trời đất, khoảnh khắc ấy tôi như có linh cảm rằng tôi và em sắp gặp lại nhau rồi đấy!
Bầu trời xanh dần về chiều, dòng người hối hả sau một ngày bận rộn đang ngược xuôi xung quanh, nhưng tôi tin rằng mình không thể nào lầm được em trong số họ, vì em rất đặc biệt. Em cười rất đỗi tinh khôi, và hơn hết thảy, em cười toả nắng!
Chính vì vậy, khi vô tình nhìn về phía bên tay trái, tôi thấy em, Khả Vy à, em ngồi sau xe đạp của một người con trai khác. Và dĩ nhiên là tôi không có lí do gì nhìn xem tên đó là ai cả, tôi chỉ cần biết hắn là một tên con trai khác không phải là tôi, chỉ vậy thôi!
Và tôi nhìn em, bất ngờ thật đúng không? Vì lúc tôi nhìn em, cũng là lúc em nhìn thấy tôi, tôi không cần thiết phải khẳng định hay chắc chắn rằng em có nhìn thấy tôi hay không, vì đó đã là sự thật rồi!
Lại một giây, tưởng chừng như cả thế kỉ…..!
Khoảnh khắc ánh mắt hai ta chạm nhau, khi tôi còn chưa kịp nghĩ gì thì em đã vội quay đi, xem như đôi ta chưa từng quen biết… và rồi tên con trai ấy vẫn vô tư cười nói cùng em, chiếc xe đạp xa dần rồi mất hút phía cuối con đường.
Vậy đấy, sự thật mà tôi đợi bao ngày giờ đã diễn ra trước mắt tôi, không bất ngờ, không có gì đặc biệt, nhưng…..
Ngày hôm ấy, tôi không thể nào nhớ ra được mình đã về nhà bằng cách nào!