Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 179




Bị kê tủ đứng vào miệng liên tục mấy lần, tôi hết ham ba hoa khoác lác nữa, nữ nhân quả thật là lợi hại, quả thật lúc nào cũng là yếu điểm chết người của nam nhân, tôi chém gió thần sầu là thế mà cứ hễ gặp Tiểu Mai thì y như rằng đâm ra gãi đầu ngắc ngứ vì tắc tị.

- Rồi nghỉ hè, N có định đi đâu chơi không? – Tiểu Mai chuyển chủ đề khi thấy tôi cứng họng vì cái vụ Palestine với Israel chiến nhau ầm ầm vừa rồi.

- Ừm, thì có chứ, ngày nào lại chả đi chơi với tụi K mập! – Tôi mừng như bắt được vàng, trả lời ngay tắp lự.

- Không, ý mình là đi nghỉ hè ấy! – Nàng đáp.

- À… chắc đợi anh P thi xong thì tụi mình về quê nội chơi! – Tôi ậm ừ.

- Vậy hở? Quê nội N ở đâu?

- Phan Rang ấy, hè nào anh em mình cũng về đó chơi hết!

- Ở đó có biển không?

- Dĩ nhiên có rồi, đẹp hơn Đồi Dương nhiều!

Tôi tự dưng chơi trò dóc tổ vì tinh thần gọi là “ tự tôn “ quê nội, dù trong đầu đang nhớ lại cảnh biển Ninh Chữ ở Phan Rang, bãi cát thì trắng mịn thật, nhưng ở cái xứ mà nguyên 3 mặt rặng núi chắn hết gió này thì nắng nóng vô cùng, nắng cháy cả da, nắng xạm cả tóc, nóng kinh hồn, nóng tàn bạo.

- Woa, vậy…lúc nào đó, dẫn mình ra Phan Rang chơi hén? – Tiểu Mai nhỏ nhẹ đề nghị mà tôi nghe như sấm nổ bên tai.

- Bậy… à … để khi đó rồi tính! – Tôi hoảng hồn.

- Sao vậy? – Nàng ngạc nhiên.

- Thì… chắc còn lâu mới đến dịp đó! – Tôi gãi đầu lia lịa.

- Hay là… không muốn dẫn mình đi chứ gì? – Tiểu Mai nói giọng dỗi.

- Ngu sao….à không, ý N là, ngoài đó nắng lắm, Mai ra chơi là chịu không nổi đâu! – Hết cách nên tôi đành thú thật.

- Thật à?

- Ừm, thử tưởng tượng đi, giờ da đang trắng, đảm bảo Tiểu Mai ra đó vài bữa là đen như Châu Phi luôn!

- Ui…. Thôi vậy!

Thiên hạ nói đố có sai, đen da sạm da là kẻ thù truyền kiếp không đội trời chung của con gái, tôi chơi chiêu bài doạ dẫm này đích thực là quá đỉnh mà, khiến Tiểu Mai thôi ngay ý định cùng tôi du hí ra Phan Rang đầy nắng gió ngay tức khắc.

- ……….!!

- …………….!!!

Vẻ như cuộc nói chuyện đã đến hồi kết, nàng và tôi đã…hết chủ đề để có thể tiếp tục “ đàm thoại song phương “. Thế là tôi toan cất lời tạm biệt rồi dập máy thì Tiểu Mai đã lên tiếng trước:

- À….vậy…..! – Nàng ngập ngừng nói.

- Ưm, gì thế? – Tôi thắc mắc.

- N với… Vy ấy, hai người…vẫn bình thường chứ nhỉ?

- Ừ…thì bình thường, sao vậy?

- Không… không có gì, mình hỏi thôi!

- Ừm….!

Đến đây tự dưng tôi đâm ra thắc mắc quá xá, khi không sao hôm nay Tiểu Mai lại hỏi về chuyện giữa tôi về Khả Vy vậy kìa. Dù rằng nàng phải dư biết chuyện này chứ, vậy thì hỏi để làm gì kia?

- Thế… thôi nhé, N nghỉ trưa đi! – Tiểu Mai khẽ thở dài.

- Ừ, vậy ha! – Tôi gật đầu, nghe bụng đã réo cồn cào vì đói.

- Tạm biệt! – Nàng đáp.

Tôi thở hắt ra, đưa tay định dập máy thì tự dưng lại sực nhớ ra một chuyện, vội giật lại ống nghe kê vào tai và nói nhanh như chớp, hi vọng rằng Tiểu Mai chưa kịp cúp điện thoại.

- A khoan, này…này…!

- Gì vậy N? – Tôi đã nhanh, Tiểu Mai còn nhanh hơn, nàng gần như trả lời ngay sau khi tôi tiếp lời.

- Ừ, có chuyện này mình muốn hỏi! – Tôi mừng húm vì nàng chưa cúp máy.

- Chuyện gì vậy? – Nàng hỏi.

- Chẳng là…….!

Và thế là tôi thuật lại chuyện tối hôm trước tôi chạy xe lạc trong nhà thầy Ân, và sau khi làm một cú drift xe để đời thì tôi đã tông bể tan tành mấy ly nước trên mộ của mẹ thầy mà không hề hay biết. Giờ tôi chẳng biết làm sao để đỡ áy náy, mà thú thật với thầy thì tôi lại vạn phần không dám, cứ liên tưởng đến cảnh một thằng con trai còm nhỏm còm nhom đứng trước Bạch Mi Ưng Vương đang nộ khí xung thiên thì tôi đã run như cầy sấy rồi, có khi lúc biết chuyện, thầy phế võ công rồi khai trừ tôi ra khỏi môn phái lắm. Vậy nên tôi mới cầu cứu sang Tiểu Mai, hi vọng nàng sẽ hiến kế gì đó, hoặc chí ít ra thì… xem như tôi kể cho nhẹ lòng.

- Ừm…! – Nàng suy tư.

- Giờ nên làm sao, hic! – Tôi rầu rĩ trông chờ vào cứu cánh cuối cùng này.

- Mình nghĩ N nên đến xin lỗi thầy đi là hơn! – Và nàng buông 1 câu mà tôi tưởng như án tử hình trước mắt.

- Chắc… không được đâu, mẹ N là học trò cũ của thầy, mẹ mà biết chuyện thì N ốm đòn mất! – Tôi rùng mình.

- Chứ như vậy thì phải tội với người đã khuất lắm!

- Không còn cách nào khác hở?

- Còn thì cũng còn!

- Cách gì?

- Vầy nhé, N ra chợ mua hoa quả với một bó hương, rồi hôm nào đi học thì N lên sớm một chút, đến mộ của mẹ thầy mà thắp hương với dâng quả, rồi dọn quang bụi bặm và cỏ dại xung quanh mộ, xem như là tạ tội với người đã khuất!

- Thế thôi à? Có cần mua thêm bộ ấm trà mới để đền lại không?

- Chắc là không đâu, mình nghĩ giờ này thì thầy đã thay lại bộ chén mới rồi!

- Ừ, rồi có làm gì nữa không?

- Thì vừa thắp hương vừa thành tâm xin lỗi, vậy là tạm ổn, nhưng tốt hơn là N cũng nên tự xin lỗi thầy cho phải phép!

- Ừ… chuyện đó… từ từ tính, vậy giờ N đi mua hoa quả hén?

- Ừa, nên vậy!

- Thế … cảm ơn Mai nhé! – Tôi cảm khái.

- Hì, có gì đâu! – Nàng cười.

- Vậy, tạm biệt ha!

- Ừa… à, mà nè…. N ơi…!

- Gì thế?

- Thỉnh thoảng…. mình lại gọi về nhé, được không? – Nàng thỏ thẻ đề nghị.

- Ừ, thoải mái! – Tôi vui vẻ đồng ý ngay.

- Hi, vậy N nghỉ trưa đi nhé! – Tiểu Mai vui vẻ đáp.

- Ừm, bye! – Tôi gật đầu rồi dập máy.

Vừa cúp điện thoại, đưa mắt nhìn đồng hồ thì đã gần 12 giờ trưa, hoá ra nãy giờ tôi với Tiểu Mai tán chuyện những hơn 1 giờ đồng hồ, đúng là khiếp thật, xưa nay tôi tán điện thoại với Khả Vy thì chỉ hơn 30 phút là hết cỡ. Tôi vươn vai hít sâu vào rồi duỗi tay ra cho thoải mái, toan đi xuống nhà dưới rửa mặt thì điện thoại lại reo lên.

- Gì thế? – Tôi nhấc máy, đinh ninh trong đầu là Tiểu Mai lại gọi, ngẩn tò te vì mới nãy nàng còn nói chỉ thỉnh thoảng gọi về, thế mà giờ đã tiếp tục ngay rồi.

- N hở? Nãy giờ mình gọi hoài mà điện thoại cứ báo bận suốt! – Giọng của Vy vang lên phía bên kia đầu dây.

- Ah… tại… à, mẹ N nói chuyện với ba ấy mà! – Tôi hoảng vía, hoá ra không phải Tiểu Mai, suýt nữa thì đã nói hớ ngay câu chào đầu tiên.

- Vậy à, đang làm gì vậy? – Em ấy hỏi.

- Thì vừa ngủ dậy thôi!

- Trời, ngủ gì dữ vậy ông!

- Hè mà, thích là ngủ đến mai cũng được, hê hê!

- Lười quá, dậy sớm tập thể thao cho khoẻ người thì lại không, cái thân đã còm nhom còn không biết lo nữa!

- Ế… ê này, làm gì thì làm, đừng có đem chuyện thể hình ra làm trò đùa nha!

- Hứ, ai bảo!

- Đây ròm thì ròm thiệt, nhưng lợi hại chẳng kém gì ai đâu!

- Lợi hại ra sao?

- Cực kì lợi hại, không sợ trời cũng chẳng sợ đất!

- Phải không, nói rõ hơn đi!

- Thì….thôi, có dịp rồi biết!

- Bleu, toàn nói dóc!

- Á à, mới sáng ra đã muốn gây sự rồi hả? – Tôi đâm quạu, bắt đầu giở giọng nguy hiểm.

- Sáng gì, bây giờ trưa rồi chàng ơi! – Vy cười khúc khích.

- Ơ…..! – Tôi đần mặt ra vì cứng họng.

Quỷ tha ma bắt cái ngày hôm nay đi, chả biết ngày gì mà xui liên tục, hết bị Tiểu Mai kê tủ đứng vào miệng hơn chục lần, chưa kịp hoàn hồn thì giờ lại bị em Vy cho ngậm tăm ngay khi tôi đang manh nha ý định doạ nạt em ấy để chữa thẹn.

- Thôi, nói cái này nè, chiều nay đi học sớm nhé! – Vẻ như Vy biết ở bên đây tôi đang há hốc mồm á khẩu, nên động lòng từ bi mà buông tha, chuyển đề tài.

- Sao.. sao phải đi sớm? – Tôi thắc mắc.

- Đi mua trái cây, lên trên nhà thầy rồi cúng tạ, xem như xin lỗi mẹ thầy, chứ mình không làm gì thì phải tội lắm, nhé?

- Ớ…..!

- Chịu không? Mà không chịu cũng phải làm!

- Ừ.. thì chịu!

Vâng, cùng một cái hoạ do tôi tự gây ra, cả Tiểu Mai và Khả Vy đều có chung một đáp án, tôi ngạc nhiên đồ rằng đây có lẽ là lần đầu tiên mà hai nàng đều suy nghĩ giống nhau. Và phì cười tự hỏi, chẳng biết nếu hai nàng khi biết mình vừa cùng chung ý nghĩ, thì có chịu thừa nhận không nhỉ? Hay là lại lắc đầu nguậy nguậy chối bay chối biến ngay lập tức đây? Cũng có thể lắm chứ, kình nhau đến thế cơ mà, nhất là Vy, cá tính em ấy tôi còn lạ gì nữa, năng động vui vẻ nhưng cũng rất ngoan cố. Cơ mà tôi lại rung động đầu đời vì cá tính ấy đấy, hì hì!