Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 174




Khoảng thời gian đó, việc gặp Vy đối với tôi đã trở thành thói quen, hầu như ngày nào tôi cũng sang nhà em ấy. Sáng sớm thì gặp nhau trên trường ở sân bóng, thỉnh thoảng thì ban sáng tôi cũng…dẫn Vy vô tiệm net luôn, nằn nì mãi mới thấy cô nàng chịu ngồi vào máy, để rồi tầm vài giờ sau tôi đần mặt ra, há hốc mồm nhìn Vy chơi Sirius Sam còn xịn hơn cả mình, bắn trúng mục tiêu mà vẫn bình tĩnh vô cùng. Chiều thì có hôm tôi sang xem phim, không thì hai đứa đi dạo bãi biển, buổi tối nếu không đá cầu trước nhà thì cũng lại đạp xe lòng vòng dạo mát trong nội thành.

Gặp hoài đến nỗi, những buổi sáng Vy dậy trễ bước xuống dưới nhà đã thấy tôi đang ngồi giỡn với con cún thì cũng mỉm cười tự nhiên như chuyện thường ngày ở huyện, cơ mà con cún cưng của nhà em ấy cũng quen mặt tôi luôn. Chú cún này được đặt tên là Chuối, lông 2 màu đen trắng, tôi nhớ cái hồi mấy tháng trước lúc mà nó được đem về nhà Vy, lúc đó chỉ nhỏ bằng hai nắm tay, mà lại chưa biết đi, cứ nằm ù lì một chỗ, nhìn cái mặt yêu không chịu được. Hôm tôi sang rủ Vy đi học thể dục, lúc ngồi đợi em ấy, trông thấy con Chuối đang nằm vẫy đuôi, tôi liền bồng cu cậu để lên trên bàn. Thế là chú ta nhìn quanh quất một hồi mà không có đường xuống, bèn kêu ư ử trong miệng rồi lúc lắc cái đuôi, đi lòng vòng trên bàn, tôi nhìn y chang cục bông gòn ú na ú nần biết di động. Nhưng họ nhà cún là chúa lớn nhanh như thổi, bẵng đi gần 1 tháng tôi không sang nhà Vy, đến hôm mà tôi qua ăn cơm sau nửa tháng bị cấm túc, thì con Chuối chạy phốc ra, tôi thì theo bản năng sợ chó nhảy thót người lại, vả chăng tôi cũng nhớ nhà Vy đâu có con chó nào to như vậy. Định thần nhìn lại thì hoá ra đó là con Chuối, mới gần 1 tháng mà từ hai nắm tay giờ đã lớn thành chú cún xù lông, cu cậu cứ cục cựa cái đầu vào chân tôi miết.

- Chà, vẫn còn nhớ tao hở Chuối? – Tôi cúi xuống vuốt ve nó.

Và giờ thì tôi dám chắc rằng mình chẳng thể nào bồng con Chuối mà thảy lên bàn như hồi nó còn nhỏ nữa, vì chắc chắn nó sẽ nhảy xuống đất cái một, đường hoàng oai vệ. Cứ thế mỗi lần sang nhà Vy, tôi lại có một vị quản gia bốn chân chạy lon ton ra đon đả mời khách vào, bất giác tôi thấy mình như người trong nhà Vy, vừa vui vui, vừa thấy là lạ.

Mà cũng nhờ Khả Vy, tôi mới biết thêm nhiều bài hát tiếng Anh hay tuyệt, như bài Only love và Cry on my shoulder.

- Nè, về nghe đi N, đĩa CD này của bạn chị hai tặng đó, nhiều bài hay lắm! – Vy chìa cái đĩa nhạc ra.

- Ừm…mà của chị, N mượn về có làm sao không? – Tôi ngần ngừ.

- Chẳng sao đâu, hai chị em nghe chung hoài mà! – Vy lắc đầu đẩy vai tôi.

Thế là có những buổi trưa, tôi nằm ngây ngất với giai điệu hay tuyệt của Cry on my shoulder, hay da diết buồn của Only love. Nghe chưa đã, tôi lại phóng ra tiệm đĩa lựa thêm một list nhạc English về nghe thêm, nhớ lại bản As long as you love me mà Tiểu Mai nói là của nhóm Backstreet Boys, tôi ôm hết cả mấy album của nhóm này về, tiện tay vớ luôn của Westlife và N’sync. Thế là lại biết thêm cơ số các bài hát hay, mà trong đó thì tôi khoái nhiều bản vô cùng, như The call, I want it that way, hay My love, Miss you, và cực kỳ kết bài It’s gonna be me của nhóm N’sync. Tôi nghe nhiều đến độ mà sau này cứ hễ mỗi lần nghe những bài hát này là tôi lại nhớ đến mùa hè năm lớp 10, đó cũng là một cách nhắc lại ký ức rất tốt, một chất xúc tác cực kỳ hiệu quả khi nhớ về quá khứ.

Cũng có lúc, ngồi nghe bản As long as you love me, tôi nhìn lại câu mà Tiểu Mai dịch ra hồi lúc trước, lại thấy trong lòng gợi lại chút xao xuyến hôm nào. Và rồi giật mình nhấn next chuyển sang bài khác, chỉ vì tôi không muốn tâm tư mình còn vướng bận gì nơi Tiểu Mai nữa.

Rồi lại nhớ cái bận ngồi tán chuyện với Vy sau khi xem xong phim Harry Potter, tôi nổi hứng lên vung tay múa chân, bô lô ba la cả buổi rằng “ Chuyện xứ Langbiang “ của Nguyễn Nhật Ánh cũng hay chả kém gì Harry Potter. Nhìn Vy đang bĩu môi vẻ không tin, tôi đâm quạu quọ, hừ mũi phán một câu xanh rờn:

- Để rồi coi, Chuyện xứ Langbiang hay hơn Harry mặt sẹo gấp 10 lần, chắc luôn! – Rồi phóng về nhà, chạy thẳng sang chỗ tôi hay thuê truyện, hốt lại phần 1 trong vẻ mặt ngỡ ngàng của bà chủ quán, vì chỉ mới tuần trước tôi vừa đọc truyện này xong.

Và trưa hôm sau, tôi lò dò ôm phần 1 của loạt truyện này sang nhà Khả Vy và nằng nặc bắt em ấy phải coi cho bằng được.

- Vy xem đi, cho 2 ngày phải xong hết phần 1! – Tôi tuyên bố.

- Ơ….này…! – Em ấy tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên không để đâu cho hết.

Hai hôm sau, đúng hẹn tôi qua nhà Vy, gọi cửa mãi mới thấy em ấy xuống mở cổng, rồi lại lờ đờ bước vào, nhìn vật vờ cứ như thiếu sinh khí.

- Sao thế? – Tôi nhìn Vy, mắt như thâm quầng, hai mí mắt mở không lên.

- Ừ…đọc truyện của N đó….! – Em ấy xụ mặt.

- Ớ….đọc thì sao mà như này? – Tôi trố mắt.

- N bảo 2 ngày đọc cho hết phần 1, tối qua ráng thức cho xong nè! – Nói rồi cô nàng đưa tay dụi mắt.

- Trời…nói giỡn thôi mà, thích đọc chừng nào thì….đọc chứ! – Tôi lúng búng nói.

- ……….! – Vy ngồi xuống ghế tựa cằm lên bàn, phụng phịu đôi má vẻ như ngủ không đủ giấc.

- Mà sao? Thấy hay không? – Tôi sốt sắng hỏi.

- Ừ, hay ghê, mướn tiếp phần 2 nha N! – Em ấy gật đầu cười mỉm cười.

- Ừm, N đem hết 3 phần còn lại qua đây rồi nè! – Tôi nói rồi ra ngoài khệ nệ ôm chồng truyện vô.

- Ôi….nhiều vậy….! – Vy nhăn hí trán.

- Hì, rảnh lúc nào đọc đó, không có ép nữa đâu! – Tôi khoát tay cười toe.

Cái tính tôi nó vậy, có những bộ truyện hay phim nào mà tôi thấy hay, thì đa phần tôi đều muốn nói ọi người cùng xem, cùng tận hưởng cái hay mà tôi đã khám phá. Mà hễ đã giới thiệu cho ai đó, thì người ta phải xem, xem xong phải khen lấy khen để, vậy mới hả dạ. Và tôi cũng cực kỳ ghét ai đó đang xem phim tôi giới thiệu mà lại nghễng ngãng sang chuyện khác không chú ý vào màn hình. Thế nhưng khi ai đó mà xem xong đã khen những câu đại loại như “ Hay quá “, “ Tuyệt vời “ thì tôi khoái chí cười tít mắt, và chắc chắn trong lúc đó có đứa bạn nào chơi ác bảo tôi khao hết bữa cơm thì dù có phải ở lại rửa chén cho quán thì tôi cũng phải khao cho bằng được. Đến nỗi sau này Tiểu Mai hay gọi đùa, nói rằng tật ưa nịnh chính là tính phù phiếm của tôi, và cũng là yếu điểm chí mạng rất dễ bị người khác lợi dụng.

Thế nên lúc này cũng vậy, nghe Vy khen truyện hay là tôi đã mãn nguyện lắm rồi:

- Thôi rửa mặt đi, rồi vòng vòng chơi, hén? – Tôi nháy mắt.

- Ừa, đợi mình chút! – Vy gật đầu rồi đi ra nhà sau.

Vậy là chốc sau, hai đứa lại đèo nhau lòng vòng bát phố, mỗi đứa 1 tai nghe của headphone mà nghe nhạc chung. Nắng sáng nhảy nhót trên vai thằng con trai đang vừa đạp xe vừa giả vờ than thở, sao cô nàng phía sau ăn gì mà bữa nay nặng quá vậy, để rồi thỉnh thoảng lại kêu ré lên vì nhận lãnh cái véo nảy lửa từ đằng sau. Rồi sau đó cô nàng lại cười cười xuýt xoa hỏi có đau không, và tôi được nước làm tới giả vờ nhắm tịt mắt khóc tu tu, báo hại lố qua nhà sách cần đến cả một đoạn.

- Chỗ này N phải tô màu đỏ chứ! – Vy chìa cây cọ vẽ vào mẩu tượng nhỏ tôi đang cầm.

- Ớ, tô tượng mà cũng phải bắt ép nữa? – Tôi lắc đầu ngoan cố.

- Chứ tự dưng cái nón xanh rồi cái mặt cũng màu xanh luôn hở?

- Kệ, thích màu xanh!

- Khùng ghê, tượng gì mà chỉ có mỗi màu trắng với màu xanh!

- Còn đỡ hơn cái tượng bên kia, y chang con cá teppi 7 màu!

- Hay quá ha, đã xấu lại còn cãi bướng!

- Không phải là cãi, mà là tranh luận trên cơ sở quan điểm khác nhau về thẩm mĩ!

Tôi lim dim mắt tuôn một ra một lô một lốc những lí luận sặc mùi chính trị mà hay đọc được trên báo, chỉ khác là trên báo là Đại hội Đảng, còn ở đây là đại hội…tô tượng.

- Này thì tranh luận, ghét cái mặt! – Vy cầm cái cọ quệt lên mũi tôi.

- Ớ…..cái…….! – Tôi sững người, miệng vẫn ngoác ra như bị kê tủ đứng.

- Ha ha, mũi màu xanh rồi đó, vừa ý chưa!!! – Rồi em ấy phá ra cười nắc nẻ.

- À được….! – Tôi bặm môi bước tới.

- Này…làm gì đấy…ahhh…! – Vy nín cười ngay tắp lự, nhìn tôi….hoảng hốt.

- Hề hề, đáp lễ lại thôi! – Tôi cười nham hiểm.

Và chỉ bằng một động tác khoá tay gọn nhẹ, một tay tôi đã tóm gọn hai tay em ấy, và tay còn lại thì chọn loại cọ vẽ to nhất:

- Chà…để xem màu nào nổi nhất đây ta?

- Thôi mà, giỡn mà, người ta nhìn kìa! – Vy xuống nước năn nỉ.

- Đâu phải là con nít nữa, giỡn xong bảo nghỉ chơi! – Tôi nhún vai đáp tỉnh khô.

- Hic….để Vy lau lại à…..N….đi mà…! – Em ấy lắc đầu nguầy nguậy.

- Quên đi, hớ hớ, màu tím chắc là đẹp đấy! – Tôi nhúng cây cọ vào ô màu tím sậm.

- Đây này, cái mũi màu tím này! – Tôi vừa nói vừa quơ quơ cây cọ đã thấm màu mực trước mặt Khả Vy.

- Khônggggg……….! – Vy nhắm tịt mắt lại, trán nhăn hí.

Giỡn vậy chứ tôi cũng không nỡ quệt màu lên gương mặt xinh xắn này, chỉ là đùa lại chút thôi, mấy khi có dịp oai như thế này cơ chứ.

- Eh he he, dạ Vy!

- Ứ….dạ……!

- Lần sau còn giỡn vậy nữa không?

- Hết…..ồi….!

- Dạ đâu? Quệt này!! – Tôi lại dứ dứ cây cọ vô mặt Vy.

- Dạ….lần sau…bé Vy…không dám vậy nữa….! – Em ấy vẫn nhăn hí mặt.

- Ừm, mà tự dưng sao đói bụng quá ta?

- Thả ra đi, tí về chiên cơm à!

- Ừm, tốt, mà tượng ai tô đẹp hơn?

- Thì……..!

- Thì gì mà thì, ai tô đẹp hơn???

- Tui tô đẹp hơn, ông tô xấu hoắc! – Tức nước vỡ bờ, cô nàng thè lưỡi ra nói cứng.

- Á à….dám bật lại à…xem này, quệt này…! – Tôi vờ làm mặt hung ác rồi chồm người lên, dí cây cọ ướt mực vào sát mặt em ấy.

- Ahhh….hông……!!

- Hề hề! – Thực ra tôi cũng không muốn quệt mực lên gì cả, chỉ là hù chơi vậy thôi.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tự dưng ở đâu từ đằng sau dãy sách có thằng nhóc ranh chạy đâm bổ tới, hất cả người tôi ngã choàng vào người Vy.

Hai gương mặt gần sát vào nhau, tưởng như tôi chỉ cần rướn người thêm chút nữa là có thể…

Tôi cảm nhận rõ hơi thở nhè nhẹ từ phía đối diện….

Và cả hai đứa nhìn nhau, yên lặng!