Chiều hôm đó, tôi chuẩn bị xong xuôi thì phóng xuống cầu thang, lọ mọ quay xe định dắt ra ngoài.
- Nhớ đem theo áo mưa đấy con, mùa này hay mưa đột xuất lắm! – Mẹ tôi gọi giật lại.
- Dạ, giờ con lên lấy nè! – Tôi nói như máy rồi vội dắt xe ra cổng.
Chống cái tó xe xuống, tôi vội nhảy phốc lên phòng định lấy cái áo mưa trên tủ ra thì có chuông điện thoại reo, nghĩ bụng chắc là K mập gọi đến hối nên tôi nhấc máy ngay:
- A nô!
- Nhanh đi chú, 4h rồi! – Giọng K mập bên kia đầu dây.
- Sắp qua, 5h mới bắt đầu liên hoan mà làm gì mày sốt thế! – Tôi lắc đầu.
- Lên sớm còn chuẩn bị mấy trò chơi nhỏ với phần thưởng nữa! – Nó tiếp lời.
- Rồi rồi, giờ đi đây! – Tôi nói vội rồi cúp máy đi luôn xuống nhà, quên cả lấy cái áo mưa dày cộp đang để trên tủ.
Và thằng mập là cái thằng trời đánh thánh đâm, nó bảo tôi qua sớm tưởng hai thằng đi liền, ai dè qua đó thì tôi ngồi đợi trước nhà nó gần 20 phút thì nó mới ló mặt ra.
- Làm gì lâu thế? – Tôi quắc mắt nhìn K mập vừa mở cửa bước ra.
- Tắm, he he, trời nóng quá! – Nó đưa tay vuốt tóc nhìn tôi cười đểu.
- Điên, tí mưa to thì ày tắm lại! – Tôi nhăn mặt trù ẻo.
- Hờ, nắng đẹp thế này không mưa nổi đâu! – K mập đáp tỉnh rụi.
Nhưng đúng là chiều nay trời đẹp thật, tuy rằng có mây nhưng nắng dịu nhẹ uốn mình theo từng làn gió mát rượi, tôi khoan khoái mường tượng ra cuộc liên hoan lớp chiều nay chắc sẽ tưng bừng lắm đây.
- Này, bỏ cặp vô giỏ xe mày giùm tao! – K mập đập vai tôi.
- Chứ giỏ xe mày đâu? – Tôi thắc mắc.
- Tao đi xe khác, chiếc cũ đang sửa lại! – Nó vỗ vỗ vào cái cần tay xe leo núi.
- Mà đi ăn liên hoan, cầm cặp theo làm gì đấy? – Tôi hỏi tiếp.
- Thì cất mấy tờ giấy câu hỏi đố vui, với lại mấy gói quà nhỏ nhỏ cô Hiền dặn chuẩn bị để làm phần thưởng trò chơi ấy mà! – Thằng này giải thích.
- Đâu, đưa coi thử coi? – Tôi liếm môi tò mò.
- Bí mật, tí mày cũng chơi mà! – K mập lắc đầu lia lịa.
- Xem tí thôi, coi mày chuẩn bị cái gì, chút ăn tao nhường mày ăn bớt phần tao cho! – Tôi sử ra chiêu bài dụ dỗ.
- Dẹp, tao cứng rắn lắm, hê hê! – Nó nhún vai cười vênh mặt, nhưng nhìn cái bộ vó của nó thì tôi biết chắc em H mà đòi xem là cam đoan nó đưa cái cặp xách mà tiết lộ “ bí mật quốc gia “ ngay tắp lự.
- Thế thôi, bố chả thèm! – Tôi xua tay.
– Đi lẹ, lên trước cần chuẩn bị gì thì làm!
Hai thằng tôi nói là vội chứ cũng thong thả đạp xe, vì từ chỗ bọn tôi lên quán lẩu nhà thằng L cũng không xa lắm, dọc đường còn hốt thêm thằng C đi theo.
- Ê, ăn lẩu xong làm gì nữa? – Thằng C sốt sắng hỏi.
- Thì chơi trò chơi chứ gì, đố vui hay rút thăm trúng thưởng! – Tôi nói.- Không, ý tao là sau đó có đi đâu nữa không? – Nó lắc đầu.- Ai biết, mà chắc là karaoke thôi! – K mập đáp.
- Được đó, hà hà! – Thằng C cười khoái chí, quên mất là giọng ca nó được xếp vào hàng thảm hoạ toàn cầu, hát hò chẳng có giai điệu gì sất, cứ y chang đang đọc rap.
Chốc sau, bọn tôi tạt ngang nhà thằng L định rủ nó đi chung luôn thì được mẹ nó cho biết thằng này đã đi tự hồi nào.
- Nó đi đâu thế nhỉ? Gần đến giờ rồi còn gì! – K mập thắc mắc.
- Chẳng biết, thôi kệ, cứ lên trước đi! – Thằng C khoát tay.
Và mươi phút sau, ba thằng tôi đần mặt ra khi đứng trước cổng quán lẩu đã đặt bàn trước.
- Vô đây mấy chú! – Thằng L ngồi tựa người vào ghế nhìn giống hệt ông chủ.
- Hề hề, ngồi nhâm nhi đậu phộng đợi tụi mày đấy! – D xoắn vỗ đùi.
- Chơi đánh lẻ à? Bọn tao thì lại đi rủ tụi mày! – Thằng C nói ra chiều bất mãn.
- Đâu có, bọn tao lên đây sớm để làm công chuyện ấy chứ! – D xoắn nói.
- Chuyện gì? Có mỗi thằng K là phải chuẩn bị thôi mà? – Tôi chỉ tay vào cái cặp táp của K mập trong giỏ xe.
- À, bọn tao lên sớm làm….sếp ấy mà, hé hé! – L anh khùng cười sằng sặc.
- Con khỉ, tụi mày có mà …xếp xó ấy! – K mập làu bàu.
- Bậy, là sếp…sòng, các chú biết chưa! – D xoắn nheo mắt.
Ba thằng tôi lầm lì dắt xe vô quán, rồi âm thầm lỉnh ra sau lưng thằng D, và K mập túm chân, tôi núm đầu, thằng C cù lét vào hai bên hông D xoắn.
- Ahhh….ah…ha ha ha…thả tao….a ha ha ha….ra…!
- Tiếp tục cho tao! – Tôi thiếu điều muốn ngoạm luôn cái đầu thằng D.
- Ối a….thả tao….năn….a ha há ha….nỉ….a….oá…oa….
Thằng D nửa cười nửa mếu phì phèo ra cả bọt mép, nước mắt nước mũi chảy tèm lem nhìn kinh hãi vô cùng. Đến chừng thấy nó sắp chịu ko nổi nữa tắt thở đến nơi thì bọn tôi mới buông tha, thả nó xuống và dòm sang thằng L tính xử nó.
Nhưng thằng L nhanh chân đã tót ra ngoài chỗ dựng xe đạp từ hồi nào, đứng ngoài hét toáng vào trong:
- Tấm thân này tao giữ 15 năm rồi, thằng nào xâm phạm thì tao lao ra đường đâm đầu xe tải chết luôn!
- Ơ, ngon làm đi, sợ đếch gì! – Thằng C hất hàm.
- Tụi mày đừng có cản tao, để tao yên đi!
– Và anh khùng đã bắt đầu…khùng.
- Ai cản mày đâu, thoải mái đi! – Tôi xua tay như đuổi ruồi.
- Thằng N mày đừng níu kéo gì nữa, tao chán lắm rồi! – Thằng L tiếp tục tầm xàm.
- Mệt với cái thằng bệnh này quá! – K mập quệt mồ hôi ngồi phịch xuống ghế, lưng áo ướt đẫm, cũng phải, lúc nãy nó nắm đằng chân D xoắn nên bị thằng này tung vó giãy đành đạch.
Ba thằng tôi cũng ngồi xuống thở phì phò như trâu, D xoắn chốc sau mới lồm cồm bò lên nhập bọn, mặc cho thằng L cứ tào lao đóng phim ngoài kia.
- Ê tụi mày bước tới là tao lao ra à nghen, ở đâu yên chỗ đó, ê…ê…! – Nó vẫn la ỏm tỏi mặc dù tụi tôi đang yên vị trên ghế.
Đứng la chán chê mệt mỏi một hồi mà chẳng thấy thằng nào trong bọn tôi có vẻ sẽ kéo ra xử nó, thế là thằng L buông thõng người lò dò mò lại vào trong quán. Chỉ chờ có thể, tụi tôi nhảy ào ra gô đầu nó lôi vào trong mà dập tơi tả y chang D xoắn hồi nãy, khác mỗi là lần này thằng D cũng nhào vào xử ké thằng L vì cái tội bỏ của chạy lấy người khi nãy.
Quán buổi chiều vắng tênh nên đám tôi tha hồ mà giỡn chẳng sợ bị chủ quán mắng, mà dù gì thì lớp tôi cũng có đặt bàn trước rồi nên mặc sức tung hoành. Và thằng K mập lúc nãy cứ luôn mồm hối thúc tôi lên sớm để chuẩn bị gì đó thì bây giờ nó toàn hè vào mà cù nhây toe toét, đến khi tôi ngớ người ra thắc mắc thì thằng này mới cười đểu bảo rằng Vy mới là người chuẩn bị trò chơi, nó xách cặm theo chỉ đựng mấy món quà nhỏ làm phần thưởng. Thế nên ngay sau đó dưới lệnh phát động của tôi, K mập bị cả bọn đè ra búng tai chanh chách liên hồi.
Ngồi giỡn chơi tầm mươi phút nữa thì bạn bè trong lớp đã bắt đầu lục tục kéo lên, thằng Q đi với thằng T, rồi đến lượt nhỏ H và nhỏ P, rồi Y ù và Tiểu Mai cùng cơ số những đứa khác của 10A1. Tiểu Mai bữa nay ăn vận giản dị quần jean sơmi ca-rô trắng xanh mà vẫn xinh đáo để, mấy tên con trai phụ bếp của quán cứ gọi là ngẩn ngơ nhìn mãi, thi thoảng lừa lựa chỗ đứng gần nàng rồi luôn mồm hỏi em có cần gì không để anh lấy, rồi thất thểu đi vô khi Tiểu Mai lạnh băng lắc đầu ngay lập tức.
- Ủa? Tưởng Vy đi chung với H chứ? – Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi.
- Không, chút nữa mẹ Vy chở lên luôn, nghe đâu cô Hiền có mời vài phụ huynh hồi giúp đỡ cho văn nghệ lớp ấy, cùng dự liên hoan cuối năm luôn! – Nhỏ H đáp, và giờ tôi mới hiểu ra là tại sao hồi sáng tôi bảo để tôi sang chở đi cùng thì Vy nói là không được, hoá ra là như vậy.
Chị đại Y ù vừa có mặt là lớp tôi lại cười đau ruột, khi mà nhỏ này cứ chốc chốc lại quay vào hướng nhà bếp “– Cho thêm dĩa hạt dưa anh ơi! “, tí thì “ – Thêm dĩa đậu phộng anh nhé! “, và cuối cùng làu bàu chốt hạ một câu “ – Mỗi lần đem ra ít xịt, ăn chả bõ dính răng nữa! “. Đã thế D xoắn lại nổi máu liều, Y ù nói 1 câu thì thằng này nhái giọng eo éo nhại lại 1 câu, kết quả bị chị đại rượt chạy vòng quanh quán.
- Ông kia đứng lạiii….ại……!
- Có ngon thì rượt theo đi, he he!
- Tui mà bắt được….hờ…ông…chết với tui….!
- Thì bắt được đã rồi tính, hề hề!
Nhỏ Y ù chạy một chốc đã thở hồng hộc, chả bù cho D xoắn cứ cao chân mà phóng như bay, chả hiểu sao tôi nhìn cái hoạt cảnh trước mặt cứ y như là cặp đôi này đang yêu nhau, chỉ ngược một nỗi là chàng hạnh phúc chạy tung tăng trên cánh đồng hoa, và nàng đang í ới vừa đuổi theo vừa mắng yêu phía sau.
- Tao thấy thằng D sắp lấy vợ rồi đấy! – Tôi quay sang nói với K mập.
- Đâu? Ai? – Nó sửng sốt.
- Chị đại chứ ai, nhìn hai người phởn thế cơ mà! – Tôi hất đầu về phía Y ù.
- Éc, thằng D như cây sậy, lấy Y ù về để nó ăn lở núi à? – K mập rùng mình.
- Mày dở, cái này gọi là điểm 10 cho chất lượng đấy, mày thấy hai đứa nhìn y chang số 10 không? – Tôi hạ giọng nói nhỏ.
- Ê…tao nhột nha mậy! – Thằng mập tự dưng quắc mắt cự lại.
- Gì? – Tôi ngạc nhiên.
- Mày định nói tao với em H luôn chứ gì? – Nó cười gằn.
- Thằng bệnh, mày với H khác chứ, sao mà giống Y ù với D xoắn được! – Tôi xua tay lia lịa nạt ngang.
- Ừm, phải vậy chứ lị! – K mập quệt mũi.
Và rồi thằng mập lừ mắt nhìn tôi nghiến răng trèo trẹo như muốn ăn tươi nuốt sống ngay sau khi tôi gật gù tiếp lời:
- Khác ở chỗ là mày với em H lấy nhau về, thì mày ăn lở núi, khéo lở luôn từ đường nhà em ấy cũng không chừng, hà hà!